Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 43: Bán Rau Xanh



Đảo mắt cũng đến giữa hè, thời tiết nóng hơn rất nhiều, rốt cục mưa to một trận để cho hoa màu trong ruộng thống khoái uống nước no, dòng chảy sông nhỏ cũng lại cao thêm một ít, ngay cả núi xa xa giống như cũng xanh tốt hơn, đều nói mưa xuân rất trân quý, mùa hè này nếu thật lâu không đổ mưa cũng trân quý như thế.

“Cơn mưa này thật lớn, cũng may không mang theo gió, nếu không rau xanh nhà chúng ta bị dập hết rồi.”

Thương thị đứng ở bên cạnh đất trồng rau nhìn nhìn, cười nói. Sau khi hòa ly với Sở Tuấn Tài, bà giống như buông xuống một tòa núi lớn, cả người tinh thần đều tốt lắm, giống như so với trước kia trẻ ra vài tuổi. Mà bé con trong bụng con dâu càng ngày càng lớn, rau xanh cùng bắp trong ruộng cũng phát triển tốt ngoài dự đoán mọi người, bà liền càng cao hứng, mỗi ngày trên mặt đều mang theo tươi cười.

Sở Phong Thu gật gật đầu, nghĩ rằng miếng đất này thật sự mua đúng rồi, vốn cho rằng trong nhà không có, hắn nỗ lực làm thợ phụ kiếm tiền mua lương thực, kết quả hiện tại không cần lo nữa, có ba mẫu bắp để bán, cũng đủ cho bọn họ ăn. Còn có nửa mẫu rau xanh này phát triển rất tốt, cũng không biết có thể giống như vợ nói mang đi bán để mua đồ gia dụng hay không, hắn cảm thấy có hi vọng rất lớn. Bởi vì hắn ăn rau xanh trong nhà trồng, cảm thấy ăn rất ngon, cũng không biết có phải bởi vì năm nay vừa ăn lần đầu, cho nên mới cảm giác như vậy. Hi vọng có thể tìm được người mua, vậy đến lúc đó trả nợ cũng

có thể nhanh hơn một ít.

Sở Phong Thu đang nghĩ tới, chợt nghe phía sau có động tĩnh, hắn nhìn lại hóa ra là Hà Hoa, vội vàng đi qua đỡ nàng.

“Vừa đổ mưa xong, rất trơn, nếu nàng đi ra kêu ta cùng mẹ một tiếng, chúng ta đỡ nàng.”

“Không có việc gì, ta sẽ cẩn thận mà.”

Hà Hoa cười nói, sờ sờ bụng, ánh mắt ôn nhu.

Bụng Hà Hoa hiện tại đã hơn năm tháng, đứa nhỏ rất ngoan, không quậy nàng, cho nên tuy rằng nàng rất cẩn thận cũng vẫn tận lực cố gắng làm những chuyện trong khả năng, coi như thành vận động, cổ đại này sinh đứa nhỏ rất nguy hiểm, phải vận động nhiều, vừa tốt cho đứa nhỏ vừa tốt cho mình.

Thương thị cũng đi lại, sờ sờ bụng nàng, cười nói: “Hôm nay tuy rằng đường khá trơn nhưng nhẹ nhàng khoan khoái, con xem lá cây này đều xanh hơn, chờ buổi chiều mặt đất khô hơn một ít, để cho Phong Thu đỡ con ra bên ngoài đi dạo đi.” Loading…

“Vâng.” Hà Hoa gật gật đầu, nàng rất muốn đi dạo, về phần hiện tại, chỉ có thể thành thật đứng ở trong viện nhìn chung quanh.

Thương thị thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, cười hiền lành.

Hà Hoa xem đất trồng rau xanh, tìm nửa ngày, phát hiện rau hẹ và cải dầu, rau chân vịt hiện tại có thể ăn, mấy cây trồng khác còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Hà Hoa bàn với Sở Phong Thu và Thương thị chuyện bán đám rau xanh này.

“Con thấy rau hẹ và cải dầu, rau chân vịt đều có thể bán, nếu không bán bây giờ rau sẽ già đi.”

Hà Hoa ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không lo lắng, rau xanh dùng qua dị năng này cũng không dễ dàng già nhanh đến thế, cho dù cao lớn thêm, nàng vẫn sẽ làm cho nó xanh non, mọng nước!

Thương thị cũng nói: “Đúng vậy, rau xanh này rất ngon, mẹ cảm thấy ngon hơn rau đã từng ăn, nếu cầm lên trấn bán, hẳn là có thể bán được. Nếu không như vầy đi, Phong Thu con liền làm hai sọt rau đi lên trấn bán thử xem. Nếu bán được ta liền bán, bán không được ta liền hạ giá xuống, cũng sẽ không phải mang về.”

Trong lòng Hà Hoa nghĩ chỉ cần có người mua rồi, ăn qua một lần, chỉ cần không phải đầu lưỡi có vấn đề, khẳng định còn tới mua tiếp, đời trước không phải như vậy sao? Chuyện buôn bán của nàng cho tới bây giờ không thiếu khách hàng quen, cung ứng rau dưa người khác đều nói nàng ký hợp đồng, hi vọng nàng có thể cung ứng trường kỳ, nàng còn chưa bằng lòng đâu.

Sở Phong Thu nói: “Con có quen biết với tiểu nhị tửu lâu Trương Ký, cũng từng hỏi hắn, hắn nói tửu lâu bọn họ đều đi mua rau xanh mỗi ngày, cũng không có người nào cố định giao hàng.”

Bán rau xanh cho tửu lâu vẫn là Hà Hoa nói với hắn, hắn mới đi hỏi tiểu nhị tửu lâu Trương Ký.

Thương thị cao hứng nói: “Vậy mang cho bọn họ nơi đó một lần thử xem sao, rau nhà chúng ta ăn rất ngon, bọn họ khẳng định muốn mua. Bán cho tửu lâu

này, so với bán lẻ nhanh hơn, tiền bán cũng nhiều một ít.”

Thương thị nghĩ đến chuyện một nhà Tiểu Bạch Đào trong thôn bọn họ lúc trước còn nghĩ muốn cướp mối đưa rau cho một tửu lâu trên trấn của nhà tỷ tỷ Tiểu Bạch Đào, đáng tiếc không thành, vì thế hai nhà có chút mâu thuẫn. Mà một nhà tỷ tỷ Tiểu Bạch Đào kia cũng từ trong tay người khác đoạt lấy mối mua bán rau xanh này, có thể thấy được mua bán này rất có lợi nhuận, nếu không ba nhà sao có thể quậy bung lên? Quan hệ kia đều không xa, hai nhà lại cùng một thôn, còn có hai người là tỷ muội! Bất quá bà biết con rể của tửu lâu kia có ân oán cùng con dâu của mình, cho dù con dâu đối với người nọ không có gì ý tứ, bà cũng sẽ không nhắc tới người này làm cho Hà Hoa ngột ngạt.

“Rau nhà chúng ta tươi mới, đến lúc đó đoạt hết khách nhân của Hương Khách Lai, cũng xả giận cho Hà Hoa.”

Thương thị thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại tương thông với ý tưởng của Hà Hoa, Hà Hoa cũng nghĩ như vậy để xả giận cho thôn cô nhỏ Hà Hoa nguyên chủ.

Người một nhà cứ vậy thương lượng xong rồi. Ngày thứ hai Sở Phong Thu liền mượn xe cút kít của nhà Loan Mộc đẩy hai giỏ rau đi lên trấn.

Đến trên trấn, Sở Phong Thu liền đến ngay tửu lâu Trương Ký, lúc này tửu lâu vừa mới mở cửa, vài tiểu nhị đang lo trong lo ngoài, Sở Phong Thu liền chào hỏi với một tiểu nhị đang quét rác ở cửa.

“Lâm Tử huynh đệ, rất bận sao?”

“Sở ca à! Mới sáng tinh mơ, huynh đẩy xe như vậy, không phải đến làm thợ phụ sao?”

“Không phải, mấy ngày nay không có làm công. Ta đi bán rau xanh, trong nhà có trồng nửa mẫu rau xanh, mọc rất tốt, ta cảm thấy hương vị cũng không tồi,

nên nghĩ lấy ra bán. Này, không phải nghĩ tửu lâu Trương Ký các người có rất nhiều khách nhân, nên đến nơi này hỏi một chút muốn mua rau hay không.”

Sở Phong Thu nói xong mở cái nắp giỏ rau ra, chỉ rau bên trong.

“Ngươi xem, rau nhà chúng ta rất mọng nước, xem là thấy ngon rồi, ăn lại càng ngon, không tin các người lấy một ít xào thử xem, nếu không ngon, vậy mớ rau xào kia ta cũng không lấy tiền.”

Lâm Tử nhìn xem giỏ rau xanh trong giỏ Sở Phong Thu chỉ kia, nghĩ rằng: Chưa cần nói cái gì, rau này nhìn đã thấy mọng nước rồi.

Trên cùng là rau chân vịt, lá xanh giống như ngọc lục bảo, rể cây tím hồng, mặt trên còn mang theo chút bùn đất, vừa thấy liền biết không phải rau vừa được tưới nước, mà còn không bị khô héo, màu ngon ngọt rất hiếm.

“Huynh chờ, ta đến hỏi chưởng quầy. Ta thấy rau này rất ngon, hẳn là có thể lưu lại một chút.”

Lâm Tử nói xong buông chổi ra, liền đi vào cửa hàng, một thoáng chốc liền đi ra, đi theo phía sau là một người trung niên cao gầy, nhìn Sở Phong Thu, nghĩ rằng hậu sinh này cũng thật tuấn tú, tuy rằng mặc áo đuôi ngắn, nhưng rất khỏe mạnh, xem ra không có vẻ quê mùa cùng hèn mọn như nông dân bình thường, tựa như bên trong một đống gà đất xuất hiện một tiên hạc, rất hiếm có, gặp lần đầu tiên ông đã có cảm tình.

Lâm Tử giới thiệu nói: “Sở ca, đây là chưởng quầy tửu lâu Trương Ký chúng ta, cũng họ Trương.”

Sở Phong Thu hành lễ, kêu một tiếng Trương chưởng quầy, sau đó cầm lên một nắm rau chân vịt cho Trương chưởng quầy xem.

“Đây là rau nhà chúng ta trồng, không phải mùa đầu tiên trong năm nay bất quá cảm thấy đám rau này mọc tốt hơn, cho nên nghĩ lấy ra bán thử. Trương chưởng quầy nếu cảm thấy ta đang nói ngoa, lấy một ít xào một đĩa thử xem, nếu cảm thấy không tốt, ta đây lại đi tìm sạp bán lẻ, tuyệt không lại ở trong này dây dưa.”

Sở Phong Thu nói chuyện rõ ràng lưu loát.

Trương chưởng quầy nghĩ hậu sinh này rất biết cách ăn nói, cũng không làm người ngại, hơn nữa rau này nhìn quả rất ngon, so với rau tửu lâu bọn họ mua mỗi ngày còn ngon hơn, nhưng ông cũng không bởi vì nhìn thấy vậy nên đồng ý vụ mua bán này ngay, mà để cho Lâm Tử cầm rau đi phòng bếp xào đã, ông muốn nếm thử, nhìn xem rau này có phải trông được nhưng lại ăn không ngon hay không.

Lâm Tử đáp ứng một tiếng, nhận một ít rau chân vịt, cải dầu, rau hẹ từ trong tay Sở Phong Thu.

Rau xào rất nhanh, một thoáng chốc liền xong.

Trương chưởng quầy ăn trước một ngụm cải dầu, đồ ăn vừa vào miệng, ánh mắt ông ta sáng ngời, sau đó ăn vài đũa, cho đến khi ăn hết đĩa rau vào trong bụng, ông ta mới gật gật đầu, nghĩ rằng hậu sinh này thật đúng không nói ngoa, rau này thật sự ăn ngon. Phải biết rằng lúc xào rau này đầu bếp còn chưa có tới, là tiểu nhị xào rau, tay nghề kia cũng chỉ bình thường, cũng bởi vì tay nghề bình thường, mới càng thấy rõ rau này ăn rất ngon. Cải dầu, rau chân vịt này cũng không phải mùa đầu tiên của năm nay, mắt thấy rau này rất tươi mới, ông ta ăn cũng không ít lần, theo lý thuyết đều phải là ăn chán ngấy, nhưng vừa rồi ông ăn rau này một lần, sao liền cảm thấy đặc biệt tươi mới, nghĩ muốn ăn hết cả đĩa rau này, cảm giác tựa như ăn dưa muối cả mùa đông đột nhiên được ăn cải dầu mùa đầu tiên, thậm chí so với loại cảm giác kia còn ngon hơn.

Trương chưởng quầy ăn hai đũa cải dầu, lại ăn thêm rau chân vịt cùng rau hẹ.

Rau này quả thật là ngon, Trương chưởng quầy quyết định mua.

Sở Phong Thu xem biểu cảm Trương chưởng quầy là biết ông ta vừa lòng rau này, trong lòng vui vẻ.

Trương chưởng quầy nói muốn mua rau này, cho giá cũng rất hợp lý, là giá rau tiểu nhị bọn họ mỗi ngày đi ra bên ngoài mua.

Sở Phong Thu nhận tiền, đáp ứng ngày sau lại đến đưa rau một lần, sau đó liền đẩy xe đi.

Sở Phong Thu trở về nhà, Thương thị liền hỏi hắn bán rau được không.

Sở Phong Thu nói bán được, sau đó đem túi tiền to từ trong ngực lấy ra giao cho Thương thị.

Thương thị ước lượng túi tiền trong tay nặng trịch, nghe tiếng đồng tiền bên trong vang lên, cao hứng lập tức xoay người trở về phòng đi nói cho Hà Hoa tin tức tốt này.

Sở Phong Thu đem giỏ từ trên xe lấy xuống, từ trong giỏ lấy ra một ít thịt, đây là hắn mua về, chuẩn bị làm sủi cảo ăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.