Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 18:



Đời trước bọn họ ghé vào thi cốt của nàng mà sống được vô cùng dễ chịu, liền tính là hoàn trả cho bọn họ một hồi công ơn dưỡng dục đi.

Một đời này, nàng trở lại là vì chính mình mà sống.

Khánh mẫu nhào lên đem đại khuê nữ túm lại, nức nở nói: “Ngươi nói bậy cái gì vậy! Cha ngươi như thế nào lại hại ngươi đâu. Muốn trách thì trách ngươi như thế nào không phải cái nam oa, ngươi nếu là cái nam oa, người trong thôn ai dám truyền ra loại lời đồn táng tận thiên lương đó…”

Nàng rút về cánh tay bị Khánh mẫu lôi kéo, nói: “Ngươi đừng trách ta không phải nam đinh. Ta là do ngươi sinh, ngươi tự trách mình đi.”

Khánh mẫu sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên bị dội gáo nước lạnh, theo bản năng muốn đi túm tay áo đại khuê nữ, lại thấy nàng đứng dậy tránh đi.

Ở trước mắt Khánh phụ Khánh mẫu, Thúy Thúy ‘ đông ’ một tiếng mà quỳ xuống. “Ta muốn gả, phủ Huyện thái gia tất nhiên là tốt, dống cuộc sông giàu có sung sướng, Thúy Thúy không phải ngốc tử, đạo lý này đều hiểu rõ ràng.”

Khánh phụ biểu tình buông lỏng, “Này đúng rồi, cha mẹ sẽ không hại ngươi, quỳ…..”

Câu nói kế tiếp bị Khánh Thúy Thúy đánh gãy. Chỉ nghe nàng nói: “Nhưng ta hiện giờ muốn gả đều gả không được nữa rồi.”

“Có ý tứ gì?”

Khánh Thúy Thúy vẻ mặt đầy nước mắt, ngửa đầu nhìn cha nàng, “Ngày ấy khuê nữ rơi xuống nước là Vương Nhị Ma Tử thôn đông cứu lên. Chắc cha không biết đi?”

Vương Nhị Ma Tử? Trong thôn nổi tiếng chính là ôn thần, là cái kẻ Thiên Sát Cô Tinh?

Là hắn cứu người? Thanh âm Khánh phụ đều run lên, “Sao… Như thế nào… Lại là hắn?”

Khánh Thúy Thúy nói: “Ta cũng không biết là hắn. Hôm nay ra cửa Vương Nhị Ma Tử chặn đường nữ nhi, nói là hắn xuống nước cứu người, nói hắn…”

Nàng ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu, “Nói hắn đã đối với ta….”

“Đối với ta…..” Nàng nói một nửa lời, nhưng đủ để người nghe tưởng tượng, “Hắn nói ta đã là người của hắn. Nếu ta dám gả cho Huyện thái gia, hắn liền khắp nơi truyền ra gièm pha. Đến lúc đó truyền tới trong tai Huyện thái gia, cha… cha, lúc đó chúng ta đều phải chết!”

“Ông trời của ta!” Khánh mẫu cả người mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt gào ra tiếng, “Ông trời sao không giết Vương Nhị Ma Tử này! Tên súc sinh này! Khuê nữ êm đẹp của ta như thế nào gặp chuyện như vậy….”

Khánh phụ quát lên: “Ngươi câm miệng! Là sợ láng giềng không biết chuyện này sao?”

Tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía đại khuê nữ đang quỳ trên mặt đất, “Chuyện này có nhân chứng sao?”

Khánh Thúy Thúy cứng đờ, đều đã như vậy, cha nàng còn chưa từ bỏ ý định, “Không có nhân chứng!”

Cắn răng một cái, lại bổ thêm một đao: “Hắn nói, hắn biết trên người ta nơi nào có một nốt ruồi đỏ. Nếu là dám ỷ vào không ai làm chứng, hắn liền nói đi ra ngoài.”

Nốt ruồi đỏ của đại khuê nữ là ở phần đùi bên trong. Việc này Khánh mẫu tự nhiên biết, nơi nào còn có tâm lý may mắn, hướng về phía trượng phu lắc đầu, “Đương gia, không được. Địa phương kia không lừa được người …”

Khánh phụ đỡ trán nhắm mắt, một lúc lâu nói không ra lời. Trong đầu hắn trống rỗng, ngay cả tay cũng đều ở ẩn ẩn phát run.Mắt đảo qua lại, thấy ở cạnh cửa có bóng dáng người, một bước lao ra, đem người túm tiến vào.

Khánh Kiều Kiều đã bị dọa choáng váng, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, bị cha nàng kéo tiến vào, nhìn Khánh Thúy Thúy trên mặt đất, mồm quang quác liền kêu: “Lúc ấy Vương Nhị Ma Tử tìm ngươi là bởi vì chuyện này đi, trách không được hai người các ngươi đều khóc…”

Đầu óc Khánh phụ muốn nổ tung, bắt nàng nói rõ ràng. Khánh Kiều Kiều run run một chút, đem sự tình đã nhìn thấy một năm một mười mà nói rõ ràng. Có thêm lời của nàng như vậy bổ sung, trong lòng Khánh phụ tám phần tin lời Khánh Thúy Thúy trước đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.