Nháy mắt đã đến tháng ba, muôn hoa đua nở khoe sắc, hơi thở mùa xuân hòa quyện cùng không khí đầu hè làm con người ta cảm thấy yêu đời. Khương Bạch Ngọc nhìn người xung quanh bận rộn trang trí nhà cửa, cô cảm thấy dường như đang trong mơ vậy.
Mới hai tháng trước Châu Chấn Kiệt cầu hôn cô, bây giờ bọn họ đã sắp chuẩn bị kết hôn. Bởi vì là đám cưới của gia tộc lớn lên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Từ nơi tổ chức, khách mời, sắp xếp mâm bàn, chọn hoa,…tất cả mọi thứ đều phải tỉ mỉ.
May mắn những thứ này đều có người làm sắp xếp, nhiệm vụ của cô chỉ cần xinh đẹp trong đám cưới là được.
Nhưng đám cưới là thứ chỉ trải qua một lần trong đời, Khương Bạch Ngọc muốn nó phải theo ý của mình.
Tỉ dụ như khăn trải bàn cô muốn loại màu sắc sáng hơn, hay hoa để bàn phải là màu xanh trắng. Chủ đề của bữa tiệc sẽ thiên về màu pastel, sắc xanh trắng. Có điều mẹ của Châu Chấn Kiệt lại không thích như vậy, bà cảm thấy màu sắc đó quá chói mắt.
Vương Trân Dao muốn chuyển sang những tông trầm cổ điển, bà cảm thấy như vậy mới có thể toát lên sự sang trọng, giàu có và quyền lực.
Mẹ chồng nàng dâu không cùng ý kiến là chuyện muôn thủa chẳng bao giờ chấm dứt. Châu Chấn Kiệt bị kẹt ở giữa cũng rất đau đầu, Khương Bạch Ngọc biết rằng làm như vậy quả thực khiến hắn khó xử, một bên là mẹ một bên là vợ làm sao lựa chọn.
Để tránh cho sau này hai cô và Vương phu nhân xích mích, Khương Bạch Ngọc bèn đi tìm một chuyên gia nổi tiếng về tổ chức tiệc cưới.
“Tôi muốn đám cưới này có hai yếu tố, sử dụng tông màu pastel nhưng thiết kể phải toát lên vẻ cổ điển, quyền lực.”
Chuyên gia nói cho ông ta hai tuần nhất định sẽ khiến cô và mẹ chồng ưng ý, Vương phu nhân dù đã chấp thuận cuộc hôn nhân này nhưng bà vẫn không ưa gì Khương Bạch Ngọc. Tuy nhiên cũng như cô bà không muốn con trai mình bị kẹt giữa hai bên.
Rất may chuyên gia kia danh xứng với thực, nhanh chóng làm ra một bản thiết kế chi tiết cho bọn họ xem. Ban đầu Vương phu nhân nghĩ có làm gì thì cũng không thể khiến bà vừa mắt, ai ngờ thiết kế kia quả thực rất hợp ý bà.
“Sự kết hợp này thật hài hòa, tôi rất thích.”
Khương Bạch Ngọc thấy mẹ chồng hiếm khi nói thích cái gì đấy âm thầm vui vẻ, cô nói.
“Nếu vậy con sẽ cho người làm theo thiết kế này.”
Chuyện thiết kế đã xong, đến phần váy vóc, Khương Bạch Ngọc cũng lựa chọn một cách khéo léo, ngay cả bánh kem cũng đẹp mắt rất vừa lòng Vương phu nhân.
Qua chuyện này bà quả thực nhìn Khương Bạch Ngọc với con mắt khác, cô sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, biết cách xử lý những tình huống bất ngờ xảy ra. Đối với một con dâu nhà tài phiệt Khương Bạch Ngọc đã đạt được một nửa yêu cầu. Nửa còn lại chính là gia thế.
Nhưng vì con trai, bà có thể bỏ qua chuyện còn lại.
Ngày diễn ra đám cưới, Châu Chấn Kiệt lại bị kẹt ở sân bay không thể bay về nhanh được, Khương Bạch Ngọc lo lắng nhìn đồng hồ. Chỉ còn ba tiếng nữa sẽ đến thời gian cử hành lễ cưới, cô lo lắng đi đi lại lại trong phòng. Cha mẹ cùng anh em đều an ủi cô sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng càng gần đến giờ Khương Bạch Ngọc càng thấp thỏm, lúc này cửa phòng mở ra, Vương phu nhân đi vào trong, bà lên tiếng.
“Có thể để tôi nói chuyện với con bé được chứ?”
Ông bà Khương nhìn nhau sau đó nói.
“Được, phu nhân cứ tự nhiên đi.”
Dứt lời liền đưa các con ra khỏi phòng. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương phu nhân ngồi xuống nói với Khương Bạch Ngọc.
“Cháu đừng nên quá lo lắng, mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp thôi.”
Khương Bạch Ngọc nhìn bà cúi đầu nói.
“Cháu chỉ muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể, nhưng mà sao khó quá.”
“Làm gì có thứ gì tốt ngay từ lần đầu, đám cươi của ta với Châu lão gia cũng vậy. Ngày ấy ta cũng rất sốt sắng muốn lễ cưới được toàn vẹn nhất bởi vì ta muốn bản thân phải hoàn hảo trong mắt những vị họ hàn nhà chồng.”
“Đến bây giờ ta vẫn muốn bản thân phải thật hoàn hảo trong mắt họ, nhưng ta thực sự rất mệt mỏi.”
“Vì thế cháu đừng sợ khi làm người khác phật ý, giờ cháu là người nhà họ Châu rồi, họ mới là người cần sợ cháu phật ý.”
Vương phu nhân bình tĩnh nói, dù bà không ưa cô con dâu này nhưng đó là người con trai bà chọn làm vợ, mà đã là người nhà Châu gia thì kẻ khác không được phép động vào.
Khương Bạch Ngọc cảm động muốn khóc, cô chớp mắt theo bản năng ôm chầm lấy Vương phu nhân nói.
“Cảm ơn phu nhân đã động viên cháu.”
Vương Trần Dao nhíu mày.
“Được rồi buông ra đi, chiếc váy là là váy cao cấp đấy, đừng để nó bị nhăn nhúm.”
Khương Bạch Ngọc bật cười buông bà ra, đúng lúc này mẹ Khương Bạch Ngọc đi vào nói.
“Bạch Ngọc, Chấn Kiệt nói đang trên đường tới đây rồi. Nửa tiếng nữa sẽ có mặt ở lễ đường, nào con mau lau nước mắt đi.”
“Vâng.”
Khương Bạch Ngọc hạnh phúc cười đáp.