Trên bãi biển, một người thanh niên đang bị hôn mê nằm ngay trên bờ cát trắng.
Một âm thanh tràn đầy máy móc vang lên.
“Hoàn thành kết nối hệ thống. Người chơi nhận được quà tặng cho người mới, xin hỏi có muốn mở ra hay không?”
“……”
“Người chơi đã hôn mê, quà tặng tạm thời giữ lại.”
Một lát sau, người thanh niên đó tỉnh lại, hắn ôm đầu và bắt đầu nhìn ngó khắp người.
“Đây là…”
“Mình còn sống sao?”
Mặt biển gió êm sóng lặng, thậm chỉ có thể nói là cảnh sắc mê người, dường như phía trước bão táp chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn ta tự đánh vào tay mình một cái để xác xem mình còn sống hay không, một cơn đau đớn kéo tới. Này đều không phải là nằm mơ, hết thảy đều là sự thật.
Hướng về bốn phía nhìn nhìn, từ bỏ tầm nhìn xa xăm nơi biển cả, sau lưng chính rừng cây, lê thân hình đầy vẻ mệt mỏi đi tới dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Hạo Thiên cũng không phải loại người dễ dàng bi quan, lúc du thuyền gặp tai nạn không mong muốn thì tất nhiên sẽ có đội cứu hộ đi tìm người mất tích, hắn cũng chỉ đành chờ đợi, ngồi dựa lưng vào gốc cây và nhìn về phía xa xa biển cả.
Không biết bản thân đã ngâm mình trong nước biển bao lâu, bây giờ cả người Hạo Thiên đều đã ướt sũng, muối biển dính trên người càng khiến cho hắn có cảm giác rất khó chịu, cứ bứt rứt, lớp da cứ dính dính vào lớp quần áo ẩm ướt bên ngoài.
Để giảm bớt sự khó chịu, hắn đành cởi áo mình ra vắt cho ráo nước rồi phơi cho khô.
Đến lúc khô thì chỉ cần phủi đi lớp muối biển bám ở trên áo và người đi là thoải mái hơn rất nhiều.
“Xem ra nhờ có chiếc phao này nên mình mới không chôn thây nơi đáy biển. Trên đảo cũng không thấy dấu vết hoạt động của con người, nếu không sai thì đây có lẽ là một đảo hoang! Tạm thời cũng chưa khẳng định được điều gì, đành phải hi vọng đều tồi tệ không xảy ra!” Hạo Thiên nhìn chiếc phao trên mặt đất mà nói.
Bỗng vang lên giọng nói đầy máy móc: “Tít — Hệ thống khởi động!”
“Người chơi đã tỉnh lại, đã có thể nhận quà tặng, xin hỏi có muốn mở hay không?”
Hạo Thiên giật mình, trực tiếp hô to: “Ai đấy!”
“…”
Đưa mắt đảo quanh, hắn không nhìn thấy bất cứ người nào ngoài cát biển và cây cối.
Ngơ ngẩn một lúc, Hạo Thiên cười khổ, nhìn dáng vẻ của chính hắn lúc này thật sự quá mệt mỏi, đó có lẽ chỉ là ảo giác do bản thân hắn tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng mà, trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình điện tử, giao diện hiện lên một cái hộp quà, ở này phía dưới còn lại là hai sự lựa chọn.
Đồng thời, một âm thanh đầy máy móc kia lại vang lên, “Xin hỏi người chơi có muốn mở hay không mở gói quà tặng?”
Hạo Thiên cũng có chút giật mình, tuy nhiên thường ngày hắn vẫn thường chơi game dạng như này nên cũng chả có gì là bất ngờ cho lắm. Cảm giác như chơi game thực tế ảo làm hắn rất đỗi quen thuộc.
“Đây là cái gì công nghệ giả lập đây sao?” Chỉ là trước mắt xảy ra tình huống như vậy, làm Hạo Thiên có chút ngơ ngác.
Cũng không biết hệ thống này rốt cuộc là cái quỷ gì, không suy nghĩ gì nhiều hắn nhấn vào nút chọn mở quà tặng.
Ngay sau đó, màn hình điện tử lập tức nhảy ra cùng là hai quyển sách.
“Này, này, chuyện này là sao? Trên đảo hoang còn cho hai cuốn sách?” Hạo Thiên mắt mở trừng trừng ngạc nhiên.
“Tít — Bắt đầu phát vật phẩm quà tặng.”
“A…a…!” Hạo Thiên trực tiếp hét lên một tiếng, sự đau đớn làm hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cơn đau đầu thoáng chốc bộc phát, trong đầu Hạo Thiên như có thêm rất nhiều kiến thức mới vậy.
Cũng may sự đau đớn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Hạo Thiên sắc mặt dần dần khôi phục bình thường.
“Tít — Người chơi tiếp nhận quà tặng thành công!” Âm thanh máy móc đúng lúc này vang lên làm Hạo Thiên không biết vừa rồi là chuyện như thế nào.
“Đùa với mình sao? Quà tặng cho người mới là hai quyển sách? Trên hòn đảo hoang này thì hai quyển sách để làm gì? Nếu như hệ thống game mới mà như vậy thì sẽ bị tẩy chay ngay khi vừa ra mắt.” Hạo Thiên cảm thán.
Lại nghĩ đến vừa rồi hệ thống nhắc nhở, Hạo Thiên sờ soạng khắp người lại không thấy quà tặng đâu.
“Hệ thống kia hai quyển sách để chỗ nào vậy?” Hạo Thiên hỏi đến.
“……”
Hạo Thiên cảm giác có phần bực bội, hoá ra hệ thống còn biết lừa gạt người, nói là tiếp thu thành công nhưng một mảnh giấy cũng chả có.
Nằm ở trên bờ cát, Hạo Thiên hai mắt xuất thần, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ, những lần chơi dại của bản thân mà cảm thán. Nghĩ rằng gà có thể bay lên trời, liền đem gà mái lên tầng thượng mà thả xuống, làm hại hôm đó vừa ăn gà luộc vừa bị mắng. Rồi nào là chuyện trộm vặt trái cây nhà hàng xóm, rồi những lần chống đối lại sư phụ mà bị hành te tua.
Nghĩ lung tung được một lát, hắn bỗng nhớ đến cha mẹ mình, chưa báo hiếu cho họ được ngày nào mà giờ đây lại bị lạc đến nơi đảo hoang này, không biết còn có cơ hội sống sót để mà trở về gặp họ. Hắn chỉ đành trông chờ vào đội cứu hộ, mong sao bọn họ có thể nhanh chóng tìm ra hắn.
Tuy rằng ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhưng thời tiết nóng bức, Hạo Thiên sáng sớm đã khát đến không chịu nổi, hắn có thể cảm giác được, cổ họng hắn như đang cháy vì khát.
Người không ăn cái gì có thể sống bảy ngày, nhưng ba ngày không uống nước sẽ không sống nổi, Hạo Thiên phỏng chừng, hắn ít nhất đã có một ngày không có giọt nước nào vào miệng.
Vận khí không tồi, ở thật xa Hạo Thiên liền nhìn đến cây dừa có không ít trái dừa, nhưng mới là đến gần, trong đầu hắn tràn ra một đống kiến thức về loại cây này.
“Cây dừa: Họ cau dừa, thuộc loại thực vật thân cây cao to, cao mười lăm đến ba mươi mét, thân tráng kiện, lá đơn xẻ giống lông chim, gốc to thường có đám rễ nhỏ, cuống lá cứng cáp, quả có dạng gần như hình cầu, trong quả có chứa nước và phôi nhũ…”
Hắn tuy rằng không phải dạng người học dốt, tuy nhiên cũng không phải dạng học bá, chuyện liên quan đến cây dừa kỹ càng tỉ mỉ tri thức như vậy, hắn dám khẳng định, tuyệt đối không phải chính mình biết được.
“Hóa ra hệ thống kia đem hai quyển sách chuyển hóa thành toàn bộ kiến thức vào chính trong đầu mình!” Hạo Thiên giác ngộ được bản ‘hack game’ (gian lận trong trò chơi).
Mà khi hạ chuyện quan trọng nhất vẫn là bổ sung nước, Hạo Thiên đem hệ thống sự tình đặt ở một bên.
Đi lại gần mấy quả dừa, Hạo Thiên cầm lấy một cái trái dừa, quơ quơ, bên trong truyền đến tiếng nước, nhưng cũng không nhiều, cuối cùng hắn cũng có chút nước vào người.
Hạo Thiên qua lại vài lần, đem hết những trái dừa gần đó về bóng cây mát gần đó, theo sau từ trong túi lấy ra một con dao găm.
Tuy là, bình thường sinh viên là sẽ không tùy thân mang theo dụng cụ sắc bén, bất quá lúc trước Hạo Thiên mê con dao của người thử thách hoang dã mà hắn hay xem, hắn tâm huyết dâng trào lên mạng mua một con dao y như thế.
Hạo Thiên cảm thấy có chút may mắn cho chính mình lần này vì đã đem theo con dao này bên mình, lại đúng lúc có thể dùng.
Nước dừa cũng không phải rất nhiều, một trái dừa cung cấp nước thế này không đủ để thỏa mãn Hạo Thiên.
Sau khi uống hết ba, bốn trái dừa thì Hạo Thiên mới dừng lại, cảm giác mãn nguyện khi được uống nước lúc này không khỏi làm hắn ngây ngất.
Đến giờ này, Hạo Thiên còn năm sáu trái dừa, nhưng ở hoang đảo có khả năng không có nước ngọt, nên tiết kiệm vẫn tốt hơn, biết đâu ngày nào đó những trái dừa có thể cứu chính mình một mạng.
Trái dừa ở nơi hải đảo là một thứ rất tốt, trừ bỏ nước dừa có thể giải khát ra thì thịt dừa cũng quan trọng có thể dùng làm thức ăn.
Hiện tại Hạo Thiên trên người cũng chỉ có một con dao găm, ngoài ra thì chả còn gì khác, hắn đang nghĩ tới chỉ có mỗi con dao găm thì làm sao để sinh tồn trong mấy ngày này để đợi đội cứu hộ.
Dùng dao bổ quả dừa ra làm đôi, bên trong là một màu trắng sữa, nhìn thôi là đã cảm giác được độ béo của nó.
Dù sao trên đảo hoang này cũng chẳng có ai, Hạo Thiên liền dùng tay móc ra từng chút thịt dừa tươi mà bỏ vào miệng.
Nếu là ở nhà hay đâu đó có nhiều người mà lại ăn uống kiểu này thì bị cho là kẻ ăn xin hoặc là bị bệnh, ăn như vậy vừa không sạch sẽ vừa không giữ được thẩm mỹ.
Tuy nhiên không thấy ai trên đảo ngoài bản thân hắn cộng với việc hắn đang rất đói thì cũng chẳng thể nào trách móc hắn được.
Người đời có câu: “Bần cùng sinh đạo tặc…” Ý nói nghèo đói tới mức phải đi làm cướp, cướp không nổi thì chỉ còn nước đi làm ăn mày.
Hạo Thiên mới ăn một được một ít thịt dừa thì có âm thanh gì đó là từ trong rừng truyền đến.
Hiện tại đối với người thanh âm, Hạo Thiên có thể nói là cực độ mẫn cảm, hắn có thể khẳng định, thanh âm này cũng không phải ảo giác.
“Chẳng lẽ là có người giống mình, là du thuyền gặp tai nạn trên biển giờ lại hội ngộ với du khách chăng?”
Không có chút nào do dự mà, Hạo Thiên đứng dậy hướng tới âm thanh đó mà chạy đi.