Đợi khi hạt lúa có thể cất vào kho thì thời gian đã lặng lẽ chuồn êm qua tháng mười một rồi.
Hạt thóc chứa đầy mười bao tải to.
Mạc Đình Sơn tò mò, không biết thành quả mà cả nhà bận rộn tận bốn tháng trời ra sao liền hỏi chị: “Làm sao để cân chúng hả chị hai?”
Mạc Lệ Quyên cười đáp: “Không cần cân đâu, chỉ cần để chúng vào kho thì sẽ biết bao nhiêu cân liền.”
Nói đoạn, cô ra hiệu cho chồng và các em vác bao thóc đi.
Giống như những gì Mạc Lệ Quyên đã nói, khi thóc đã nhập kho thì số liệu của nó cũng được hệ thống báo cho cô.
Mạc Lệ Quyên vô cùng ngạc nhiên!
Thấy mọi thứ đã xong rồi mà vẫn chưa nghe được điều mình đang quan tâm, Mạc Đình Sơn có chút hấp tấp: “Bao nhiêu vậy chị hai?”
Nói thật, lúc này Mạc Lệ Quyên muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Tại sao nha? Đó là bởi vì sản lượng thóc đã đạt sấp xỉ một ngàn cân. Phải biết rằng ở đây chỉ có hai mẫu đất mà thôi. Sản lượng như vậy đã cao gấp hai lần bình thường rồi. Hỏi sao cô không vui cho được.
Mạc Lệ Quyên cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình trăng non, cô đáp bằng cái giọng nhảy nhót: “Là một ngàn cân!”
Một ngàn cân! Một ngàn cân!
Lý Cường và bọn nhỏ cũng bất ngờ, tiếp theo đó là vô cùng mừng rỡ.
Cô bé Mạc Lệ San không hiểu, ngơ ngác bẻ bẻ ngón tay, nhưng đếm mãi chẳng biết số một ngàn đang ở nơi nào đành phải gãi gãi đầu, ngượng nghịu mà hỏi: “Một ngàn là bao nhiêu ạ?”
Hãy tha thứ cho cô nhóc, bé chỉ mới biết đếm một hai ba thì số một ngàn đối với bé là quá xa lạ.
Biết giải thích em gái cũng không hiểu, Mạc Đình Sơn liền nói: “Một ngàn là rất nhiều á!”
Đôi mắt đen của Mạc Lệ San trừng đến tròn vo, lại hỏi: “Là rất nhiều ạ?”
Mạc Lệ Quyên cười ra tiếng, đáp: “Ừ, là rất nhiều của rất nhiều!”
Rất nhiều của rất nhiều…
Mạc Lệ San cảm thấy đầu óc của bản thân bị choáng váng rồi.
Anh trai chị gái của cô bé đứng bên cạnh thấy vậy liền cười ầm lên. Ngay cả người anh rễ luôn nghiêm túc cũng nhếch một chút nơi khoé miệng.
Cười đùa đủ rồi, bọn họ lại quay ra tiếp tục làm việc.
Lý Cường lấy que diêm tạo ra ngọn lửa, cho nó đốt cháy gốc rạ, rồi sau đó tất cả cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa ra đến bên ngoài, cái luồng không khí rét lạnh liền ập đến, ai nấy đều run lập cập.
Mấy hôm đã quen với thời tiết nắng nóng của không gian, nay trở về với mùa đông trong hiện thực, cả nhà đều cảm thấy khó chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, bởi hai mảnh ruộng đang bị đốt cháy, khó mà vào được.
Đốt như vậy để gốc rạ hoá thành tro, rồi khi cày ruộng, nó nghiễm nhiên trở thành phân bón hữu cơ có lợi cho hoa màu.
Lý Cường nhanh tay đi vào bếp nhóm lửa, luồng không khí nóng đi qua ống dẫn, đi khắp căn nhà.
Vách tường giường đất dần trở nên ấm áp.
Anh sẵn tay lấy ấm nước đặt lên bệ bếp chờ sôi.
Mạc Đình Sơn thì bê một bao lúa cùng với cối và chày giã gạo, đặt ở nhà chính mà giã.
Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San thì ngồi bên cạnh tò mò nhìn xem.
Chỉ có một mình Mạc Lệ Quyên ngồi trên giường đất, cô đem hết tiền bạc trong nhà ra mà đếm.
Một mao, hai mao… gom đủ một đồng rồi kẹp lại, cộng thêm chín đồng làm thành một bó.
Mạc Lệ Vân thấy vậy thì chạy lên đếm phụ chị, cô bé đi học mấy năm rồi nên đếm tiền quá dễ dàng. Mạc Lệ Quyên cũng không ngăn em chạm vào tiền.
Mạc Lệ Vân có tâm tư tỉ mỉ từ nhỏ, cô bé đếm xong thì xếp gọn gàng từng chồng mười đồng, xem qua còn đẹp đẽ ngay ngắn hơn xấp tiền của Mạc Lệ Quyên.
Chỉ có cô bé Mạc Lệ San cứ đếm mãi một hai ba một hai ba, rồi sau ba là mấy thì cô bé không biết, nhưng bé vẫn kiên trì ngồi chiến đấu với chúng.
Đếm được một nửa thì Lý Cường cầm ấm trà gừng ra chia cho mỗi người một tách nhỏ.
Gừng đã có vị nóng nên khi xuống bụng liền khiến bụng nóng lên, vô cùng thoải mái, vừa có thể giải khát, vừa có thể phòng ngừa cảm lạnh, đẹp cả đôi đàng.
Lý Cường uống xong, anh lấy ra một cây chày khác, cùng Mạc Đình Sơn thi nhau giã.
Tiếng chày giã gạo hoà với tiếng đếm của Mạc Lệ San tạo thành một khúc ca nhẹ nhàng tràn đầy màu sắc hạnh phúc.
Đến khi Mạc Lệ Quyên đếm xong tiền, cô cẩn thân trừ ra tiền vốn của gia đình, rồi tính nhẩm lợi nhuận của lần buôn bán đầu tiên này.
Tốt hơn những gì cô đã nghĩ trước đó, số tiền mà bọn họ kiếm được vậy mà lên tới 654 đồng. Cộng thêm tiền cũ, nhà bọn họ đã góp đủ 1000 đồng tiền.
Một ngàn đồng tiền đối với người bây giờ đã là tài sản khổng lồ rồi đấy!
Phải biết thời này mua thức ăn được tính bằng phần tiền hoặc mao. Với 1000 đồng, Mạc Lệ Quyên không cần làm việc kiếm tiền cũng có thể chăm lo cho gia đình tận bốn năm năm đấy!
Người ta có câu, trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt. Nên Mạc Lệ Quyên rất bình tĩnh phân công công việc tiếp theo cho các thành viên trong nhà.
Hai mẫu ruộng trong không gian đã cháy hết. Bởi vì không cần cho đất nghỉ ngơi nên qua hôm sau Mạc Lệ Quyên và Lý Cường liền cày ruộng.
Mạc Đình Sơn cũng bận rộn ươm mầm.
Lần này họ quyết định tiếp tục trồng lúa nước.
Anh chị đã vào không gian hết rồi, Mạc Lệ Vân cũng dắt Mạc Lệ San vào theo.
Phía sau bờ ruộng là một bãi đất trống chừng hai mét, Mạc Lệ Vân lót một chiếc chiếc mỏng rồi dắt em gái ngồi xuống, sau đó lấy ra phần rơm thu được, bắt đầu tập theo các chị hai chỉ dạy mà đan chiếu rơm.
Mới đầu khi còn chưa quen, cô bé đan xiêu xiêu, vẹo vẹo, không thành bất cứ hình dáng gì.
Nhưng càng ngày, tay cô bé càng linh hoạt, thành phẩm càng lúc càng trông đẹp mắt.
Chỉ mới ba bốn ngày mà cô nhóc đã vượt mặt chị mình một đoạn đường khá xa. Làm Mạc Lệ Quyên nửa tự hào, nửa xấu hổ.
Khụ!
Đây là gì nha? Đây là mỗi người đều có sở trường riêng!
Mạc Lệ Quyên nghĩ vậy liền hết xấu hổ, cô không khéo tay thật đấy nhưng cô nấu ăn ngon nè, kiếm tiền giỏi nữa, bù qua đắp lại thì chuyện không khéo tay cũng không là khuyết điểm quá lớn lao.
Ừm! Chính là như vậy!
Thời gian như thoi đưa. Khi lúa mạ mọc vô cùng chắc khoẻ ở hai mẫu ruộng, tết đã gần đến rồi.
Cách năm mới khoảng một tuần, hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên quyết định vào thành sắm hàng tết.
Vì Mạc Lệ San còn nhỏ quá, mà trời đông giá rét chưa từng giảm bớt nên Lý Mạc hai người bỏ lại đám em ở nhà.
Không phải là người chị gái vô lương tâm này muốn trốn các em để đi hẹn hò đâu nha…
Mạc Lệ Quyên vừa nghĩ vậy, liền đưa mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai thì lén lút đưa bàn tay vừa mềm vừa mịn vào lòng bàn tay chồng.
Lý Cường: …
Chỉ thấy bàn tay vợ vừa nhỏ lại vừa nóng, như một dòng nước ấm đổ vào trong lòng anh, khiến anh cảm thấy quyến luyến vô cùng.
Cơ mặt Lý Cường căng chặt, nhìn từ phía bên ngoài chỉ cảm thấy khuôn mặt đẹp trai này chẳng có biểu cảm gì.
Chỉ có chính anh mới biết được bây giờ cả cơ thể mình tràn ngập các loại cảm xúc, có vui vẻ – vì được nắm lấy tay vợ, có ngượng ngùng – vì trước giờ không dám nắm tay phái khác, có sợ hãi – sợ người khác trông thấy rồi nghĩ xấu về vợ, càng nhiều hơn là tham lam vô tận – muốn giây phút này mãi mãi kéo dài, đến khi tóc bạc da mồi…
Anh nhận thấy sự mâu thuẫn của bản thân một cách rõ rệt, tuy bối rối, nhưng không sợ hãi.
Trái tim trong cơ thể đập mạnh liên hồi. Mạch cảm xúc dâng trào khiến nó muốn nổ tung rồi thoát ra khỏi cơ thể…
Lý Cường càng thêm nắm chặt tay Mạc Lệ Quyên.
Mạc Lệ Quyên: …
Nếu mà tay không cảm nhận được sự ươn ướt thì có lẽ cô đã tin vào biểu tượng bình tĩnh của chồng rồi.
Kiếp trước hay kiếp này anh đều vậy, không hề thay đổi.
Đối với người khác anh là người có tính tình nghiêm túc cẩn thận.
Chỉ có cô biết được, chàng trai này, giấu dưới lớp vỏ bọc già dặn là một tâm hồn ngây thơ trong sáng, sạch sẽ và cực kỳ thuần tuý.
Hai người bọn họ cứ nắm tay như vậy đến khi thấy có dáng người thấp thoáng đàng xa, Mạc Lệ Quyên mới chịu lấy tay ra.
Họ đi vào khu trung tâm, bỏ tiền ngồi xe bò vào thành phố.
Lúc này cũng có một vài bác gái xách giỏ ngồi chờ sẵn.
Mạc Lệ Quyên nhìn thoáng qua liền không để ý đến.
Vì người nhiều nên trên đường không khí không bị nhàm chán, mấy bác gái một người một câu, kể hết chuyện nhà người này rồi kể sang chuyện nhà người khác, khiến Mạc Lệ Quyên vừa hưng phấn vừa xấu hổ.
Cô chỉ đành phải giả vờ không quan tâm, nhưng hai lỗ tai thì vểnh lên nghe không xót chữ nào.
Lý Cường: …
Cũng không trách Mạc Lệ Quyên nhiều chuyện, sự thật là những bác gái này kể chuyện rất có nhịp điệu, lúc lên lúc xuống khiến cho tâm tình người khác phập phồng theo, nhất là những khúc cao trào…
Mạc Lệ Quyên nghe một cách mê say…
Mà bị bọn họ nói nhiều nhất chính là nhà bà lão kia. Kể rằng bà có hai người con trai, hai vợ chồng con trai cả của bà chẳng may mất sớm, để lại hai bé trai mới mười tuổi. Hai vợ chồng người con thứ hai thấy hai cháu còn nhỏ thì không muốn nuôi dưỡng, muốn đem họ cho nhà khác bị hiếm muộn vô sinh.
Bà lão và chồng đương nhiên không chịu. Người con trai thứ thấy khuyên can mãi mà cha mẹ không chịu nghe liền mặt nặng mày nhẹ, suốt ngày sưng xỉa.
Hai vợ chồng già tính tình hiền lành, luôn mãi nhường nhịn. Nhưng con trai và con dâu cứ mãi lấn tới, quát mắng cha mẹ một cách thường xuyên.
Không mảy may nghĩ đến công ơn sinh thành.
Thậm chí hai đứa cháu trai cũng không thoát khỏi ma trảo.
Một nhà chưa đến tám người đáng lý phải sống hạnh phúc thì xào xáo suốt ngày.
Hàng xóm chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Mấy bác gái thi nhau thở dài, có người còn chậc chậc lưỡi kêu bất hiếu.