Ý đại kháilà, con ngựa cho dù có quay đầu cũng không còn cỏ ngon, bà con nào đầu óc nhanhnhẹn sẽ hiểu được ngay thôi, chương này nói về người tình cũ của Hạ Anh tỷ.
Người khác ngựa tốt khôngăn thì thôi, tôi thì ngược lại.
Kể từ khi từ nhà mẹ đẻtrở về xong, cảm tình giữa tôi và Hàn Lỗi ngày một gắn bó, mỗi ngày đều hết sứcngọt ngào, người này còn vô cùng cả gan tìm đủ loại lí do khác nhau để đem tôivào phòng làm việc chơi trò hôn nhẹ, dĩ nhiên, đó cũng là những lúc nghỉ trưahoặc công việc không vội vàng mà thôi.
Hôm nay, chúng tôi sángsớm vừa mới hôn tạm biệt lưu luyến không rời ở bãi đỗ xe cách đó mấy giờ màthôi, Hàn Lỗi đã lại gọi điện thoại muốn tôi đến văn phòng làm việc củaanh.
Tôi mang theo nụ cườingọt ngào đi vào trong thang máy, phát giác mình càng ngày càng giống con thúđược gọi về, chỉ cần anh gọi, tôi nhất định phải xuất hiện ở ngay trước mặt chủnhân. Không có biện pháp, ai bảo anh là Lão Đại ở trên đỉnh đầu của tôi ah!
Nam thư ký riêng Tần Hạocủa Hàn Lỗi vẫn như cũ không thể nào chào đón tôi, nhưng kể từ sau khi cùngnhau tận mắt thấy vưu vật bá đạo gợi cảm bị Hàn Lỗi không chút thương hươngtiếc ngọc dùng ngôn ngữ đánh lùi xong, anh ta tựa hồ đem tôi trở thành bằng hữuchung một chiến tuyến. Dù vậy bởi vì tôi là con gái cho nên phản xạ của anh tavẫn như cũ, chỉ lạnh không nóng. Thật ra thì hiện tại anh ta đối xử với tôi rõràng đã tốt hơn nhiều, chỉ lạnh trong ánh mắt, còn lời nói thì không sao.
Bước vào phòng làm việccủa Hàn Lỗi, tôi phát hiện trừ anh ra còn có một người đàn ông khác nữa.
Người đàn ông này đứng ởtrước cửa sổ sát đất, trông có vẻ như đang hết sức chăm chú ngắm nhìn xe cộ tấpnập bên ngoài. (Momo: nguyên văn là xa thuỷ mã long, ainghĩ nó ám chỉ xe cộ đi lại nườm nượp đông đúc, ngựa xe như nước a=]])
Bóng lưng hết sức caolớn, hết sức ưu nhã, và cũng hết sức quen thuộc.
Đợi thân ảnh người kiaquay lại, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó thì hoàn toàn trở nên ngâyngốc
Người đàn ông này có diệnmạo tuấn lãng, tuổi có lẽ lớn hơn Hàn Lỗi, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tản ramị lực thành thục chững chạc, khuôn mặt tươi cười ôn nhu thư thái.
Tôi cũng không phải chưatừng ảo tưởng về ngày cả hai gặp lại, chẳng qua là không nghĩ tới chúng tôi vẫncòn có cơ hội gặp nhau lần nữa như vậy.
Hàn Lỗi lấy nụ cười vôhại như cũ giới thiệu chúng tôi với nhau. “Vị này là Lâm Triết, Lâm tiênsinh, khách hàng mới của chúng tôi, còn vị này là trưởng phòng thiết kế củacông ty chúng tôi…”
Lâm Triết giơ tay lên cắtđứt lời giới thiệu của Hàn Lỗi, dùng tròng mắt sẵn sàng chảy nước nhìn tôi, ônnhu nói tiếp: “Hạ Anh, đã lâu không gặp!”
“Ah?” Hàn Lỗibị cắt đứt lời nói mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng như cũ mặt không đổi sắcnói, “Xem ra hai người đã sớm quen biết.”
Lần này là một câu khẳngđịnh.
“Haha, đó là dĩ nhiên,bởi vì một thân phận khác của tôi chính là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của HạAnh mà!” Lâm Triết cười ôn nhu như cũ nhìn tôi trả lời.
Đúng, tôi biết người đànông trước mặt, cái người tên Lâm Triết này, anh chẳng những là thầy giáo chủnhiêm cấp 2 của tôi, mà còn là mối tình đầu của Hạ Anh này.
Được rồi, tôi thừa nhậnmình nói quá, thật ra thì lúc trước tôi từng nói chuyện yêu đương tổng cộng làsáu lần mà không phải chỉ có năm lần.
Khác biệt chính là, chỉcó lần đầu tiên là tôi chủ động đề nghị, còn lại năm lần là được đối phương chủđộng nói ra.
Mà người đàn ông khiếntôi phải chủ động mở lời trước, mối tình đầu, chính là người giờ phút này đangđứng ở trước mắt tôi với thân phận mới là khách hàng của công ty.
Hồi tưởng lại mối tìnhcủa mình với Lân Triết, đó là một đoạn tình cảm u mê và đơn thuần hết mức a.
Năm đó tôi mới vừa lêncấp 2, cha mẹ ngay tại lúc này chọn lựa song song cùng nhau rời nhà, để lại mộtmình tôi đại chiến với ba con cọp mẹ đột nhiên đến chiếm lấy nhà.
Đúng vào lúc tôi cảm thấyvô cùng cô độc và bất an nhất, Lâm Triết xuất hiện, lấy thân phận là giáo việnchủ nhiệm của tôi.
Khi đó Lâm Triết vẫn cònlà một chàng thanh niên lớn lên tuấn lãng, tính tình ôn hoà, không giống nhưthầy giáo mà giống như anh trai nhà bên cạnh hơn.
Ở trong trường cấp 2không thiếu nhất chính là những nữ sinh luôn mơ mộng những tình yêu tốt đẹp, vìvậy Lâm Triết trở thành người được đông đảo các nữ sinh mơ ước cùng thầm mến,nhưng bọn con nít chúng tôi khi ấy chỉ dám giữ trong mình tình cảm đơn thuần đórồi căng thẳng thấp thỏm, cho dù thích, cũng chỉ dám trốn ở một góc xa xa quansát mà thôi, phảng phất như thế là đã đủ để thoả mãn rồi. Mà Lâm Triết được mọingười xưng tụng là Thần thánh bốn phương là loại chỉ có thể đứng nhìn từ xa màkhông thể chạm tới.
Lúc mới bắt đầu cùng LâmTriết tiếp xúc với anh, tôi hoàn toàn không hề có tư tưởng cùng ý đồ bất lươnggì hết, chỉ đơn thuần muốn anh cùng tôi chia sẻ sự cô độc và bất an của mình.
Tôi sẽ không quên ánh mắtcủa Lâm Triết khi nhìn thấy tôi lần đầu, tràn đầy khiếp sợ, vui sướng, còn cónồng đậm thất vọng.
Lâm Triết là một thầygiáo chủ nhiệm xuất sắc, hết sức tận tâm, mỗi lần nói chuyện cùng anh, tôi cảmthấy trong lòng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, phảng phất giống như được nạpthêm điện để có năng lượng dự trữ nhiều hơn mà đối phó với ba con cọp mẹ tànbạo trong nhà vậy. Chúng tôi chơi rất thân, vừa là thầy trò vừa là bạn bè.
Theo dòng thời gian, dầndần, kẻ chậm lụt như tôi cũng phát hiện cách Lâm Triết đối đãi với mình khônggiống như với người khác, anh dường như quan tâm, ái mộ tôi hơn, thậm chí vượtra khỏi quan hệ thầy trò đơn thuần.
Lâm Triết là một ngườiđàn ông tràn đầy mị lực, tôi dĩ nhiên có chút động tâm, cho nên, hai năm đó tôihướng anh bày tỏ lòng mình, hơn nữa không có chút nào lo lắng mà yêu thươnganh, từ đó triển khai một đoạn tình cảm đơn thuần mà u mê vô cùng.
Bởi vì là thầy trò mà lạiyêu nhau trong trường học, vì vậy hết sức che giấu, cho đến tận lúc hai ngườichia tay, mọi người cũng không biết chúng tôi từng có quen nhau như vậy.
Cùng Lâm Triết ở chungmột chỗ hết sức thoải mái, anh luôn cẩn thận quan tâm tôi, giúp tôi đuổi đi bấtan cùng phiền não ở trong lòng, có khi thậm chí còn cung cấp diệu kế cho tôiphản lại ba con cọp mẹ tàn bạo ở nhà.
Chúng tôi ở một chỗthường xuyên tránh né những ánh mắt quen thuộc, sau đó nhẹ nhàng nắm tay, lenlén hôn, nhẹ nhàng ôm, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp, cho dù có là nụ hôn chuồnchuồn lướt nước (hôn phớt, hời hợt, thoáng qua) đi chăng nữa, cho dù là một cái ôm không mấy chân thật, tôi vẫn như cũcảm thấy đó là hạnh phúc, nhưng đồng thời nội tâm cũng tràn đầy bất an, cảmgiác như anh nhìn tôi mà lại trở thành ngắm người khác, giống như mình là kẻthay thế vậy.
Cảm giác như vậy vẫn luôntrói buộc tôi, cho đến khi chính mình có thể chứng thật giác quan thứ sáu củabản thân.
Ngày đó sau khi kết thúcmuộn giờ tự học, một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi đi vào trong rừng cây rậmrạp sau sân trường, lúc ấy, bầu trời rất đen, ánh trăng lại sáng ngời, sáng đủđể cho tôi có thể thấy được hai người nam nữ đang ôm nhau thắm thiết dưới gốccây gần đấy.
Không sai, nam chính làLâm Triết, nữ chính thế nhưng lại là phu nhân của hiệu trưởng trường chúng tôi.
Lâm Triết vong tình hôncô ta thật sâu, dùng lực đạo chặt chẽ ôm vào lòng như muốn đem người đó tan ravào trong thân thể của mình vậy. Một Lâm Triết như thế, hôn cùng ôm ấp mãnhliệt như vậy là người mà tôi chưa từng thấy qua, cũng làm cho tôi vô cùng hâmmộ.
Không nghĩ sẽ thét chóitai cùng khóc lóc, thậm chí đau lòng, cho nên tôi từ từ ra khỏi rừng, không cókinh động đến một mảnh lá cây.
Từ sau đêm đó, Lâm Triếtquan tâm đến tôi hơn, không khách khí đối đãi với tôi nữa, thậm chí thích thâmtình nhìn tôi thật lâu đến ngẩn người, nhưng tôi rất rõ ràng, anh thật ra làđang xuyên thấu qua tôi tìm kiếm bóng dáng của phu nhân hiệu trưởng mà thôi.
Theo như quan sát tôi biếtđược, phu nhân hiệu trưởng bây giờ là vợ thứ hai của ông ta, số tuổi của bọn họchênh lệch rất lớn. Ngày trước cô ta trẻ trung, tướng mạo xinh đẹp, đứng cùngLâm Triết quả là xứng đôi vừa lứa, bất đắc dĩ vì những nguyên nhân khó nói màtách ra, sau Lâm Triết lại phát hiện tôi cùng với phu nhân hiệu trưởng có khíchất và vẻ mặt khá giống, cho nên ích kỷ đem tôi làm người thế thân.
Tôi vẫn bất động thanhsắc, để cho Lâm Triết tự mình lựa chọn, bởi vì không muốn duy trì những tìnhcảm miễn cưỡng.
Cuối cùng, Lâm Triết nóicho tôi biết anh muốn từ chức ra nước ngoài, tôi biết cuối cùng anh đã lựa chọnhiệu trưởng phu nhân, nói cho hoa mỹ là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, kỳthực là cùng cô tôi bỏ trốn.
Cho nên khi Lâm Triết nóithế, tôi chủ động đề nghị chia tay cùng anh. Sau khi nói ra, tôi tựa hồ có thểthở phào nhẹ nhõm, xem ra so sánh với người tình, anh có vẻ hơn hẳn thân phậnđại ca nhà bên cạnh của tôi rồi.
Cười mỉa đưa tiễn một đôicẩu nam nữ bí mật bỏ trốn, mối tình đầu của tôi đến đây là kết thúc, không nghĩsẽ có thể kiên cường được như trong tưởng tượng, tôi khi đó còn rơi không ítnước mắt, trong lòng cũng ê ẩm mãi không thôi.
Xem ra học sinh cấp haicòn chưa thành người đã nói yêu đương đúng là làm cho người ta khó có thể thíchứng.
“Ah? Nói như vậy,tình cảm của hai người hẳn là coi như sai lạc phải không?”
Hàn Lỗi nói một câu nhànnhạt đem tôi từ trong hồi ức kéo về.
Tôi đem ánh mắt chuyểnhướng Hàn Lỗi, nguy rồi, người này mặc dù đang cười nhưng trong mắt không cóchút ý cười nào, hoàn toàn có thể nói là trạng thái ngoài cười mà bên trongkhông cười, hơn nữa ngữ điệu đó còn có chút kỳ quái nữa.
Tôi cười mỉa một chút,thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng Lâm Triết vẫnlấy lí do ôn lại chuyện cũ cùng thảo luận công việc chi tiết để mời tôi cùng điăn tối.
Buổi tối, ngồi ở trongquán ăn cao cấp, tôi cùng với Lâm Triết cúi đầu ăn cơm giống như năm đó cả haivẫn còn yêu nhau, cùng dùng bữa chung vậy.
Sau khi ăn xong, LâmTriết rót rượu đỏ cho hai bên, bắt đầu tán gẫu.
“Gặp lại em thànhđạt như thế, anh thật sự cao hứng thay cho em đấy.” Lâm Triết cười nói.
Tôi không có ý tốt gảymột chút tóc, xấu hổ nói: “Làm gì có, đó chỉ là lời nói giỡn của tổng tàimà thôi.”
“Đúng rồi, tình cảmgiữa anh và học tỷ lúc đó tốt đến mức khiến người ta hâm mộ nha! Lần này saokhông cùng học tỷ trở về ah?” Thật ra thì hiệu trưởng phu nhân cũng đã từng làhọc sinh của trường chúng tôi, bởi vì không biết tên của nàng nên tôi chỉ cóthể xưng nàng là học tỷ (đàn chị khoá trên).
Nghe tôi nói thế, ánh mắtLâm Triết đột nhiên tối sầm lại, một tia mất mát chợt loé lên, nhìn đến tôi thìlại khôi phục gió êm sóng lặng, anh cười nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
Tại sao có thể như vậychứ, tin tức này khiến cho tôi quá mức kinh hãi, dù sao năm đó bọn họ cũng yêunhau đến chết đi sống lại, còn bỏ trốn nữa cơ mà.
“A, không tốt, emthật vô tâm.” Tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ.
“Ha ha, vì sao phảinói xin lỗi chứ, thật ra thì nguyên nhân của bọn anh chỉ là vì tính cách khônghợp mà thôi.” Anh nhún nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý nói.
Cười mỉa, giờ phút nàytôi chỉ biết cười mỉa.
“Hôm nay một lần nữathấy em, anh lại hối hận, hối hận vì đã rời bỏ em.” Anh đột nhiên đem thânthể nghiêng về phía trước, cùng tôi mặt đối mặt chân thành nói.
“Nhưng mà, em đã kếthôn rồi!” Lo bị nhìn đến tôi không nhịn được bật thốt lên.
“Ai nha, đã tới chậmmột bước.”
Lâm Triết nói xong liềnngồi trở lại trên ghế, giơ cao chén rượu, trong mắt hiện lên ánh nhìn tôi khócó thể hình dung, sau đó cười nói: “Nhưng chuyện đó chẳng đáng là gì, kết hônvẫn có thể ly hôn, dù sao anh vẫn quyết định theo đuổi em một lần nữa.”
Anh làm sao lại có thểnói như thế chứ, giống như tôi phải đứng ở nguyên chỗ chờ anh, hơn nữa nghe ngữkhí của người này, thật giống như chỉ có thể cùng anh chia tay mà không thể kếthôn vậy. Thật là xin lỗi, nếu là trước đây khi tôi chưa gặp được Hàn Lỗi thì cólẽ tôi đã động tâm, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa, tôi đây chính làngọn cỏ ngon khinh thường kẻ giống ngựa đầu đàn biết sai quay đầu như anh ta.
Nhưng dù sao cũng từng cóvới nhau một cuộc tình, vì vậy tôi quyết định phải nhớ là dùng một phương phápít đả thương người nhất để cự tuyệt anh.
Đúng lúc tôi vẫn còn đangdo dự thì nghe thấy thanh âm của Hàn Lỗi.
“Ái chà! Đây khôngphải là Lâm tiên sinh sao?”
Hàn Lỗi đột nhiên xuấthiện ưu nhã hướng tới phía chúng tôi, cuối cùng đứng ở bên cạnh tôi, dối tránhìn Lâm Triết chào hỏi nói.
Dối trá a dối trá, HànLỗi a Hàn Lỗi, ngươi chẳng những nụ cười dối trá, nói liên tục nói giọng cũngdối trá ah.
Lâm Triết sửng sốt mộtchút, sau đó mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy a, thật là trùng hợp,Hàn tổng cũng tới chỗ này ăn cơm sao?”
Hàn Lỗi cười càng thêmrực rỡ , đặt mông ngồi vào bên cạnh tôi, vươn tay tính ôm eo của tôi, trong mắtkhông có chút ý cười nào nói: “Không có, tôi là tới tìm vợ mình, ai bảo côấy đi theo người đàn ông khác ăn cơm mà để cho tôi phải vườn không nhà trốngchứ!”
Lâm Triết dùng ánh mắtnghi vấn nhìn tôi, nụ cười trên mặt tựa hồ có chút biến hình.
“Ha ha…” tôicười mỉa hai tiếng, “Một lần nữa giới thiệu một chút a, Hàn tổng thật rathì còn là chồng của em nữa.” Sau đó quay đầu nhỏ giọng ở bên tai Hàn Lỗinói: “Vị Lâm tiên sinh này thật ra còn là mối tình đầu của em nữa!”
Nghe vậy, Hàn Lỗi trợn tohai mắt, vẻ mặt thành thật hết sức tôn kính đối với Lâm Triết hô: “Thì ralà tiền bối a!”
Tiền bối… Anh gọi LâmTriết là tiền bối
Tôi vội vàng cúi đầu, cốnén nụ cười thiếu chút nữa là phốc ra.
Hàn Lỗi a Hàn Lỗi, anhthật sự là kẻ thật tài tình!
v