Diệp Vân Ánh sau bốn tháng sinh nở hoàn thành, cô bây giờ rất thoải mái nhẹ nhõm cả người, tối ngủ cũng không lo làm con nghẹt thở trong bụng.
Lục Tần Phàm thường sẽ là người thay tã cho con uống sữa mỗi khi con quấy khóc buổi khuya, sáng dậy thay tã cho con ăn rồi mới yên tâm đi làm để cho vợ ngủ thêm một chút, thời gian anh giành cho con nhiều hơn là cho công việc nữa, cũng may mọi người cũng sẽ đến chơi với Lục Gia Minh.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Tần Phàm nhưng chả một ai trong hai người nhớ cả, cho đến khi Lục Đình Chính và Bùi Ngôn đến muốn chăm Lục Gia Minh cho hai người có thời gian ăn tối, lúc đó Diệp Vân Ánh vẫn còn nghi hoặc bởi hai người này trước giờ vẫn luôn né chăm Lục Gia Minh, Bùi Ngôn không chịu được nói ra hôm nay là ngày sinh nhật của chồng cô.
Diệp Vân Ánh thả được con như thả được mối nợ tiền kiếp vậy, Lục Tần Phàm cũng không biết đây là ngày sinh nhật của mình hay của cô, mà cô lượn hết hàng này qua hàng khác ở trong khu mua sắm lớn.
“ Vợ, hôm nay là sinh nhật anh chẳng lẽ em không có quà gì cho anh sao?” Lục Tần Phàm cầm đồ đi theo cô phía sau.
“ Anh còn nhỏ lắm sao, sao lại muốn có quà?” Cô phớt lờ anh chạy vào khu mua sắm khác
Lục Tần Phàm muốn đi theo nhưng bị nhân viên cản lại, khi nhìn lên là “ Hàng nội y phụ nữ”, anh thở dài một hơi và biết thân biết phận đi tới ghế chờ đối diện.
“ Cô ấy không muốn tặng quà cho mình sao?”
“ Cũng đúng, trước kia cô ấy tặng cho mình mình cũng chẳng thèm nhìn, bây giờ mong chờ gì nữa!”
Lục Tần Phàm vừa hỏi vừa trả lời, ánh mắt thất thần nhìn vào bên trong cửa hàng.
Cuối cùng trời cũng đã tối, Lục Tần Phàm tìm mãi không thấy cô ở đâu, gọi cho ai cũng không biết. Anh rõ ràng đã ngồi chờ trước cửa hàng nội y sao lại không thấy cô ra?
Lục Tần Phàm không biết Diệp Vân Ánh đã âm thầm chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, ở một khu khách sạn năm sao ở gần biển còn là tầng có hướng đẹp nhất nhìn ra biển.
Chuân bị xong Diệp Vân Ánh mới lấy điện gọi gọi cho anh: “ Chồng, anh mau đến khách sạn K, phòng số 675 nhanh lên anh!”
“ Sao em lại ở đó? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“ Nhanh lên anh, áaaa!”
Lục Tần Phàm lộ lắng vì đã không nhìn thấy vợ nhỏ của mình vài giờ đồng hồ,bây giờ nghe tiếng hét thất thanh của cô lòng anh càng trở nên lửa đốt.
Anh nhanh chóng ngồi xe đến bệnh viện cô nói, lao nhanh lên phòng 675, Lục Tần Phàm đạp cửa nhưng cửa lại không khoá, bên trong còn vọng ra tiếng mật ngọt: “ Nhớ khoá trái cửa!”
Lục Tần Phàm không hiểu nhưng vẫn khoá lại: “ Vợ, em có bị làm sao không?”
Lục Tần Phàm bước vào mới để ý ánh nến dưới chân chạy dài thẳng vào phía giường.
Nến thơm?
Lục Tần Phàm nhìn xung quanh, ánh nên trên bàn còn có rượu vang nhưng không thấy vợ: “ Vợ, em đâu rồi!”
Từ đâu một bàn tay phía sau xoay người anh lại tặng kèm một nụ hôn mật: “ Chồng, sinh nhật vui vẻ!”
“ Em…!”
“ Anh mau ngồi xuống đi!” Diệp Vân Ánh kéo anh ngồi xuống, tay nhanh chóng rót rượu vang vào ly và đưa cho anh.
“ Cụng ly, chúc mừng chồng tuổi mới!”
Lục Tần Phàm ngoan ngoãn uống với cô, uống xong mới đến phần bóc quà: “ Quà của anh, em đã chọn rất lâu đấy, anh mau xem có ưng không? Anh mà không ưng là em thật vọng đấy!”
“ Anh nhất định sẽ thích, cho dù nó có là gì đi nữa!”
Lục Tần Phàm nhận lấy và từ từ mở quà, anh tròn mắt khi nhìn thấy thứ bên trong liền đưa tay cầm lên: “ Đồ ngủ gợi cảm?”
“ Anh không thích sao? Em còn tưởng…!”
“ Anh tất nhiên thích rồi, chỉ vậy thôi sao? Em tặng anh đồ ngủ ngợi cảm mà không mặc thử cho anh xem sao?”
Lục Tần Phàm nhìn đồ ngủ này liền trêu ghẹo cô.
“ Vậy em đi mặc cho anh, anh chỉ được nhìn thôi đấy!”
Diệp Vân Ánh giật lấy đồ rồi vội đi theo, cô quên mất người chồng của mình nói miệng khác còn hành động sẽ khác. Lục Tần Phàm ngồi trên giường chờ cô, ánh mắt mong chờ ngày càng hiện rõ trên mắt anh.
“ Anh không được cười đâu đấy?” Diệp Vân Ánh nấp ló sau của phòng tắm
“ Ừm!”
Cô nhận được sự chắc chắn của anh mới dám bước ra, khoảnh khắc cô bước ra làm tim anh như muốn nhảy ra luôn vậy.
Thật sự quá gợi cảm rồi!
Đường nét trên cơ thể của cô sau sinh vẫn còn nguyên vẹn như chưa có cuộc chia ly vậy, Lục Tần Phàm nhìn thân hình cô đến mức phải trầm trồ muốn chạy đến ôm cô vào lòng mà ngắm nghía vậy.
“ Có phải em mặc xấu lắm không? Đế em đi thay ra!”
Chưa kịp để cô xoay người Lục Tần Phàm đã ôm lấy cô ngã xuống giường, trùng hợp lại nằm dưới mình anh.
“ Không cần thay, nếu em muốn thay để anh giúp!”
Lục Tần Phàm muốn luồn tay vào nhưng anh quên mất một điều: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mắc câu!
Lục Tần Phàm còn chưa định hình xem cô vừa nói gì đã bị cô vật xuống và trói hai tay qua đầu.
“ Em làm gì vậy?”
“ Anh hỏi mình xem, cái thứ nãy giờ chọc vào người em là thứ gì?”
Diệp Vân Ánh vừa nói vừa chà xát vào chỗ đó của anh.
“ Em gài anh!”
“ Em đâu có gài, em chỉ qua là muốn tặng quà sinh nhật cho anh, tiện thể thử xem anh có thích phụ nữ mặc đồ như vậy không? Xem ra anh rất thích!” Diệp Vân Ánh nhìn xuống bộ đồ ngủ mình đang mặc.
“ Anh chỉ thích nhìn em mặc thôi còn những người khác cho dù họ có không mặc gì anh cũng chẳng thèm!”
“ Em mau cởi trói cho anh đi!”
Diệp Vân Ánh như không nghe thấy còn cố ý chà mạnh vào cậu nhỏ của anh.
“ Em đừng chà nữa!”
Còn chưa nói xong môi cô đã áp vào môi anh.
“ Hôm nay anh nằm yên đó, em tự làm!”
Diệp Vân Ánh nói thì nói nhưng làm thì không được, cô làm rất vụng về, cuối cùng là phải cho anh xử dụng tay.
“ Cho anh dùng tay!”
Lục Tần Phàm được cô cho phép như là hổ dữ vậy, vật cô xuống giường mà vồ lấy ăn thịt.
“ Chậm…chậm…chậm lại….á á áaaa!”
“ Vợ, em xem sử nó chảy ra có phải quả phí không?”..
Không biết anh nói là thứ gì nhưng khi nhìn thấy thứ dính trên tay anh cô liền che mặt lại.
“ Nhớ quá đi!”
Lục Tần Phàm tiếp tục đâm thúc vào phía trong cô, phía trên còn không quên nghịch bầu sữa của cô. Nhìn bầu sữa căng tròn trăng mịn bị thằng con mất nết cắn nhằn.
“Cái thằng con mất nết, lần này xem bố có cho con cai sữa không?”
“ Anh xoa cái gì, sao giống Gia Minh vậy?”
“ Không được nhắc tên đàn ông khác trước mặt anh khi đang thân mật!”
“ Áaaa, chậm lại… em không nói nữa!_
Cuối cùng anh hành hạ cô không còn cái gì, cả thân có đều có vết tích anh để lại, đến khi tắm cô cũng phải để anh tự quyết.
Lục Tần Phàm ôm cô nằm trong bồn tắm thì thầm vào tai cô một câu yêu thương: “ Cảm ơn em đã ở bên anh!”