Trời còn chưa sáng, hôm nay ngày thứ bảy là ngày mà Diệp Ngân mong đợi đội cứu hộ sẽ đến cứu họ. Diệp Ngân đã thức dậy, gương mặt còn hiện ra vẻ buồn ngủ, liền hỏi Hạo Thiên: “Hạo Thiên! Chúng ta lúc nào sẽ ra bãi biển?”
Diệp Ngân hỏi câu này, có thể nói là khác biệt so với mọi khi, tuy nhiên Hạo Thiên cũng phần nào hiểu được ý đồ của cô nàng.
“Lúc nào chúng ta cũng có thể ra ngoài đấy được!” Hạo Thiên ánh mắt đầy suy tư, như đang suy nghĩ về vất đề gì đó nói.
“Chúng ta ăn sáng xong sẽ xuất phát…” Diệp Ngân gương mặt tỉnh táo nói.
Hạo Thiên cũng không có phản hồi gì, đi ra bờ suối rửa mặt rồi đi lấy cá trong bẫy cùng với những con cá đã trữ lại ra, đem hết về lều để ăn sáng.
Tuy hiểu rõ Diệp Ngân đang nghĩ gì, nhưng Hạo Thiên vẫn tiếp tục đặt bẫy để còn có cái để ăn. Xử lý sạch sẽ đám cá, Hạo Thiên trở về lều.
Trên đường về Hạo Thiên cũng tiện tay hái một ít cỏ dại về cho thỏ ăn.
Cá nướng buổi sáng cũng tương đói thỏa mãn hai người họ, sau khi ăn xong, bọn họ chuẩn bị tiến về phía bãi biển.
“Hôm nay chúng ta sắp đi rồi! Chẳng lẽ chúng ta không đem thỏ thả đi?” Diệp Ngân nhìn lồng thỏ mà nói ra.
Hạo Thiên, vẻ mặt tươi cười bảo: “Cô nghĩ lồng này có thể nhốt chúng lâu được hay sao?”
“Sao anh lại nói vậy?” Diệp Ngân ngơ ngác hỏi.
“Có chúng ta ở đây nên bọn chúng mới không hành động… Nếu không có chúng ta ở đây thì bọn chúng đã gặp nát cái lồng mà chạy trốn mất rồi!” Hạo Thiên hào hứng nói.
Không có thể bất cứ phản hồi nào, hai người họ bắt đầu đi về phía biển, Diệp Ngân trông có vẻ rất vui, còn Hạo Thiên thì vẻ mặt đầy tâm sự và lo lắng.
Diệp Ngân, vui vẻ trong thế giới riêng của bản thân nên cũng chẳng nhận ra sự bất thường trên gương mặt của Hạo Thiên.
Khoảng hơn nữa tiếng sau, bọn họ ra khỏi khu rừng, đi đến một gốc cây râm mát, hai người bọn họ dừng chân ở đây chờ đợi.
“Hạo Thiên! Anh nghĩ đội cứu hộ khi nào sẽ đến đón chúng ta?” Vẻ mặt đầy sự mong chờ nhìn về phía biển, Diệp Ngân hỏi.
“Tôi cũng không biết… Chúng ta chỉ có thể đợi…” Hạo Thiên trầm tĩnh nói ra.
“Ừm… Cũng đúng!” Diệp Ngân gật gật đầu.
Vẫn luôn nhìn về phía mặt biển, hai người họ cũng không còn nói chuyện với nhau, âm thầm chờ đợi đội cứu hộ đến. Truyện Dị Giới
Nhìn thấy Diệp Ngân như vậy, Hạo Thiên thở dài, yên lặng đứng dậy, hướng về phía mấy cây dừa đi tới, hắn biết kết quả sẽ ra sao nên đi thu thập dừa cùng với cây khô, chuẩn bị nhóm lửa qua đêm ở ngoài này.
Không chuẩn bị tốt cho đêm nay ắt sẽ bị cóng chết, cũng từng trải qua một lần nên Hạo Thiên tranh thủ chuẩn bị.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Hạo Thiên trở lại bên cạnh Diệp Ngân, cùng cô chờ đội cứu hộ.
Chẳng biết qua bao lâu, mặt trời cũng đã dần mất đi ánh sáng, chỉ còn lại đống lửa của Hạo Thiên âm ĩ cháy, tiếng gió biển xào xạt.
Đến lúc này, vẫn chưa thấy bóng dáng đội cứu hộ ở phương xa, Diệp Ngân đã có phần mất đi sự kiên nhẫn.
“Hôm nay là ngày thứ bảy rồi… Sao đội cứu hộ còn chưa tới cứu chúng ta…” Diệp Ngân giọng điệu có chút run rẩy.
“Chẳng lẽ bọn họ đã quên chúng ta chăng… Họ từ bỏ chúng ta sao?” Diệp Ngân nghẹn ngào nói.
Diệp Ngân chụp vào vai Hạo Thiên, “Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
Không hề nghi ngờ, Diệp Ngân hiện tại đã mất đi niềm hy vọng vào đội cứu hộ.
Không nói lời nào, Hạo Thie giơ tay lên và một tiếng “chát” vang lên. Hạo Thiên như đang muốn tát cho Diệp Ngân tỉnh ra.
Với cái tát bất ngờ như vậy Diệp Ngân không kịp phản ứng, ngồi ngây ra trên bãy cát một lúc.
Vài giây sau, Diệp Ngân phản ứng lại, giận dữ hét: “Sao lại đánh ta? Đánh đau như vậy!”
Thấy thế, Hạo Thiên ngược lại là nhẹ nhàng thở ra. Tay đưa ra, ôm Diệp Ngân vào lòng, “Khóc đi! Khóc thật to lên…”
Diệp Ngân như một cái đập nước bị vỡ đê, vừa khóc lớn vừa nói: “Híc… Đội cứu hộ không tới cứu chúng ta… Họ bỏ quên chúng ta… Híc…”
“Không sao… Không sao… Cô còn có tôi ở đây!” Hạo Thiên nhẹ nhàng bảo.
Lời này vừa nói ra, Diệp Ngân khóc đến lớn hơn chút nữa, ôm chặt hơn một chút, nhưng điều duy nhất Hạo Thiên có thể làm, chính là yên lặng nghe Diệp Ngân khóc lóc kể lể.
Không biết qua bao lâu, Diệp Ngân đã khóc rất lâu, khóc mệt rồi thì ngủ trong vòng tay của Hạo Thiên.
Chỉnh lại dáng ngồi cho thoải mải chút, cũng may là có cái cây để dựa vào, trước ngực đang ôm Diệp Ngân, Hạo Thiên vừa thấy đau lòng vừa thấy buồn cười, cô nàng tuy ngủ rồi như vẫn còn sự nức nở.
Lần này không lạnh như lần trước, nhờ vào sự chuẩn bị đầy đủ, nào là lửa rồi còn cả bụi cây cản gió nên thoải mái hơn.
Cứ như thế một đêm lặng lẽ trôi qua, Hạo Thiên vẫn như cũ ngồi thức nguyên đêm để Diệp Ngân ngủ một giấc ngon lành cho tới sáng sớm.