Cưới Để Trả Nợ

Chương 2: Hôn lễ



Sao cô thân được với cô ta, tôi rất tò mò địa vị hai người khác xa nhau cô không sợ bị người nghèo như cô ta lợi dụng sao?

– Nè! đừng có nghĩ mình giàu rồi muốn nói gì thì nói, đúng là chúng tôi khác nhau nhưng người mà tôi tin tưởng nhất là cô ấy.

Băng Băng khi nghe những lời chê bai địa vị của bạn mình từ miệng hắn ta, cô bực tức muốn bỏ về những nghĩ lại phải hỏi cho ra lẽ chuyện gì mà Hạ Đan lại đồng ý gã vào gia đình nhà họ Cao để trả nợ cho cha cô ấy như vậy chứ

– Anh không đặt câu hỏi vậy tôi về trước!

– Cô ta là người như thế nào tôi muốn biết tất cả về cô gái đó

Giọng nói không có gì đáng sợ, nhưng gương mặt lạnh lùng ánh mắt như dao găm nhìn đăm đăm vào Băng Băng khiến con người ta muốn bỏ chạy

– Đan Đan cô ấy rất hiểu chuyện, hiền, luôn chịu phần thiệt về mình trước giờ chưa từng yêu ai, tôi và cô ấy biết nhau từ những năm học cấp 2, lúc đó tuy còn nhỏ nhưng cô ấy đã phải vừa học vừa làm thêm lại không có bạn nên tôi đã bắt chuyện làm thân rồi chơi chung đến tận bây giờ

– Được rồi, về nhà hay trở lại tiệm hoa?

-Tiệm hoa!

Băng Băng nói một tràn cho hắn ta nghe nhưng có vẻ hắn ta chỉ muốn biết chứ không quan tâm đến lời mà Băng Băng vừa nói, liền hỏi cô về nhà hay trở lại tiệm hoa, cô gái trước mặt hắn nhìn với vẻ mặt khó hiểu cậu ta muốn gì mà nghe xong liền không có chút quan tâm, cô nói thầm trong bụng rồi đứng dậy ra xe trở lại tiệm hoa.

– Hạ Đan cậu vào đây mình có chuyện muốn nói với cậu

Vừa đến cửa hàng, bước xuống xe Băng Băng vội vàng kéo tay bạn mình lôi đi một mình vào phòng riêng của cửa hàng trước sự ngỡ ngào của Minh Hào và mọi người xung quanh, Hạ Đan chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi

– Cậu nắm tay mình đau quá Băng Băng à!

– 3 ngày nữa cậu kết hôn với con trai nhà họ Cao tại sao cậu lại giấu mình chuyện đó, cậu có biết anh chàng đó là người như thế nào không mà đồng ý gã cho hắn chứ Đan Đan

Vào phòng riêng Băng Băng đã khóa trái cửa không cho ai vào liền tức giận hỏi Hạ Đan chuyện kết hôn với Cao Minh Hào lúc đó cô ấy rất tức giận vì cô biết anh chàng đó chẳng phải người tốt lành gì nếu gã cho hắn bạn cô sẽ khổ hơn bây giờ

– Nếu mình không đồng ý thì cha mình sẽ đánh mẹ mình, dày vò mẹ mình và bán đi căn nhà mà mẹ mình tích góp mới có thể mua được nên mình mới đồng ý

Hạ Đan nói trong buồn bã nhưng cô cố gắng kiềm chế để bản thân không khóc trước mặt Băng Băng vì trước giờ mỗi khi gặp bạn mình Hạ Đan đều nở một nụ tươi chứ chưa bao giờ khóc trước mặt một ai

– Anh ta là một người chỉ thích chơi đàn bà qua đêm lại còn xem phụ nữ chúng ta là một món hàng thích thì chơi không thích thì bỏ, cậu gã cho hắn tương lai cậu sẽ ra sao Hạ Đan

– Nhưng mình không thể làm gì khác, cha mình đã ký giấy nợ rồi, còn anh ta ra sao mặt mũi thế nào hay chuyện 3 ngày nữa sẽ diên ra hôn lễ mình hoàn toàn không biết

– Anh ta người mà mình vừa gặp về đó Đan Đan à

Băng Băng ôm lấy Hạ Đan nói trong nước mắt cô rất thương bạn mình, đã thân mười năm nhưng chưa lần nào Hạ Đan làm cho bạn mình thất vọng, cô rất quý người bạn này nhưng ông trời quá trêu đùa với bạn cô hết chuyện này đến chuyện khác sóng gió cứ đến với Hạ Đan liên tục

Dù là kết hôn để trả nợ nhưng gia đình nhà họ Cao chuẩn bị rất tươm tất sinh lễ gửi đến nhà Hạ Đan, thoáng chóc chỉ còn 2 ngày Hạ Đan sẽ làm vợ Cao Minh Hào hôm nay hắn ta đến cửa hàng tìm Hạ Đan để hẹn cô vào chiều nay chụp ảnh cưới dù chưa từng tiếp xúc nhưng hắn ta bước vào cửa hàng với gương mặt kiêu ngạo

– Trương Hạ Đan bắt đầu từ chiều nay cô được nghỉ không cần phải làm việc ở đây nữa

Giọng nói hóng hách của hắn ta khiến mọi ngươig trong cửa hàng và Hạ Đan chỉ biết nhìn hắn với gương mặt hoang mang, tên này điên hay sao mà ở đâu ra lệnh cho Hạ Đan như vậy chứ mọi người xung quanh bàn tán to nhỏ

-Ở đây chỉ có mỗi tôi tên Hạ Đan ,anh có cần nhất thiết phải nêu rõ họ tên tôi vậy không?

Hạ Đan cau mày lại nhìn hắn vẻ mặt cô cũng khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với ai đó với giọng khó chịu như vậy gương mặt cũng không tươi như lúc hắn chưa bước vào cửa hàng

Hắn ta không nói gì nhếch môi cười nhẹ có vẻ tà mị rồi kéo tay Hạ Đan lôi ra xe, cố ngồi trên xe suy nghĩ anh ta là ai mà vô duyên vô cớ đẩy cô vào xe ngồi rồi lái đi không nói tiếng nào mình có nên kiện anh ta không, suy nghĩ hồi lâu cô quay sang về phía Cao Minh Hào vẻ mặt cô có vẻ khó chịu, đôi mày cau lại

– Anh là ai sao ngang nhiên lôi tôi nhét vào xe rồi chở tôi đi đâu, tôi muốn xuống xe!!

– Cao Minh Hào được chứ?

Nghe cô hỏi hắn ta liền quay sang nhướng một bên mày trả lời rồi nhếch môi gương mặt không cảm xúc của anh nhìn cô rồi đáp khiến cô ngơ người một lúc rồi im lặng

Không ai nói với ai câu nào chiếc xe bỗng dừng lại tại một cửa hàng áo cưới lớn nhất thành phố rất sang trọng, cô quay sang nhìn hắn ta không nói câu nào hắn liền xuống xe đi vào cửa hàng, Hạ Đan khó hiểu đi theo sau

– Lựa váy cưới đi cô thích cái nào cứ lấy hôm nay chụp ảnh cưới

Thấy Hạ Đan bước theo sau hắn ta nói với chất giọng không chua không chát, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì nhìn hắn với gương mặt ngây thơ im lặng được 3 phút

– Cô định đám cưới mặc những bộ đồ rẻ tiền của cô hay sao mà cứ đứng trơ ra không chịu lựa váy vậy?

Hắn ta quay lại cau mày hỏi Hạ Đan gương mặt hắn lúc này đã bắt đầu khó chịu, Hạ Đan thấy hắn có vẻ tức giận nên cô hơi sợ liền đi lựa cho mình một bộ váy cô cứ lựa tới lựa lui chần chừ không dám đụng vào cái nào quay sang nhìn hắn ta

– Chúng ta đến cửa hàng khác được không nó đắt quá tôi không dám…

– Tiền tôi không thiếu cô lựa thoải mái đi

Hạ Đan thấy giá tiền quá đắt nên đã quay lại nói với hắn ta đi nơi khác nhưng hắn chỉ nhếch mép nhẹ rồi lạnh lùng đáp khiến cô không biết phải làm gì lặng lẽ xem váy rồi vào trong thử đồ

Một lúc sau nhân viên trong cửa hàng vén màn ra Hạ Đan khoác lên mình chiếc váy cưới đơn giản nhất trong cửa nhưng nhìn cô rất xinh đẹp giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, Minh Hào cũng đã mặc bộ vest hợp với váy cưới của Hạ Đan thấy cô ấy khoác lên bộ váy cưới trông rất xinh đẹp hắn ngơ người nhìn một lúc rồi cả hai đến địa điểm chụp ảnh cưới mà hắn đã chọn

Ngày cưới cũng đã đến, rất nhanh khách dự tiệc đã đến đầy đủ gia đình hai bên cũng có mặt nhưng không ai biết đám cưới này là một giao dịch vì trả nợ nên cô mới chấp nhận lấy người mình không yêu cũng chưa từng tiếp xúc, trên bục cưới chú rể mặc trên mình bộ vest được thiết kế riêng trong rất bảnh, từ lễ đường cô dâu từ từ bước vào mọi ánh mặt đều nhìn cô ai cũng khen cô bà Minh Hào giống y như hoàng tử và công chúa

Giờ làm lễ cũng bắt đầu đến lúc trao nhẫn hắn ta đeo vào tay cô không chút chằn chừ ngược lại Hạ Đan cầm chiếc nhẫn trên tay cô rất run giá như bây giờ cô có thể bỏ chạy để không phải làm vợ người đàn ông này dưới sự hối thúc của mọi người cô lặng lẽ đeo vào tay hắn

Sau khi làm lễ mọi người bắt đầu nhập tiệc Hạ Đan vào thay một chiếc váy trắng đến đầu gối trong đơn giản nhưng nhìn cô rất đẹp nhưng gượng mặt cô chỉ là nụ cười ngượng không chút gì vui vẻ mà lòng cô chỉ buồn tủi cho số phận của mình, Minh Hào cũng chỉ mặc đơn giản là chiếc quân âu màu đen và chiếc áo sơ mi trắng anh nhìn Hạ Đan với ánh mắt chán ghét rồi cùng đám bạn của hắn nâng ly


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.