Thẩm Nhất Đang vẫn không thèm nhìn lấy ông ta một cái, lúc này Lục Diễm đi tới bàn mang trái cây đã gọt sẵn bày ra dĩa rồi đi tới gần định đút cho cô thì nhanh chóng bị Thẩm Nhất Đang hất bỏ, cô quay sang trừng mắt rồi chỉ tay ra phía cửa.
“Cút! Tôi không cần bà phải diễn, bà ở đây chỉ làm không khí trở nên ô uế hơn thôi.”
“Nhất Đang, con cũng nên bỏ qua đi, sao con hẹp hòi như vậy, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, sao con lại không chịu coi bà ấy là mẹ vậy chứ?”
Thẩm Hứa quát lên khi thấy hành động quá đáng của cô, Lục Diễm cười gượng sau đó nhẹ cúi đầu nhặt từng mảnh vỡ vụn của chiếc đĩa không biết vô ý hay cố tình làm cho tay đứt để Thẩm Hứa lo lắng đỡ đứng dậy, điều này càng khiến cô chán ghét hơn. Chẳng khác nào đang diễn vở tuồng tình chàng ý thiếp chọc giận cô.
“Tình tứ thì về nhà đừng có ở đây làm chướng mắt tôi.”
Thẩm Hứa không thể nhẫn nhịn được nữa liền tát mạnh vào mặt cô một cái rồi quát lơn.
“Bỏ ngay cái bản tính ngông cuồng này của con đi, thật sự không thể tin được con lại là con gái của ba đấy, sao con lại hỗn láo xấc xược như thế hả?”
“Thế thì đã sao? là ai đã khiến con thành ra nông nỗi này? Ba còn nhớ đến người phụ nữ chung chăn sẻ gối với ba đã mất nhiều năm trước không? ba còn nhớ lúc ba và bà ta chưa ở bên nhau thì ba đã từng cưng chiều con như thế nào không? mẹ mất vừa đúng hai năm thì ba đã mang bà ta và con bé kia về cuối cùng ngó lơ con để sống hạnh phúc cùng người đàn bà này, ba có hiểu cho con không? ba có hổ thẹn với vong linh của mẹ trên trời hay không?”
Thẩm Hứa thấy cô ngày càng ngông cuồng hở tí là lôi chuyện cũ và cả người vợ đã mất kia ra để nói xiên nói xỏ, ông thật sự không thể chịu đựng được cái tính tình ngang tàn khó dạy bảo này, ai bảo ông cưng chiều cô quá mức làm gì để bây giờ mọi chuyện dần đi theo hướng khác mà không đi đúng theo kế hoạch một chút nào. Đáng lẽ cô sẽ ngoan ngoãn tự động dâng lên cái giấy tờ đó và để ông là người đứng tên mới phải, nhưng dù sao cũng nên nhẫn nhịn vì số giấy tờ quan trọng đó ông nhất định phải lấy lại.
“Ba…xin lỗi, ba đã nhiều lần không hiểu cho con, là ba không tốt… con có muốn trở về làm đứa con ngoan ngoãn bên ba không? ba sẽ bù đắp lại cho con tất cả nhé.”
Thẩm Hứa cắn răng chịu đựng, nhẹ đưa tay xoa gương mặt nhợt nhạt của cô dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, Thẩm Nhất Đang thấy có điều gì đó lạ ở đây thật sự ông ấy muốn bù đắp cho cô hay là muốn lợi dụng cô thì đúng hơn, Thẩm Nhất Đang hất tay của ông ra rồi lạnh nhạt nói.
“Con đã là người của Lịch gia, chỉ cần lúc nào ba muốn con nhất định sẽ về thăm ba, nhưng con nói trước con sẽ không muốn thấy mặt người đàn bà này và cả con nhỏ kia, có họ thì không có con.”
Lục Diễm đưa tay ho khẽ vài cái sau câu nói của Thẩm Nhất Đang sau đó liền giả nhân giả nghĩa hiền từ nói.
“Được, chỉ cần con vui là đủ rồi, những lần đó mẹ sẽ cùng Lục Diễm đi dạo sẽ không làm vướng bận con đâu.”
Thẩm Nhất Đang liền mỉm cười hài lòng gật đầu.
“Biết điều vậy thì tốt, mà nếu muốn làm tôi vui lòng nữa thì cút khỏi khỏi nhà tôi càng tốt nữa.”
Câu nói của Thẩm Nhất Đang ngày càng quá đáng, đây được gọi là được nước làm tới, nhưng hai con người đó vẫn phải gật gù nhẫn nhịn. Thấy tâm trạng cũng thoải mái lại nhưng chân của cô có thể sẽ hơi khó khăn đi lại nên định sẽ ở lại đây vài ngày cho ổn định lại mới xuất viện.
Lúc này Lịch Bắc Dạ đang ở công ty thì nhận được tin cô bị thương trong lúc tập luyện ở trường, anh vẫn tỏ ra bình thản như chẳng có gì xảy ra, cô có mệnh hệ gì thì ai mà quan tâm làm gì chứ?
“Cô ta chết chưa?”
Giọng nói không chút cảm xúc vang lên, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, Lập Tân đứng bên cạnh giật giật đôi lông mày khuôn miệng mấp máy nói.
“Vẫn còn sống chỉ bị thương ở chân thôi ạ.”
“Còn sống thì được rồi không cần phải quan tâm.”
Tuy trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng đính hôn vẫn chưa, nói chung là chỉ là hình thức sống chung trên danh nghĩa vợ chồng không giấy tờ không lễ tiệc, điều này khiến anh cũng thoải mái hơn không đặt nặng vấn đề hôn nhân chỉ xem như là cho một người lạ đến ở nhờ đợi đến một ngày nào đó chán nản anh sẽ tống khứ cô về Thẩm gia là xong, không ai làm phiền đến ai nữa.
“Nhưng chân cô ấy bị thương có thể sẽ không thể tập luyện trong nửa tháng tới, như vậy ảnh hưởng đến học tập của cô ấy.”
“Cậu lo vậy thì cứ tập thay cô ta đi, do cô ta xui xẻo thôi chúng ta can thiệp vào để làm gì? Mà bị như vậy cũng đáng.”
Lập Tân lắc đầu một cái rồi thở dài, tuy ít gặp gỡ Thẩm Nhất Đang nhưng phải công nhận là hai người này một người tính tình nóng nảy khó chịu còn một người lạnh như băng trầm tính mà vô cùng nguy hiểm, phải nói là một cặp trời sinh có điều là cô vợ quá trẻ con quá lại khó chiều chuộng đối với một người không biết chiều phụ nữ như Lịch Bắc Dạ thì cuộc tình này quả là ngang trái.
“Lịch thiếu, điện thoại gọi đến là của Lịch lão gia.”
Lập Tân đưa điện thoại cho anh, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình anh đã biết sắp có điềm không lành nữa rồi.
“Con nghe.”
“Nhất Đang đâu? Sao không thấy con bé về cũng đã tầm chiều rồi ta định qua dùng cơm với hai vợ chồng con mà sao chẳng có đứa nào ở nhà thế?”
Lịch Bắc Dạ liền bịa đại một lý do.
“Con… con đưa cô ấy đi ăn rồi ạ, nên chắc về trễ.”
“Vậy à, hôm nay ông sẽ ở đây một đêm đợi hai đứa về, dạo gần đây buồn quá muốn tìm người tâm sự tuổi già.”
Đúng là gài anh vào tình thế bí, Lịch Bắc Dạ đưa tay xoa hai thái dương của mình mong rằng ông sẽ không biết chuyện Thẩm Nhất Đang bị thương nếu không sẽ lại cằn nhằn anh đủ thứ mệt mỏi lắm.
“Vâng được rồi, con sẽ sớm đưa cô ấy về với ông.”