Vài ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra một cách tốt đẹp, ngày ngày anh và Vương Bảo Châu đều dích lấy nhau không rời cũng chỉ có một mình Diệp Vân Ánh là buồn tủi.
Từ khi Vương Bảo Châu về anh cũng thường xuyên về nhà dùng bữa tối, cũng không còn say xỉn nữa.
Mặc dù cô biết những lần anh về dùng bữa là do chỉ định của Vương Bảo Châu nhưng cô cũng đỡ lo vì anh không ăn đủ bữa.
Bữa tối của cô nấu luôn theo ý của anh chỉ định, nếu cô nấu sai nấu những món mà Vương Bảo Châu không thích anh liền nổi giận.
Lục Tần Phàm ngồi trong phòng làm việc rất say mê cũng hay nhìn sang bức ảnh của Vương Bảo Châu để lấy động lực.
Cốc cốc cốc
“ Vào đi!”
“ Lục tổng, anh có thư mời dự tiệc của Giang thị!” Chu Dương bước đến rồi nhẹ nhàng đẩy một phong thiệp mời sang trọng.
Lục Tần Phàm ánh mắt và tay đều làm việc, anh không quan tâm đến tấm thiệp đó lạnh nhạt nói.
“Tôi biết rồi, nếu không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi!”
“Bên Giang thị muốn có cả phu nhân đến cùng!” Chu Dương lên tiếng
“Tôi biết rồi, câun ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Chu Dương ra ngoài anh liền xoay chiếc ghế ra phía sau, tay đưa lên thái dương mà xoa.
Diệp Vân Ánh đang loay hoay ở ngoài xúc từng xẻng tuyết sang một bên, tối qua trời rơi nhiều tuyết nên phía trước đều đã đọng nhiều.
Đây cũng là đợt tuyết cuối cùng của mùa đông rồi,về sau sẽ không còn tuyết rơi nữa.
Cô đang loay hoay thì nghe tiếng reo của chuông điện thoại, cô vội bỏ xẻng xuống tay lấy điện thoại trong bao áo.
Là anh gọi.
Lần này cô không dám nghĩ nhiều mà lập tức ấn máy nghe
“A Phàm,em nghe!”
“ Hôm này có tiệc nên cô chuẩn bị, đến 4 giờ tôi sẽ cho người đến chuẩn bị cho cô 7 giờ cùng tôi đi dựa tiệc!” Vẫn là giọng nói thân quen.
“Vâng, mà anh….!” Không đợi cô kịp trả lời bên kia đã vắng lên âm thanh “ tút tút” của điện thoại.
Trước giờ vẫn vậy, anh được nói nhưng cô thì không, mỗi lần anh nói xong thì lập tức ngắt máy như không muốn nghe giọng của cô vậy.
Dự tiệc với anh sao?
Từ khi lấy anh cô cũng hay đi dự tiệc nhưng cô vẫn không hết lo lắng, khi chưa lấy anh mỗi khi có tiệc mời bố mẹ cô đều dẫn Diệp Linh Nhược đi theo, bọn họ sợ cô đi theo sẽ làm họ xấu mặt.
Diệp Vân Ánh cũng không thích mấy chỗ ồn ào, nhạc và đèn màu, cô vẫn thích ở nhà nơi bình yên hơn.
Tiệc cô hay được đi nhất cùng là tiếc nhà tổ chức, mỗi lần như vậy cô chỉ xuất hiện ít phút hoặc không xuất hiện, cô thường lẫn ra chỗ bình yên.
Nhưng dự tiệc cùng anh cô sẽ cố chịu đựng, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt không thể vì mình mà làm anh mất mặt được như vậy anh sẽ rất giận.
Đến giờ người trang điểm đã có mặt, cô ngồi đó mặc cho bọn họ trang điểm và làm tóc.
Bữa tiệc hôm nay chắc phải rất sang trọng anh mới cho người đến trang điểm cho cô thế này.
Sau vài tiếng trang điểm và thay lễ phục cuối cùng cũng đã xong.
Diệp Vân Ánh ngồi trước gương mà nghĩ hoặc.
Thật sự là mình sao?
Trước giờ cô cũng chưa bao giờ trang điểm đậm bây giờ trang điểm đậm như vậy làm gương mặt cô trở nên lạ lẫm, nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp thuần khiết của viên ngọc như cô.
Gương mặt tô điểm là một đôi môi màu đỏ quyến rũ như mời gọi vậy.
Mái tóc được uốn lượn thả xuống toát ra vẻ dịu dàng thanh cao.
Phía trên cô nhìn rất đẹp nhưng chiếc váy màu đỏ có phần cắt xé quá táo bạo rồi.
Một đường xẻ lên làm lộ ra một đôi chân trắng dài, chiếc báy này nếu xẻ ít thì không sao đàng này nó được cắt xẻ như lòi cả cặp mông vậy.
Trời lại se lạnh chẳng lẽ anh bắt cô mặc vậy sao?
Cô chưa từng mặc chiếc váy cắt xẻ táo bạo như vậy, trước giờ vẫn là kín cổng cao tường chưa từng ăn mặc quá hở hang, bây giờ mặc vậy cô có cảm giác như gió lùa lạnh qua vậy.
“Tôi có thể thấy chiếc váy khác không?” Cô kéo tà váy lại
“Phu nhân, đây là lễ phục đỏ Lục tổng chọn không thể đổi!”
“ Tôi biết rồi!”
Nếu là Anh chọn thì không thể đổi được, cô đành phải chịu lạnh để mặc vậy.
Xe đã đã đậu phía trước nhà chở cô đi, anh ở công ty sẽ đến thẳng bữa tiệc luôn nên chỉ có một mình cô đi đến đó.
Khi đến nơi anh cũng đã ở đó, khi thấy anh cô đã vội đi lại: “ A Phàm, em đến rồi!” Giọng nói nhẹ nhàng trên môi còn nở một nụ cười phải làm cho nhiều người rung động.
“ Đừng để tôi mất mặt!” Khác với sự dịu dàng của cô anh lại rất lạnh lùng.
Cô gật đầu, anh đưa tay ra cho cô khoắc vào rồi cùng nhau vào trong.
Khi đi qua những ánh mắt luôn nhìn vào cô, bọn họ luôn thì thầm bên tai cô, cũng có lời khen và lời chê.
Chiếc váy này nhìn rất giống những kĩ nữ thanh lâu.
Diệp Vân Ánh cũng chỉ là chịu đựng mà đưa tay cố kéo hai tà váy lại với nhau.
Nhìn bờ vai trắng đó xem, càng nhìn càng giống!
Nếu cho tôi cô gái như này tôi sẽ rất quý đây, hahaha
Lại là một tràn lời nói từ những người cao quý nhưng đức lại thối rữa liên tục vang lên.
Lục Tần Phàm như không nghe thấy vậy tiếp tục tiến về phía trước.
Một làn gió thổi đến, Diệp Vân Ánh rùng mình, đã vào bên trong rồi mà vẫn có gió lạnh vậy sao?
Càng vào trong sảnh chính lại càng nhiều người nhìn vào cô hơn.
Chiếc váy này cũng quá kiêu gợi, đường nét quyến rũ của cô được nó bày ra hết.
Bờ vai trắng, đôi chân dài…
Làm cho những phu nhân khác đều phải ghen tị nhưng cùng kinh bỉ.
Tâm trnagj cô bây giờ rất bối rối, lo lắng, lại sợ hãi, bây giời nếu được cho cô chọn giữ tiếp tục dự tiệc hay ngất xỉu thì chắc cô sẽ chọn ngất xỉu để được đưa đi.
Lục Tần Phàm ôm eo cô bước đến chính giữa sảnh, mọi người đều đi đến để làm quen.
Bởi họ biết Lục Tần Phàm là người mạnh và quyền thế không thể đắc tội như thế nào.
Họ hết sức muốn lấy được lòng của anh để ra thương trường không cần phải sợ.