Hồ Yến Lai thấy ánh mắt Khánh Thúy Thúy lo lắng, cong môi cười cười, “Này không phải còn có ngươi sao. Nếu không phải ngươi dạy ta thêu hoa, nương ta không biết còn đánh ta như thế nào đâu.”
Khánh Thúy Thúy biết Hồ Yến Lai không muốn mình lo lắng, ánh mắt vừa chuyển, cùng nàng thấp giọng nói thầm vài câu.
Quả nhiên, Hồ Yến Lai trừng lớn đôi mắt, “Kia cũng không thể như vậy nha!”
“Không thể đi nơi nào?” Đột nhiên có một thanh âm từ ngoài cửa phát tới, suýt nữa khiến hai người trong phòng kêu to ra tới.
Hồ Yến Lai hung hăng trừng người ở cửa liếc mắt một cái, che lại ngực còn phập phồng vì kinh hoàng, “Khánh Kiều Kiều, ngươi là cái người chết hay sao, đi đường như thế nào không phát ra tiếng.”
Khánh Kiều Kiều bóp bóp tay, nói :“Ngươi quản ta đi đường có âm thanh hay không làm chi? Đây là nhà ta, ta thích đi thế nào liền đi thế đó. Còn có, hai người các ngươi lén lút nói cái gì đấy?”
Hồ Yến Lai tròng mắt chuyển chuyển, chưa kịp nói thì Khánh Thúy Thúy lên tiếng “Nói chuyện về hà bá. Nói về sau lại không dám đi loạn tới địa phương kia nữa.”
Khánh Kiều Kiều không thấy thú vị cũng bỏ đi.
Hồ Yến Lai khen Khánh Thúy Thúy kịp thời ứng phó nhưng Khánh Thúy Thúy chỉ chỉ vào đầu mình, “Là có Bồ Tát ở trong mộng nói cho ta. Khi đó ta cảm thấy cả người như là bị lửa đốt, sau đó một vị Bồ Tát tới, ở ta trên người rải nước thần, cho nên ta mới sống lại được. Bồ Tát không chỉ cứu mệnh của ta, còn xem mệnh ta sắp tới có tai nạn, độ cho ta một kiếp. Nói thật nhiều bí mật.”
Hồ Yến Lai nghe xong mà sửng sốt, nhìn người đang ngồi trên giường với vừa khỏi bệnh, khuôn mặt lại trắng đi không ít, suy đoán nàng không phải bị si ngốc đi.
Khánh Thúy Thúy biết nàng không tin, nói: “Yến Lai, ta biết trong lòng ngươi không tin. Như vậy đi, trong thôn nhà Lý bà bà bán đậu hủ, ngươi biết đi?”
Thấy người đối diện gật đầu, Khánh Thúy Thúy nói tiếp: “Tiểu tôn tử của Lý bà bà đêm nay là phát ra bệnh thuỷ đậu. Ngươi nếu là không tin, hiện tại ra cửa xem một chút, chờ ngày mai lại xem tiếp một chút.”
Nghe nàng nói chắc chắn, Hồ Yến Lai trong lòng đã tin ba phần.
Cũng không chậm trễ, bỏ xuống một câu ‘ chuyện này chúng ta đừng nói ra đi’, sau đó chạy đi nhà Lý bà bà.
Một đêm không có việc gì, ngày hôm sau gà vừa gáy sớm, Khánh phụ mở cửa muốn xuống ruộng, liền thấy ở trước cửa đã có một người ngồi xổm.
Nghe động tĩnh cửa mở, Hồ Yến Lai đỡ hai chân tê mỏi đứng lên, cùng Khánh lão cha chào hỏi qua, khập khiễng mà đi vào nhà ở phía bắc.
Bên ngoài sân viện, Khánh phụ không hiểu ra sao, bất quá khuê nữ Hồ quả phụ cũng hay tới, chính là sớm như vậy đã tới thật ra hiếm thấy. Không biết nghĩ đến cái gì, tầm mắt hắn hướng vào sân cách vách ngó ngó, mạc danh cười cười, khiêng lên cái cuốc, hướng bếp kêu một câu: “Ta đi xuống đất.”
Bắc phòng, Hồ Yến Lai đem người chui vào trong chăn, run rẩy thanh âm nói: “Tiểu tôn tử Lý gia thật sự khám ra bệnh thuỷ đậu.”
Chuyện này không làm giả được. Là nàng trước sau tự mình nghiệm chứng quá. Vậy thật sự có Bồ Tát ở trong mộng điểm hóa Thúy Thúy!
Từ từ…… Bồ Tát ở trong mộng nói mệnh Thúy Thúy có một kiếp nạn, chẳng lẽ là nói chính là việc hôn nhân với Huyện thái gia gia.
Khánh Thúy Thúy nói Huyện thái gia gia một năm nghênh vài cái di nương tiến vào, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ chết một người. Có phải hay không chính là nói Thúy Thúy nếu vào địa phương kia, thực nhanh liền sẽ mất mạng.
Hồ Yến Lai cảm thấy chính mình ngộ ra châm ngôn của Bồ Tát, sợ tới mức che miệng lại, “Thúy Thúy, vậy phải làm sao bây giờ nha? Việc hôn nhân này đã định ra rồi, lại không thể sửa lại! Bảy ngày sau…. Không… Là sáu ngày sau sẽ có cỗ kiệu tới đón người đi trấn trên.”