Hàn Lỗi nói: Anh đi côngtác, người bé thì ở lại trông nhà còn người lớn thì phải chăm sóc người bé.
Trong nháy mắt, Âu DươngSuất đã ở nhà chúng tôi sống nhờ bốn buổi tối và chuẩn bị nghênh đón ngày cuốituần đầu tiên.
Lại nói, kể từ sau khi ÂuDương Suất làm quen được với Tần Hạo, rồi sau đó thằng nhóc này tiếp tục dùngmị lực của mình thu phục được mẹ chồng tôi, nó trở nên vô cùng bận rộn, thậmchí là cực kì cực kì bận, chúa ơi, phải nói là nó bận hơn so với tất cả mớiđúng.
Ban ngày, thằng nhóc bậnrộn cùng Tần Hạo “cấu kết”, về phần bọn họ đang làm những gì, xem ra cũng chỉcó chính bọn họ biết mà thôi, bất quá theo như tôi đoán, chuyện của hai kẻ nàytuyệt đối không thoát ra khỏi chủ đề “sự kính ngưỡng, sùng bái, ngưỡng mộ HànLỗi” ; buổi tối, Âu Dương Suất lại bận rộn đối phó với cả nhà mẹ chồng tôi, đốimặt với một gia đình lớn như vậy, nó vẫn có thể ứng phó tự nhiên, vì vậy luônbị Hàn gia giữ lại chơi đến rất muộn.
Căn cứ vào mấy đêm quansát của mình, tôi thấy Âu Dương Suất bình thường phải đến khoảng mười giờ đêm mới có thể được Hàn gia “thả” cho đi, nếu chúngtôi vẫn ở đó thì cùng nhau về nhà, nhưng nếu như chúng tôi có việc đi trước thìđành nhờ vợ chồng anh cả hoặc anh hai đưa nó về nhà một cách an toàn.
Dĩ nhiên, cơ hội để tiểutử kia chịu thoát li khỏi chúng tôi và nhờ người khác đưa về là không nhiều lắmđơn giản nói luôn là không có đi.
Duy chỉ trừ tối nay –tối thứ sáu.
Tôi chỉ muốn nói thêm mộtcâu thôi, thật ra tối nay hết thảy đều là một âm mưu, một âm mưu bí mật của HànLỗi.
Bắt đầu từ buổi sáng, HànLỗi đã đối xử với Âu Dương Suất ôn nhu cùng thân thiết khác thường, không phảitrước kia Hàn Lỗi đối với nó không tốt mà là hôm nay đặc biệt tốt hơn mà thôi,tốt đến mức làm cho tôi cảm thấy quỷ dị vô cùng, chỉ có tiểu tử ngốc kia làkhông hề phát hiện, một mực chìm đắm trong khoái cảm khi mơ ước thành hiện thựccủa mình.
Kết quả là, cả sáng hômấy Âu Dương Suất khó có được thời gian ở bên Tần Hạo mà cứ cùng Hàn Lỗi nhưhình với bóng suốt.
Lúc nghỉ trưa, Hàn Lỗimang theo Âu Dương Suất, kêu tôi và Tần Hạo cùng đi ăn bữa trưa.
Khi ăn trưa Hàn Lỗi cố ýchọn những món ăn của trẻ con, khóe miệng Âu Dương Suất vì thế cứ cong lênkhông ngừng, cười đến híp cả mắt lại, giờ này phút này trên khuôn mặt không cómột tế bào nào là không biểu lộ ra sự sung sướng và hạnh phúc, thỏa mãn hết.
Đợi Âu Dương Suất ăn no,Hàn Lỗi lại tỉ mỉ dùng khăn giấy giúp nó lau khóe miệng, khiến cho tiểu tử đốivới sự quan tâm săn sóc của Hàn Lỗi càng thêm khuất phục, đôi mắt to sáng ngờibên trong không khỏi lóe lên ánh sáng mang tên là cảm động.
Nhìn thấy lần ảnh hưởngthứ hai của anh, Tần Hạo hâm mộ không thôi, một mình len lén cắn khăn ăn cảmkhái, mà tôi thì chỉ ngồi tĩnh tọa một bên kiên nhẫn đợi chờ hành động tiếptheo của Hàn Lỗi, bởi vì tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có đoạn sau. Quả nhiên, HànLỗi cười ôn nhu nói với Âu Dương Suất: “Ăn no chưa?”
“Dạ!” Âu Dương Suất lớntiếng gật đầu hưởng ứng, cũng tặng kèm một khuôn mặt tươi cười hết cỡ.
“Vui không?”
“Vui ạ!” Vừa gật đầu vừatrả lời.
Nhìn thấy tình cảnh này,hai tròng mắt của Hàn Lỗi sau kính đột nhiên chợt lóe, dùng khóe mắt mang ýcười nói: “Vậy chúng tôi làm một giao dịch, thế nào?”
Tiểu tử biết điều mộtchút gật đầu, hai mắt tản mát ra hưng phấn cùng hứng thú, hết sức chăm chú nghengười nào đó nói cái gọi là “nội dung giao dịch”.
“Thật ra thì rất đơngiản” Người đàn ông mang kính(chú ý: Tần Hạo đeo kính cận nha) lộ ra khuôn mặt như hồ lytươi cười nói. “Buổi chiều hôm nay anh có thể để em tiếp tục ở trong phòng làmviệc cùng anh, cũng giải đáp hết thảy vấn đề mà em muốn biết, nhưng em phải đápứng anh tối nay biết điều một chút, một mình ở lại trong nhà bà Hàn, chơi đùacùng bọn họ, sau đó lại để cho bọn họ đưa về nhà, như thế nào, có lời không?!”
Mọi người nói xem, đốivới một đứa trẻ mới mười tuổi như thế biết cái gì gọi là có lời hay không cólời sao?
=.=
Nhưng tôi vẫn tận mắtnhìn thấy, theo quán tính, người bạn nhỏ Âu Dương Suất không hề nghĩ ngợi màgật đầu lia lịa, cười toe toét như cũ không thôi.
Mặc kệ là Âu Dương Suấtsuy nghĩ thật lòng hay là gật đầu theo quán tính, Hàn Lỗi vẫn rất hài lòng,cũng tự mình khẳng định “giao dịch” giữa hai người đã thành công, vì vậy nụcười càng lớn.
Do đó, cả buổi chiều HànLỗi thực hiện đúng lời hứa của anh, để cho tiểu tử cùng ở chung trong phòng làmviệc, cũng thỏa mãn bất cứ vấn đề cùng tò mò của anh.
Sau khi tan việc, rốt cụcđến phiên Âu Dương Suất thực hiện lời hứa của mình, thằng nhóc nhìn bàn tay nhỏbé bị Hàn Vũ lôi kéo, đột nhiên như vừa tỉnh giấc từ trong mộng, khẽ cau mày cóchút rối rắm, sau khi biết mình bị mắc lừa, nó chỉ còn cách hết sức đàn ông,ưỡn ngực, vẫy tay từ biệt cùng chúng tôi rồi hoa lệ nắm tay Hàn Vũ rời đi.
Đưa mắt nhìn Âu DươngSuất rời đi, Hàn Lỗi cười đến là đắc ý, nắm tay tôi rời khỏi công ty.
Không có phòng ăn caocấp, cũng không có buổi hẹn hò lãng mạn nào hết, Hàn Lỗi trực tiếp đem tôi mangvề nhà, cũng tự mình xuống bếp chuẩn bị một bữa ăn tối dưới ánh nến rất cókhông khí.
Mặc dù vẫn cảm thấy loạibữa ăn tối kiểu nàyvừa tốn thời gian lại vừa buồn nôn, nhưng mà không thể phủnhận, tôi rất thích Hàn Lỗi chuẩn bị bữa ăn dưới ánh nến này cho mình.
Sau khi hưởng thụ bữa ănriêng của hai người thật lâu, chúng tôi dời đến một góc quầy bar của phòngkhách .
Hàn Lỗi là một ngườithích thưởng thức rượu ngon, anh cho là một chút rượu nhẹ có thể làm cho tâmtình vui hơn, hưởng thụ thoải mái, say mê hơn, thậm chí có thể làm cho conngười ta ngây ngất, vì vậy mới có sở thích sưu tầm rượu ngon, cũng vì thế màtrong nhà có một hộc tủ lớn cùng một quầy bar nhỏ, hộc tủ lớn trưng bày rấtnhiều loại rượu ngon mà anh sưu tầm được, có rượu đỏ, rượu nho, rượu mạnh cùngvới rất nhiều loại rượu tây mà tôi không nhận ra.
Hàn Lỗi để tôi ngồi ở ghếcao ngoài quầy bar, mình thì đi vào bên trong, đưa tay vào hộc tủ lấy ra mộtbình rượu và một cái ly uống rượu rồi đi ra ngoài, cười hết sức tự tin với tôirồi bắt đầu rót rượu.
Không thể phủ nhận, khirót rượu Hàn Lỗi nhìn rất anh tuấn, nụ cười thản nhiên, thần sắc tự tin, kỹ thuậtthành thạo, khí tức vui vẻ, chỉ những thứ này thôi cũng có thể dễ dàng làm chongười khác điên cuồng rồi.
Một lát sau, Hàn Lỗi cườiđưa cho tôi một chén rượu, chất lỏng trong suốt màu hổ phách trong chiếc lyrượu chân hình tam giác rất đẹp, dọc theo chén rượu còn dùng một viên anh đàolàm đẹp, toàn thân thoạt nhìn tựa như một người con gái cao quý mà hấp dẫnkhiến cho tôi yêu thích không thôi.
Thấy tôi lộ ra vẻ mặt yêuthích, khóe miệng Hàn Lỗi nâng lên một độ cong dắc ý, dùng thanh âm trầm thấptừ tính cười nói: “Đây là tác phẩm do anh sáng tạo, đặc biệt thiết kế cho em,tên của nó là ‘Người phụ nữ của tôi’.”
Cầm lấy ly rượu, nhìnkhuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Lỗi cùng đôi mắt từ từ sâu lại, trái tim nhỏ bé củatôi không khỏi nhảy lên một cách cuồng loạn, trong lòng có sự ngọt ngào khôngnói ra lời cùng cảm động.
Nhìn đến ly rượu ngontrong tay, tôi lộ ra nụ cười ngọt ngào, đây là loại rượu thuộc về một mình tôia.
Dưới ánh nhìn của HànLỗi, tôi ngạo mạn cầm lấy ly rượu đặt ở bên môi, khẽ nhấp một ngụm, ừm, có chútngòn ngọt.
“Mùi vị thế nào?” Hàn Lỗimong đợi nhìn tôi .
“Ừ! Uống rất ngon, còn cóchút ngọt nữa, em rất thích!” Tôi tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào nói.
Cuối cùng, trong nụ cườitràn đầy thỏa mãn của Hàn Lỗi và cái nhìn chăm chú, tôi có chút quyến luyếnnâng cốc từ từ thưởng thức hết.
Khi tôi đặt chén rượuxuống, Hàn Lỗi đã từ quầy bar đi ra đến trước mặt tôi, lúc này tôi đang dựalưng vào thành quầy, anh liền chống hai tay vào đó, đem tôi vây lại giữa lòngmình vào quầy bar, tạo thành một tư thế hết sức đáng yêu, cũng không kém phầnái muội.
Hàn Lỗi cười cười, khomlưng cúi đầu tìm kiếm môi anh đào của tôi, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm trên cánh môirồi nói: “Thật sự có chút vị ngọt, rất thích hợp với em.”
Tôi ngẩng đầu nghênh đónsự đụng chạm của anh, phát ra thanh âm hừ hừ, giờ phút này tôi chỉ muốn cùnganh hôn môi mà thôi.
Sau giây phút hai môichạm nhẹ đi qua, Hàn Lỗi dùng trán của mình đụng vào trán tôi, nhắm mắt lại, cóchút ít ai oán nói: “Bốn ngày rồi, anh lại có bốn ngày không có ôm em, chúng tađã bốn ngày không có yêu nhau rồi!”
Thật là, anh đang nói cáikhỉ gì vậy?
Thôi, tôi đành không ngầnngại trở thành kẻ chủ động trong chuyện này vậy, thế nên vươn tay kéo đầu anhxuống, dùng miệng ngăn ngừa những lời “oán trách” còn chưa thốt ra, hôn lên đôimôi mỏng khêu gợi trước mặt.
Hàn Lỗi nở nụ cười, dướisự chủ động cùng “khát khao” của tôi liền đoạt lại chủ quyền ngay giây sau đó,đem đầu lưỡi dò vào trong miêng, tìm kiếm lưỡi của tôi cùng nhau chơi đùa, cànquét trong khoang miệng không bỏ sót bất kỳ một góc nào.
Đây là một nụ hôn điêncuồng và nóng bỏng, tôi phải dùng hai tay nắm chặt lấy áo trước ngực anh mới cóthể miễn cưỡng ổn định bản thân đang từ từ mềm nhũn ra, cũng kìm lòng không nổiphát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Hàn Lỗi vừa động tìnhhôn, vừa đem một cái tay đặt lên trước ngực, cách một l quần áo vuốt ve bộ ngựcsữa của tôi.
Tôi cũng không cam chịuyếu thế, đem tay từ chéo áo của anh dò vào bên trong, trực tiếp xoa nắn da thịtcứng rắn bên dưới.
Anh phát ra một tiếng rênrỉ thoải mái, tay kia vẫn như cũ ở trên ngực tôi làm loạn, thu hồi đầu lưỡi lạirồi khẽ cắn môi của tôi, hấp dẫn nói: “Chúng ta trở về phòng, được chứ?”
Lúc này tôi đã sớm ý loạntình mê đến mức không thể động đậy mà chỉ có thể gật đầu.
Dưới ánh đèn mờ mờ trongphòng ngủ, không khí tràn ngập hơi thở hoan ái triền miên và mập mờ, tôi toànthân mềm yếu nằm nghiêng bên người Hàn Lỗi mà nghỉ ngơi, hưởng thụ sự yên tĩnhsau khi kích tình qua đi, tùy ý người chồng bên cạnh tiếp tục muốn làm gì thìlàm.
Hàn Lỗi cũng nằm nghiêngđối mặt với tôi, khóe miệng câu khởi một nụ cười quyến rũ đầy thỏa mãn, nângmột cánh tay của tôi đưa đến trước mặt mình cho đến khi ngón tay đụng chạm vàođôi môi của mình, sau đó anh mở ra môi mỏng, nhẹ nhàng khẽ cắn ngón trỏ củatôi, tựa như mút mà không phải là mút, tựa như hôn mà không phải là hôn, rấtmất hồn.
Đến khi ngón trỏ của tôitruyền tới một trận tê dại, tôi mới nhắm mắt lại, bĩu môi nói: “Đừng làm ồn, emmuốn nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Hàn Lỗi cúi đầucười, nghe lời bỏ qua cho ngón tay của tôi, đổi qua thành đùa nghịch mấy sợitóc dài trên gối, dùng giọng điệu hoan hỉ nói: “Sáng mai anh phải đi công tác,hành trình là hai ngày một đêm, chậm nhất là buổi tối chủ nhật có thể về đếnnhà, cho nên hai ngày này đành nhờ em cùng tiểu tử kia giữ nhà rồi!”
Tôi vẫn nhắm mắt như cũ,dùng lỗ mũi hừ hừ nói: “Anh cố ý đúng không!”
Hàn Lỗi dùng thanh âm vôtội nói: “Ai da, cưng à, em đang nói gì đấy, sao anh nghe không hiểu.”
Chồng à, anh đang nói xạocái gì a, rõ ràng biết thằng nhóc kia rất chán ghét tôi mà vẫn muốn hai ngườicùng nhau ở chung, hay là anh đang suy nghĩ muốn đem hai người chúng tôi thànhđồ giải trí của mình vậy?!
Tôi cự tuyệt đáp lại anh,chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp phun ở bên tai trầm thấp khàn khàn vang lên bêncạnh: “Cưng à, chúng ta yêu một lần nữa đi!”
Thân thể của tôi bởi vìhơi thở nóng rực kia mà nhẹ run lên một cái, nhưng còn chưa chờ tôi cự tuyệtanh, thì chuông cửa đã đúng lúc vang lên.
Một giây sau, thân thểcao lớn nóng bỏng của người nào đó đang trèo lên trên thân tôi lập tức cứngngắc lại, phát ra tiếng rên rỉ thất bại, còn tôi thì không chút nể tình cười ầmlên. Tiếng chuông ngoài cửa vẫn đều đều vang lên như cũ.
Rạng sáng ngày hôm sau,Âu Dương Suất ngồi ở trước bàn ăn, mím môi nhìn tờ giấy trong tay mà Hàn Lỗi đãđể lại cho nó, tâm tình xuống cấp trầm trọng.
Tôi đã cố ý làm cho anhmột bữa ăn sáng thật ngon—chân giò hun khói cùng với trứng ốp-la đưa tới trướcmắt, ai ngờ tiểu tử này không thèm nể tình, ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũngkhinh, mặc kệ mỹ vị trước mắt, chỉ chăm chăm dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìntôi mà thôi.
Haha, nhìn xem nhìn xem,đây chính là ánh mắt ai oán của một người vợ bị chồng ruồng bỏ nha, tôi vô tộinhìn nó, cũng không phải là tôi làm Hàn Lỗi biến mất a, nhìn cái gì mà nhìn.
Hai người rất quật cườngnhìn nhau đúng một phút sau, tôi thật mất mặt bại trận, ngầm thở dài một hơi,chậm rãi nói: “Không ăn cũng đừng hối hận đấy, đây cũng là bữa sáng mà anh HànLỗi của em ngàn dặn vạn dò chị chuẩn bị đặc biệt cho em, em không ăn nghĩa làđã cô phụ ý tốt của anh ấy, chị không phụ trách đâu!”
Hê hê, đây là một lời nóidối cao thượng cỡ nào a!!!
Nghe thấy lời của tôi,hai mắt Âu Dương Suất lập tức sáng ngời, đôi má phấn trên khuôn mặt nhỏ bé phátra ánh sáng vui mừng hỏi: “Thật sự là anh Hàn Lỗi cố ý bảo chị làm bữa sáng choem?”
“Đúng vậy!” Tôi qua loađại khái trả lời.
Âu Dương Suất không có đểý tôi mà hết sức cảm động chuyên tâm ăn bữa ăn sáng.
Nhìn Âu Dương Suất vui vẻvùi đầu vào ăn sáng, tôi không thể không nói, cái tên Hàn Lỗi này dùngcũng thật tốt nhỉ, nếu bây giờ tôi bảo Hàn Lỗi nói anh muốn nó nhảy xuống từtầng này, thằng nhóc cũng sẽ bất khuất quên mình liền ngay mất thôi~~~
Tôi chỉ có thể nói mộtcâu, sự sùng bái mù quáng này này thật đúng là không phải kinh khủng bìnhthường.
Sau bữa ăn sáng, tôi cảmthấy hai người cứ ngồi cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ thế này cũng không hay, vìvậy quyết định mang thằng nhóc đi dạo, thuận tiện để cho nó làm quen với cảnhvật xung quanh.
Dù sao cũng phải ở chỗnày một tháng, không thể mỗi lần ra cửa đều bị lạc đường sẽ phiền toái đến cảnhsát lắm đấy!
Ban đầu thằng nhóc chếtsống không chịu cùng tôi ra khỏi nhà, vì thế tôi thông minh lập tức sử dụng cáitên Hàn Lỗi một lần nữa, thành công dụ dỗ nó ra ngoài.
Đầu tiên tôi mang ÂuDương Suất lưu dấu chân tại khắp các đường phố xung quanh, cuối cùng kéo nó vàomột cửa hàng bách hóa, tính mua cho đứa nhóc này một bộ quần áo.
Đi vào cửa hàng thờitrang trẻ em, Âu Dương Suất lập tức nhận được tiếng kinh hô vui mừng của đám bàcô bên trong, rối rít tranh nhau giới thiệu quần áo cho chúng tôi.
Nói thật, người bạn nhỏÂu Dương Suất này quả thật có đủ tư chất khiến đám bà cô chảy nước miếng ầm ầm,khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tinh sảo, nụ cười khả ái như ánh mặt trời, khí chấtcao quý, thân sĩ phong độ, có giáo dục, biểu hiện hoàn mĩ, chừng ấy đã đủ để épnhững cô, những dì trong kia rối rít gia nhập hàng ngũ kẻ hâm mộ rồi.
Vốn là Âu Dương Suất còntỏ vẻ khách khí, không cần tốn tiền cho nó, nhưng mà tôi lại một lần nữa mangcái tên Hàn Lỗi ra, thái độ tên nhóc lập tức chuyển đổi, không hề ngại ngầnchọn lựa đủ loại quần áo.
Tôi bỗng dưng cảm thấyhai chữ “Hàn Lỗi” này quả nhiên không chỉ hữu dụng bình thường, nếu đi vàotrong ngân hàng, hướng về phía quầy nói hai chữ “Hàn Lỗi” này ra mà có thể rútđược vô hạn tiền thì tốt biết mấy, hấp dẫn cực kì nha!
Âu Dương Suất có con mắtkhá tốt, quần áo tự chọn cũng rất thích hợp với mình, càng đem nó trở nên đẹptrai, phong độ. Cho nên, ban đầu dự định chỉ mua một bộ thôi, cuối cùng biếnthành ba bộ quần áo liền, bởi vì tôi thật sự là không nỡ để những bộ y phục kiamất nh hào quang rực rỡ a~~~
Lúc đi tính tiền, ÂuDương Suất đàng hoàng tùy ý để tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, đứng trướcquầy thu ngân chờ mấy người kia cất y phục vào túi.
Nhìn tốc độ của mấy nhânviên thu ngân, tôi e là những người này cố ý rồi, cứ nhìn Âu Dương Suất như thếthì làm sao làm việc chứ?!
Giả bộ chuẩn bị túi, mộtngười trong đó nhìn Âu Dương Suất một chút rồi nhìn tôi một chút sau đó cườihỏi: “Đây là con trai của cô sao? Thật là xinh đẹp! Hai người đúng là một cặpmẹ con vừa mỹ lệ vừa xinh đẹp đấy!”
Lời vừa nói ra, tôi bỗngnhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm trong tay mình cứng ngắc một chút, mặcdù thấy kỳ quái nhưng tôi vẫn cứ cười hớn hở, kiêu ngạo nói: “Dĩ nhiên rồi, contrai tôi mà, không những xinh đẹp còn hết sức tuấn tú nữa nha!”
Nhìn thấy tôi thân thiệnnhư thế, những người ban đầu giả bộ bận rộn cũng dần bu lại, vẻ mặt rối rítnhìn chúng tôi, dùng khẩu khí hâm mộ nói: “Cô sướng thật! Còn trẻ như vậy mà đãcó con lớn như thế, gia đình nhất định là hạnh phúc đến chết đi được!”
Tôi đem Âu Dương Suất kéođến trước người, khẽ khom lưng ôm nó vào trong ngực, nở nụ cười vui vẻ ngọtngào nói: “Làm sao lại muốn chết chứ, có mà hạnh phúc đến nằm mơ cũng sẽ cườitình giấc mới đúng, có một đứa con anh tuấn lại biết điều, tôi cũng thấy hạnhphúc lắm lắm!”
Ngữ khí của tôi rất thànhkhẩn, bởi vì tôi thật sự cảm thấy như vậy, nếu Âu Dương Suất là con trai của tôithì tốt bao nhiêu a, những thứ khác không nói, chỉ cần nói riêng mặt mũi của nóđã đủ thích hợp với “ khẩu vị nặng” của tôi rồi…
Mọi người còn nói rấtnhiều, hàn huyên trong chốc lát, sau đó tôi một tay cầm túi, một tay lôi kéo ÂuDương Suất hoa lệ tiêu sái đi ra khỏi cửa hàng, lưu lại vô vàn những tiếng cảmthán quanh quẩn ở phía sau.
Kể từ khi đi khỏi cửahàng, cả đoạn đường Âu Dương Suất đều ở trong trạng thái thâm trầm, tôi trêuchọc như thế nào cũng không để ý, chẳng qua là biết điều một chút ngoan ngoãnđể tôi lôi kéo đi, bàn tay nhỏ bé thi thoảng lại nắm chặt lại khiến tôi cũnghơi rối rắm, không biết làm sao
Chẳng lẽ là tức giận? Bởivì bị những người kia “đùa giỡn” mà tức giận rồi sao? Hay tại bởi vìtôi giả mạo mẹ xinh đẹp của mình mà cảm thấy khó chịu ? Hoặc là bởi vì bịnói là con trai của tôi nên cảm thấy ủy khuất và hổ thẹn?!
Sau khi suy nghĩ đủ kiểumà vẫn không thông, tôi quyết định tiếp tục sử dụng chính sách “HànLỗi”, nhưng mà lần này… Thế nhưng thất bại!
Ngay cả khi nghe được haichữ “Hàn Lỗi” mà vẫn không phản ứng chút nào như cũ, nó cứ thờ ơkhiến tôi cảm thấy da đầu tê dại, đây đúng là một chuyện lớn, chuyện quan trọnga, tôi cần đi cầu cứu người khác mới được !
Đồng chí Tần Hạo! Đúngrồi, tôi cần cậu trợ giúp! Chờ tôi nhé, hmm!