Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 33:



Tuy nói tẩu tẩu cùng chú em cần phải kiêng dè, nhưng Tam Diệp tử mới sáu bảy tuổi, nhiều lắm xem như một tiểu nam oa, đều là người một nhà, không cần phải tránh ra bên ngoài.

Đi vào trong phòng, Tam Diệp tử chỉ cảm thấy tẩu tẩu nói chuyện thật là dễ nghe, cùng tiếng suối nhẹ nhàng róc rách trên núi giống nhau, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.

“Nhị ca đã dựng cho ta chỗ ở khác, còn có cả giường, buổi tối ngủ rất tốt.”

Vương Nhị Ma Tử khẩn trương mà xoa xoa tay, vươn đi lại thu một hồi, lúng túng chưa biết làm gì. Tam Diệp tử ở một bên nhìn mà sốt ruột, vội vàng nói: “Nhị tẩu tử, ca ca phải mở khăn voan cho ngươi a.”

Thanh âm của hắn cùng mèo con không khác gì, nhưng trong phòng vốn đang an tĩnh, ngược lại thanh âm thật sự vang dội.

Vương Nhị Ma Tử tay run lên, thấy đệ đệ nói xong, phía dưới khăn voan đỏ hơi hơi rung rung, lúc này mới đi tới giơ tay lên, lại sợ chính mình tay thô, làm tức phụ sợ.

Khăn voan đỏ nhẹ mỏng manh như thể một trận gió cũng có thể thổi bay, lại cố tình ở thời điểm được vén lên, cảm giác nặng trịu như ôm vài bó củi, một góc nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra dưới vải đỏ là cái cằm trắng nõn mượt mà của tiểu cô nương.

Vương Nhị Ma Tử tay run lên, giống như là bị phỏng, trong đầu trống rỗng.

A!!! Thúy Thúy cô nương thật là đẹp mắt!

Hắn trong lòng đã muốn nổ tung, trên tay càng run run, chung quy không có buông ra, khăn voan đỏ được kéo lên hoàn toàn, lộ ra mặt mày Thúy Thúy giống như tiểu tiên nữ.

Tiểu tiên nữ cũng thẹn thùng, đầu cúi hơi thấp, chỉ có một đôi má lúm đồng tiền vẫn treo ở trên mặt cho thấy nàng đang cười.

Tam Diệp tử là hài tử, mở to mắt mà tò mò, đi lên phía trước nhìn nhìn. Ngẩn ngơ chốc lát, cũng kinh hỉ nói: “Nhị tẩu tử, ngươi cười rộ lên thật là đẹp mắt.”

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ của Khánh Thúy Thúy càng đỏ hơn. Nàng xấu hổ mà không dám quay đầu nhìn Vương nhị ca, chỉ nhẹ nhàng nâng tầm mắt nhìn Tam Diệp Tử vài lần.

Khuôn mặt hắn nhỏ chưa bằng một bàn tay, gầy đến nỗi gió cũng thổi bay được, chỉ có một đôi mắt to mang theo tò mò cùng linh động của tiểu hài tử. Hài tử sáu bảy tuổi như thế nào nhìn lại nhỏ như vậy. Nàng có chút đau lòng hắn, trong lòng tự nhủ sau này làm tẩu tẩu, nhất định phải hảo hảo đối tốt với hắn.

***

Khánh Thúy Thúy nhìn quanh gian nhà tranh này, nhà nghèo mua không nổi gạch ngói, người trong thôn dù sống mộc mạc, gian nhà tranh này cũng quá tồi tàn đi.

Bốn vách tường dùng gỗ cây chống đỡ, sau đó cách vách cùng mái là dùng cỏ tranh đắp lên. Loại này tuy rằng sẽ mưa gió ăn mòn, nhưng là thời điểm ban ngày, nhà ở lại sáng sủa.

Khánh Thúy Thúy nhìn chung quanh một vòng liền nhìn ra, cổ tranh đắp ở các vách hẳn là mới được đắp thêm mới, vẫn còn căng phồng, thu thập thật sự có chút chỉnh tề.

“Nhà ở thực tốt, ta rất thích. Là Tam Diệp tử thu thập sao?”

Vương Nhị Ma Tử thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi thời điểm nàng đánh giá xung quanh nhà, lòng hắn đều treo lên, “Là ta cùng Tam Diệp tử cùng nhau thu thập. Nàng thích liền tốt. Nhà ở nhìn đơn sơ chút, về sau ta tích cóp chút tiền, mau chóng xây phòng gạch ở.”

Có mục tiêu luôn là tốt nhất.

Khánh Thúy Thúy cười đáp ứng. Hôm nay tất cả đều bận rộn ra cửa, trong lòng lo lắng hãi hùng, hiện giờ rốt cuộc đã gả cho hắn, mới thấy cả người đã mệt mỏi.

“Về sau cuộc sống còn dài, có cái gì chậm rãi lại nói, hôm nay liền trước tiên nghỉ ngơi đi.”

Tam Diệp tử ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi ra cửa, Khánh Thúy Thúy nhìn hắn hướng bên tay phải rẽ, đi ra ngoài nhìn xem, “Tam Diệp tử đang ở nơi nào vậy?”

Vương Nhị Ma Tử nói, “Liền ở nhà gỗ nhỏ bên cạnh, mấy ngày hôm trước mới vừa dựng lên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.