Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 47: Trở về



Hôm nay là lần họp chợ cuối cùng trong năm, từ sáng sớm oa nhi hứng thú nhảy lên nhảy hạ, nói là cùng đi tập hợp với trương nhị bảo. Trương nhị bảo là con nhà trương thợ mộc, lớn hơn oa oa 1 tuổi, gần đây thường chơi cùng oa nhi. Ăn sáng xong liền xuất phát, trên xe bò ngồi đầy người, người trong thôn cơ hồ nhà nào cũng đi họp chợ.

Xe bò trong nhà có một nhà năm người nhà đỗ vĩ minh, còn có tức phụ và nhị bảo nhà trương thợ mộc, trương thợ mộc hôm nay ở nhà làm việc, sẽ không đến. Còn có hai bằng hữu ở cửa thôn của liên đại. 

Có hai đứa trẻ con nên cực kì líu ríu, náo nhiệt. Mọi người đều đang thảo luận lát nữa muốn mua cái gì. Đỗ vĩ minh tính toán qua, quần áo mới nhà mình đều đã làm tốt, thịt muối cũng đủ, giờ mua chút thịt dê, thịt heo là được, còn cần mua hai con cá, năm nay cá trong sông là không thể trông cậy vào, trên bàn cơm mừng năm mới không thể thiếu cá. Còn có đồ gia vị, điểm tâm, đồ ăn vặt, đều mua mỗi thứ một chút.

Đến bình phúc trấn, mọi người ước hẹn thời gian và địa điểm tập hợp buổi chiều liền tách ra hành động. Hôm nay trên đường bình phúc trấn rõ ràng náo nhiệt hơn trước nhiều, mọi người trên mặt đều tràn đầy cao hứng, mỗi người trong tay đều mang theo đồ đạc, không phải đang mua đồ thì là đang trên đường mua đồ. Đỗ vĩ minh đến cửa hàng của phòng chưởng quầy trước, dầu ô liu bán được không tệ, lại bán được 20 bình, xà phòng cũng bán được 12 khối, đỗ vĩ minh lại mua muối, đường, gia vị, và bình gồm v.v, còn lại tổng cộng 1 điếu tiền cùng 24 văn lẻ. Đồ để vương võ cầm, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Trên đường oa nhi nhìn trúng một con quay gỗ, cần 50 văn, đỗ vĩ minh mua làm quà năm mới cho oa nhi. Oa nhi rất cao hứng. Trên đường ăn vặt không ít, đám người đỗ vĩ minh đi tìm nơi giải quyết bữa trưa. Ăn xong cơm trưa phải đi mua đồ ăn cần dùng cho lễ mừng năm mới, năm cân thịt dê, ba cân thịt heo, và hai cái chân giò, năm cân đề heo, bốn cân xườn, năm cân xương heo, lão bản hàng thịt thấy khách hàng lớn đỗ vĩ minh, tràng heo không đòi tiền nữa mà trực tiếp đưa cho hắn. 

Lần trước đỗ vĩ minh làm đại tràng kho tàu rất được hoan nghênh, vốn định mua thêm, được cho thì càng tốt. Vương võ trực tiếp cầm mấy thứ này đi đến chỗ xe bò cất hàng, đám người đỗ vĩ minh tiếp tục dạo chợ.

Không chỉ có rất nhiều thôn dân đi mua hàng, người bán hàng cũng không ít. Không ít thôn dân đem rau dưa, gà vịt trong nhà lấy ra bán. Đám thôn dân bán đương nhiên so với trong cửa hàng rẻ hơn không ít, đỗ vĩ minh lại mua hai con vịt, đậu tương, hoa sinh, đậu đỏ, rau dưa v.v, còn có người bán quỳ hoa tử, đỗ vĩ minh cũng mua hai cân về rang hạt dưa. Lại đi mua một còn cá trắm đen, hai con cá trích, và hai con cá biên. 

Liên đại đi cất hàng. Đỗ vĩ minh đi một vòng. Hàng trong chợ đã mua tương đối, đỗ vĩ minh liền chuẩn bị đi mua chút điểm tâm, còn muốn mua giấy đỏ. Điểm tâm đương nhiên khá đắt, đỗ vĩ minh mua mấy khối hoa quế cao, cảnh nguyên thích ăn thứ này. Còn có đậu xanh, đậu đỏ gì đó đều mua một ít. Giấy đỏ đương nhiên đắt hơn đồ ăn, hai tấm giấy đỏ lớn đỗ vĩ minh phải trả 80 văn.

Nhìn thấy có bán mứt quả, đỗ vĩ minh lại mua mấy xâu cho oa nhi trực tiếp cầm ăn, còn lại đợi lát nữa cho nhị bảo và đám bạn của hắn. Đỗ vĩ minh thấy hôm nay đã mua không ít hàng hóa, nhưng hình như còn thiếu gì đó, đúng hương liệu còn chưa mua. Nhớ ra muốn mua một ít bát giác và quế, lại trở lại cửa hàng của phòng chưởng quầy.

“lý nhị, sao đã về rồi, còn có gì chưa mua à?”

“hương liệu đã quên mua.”

“đi, vậy ngươi tự mình xem thử, muốn cái gì hỏi tiểu nhị hoặc ta đều được.”

Đỗ vĩ minh không thấy bát giác hay quế mà mình quen, nhìn thấy một thứ giống như hoa tiêu, so với hoa tiêu mình biết lớn vài vòng.

“đây là gì vậy?”

“đan tiêu”

Đỗ vĩ minh phát hiện hương liệu nơi này cũng thực phong phú, chỉ là cách gọi đều cùng không giống với trước kia. Cuối cùng gọi tiểu nhị mua khuẩn quế, hồi hương, cam thảo, rau thơm, đan tiêu, đinh hương v.v, tổng cộng hơn mười loại hương liệu, mỗi loại ba văn tiền. Vậy mà còn thấy bán cây kim ngân, cũng ba văn tiền, cây kim ngân rất nhẹ, ba văn tiền được một bao lớn. Thấy thời gian cũng đã đến lúc, đỗ vĩ minh phải đi tìm vương võ tập hợp.

Khi trở về rõ ràng chật chội hơn nhiều, trên xe vốn ngồi đầy người, mọi người còn mua không ít đồ, có vài thôn dân liền đem đồ đặt ở trên xe bò còn mình đi bộ. Liên đại và chu văn cũng không ngồi xe, trực tiếp đi theo xe bò. Đỗ vĩ minh vốn còn lo mình mua nhiều, giờ thấy mọi người cũng đều mua không ít, liên đại còn đem một ít thịt giấu ở trong bình, không có gì đặc biệt nổi bật. 

Trên đường gặp được không ít thôn dân, đám trương đại thẩm cũng ngồi ở trên xe bò nhà bọn họ, mọi người kết bạn mà đi. Đám thôn dân đều mua sắm không ít, hỏi han lẫn nhau mua cái gì, bao nhiêu tiền, mọi người đều rất cao hứng.

Thời tiết tốt, hai ngày trước còn hạ mưa, hôm nay tập hợp mặt trời chiếu trên cao, đây cũng trở thành đề tài để mọi người đàm luận. Đỗ vĩ minh kỳ thật đối với những gì đám thôn dân hay đàm luận luôn có chút khó hòa nhập, bình thường chỉ phụ họa nói vài câu, cho nên ở trong mắt đám thôn dân, lý nhị lớn lên có hơi thần bí, nhưng vẫn tốt lắm. Đám thôn dân đại đa số không tệ, chỉ là trong thôn chỉ lớn có vậy, đề tài cũng chỉ có mấy chuyện nhà cửa này, nghe lâu cũng thấy không tệ lắm, chỉ cần đề tài không phải về mình là được.

Đỗ vĩ minh đem mứt quả phân cho nhị bảo và vài tiểu hài tử trong thôn, chiếm được một mảnh hoan nghênh của tiểu hài tử, tộc trưởng đương nhiên cũng cao hứng theo. Đàm đàm, đề tài không biết sao lại nói tới đỗ vĩ minh.

“lý nhị, qua năm cũng đã mười ba, có muốn thím giới thiệu vài cô nương cho ngươi không, tuy ngươi tuổi không lớn, sớm một chút định ra đến cũng không tệ?”

Đỗ vĩ minh cứng mặt, không thể nào, mình mới lớn chừng này đã giới thiệu cô nương.

“cám ơn thím, ta tuổi còn nhỏ, chờ thêm hai năm rồi nói.”

“lý nhị, ngươi nghe thím nói, sớm định sớm tốt…”

Trương đại thẩm hình như nhìn ra đỗ vĩ minh khó xử, liền chuyển đề tài. Đỗ vĩ minh đưa ánh mắt cảm kích nhìn trương đại thẩm. May quá, may quá, bằng không mình hôm nay ăn đủ phiền. Càng về sau đỗ vĩ minh như bị dày vò, tìm 1 cái cớ, đỗ vĩ minh nhảy xuống xe đi tìm đám liên đại, đám đại thẩm này quá lợi hại.

May mà cách thôn đã không xa, đi không đến nửa canh giờ đã đến cửa thôn. Liên đại, chu văn giúp đỡ tiễn mọi người trở vệ, cuối cùng mới trở lại nhà mình. Đi cả một ngày cũng rất mệt, chu văn đi nấu cơm, vương võ đem đồ xuống, dắt bò buộc chặt. Oa nhi đã mệt đến ngủ gật, trực tiếp được ôm về phòng. Chờ đến lúc có cơm thì gọi dậy.

Thức ăn ở bên ngoài, chờ ngày mai rồi xử lý. Cá giết xong treo lên, chờ khi ăn thì làm. Hương liệu thì đặt vào hộp gỗ nhỏ, nếu bị ẩm thì không thể sử dụng. Chỉnh lý tốt mọi thứ, đỗ vĩ minh cũng ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi. Không cần nói, đi mua sắm đúng là việc cực kì tốn sức.

Khi lưu cảnh nguyên tới thôn lại là buổi tối, vốn muốn đến sớm mà không có cách nào, chạy 3 ngày đường mới tới, mình không chờ đến khi trời sáng đã trực tiếp tới. Dạ đem ngựa dắt đi, khi gõ cửa là vương võ ra mở.

“vương gia, ngài muốn rửa mặt một chút không?”

“Ừ, mau đun nước ấm cho ta.”

“ngài có muốn ăn vài thứ không?”

Một đường chạy, ba ngày đều ăn lương khô, cơm chiều cũng chỉ cắn hai cái bánh liền trực tiếp tới, thật có chút đói bụng.

“đi, ngươi tùy tiện làm gì đó, không cần phiền toái.”

Lưu cảnh nguyên sợ tiếng động đánh thức vĩ minh thì không hay. Vương võ gọi chu văn dậy, mình không thạo nấu cơm, lưu cảnh nguyên trực tiếp vào phòng nhìn vĩ minh, lần này thật vất vả mới ra được, vốn hoàng huynh không chịu thả người, mình khuyên can mãi mới đồng ý. Phỏng chừng về sau không biết khi nào mới có thể đến, thật muốn đem đám người tát ma giết sạch.

Đỗ vĩ minh lúc này đang ngủ say, oa nhi ở bên cạnh vù vù ngủ. Kỳ thật đỗ vĩ minh có làm giường nhỏ cho oa nhi, chỉ là không biết vì sao oa nhi thích cùng đỗ vĩ minh ngủ, cũng may giường đủ lớn nên đỗ vĩ minh chiều hắn. Đỗ vĩ minh bởi vì hôm nay đi mua đồ cả ngày mệt muốn chết nên ngủ rất say, lưu cảnh nguyên ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ngủ một hồi lâu. Đến tận khi chu văn làm xong cơm mới vào mời hắn ra.

Muộn như vậy nên không làm món gì phức tạp, hai cái bánh trứng chim, một chén canh khoai lang, lưu cảnh nguyên vẫn ăn say sưa. Chịu thôi, ba ngày chưa ăn đồ nóng. Chu văn cẩn thận đem oa nhi chuyển đến giường nhỏ, lại tìm thêm một cái chăn mới, lưu cảnh nguyên đưa quần áo cho hắn sắp xếp, rồi đi nghỉ ngơi. Lưu cảnh nguyên nằm ở trên giường, nhờ ngọn đèn nhìn đỗ vĩ minh, cũng dần dần ngủ. Hắn ba ngày đều không nghỉ ngơi đủ nên thật sự mệt mỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.