“Tiểu Quang, mày có bản lĩnh gì không?” Dương Thiên lại tiếp tục tò mò.
Vừa rồi hạt châu thần bí đột nhiên phát ra dao động để hắn thu phục con rắn biển nhỏ này, chứng tỏ rắn biển nhỏ có chút lai lịch.“Bản lĩnh à?” Tiểu Quang nghe hỏi vậy thì lập tức hưng phấn, làn da trên người không ngừng biến đổi màu sắc, thậm chí còn biến thành màu giống hệt nước biển, sau đó lắc mình hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía xa, rồi lại nhanh chóng trở về.Dương Thiên gật đầu, bây giờ Tiểu Quang có hai bản lĩnh, một là thay đổi màu sắc, hai là tốc độ nhanh như ánh sáng.Tiểu Quang bây giờ vẫn còn nhỏ, chắc là có những bản lĩnh khác chưa được khám phá ra.
Dương Thiên cảm giác tuổi của Tiểu Quang lúc này chỉ giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi.“Phù! Mệt quá!” Tiểu Quang chơi đùa một lúc thì cả người mềm nhũn xuống, cuộn người lên cánh tay Dương Thiên, màu sắc thân thể lập tức biến thành màu giống hệt da tay hắn, không nhúc nhích gì.
Chắc là nó đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, bây giờ kiệt sức rồi, coi tay Dương Thiên như giường của mình vậy.Dương Thiên vuốt v e thân hình rắn biển nhỏ, khẽ cảm thán một hơi.Ồ?Dương Thiên cẩn thận quan sát Tiểu Quang, đột nhiên phát hiện trên trán nó nhô lên một chút, nhìn giống như hai chiếc sừng nho nhỏ.Rồng? Mãng xà? Dương Thiên sửng sốt.
Trong truyền thuyết, trên đầu rồng có hai chiếc sừng dài, vô cùng uy nghiêm và khí phách.
Chẳng lẽ con rắn biển nhỏ Tiểu Quang này thực chất là một con rồng?Nhưng rõ ràng Tiểu Quang là rắn mà.
Nếu là rồng thì dưới bụng phải có chân.Dương Thiên càng thêm tò mò về nguồn gốc lai lịch của rắn biển nhỏ.
Hắn suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không tìm ra được chút manh mối nào.
Hai tháng nay, hắn đã gặp phải quá nhiều chuyện thần bí, chỉ có thể đi một bước tính một bước.À? Đúng rồi, Tiểu Quang không phải là biết ẩn thân sao? Ngay trong lúc phiền não, Dương Thiên đột nhiên nghĩ ra được một ý tưởng.
Hắn khẽ nhếch môi, cười một cái.Hai tháng trước, sau khi tới trường đăng ký nguyện vọng trở về, hắn bị một nhóm lưu manh chặn đường trong con hẻm nhỏ.
Nếu như không phải hắn liều mạng chống lại thì bây giờ đã bị phế mất một cánh tay rồi.Hình như bây giờ có một cơ hội rất tốt đang bày ra trước mặt Dương Thiên….Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên mang theo Tiểu Quang đi tới một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng của huyện A.Trương Thị Xan Ẩm có sản nghiệp lớn, sở hữu bảy nhà hàng trải khắp huyện A, trong thành phố cũng có ba nhà hàng, tài sản lên tới hàng chục triệu! Hoàn toàn xứng đáng là một gã khổng lồ trong ngành cung cấp thực phẩm của huyện A!(Trương Thị Xan Ẩm: Công ty cung cấp dịch vụ thực phẩm Trương Thị)Dương Thiên không có ý định đi vào, mà nghiêm túc dặn dò Tiểu Quang một chút, sau đó yên tâm ngồi bên ngoài chờ đợi kịch hay sắp xảy ra.Quả nhiên, chưa tới một phút sau, xung quanh đã vang lên những tiếng hét đinh tai nhức óc, khách khứa ở bên trong Trương Thị Xan Ẩm lập tức hỗn loạn hết lên.“Có rắn! Có rắn!”“Có người bị rắn cắn! Mau gọi điện báo cảnh sát!”“Đây là nơi rác rưởi gì thế này? Sao lại có rắn, còn để rắn cắn khách nữa? Từ bây giờ ông đây không bao giờ tới nơi này nữa!”…Trương Thị Xan Ẩm lập tức rối như tơ vò, chưa tới mười phút sau, một chiếc BMW đã nhanh chóng dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp bước xuống xe, gương mặt ông ta tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Tiếp theo đó là hai người nữa, một là Trương Tiến, hai là ông chủ nhà hàng Trương Ký mà lần trước Dương Thiên gặp được trên bãi biển.Lúc này, vẻ mặt Trương Bang Phú đang vô cùng hoảng loạn.
Ông ta đang tổ chức một cuộc họp trọng đại, chuẩn bị khai trương một nhà hàng ở thành phố An, dần dần mở rộng sức ảnh hưởng đến thành phố An.
Không ngờ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nói là một vị khách tới Trương Thị Xan Ẩm dùng cơm đã bị một con rắn sặc sỡ cắn lâm vào hôn mê.Vị khách đó ngồi cùng bàn với những vị lãnh đạo của thành phố, những người này chuyên môn khảo sát chất lượng vệ sinh của các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống thế này.
Hôm nay là ngày khảo sát cuối cùng, không ngờ tới Trương Thị Xan Ẩm ăn cơm lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn như thế.Trương Bang Phú vô cùng rõ ràng, nếu như chuyện này xử lý không tốt thì Trương Thị Xan Ẩm sẽ phải đối mặt với một nguy cơ rất lớn.“Gọi xe cấp cứu chưa? Sao xe cấp cứu mãi chưa tới?’ Trương Bang Phú quát tháo nhân viên của mình, sau đó lập tức chạy tới trước mặt các nhà lãnh đạo khác, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.May mắn là người bị rắn cắn là một nhân vật bình thường trong đoàn thanh tra chứ không phải lãnh đạo thật.
Trương Bang Phú bận rộn cả ngày mới giải quyết xong được mọi chuyện.
Sau khi nhìn xe cứu thương chở người hôn mê đến bệnh viện, ông ta không kìm được mà vươn tay lau mồ hôi trên trán.“Cha! Người đó chắc là không sao đâu chứ?” Trương Tiến đứng ở sau lưng ông ta, cẩn thận hỏi.“Cha làm sao mà biết được?” Trương Bang Phú hét ầm lên: “Tra! Lập tức điều tra! Tại sao bao nhiêu nhân viên như vậy mà lại có thể để một con rắn từ đâu chui vào trong này? Đám nhân viên đó chết hết rồi à?”Trương Bang Phú chửi ầm lên, giám đốc Trương Thị Xan Ẩm cũng nơm nớp lo sợ, đứng yên nghe ông ta chửi.“Còn nữa, mau đi trấn an khách hàng, không được để khách hàng có chút khúc mắc nào với chúng ta!” Trương Bang Phú lạnh lùng nói: “Nếu như làm không tốt, vậy chức giám đốc này ông cũng không cần làm nữa, cút đi cho tôi!”“Vâng! Vâng!” Vị giám đốc kia lập tức đi làm.Trương Thị Xan Ẩm hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn có phóng viên nghe tin chạy tới.
Không ai chú ý tới một quán nước bên cạnh Trương Thị Xán Ẩm có một thanh niên mập mạp đang mỉm cười cò kè giá cả với ông chủ quán, vẻ mặt rất chân thành..
Chương 17 Bị tập kích 2
“Đúng vậy, chỉ là một tên béo ú thôi mà, nghe nói nhà cậu ta nghèo chết đi được, thường xuyên phải đến bệnh viện điều trị chứng bệnh béo phì của mình, đúng là nực cười.” Lý Tiền ở bên cạnh cũng nói chen vào. Cậu ta cảm thấy hơi chột dạ, dù sao thì chuyện Dương Thiên hất rượu lên người Trương Tiến cũng do cậu ta khơi mào mời rượu trước.
Những người bên cạnh cứ mỗi người một câu, Trương Tiến vẫn ngồi yên không nói câu nào. Một lát sau, ánh mắt cậu ta khẽ lóe lên, giống như hạ quyết tâm làm ra chuyện gì, nhanh chóng cầm di động bấm một dãy số.
…
Nhà hàng hải sản Tôn Thị!
Bên trong nhà hàng Tôn Thị cũng có quy mô không thua kém gì Nhà hàng Trương Ký, trước cửa cũng bày một con tôm hùm khổng lồ, hai chiếc râu to như hai gọng kìm, cả người nhìn như hổ đang rình mồi.
Đây chính là con tôm hùm khổng lồ mà hôm đó Dương Thiên bán cho Tôn Thủ Kế.
Các bạn học nhìn thấy con tôm hùm khổng lồ này thì mắt tròn mắt dẹt, con tôm này còn to hơn con ở nhà hàng của gia đình Trương Tiến nữa.
“Cậu em Dương, từ ngày tôi bỏ ba trăm nghìn mua con tôm hùm khổng lồ này thì nơi này của tôi càng ngày càng phát triển!” Tôn Thủ Kế hào hứng nói. Từ sau khi mua con tôm này về, ông ta lập tức tiến hành tuyên truyền, có không ít người vì tò mò đã tới nơi này ăn cơm, chủ yếu để xem con tôm hùm khổng lồ này.
“Con tôm hùm khổng lồ này là do Dương Thiên bắt được? Còn bán được tận ba trăm nghìn tệ?” Các bạn học của Dương Thiên đều vô cùng ngạc nhiên.
“Haizz, tiếc là ông chủ quán Khánh Ngư nhất quyết không chịu buông, nếu không thì tôi đã mua được cả hai con rồi! Cậu nói xem, nếu như tôi tăng giá thì cậu có thể đi bắt thêm một con nữa không? Bao nhiêu tiền cũng được.”
“Lại còn không chỉ bắt được một con?” Các bạn học của Dương Thiên đều ngạc nhiên vô cùng, hai con ít nhất đã được sáu trăm nghìn tệ. Có rất nhiều bạn học có gia cảnh bình thường, tài sản cả gia đình cũng chưa đến được sáu trăm nghìn.
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Dương Thiên không giống trước nữa.
“Ôi… Nói mới thấy, dáng vẻ vừa rồi khi Dương Thiên hất rượu lên người Trương Tiến rất có mùi vị đàn ông.” Mấy nữ sinh âm thầm nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
“Dương Thiên, cậu lợi hại như thế cơ à? Có thể bắt được con tôm hùm lớn như thế. Hôm nào đi uống với chúng tôi vài ly đi, chúng tôi mời!” Mấy nam sinh nghe chuyện lập tức tiến lên lôi kéo làm quen với Dương Thiên.
Bây giờ Dương Thiên chỉ cần bán hai con tôm hùm là đã kiếm được sáu trăm nghìn tệ, ai có thể bảo đảm sau này hắn không thể giàu hơn Trương Tiến cơ chứ?
Dương Thiên nghe đám bạn học nói như vậy thì cũng chỉ cười cho có lệ.
Sau khi nói chuyện xong xuôi với Tôn Thủ Kế, Dương Thiên chào hỏi ông ta và các bạn học, sau đó một mình trở về nhà.
Hả?
Trên đường về nhà, Dương Thiên vẫn luôn cảm thấy có người đi theo mình. Chờ đến khi hắn đi tới con hẻm nhỏ, quả nhiên có bốn bóng đen đột nhiên lao ra, chặn đường hắn.
“Các người là ai?” Dương Thiên hỏi. Vừa nhìn đã biết những người này không có ý tốt đẹp gì!
“Ha ha, cậu nhóc, có người trả chúng tôi một trăm nghìn tệ để mua một bàn tay của cậu!” Một tên lưu manh cầm đầu lên tiếng, nghiền ngẫm nói: “Cậu nói đi, muốn giữ lại tay trái hay là tay phải?”
“Tôi… Giữ con mẹ anh!” Dương Thiên mắng một tiếng, bây giờ cả người hắn tràn đầy khí lực, làm sao có thể sợ hãi đám lưu manh này được cơ chứ.
Dương Thiên không chút do dự xông ra ngoài, hắn tự tin vào thân thủ của mình, bốn người này chắc chắn sẽ không ngăn được hắn.
Tuy nhiên, còn chưa chạy được hai bước thì Dương Thiên đã dừng lại. Ở đầu kia của con hẻm lại xuất hiện thêm sáu tên côn đồ đang cầm gậy gỗ.
“Các anh muốn thế nào? Một trăm nghìn tệ đúng không? Tôi cũng có thể cho các anh!” Dương Thiên tính toán một chút, cảm thấy mình không phải đối thủ của những người này, thế nên trầm giọng nói.
“Ha ha, cậu nhóc, đừng có nói điều kiện với chúng tôi, ngoan ngoãn để lại một bàn tay đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết, cuộc sống sau này của cậu cũng sẽ tốt hơn!” Tên dẫn đầu khinh thường nói.
Rầm!
Dương Thiên biết đám người này chắc chắn không tha cho mình, thế nên quyết định ra tay trước. Bắt giặc phải bắt vua trước, nhân lúc trên cầm đầu đang nói chuyện, hắn lập tức ra tay.
Tên cầm đầu không ngờ Dương Thiên dám phản kháng, nhất thời không chú ý, ăn ngay một đấm vào bụng, đau đớn kêu lên.
Chín tên lưu manh còn lại nhìn thấy lão đại nhà mình bị đánh thì lập tức cầm gậy xông lên tấn công Dương Thiên.
Dương Thiên tránh được cây gậy thứ nhất, vừa muốn xoay người thì cây gậy thứ hai đã đập tới.
“Bốp” một tiếng vang lên, cây gậy nện thẳng lên lưng Dương Thiên.
Đau rát!
Mặc dù Dương Thiên vẫn luôn luyện da, nhưng tố chất thân thể của hắn trước đây rất yếu, bây giờ cũng chỉ gọi là mạnh hơn bình thường một chút thôi. Lúc này lại gặp phải mười người cầm vũ khí tấn công, tất nhiên không đánh lại được.
“A!!!” Tên lưu manh cầm đầu kia lại bị Dương Thiên đánh trúng, không chịu nổi mà kêu lên đau đớn. Anh ta cũng bắt đầu bị phương pháp tấn công không sợ chết này của Dương Thiên dọa sợ.
Anh ta đã ăn mười mấy gậy, còn Dương Thiên chắc cũng chịu hơn một trăm đòn. Cả người hắn tràn đầy vết thương, nhưng vẫn giống như không biết đau đớn, chỉ chăm chăm tấn công anh ta.
“Mẹ kiếp! Đi!” Tên lưu manh dẫn đầu mắng một câu, sau đó mang theo thuộc hạ nhanh chóng hốt hoảng rút lui.
Anh ta bị khí thế của Dương Thiên dọa sợ!