Sáng hôm nay, Hạo Thiên sao khi đi kiểm tra bẫy cá rồi trữ cá, làm xong công việc buổi sáng thì cũng đã đến trưa.
Cuối cùng thì hôm nay Hạo Thiên đã có dịp tập luyện với cung tên mà hắn cùng Diệp Ngân chế tạo thành.
Hạo Thiên cũng có chút hiểu biết về cung tên, tuy nhiên hắn vẫn phải dựa vào hệ thống để chế tạo, hắn cũng chưa từng bắn cung nên sẽ có sự thiếu chuẩn xác…
Để có thể bắn trúng mục tiêu, Hạo Thiên đã dùng dao găm khắc lên thân cây các vòng tròn tượng trưng cho tấm bia để tập bắn.
Ban đầu, Hạo Thiên bắn trượt khá nhiều, nếu không trúng bia thì cũng lệch khá xa tâm bia.
Nhưng sau một ngày luyện tập thì khả năng bắn cung của Hạo Thiên đã được nâng cao rất nhiều, tuy nhiên vẫn chưa thể dễ dàng bắn trúng hồng tâm.
Tuy chưa có độ chính xác cao nhưng có lẽ như thế cũng đã đủ để bắn trúng những con thú to lớn như lợn rừng.
Buổi sáng hôm sau, Hạo Thiên đi đến khu rừng tre một chuyến nhằm tìm măng và tìm kiếm tài nguyên cũng như các thứ cần thiết.
Đến rừng tre, tiếng gió xào xạc, Hạo Thiên đang dùng dao găm thu hoạch được kha khá măng tre, bỗng dưng hắn nghe được một âm thanh khá quen thuộc.
“Cục cục…”
“Rột rột…”
Hạo Thiên lần theo âm thanh đang phát ra, đến chỗ cách đó không xa có một khoảng đất khá trống trãi, hắn nhìn thấy nguyên một đàn gà rừng với số lượng khoảng gần chục con.
Khi nhìn thấy đàn gà, thanh âm hệ thống vang lên:
“Gà rừng là phân loài chim lớn, cánh dài, nặng 1-1,5 kg. Gà trống có lông đầu, cổ màu đỏ da cam, lưng và cánh đỏ thẫm, ngực bụng và đuôi đen. Gà mái nhỏ thua gà đực và toàn thân màu nâu xỉn. Gà rừng trưởng thành cân nặng tầm tám lạng (800g), dáng dấp thon gọn và nhanh nhẹn. Gà rừng sống định cư và ở trong nhiều loại rừng. Môi trường sống thích hợp là rừng thứ sinh gần nương rẫy hay rừng gỗ pha giang, nứa. Sống đàn hoạt động vào thời điểm sáng sớm và xế chiều.”
[Gà rừng rất tinh khôn, chỉ cần một tiếng động nhẹ là chúng bay đi chứ không bao giờ bén mảng đến chỗ nguy hiểm nữa. Chúng nhút nhát nhưng khôn lanh, dường như đánh hơi được bẫy, thấy là tránh xa. Tổ gà rừng rất khó tìm, chúng thường đẻ trứng ở bãi cỏ rậm rạp và ngụy trang kín đáo.] Hạo Thiên đang suy nghĩ về đàn gà rừng kia, nếu bắt được thì sẽ có một bữa ngon.
Mấy nay toàn ăn thịt lợn cũng đã bắt đầu ngán, thịt gà cũng rất ngon, lại là món mà Hạo Thiên yêu thích nhất.
Biết rằng gà rừng có phản ứng rất nhanh nhưng Hạo Thiên muốn cược thử vận may của mình, trên tay là cung tên đã căng lên, một tiếng “vèo…” cái tiếng đấy như nói lên rằng hắn đã quay vào ô mất lượt.
Nhưng không, đàn gà rừng liệu có phải gà rừng hay không đây. Hạo Thiên đứng đó bắn ra gần chục mũi tên mà bọn chúng chẳng có chút lay động. Đàn gà như đang trêu ngươi Hạo Thiên vậy.
Trong cái vỏ được làm bằng tre của Hạo Thiên chỉ còn đúng ba mũi tên, hắn phải cẩn thận và ngắm thật kỹ. Trong lòng hắn lúc này đang thầm nghĩ [đàn gà rừng này có đúng là gà rừng không vậy? Bọn chúng cứ như mất đi sự nhạy cảm với nguy hiểm vậy! Hay là đang khinh thương tay nghề bắn cung một phát không trúng thì bắn phát thứ hai như mình?…] đủ câu hỏi hiện lên.
Hạo Thiên tập trung tinh thần bắn ra mũi tên hy vọng, một tiếng “phốc…” rồi tiếng kêu vang lên “quác… quác…”, hoang hô hắn đã bắn trúng được một con. Liên tục là phát thứ hai nhưng nó đã không trúng, còn lại mũi tên cuối cùng thì lần này đã may mắn trúng thêm một con.
“Người chơi đã bắn hạ được gà rừng ngáo ngơ, nhận được 500 điểm tích lũy.” Cái hệ thống vang lên thông báo nhưng có vẻ như nó đang chế nhạo Hạo Thiên vậy.
[Đúng là… Đàn gà ngu ngốc nhất trong dòng họ gà rừng, phản ứng chậm. Lại gặp cái hệ thống khinh thường người chơi như này nữa chứ!] Hạo Thiên vừa nhặt gà rừng vừa nghĩ về hệ thống.
Trở về lều với chiến lợi phẩm là măng tre và gà rừng. Hạo Thiên cùng với Diệp Ngân vui vẻ đi xử lý rồi nấu một nồi canh thịt gà rừng thơm lừng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hạo Thiên hào hứng nói.
“Nhanh nhanh nào!” Diệp Ngân cũng như thế thúc giục Hạo Thiên.
“Tôi mở nắp nồi ra nhé!” Hạo Thiên nói.
“Yo… Thơm quá!” Diệp Ngân vừa hít vừa khen.
Cầm trên tay bát canh gà rừng thơm lừng, Diệp Ngân húp một thìa nước canh rồi hết lời khen ngợi.
“Hương vị đậm đà của thịt gà rừng, lát măng được thai nghén trong lòng đất đai màu mỡ, hương thơm từ những lát sả, đã tạo nên một mùi vị thơm ngon xong lên tới não.”
“Cảm giác cứ như đang vui chơi cùng đàn gà rừng trong rừng tre vậy!”
“Quá ngon!”
Sau một tràn khen ngợi của Diệp Ngân, Hạo Thiên cũng chẳng có phản hồi gì bởi vì nó quá đúng.
Sau khi ăn uống no say thì trời cũng đã tối, đêm nay cũng đã gần một tháng hai người họ bị kẹt trên đảo hoang này. Diệp Ngân đã có chút buồn bã, tuy nhiên lúc trước Hạo Thiên có nói là sẽ đóng thuyền để trở về nên cô cũng chẳng có bi quan như lúc ban đầu.
Hạo Thiên cũng đã nghĩ đến chuyện đóng thuyền rồi, tuy nhiên để có thể an tâm làm thì cần phải cải thiện cuộc sống trước đã. Trên hòn đảo này không biết sẽ có nguy hiểm gì đang chờ đợi họ vượt qua cũng như với sức lực của hai người thì rất khó để làm được một chiếc thuyền đàng hoàng.
Gác lại suy nghĩ về chiếc thuyền, Hạo Thiên đi vào lều đánh một giấc.