Edit: Ryal
Có trách thì chỉ trách Ân Vô Chấp sống chưa đủ lâu.
Trong suốt chưa tới hai mươi năm cuộc đời đã được tính toán kĩ càng của hắn, đã bao giờ có một kẻ không biết liêm sỉ tới mức này xuất hiện?
Đây là sự hạ nhục ai cũng hiểu, kẻ hạ nhục còn lười biếng, bắt người bị hạ nhục cầm tay y để hạ nhục thay.
Ân Vô Chấp chỉ muốn vỗ y xuống tờ giấy, xem y có biến thành hai chữ “quá đáng” hay không.
Nếu tên này không phải quá đáng thành tinh thì hắn nguyện từ quan về quê trồng trọt.
“Người đừng hòng”.
“Cầm tay”.
“Đã bảo không được rồi mà”. Truyện Thám Hiểm
“Muốn”.
“…”. Ân Vô Chấp sầm mặt, trở mình.
Hắn có thể chấp nhận việc chăm sóc Khương Ngộ, giúp y đi lại khắp nơi, nhưng chắc chắn sẽ không chấp nhận được nếu Khương Ngộ làm ra chuyện thế kia với mình.
Người ở đây mà là một cô nương thì hôn quân đã ăn tát từ lâu rồi.
Trong lòng hắn, chuyện này phải là đôi bên dần có tình cảm với nhau đến một mức độ nào đó mới làm được. Hắn không thể để cái tên không biết quý trọng như Khương Ngộ, ít nhất là bây giờ chưa biết quý trọng, vội vã thực hiện ý đồ.
“Ân Vô Chấp, trẫm ra lệnh cho ngươi đấy”.
Ân Vô Chấp thờ ơ.
“Trẫm muốn phạt ngươi”.
Ân Vô Chấp vẫn thờ ơ.
“…”. Khương Ngộ nói mãi mệt rồi, nghỉ tí đã.
Sau lưng im bặt, Ân Vô Chấp muộn màng hồi tưởng lại, chẳng biết Khương Ngộ nhìn thái độ ấy thì có nghĩ hắn ghét y không.
Buồn à?
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng giải thích: “Thần không thích thế”.
Khương Ngộ còn đang nghĩ xem có nên bỏ cuộc hay không. Dù sao muốn xong việc thì chắc cũng sẽ tốn sức lắm, cũng chẳng biết có đẩy mạnh tiến độ chết của y không, có đáng giá không.
Nhưng câu nói ấy khiến y ngước lên nhìn: “Ân Vô Chấp”.
Ân Vô Chấp không hé răng.
“Quay lại đây”.
Vài giây sau, Ân Vô Chấp quay lại, nhưng thái độ chống cự vẫn rất rõ ràng.
Hắn càng chống cự thì Khương Ngộ lại càng không muốn bỏ qua: “Tay”.
Không cho sờ thì đòi nắm tay, tên hôn quân này cũng chưa tới mức hoàn toàn không cứu được, vẫn còn biết tôn trọng người khác.
Ân Vô Chấp giận dữ nắm lấy tay y.
Tay Khương Ngộ là tay của người cầm bút, cũng từng cầm binh khí, có lẽ vì sống trong nhung lụa gần hai năm nay nên vết chai đã mỏng đi nhiều, ấn vào thấy mềm mại.
Ân Vô Chấp dùng hai tay nâng tay y lên, bỗng nhớ lại yêu cầu quá đáng kia.
Nếu cái tay này thực sự…
Hắn hoàn hồn: “Người nói gì cơ?”.
“Sờ”.
“…”. Vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc!
Ân Vô Chấp xanh mặt: “Thần nói rồi, đừng hòng”.
“Muốn”.
Môi dưới Ân Vô Chấp lại dần bĩu ra.
“Muốn”. Khương Ngộ sẵn lòng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để được chết. “Nếu không thì trẫm sẽ gọi Trần Tử Diễm vào cung, bảo hắn ta thay ngươi chịu đựng”.
Ngực Ân Vô Chấp phập phồng, sát khí dần tỏa ra.
Khương Ngộ hiểu rồi, trong lòng hắn thì Trần Tử Diễm đúng là quan trọng bậc nhất, lần nào nhắc tới Trần Tử Diễm là trông hắn cũng như sắp vác đao ra làm thịt y.
Nếu gọi cả Trần Tử Diễm vào cung để hạ nhục Ân Vô Chấp, thì chẳng phải mục tiêu sẽ nhanh chóng được hoàn thành hay sao?
Khương Ngộ chẳng sợ: “Nhanh lên”.
Ân Vô Chấp nắm tay y, y lại nói: “Không được làm trẫm đau”.
Ngón tay hắn căng cứng như thép, xung quanh đôi mắt đẹp kia dần hiện những vệt đỏ rất quen.
Có lẽ là xấu hổ, có lẽ là ngượng ngùng, có lẽ là giận dữ, có lẽ là buồn bực.
Ánh mắt của Khương Ngộ bỗng dừng lại nơi khóe mắt trái hắn, trong một khoảnh khắc, dường như y thấy có thứ gì hiện lên – dường như là một chấm đỏ rất bắt mắt. Nhưng y nhanh chóng phát hiện đó là vì Ân Vô Chấp khóc, hắn khóc là khóe mắt sẽ đỏ ửng lên, những giọt lệ bao lấy sắc đỏ kia, óng lánh long lanh, rất đẹp.
Tay y được đặt lên ngực Ân Vô Chấp đúng như mong muốn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thế này người vừa lòng chưa?”.
Dĩ nhiên là chưa vừa lòng rồi.
Khương Ngộ nói: “Sờ”.
Da Ân Vô Chấp rất đẹp, vừa căng vừa đàn hồi, tuy là võ tướng thì khó tránh khỏi có vài vết sẹo, nhưng chúng chẳng hề giảm bớt mị lực của cơ thể ấy mà còn khiến hắn có thêm đôi phần cường tráng.
Khương Ngộ lại liếc nốt đỏ kia qua khóe mắt, sẫm màu và bắt mắt như một giọt máu, nhưng khi nhìn thẳng vào nơi khóe mắt Ân Vô Chấp thì nó lại biến mất không còn chút dấu vết nào, dường như chỉ là y hoa mắt mà thôi.
“Vừa lòng chưa?”. Giọng Ân Vô Chấp vang lên, xen nỗi ấm ức, âm u như ma quỷ. Khương Ngộ nhìn thẳng vào mắt hắn mà đáp: “Chưa, thêm một lần nữa”.
Ân Vô Chấp nhanh chóng cọ tay y qua ngực mình như dùng khăn lau.
Khương Ngộ ra lệnh: “Xuống dưới một chút”.
“…”.
Ân Vô Chấp quyết định rồi, hắn sẽ không bao giờ thương tiếc tên hôn quân này nữa. Ai thèm quan tâm tên hôn quân này có thích hắn hay không, có yêu hắn tha thiết hay không, hắn có phải là người duy nhất cứu được y hay không, cứ mặc kệ sống chết của y thôi!
“Xuống nữa”.
Ân Vô Chấp: “…”.
Không, hắn muốn giết y, tự tay lấy đầu y xuống, treo trên cổng thành!
Tay Khương Ngộ bị hất mạnh ra ngoài.
Đúng là y chẳng dùng chút sức nào, lần này mu bàn tay va thẳng vào bức tường phía sau, cơn đau kéo tới khiến ngón tay cuộn lại.
Ánh mắt Ân Vô Chấp nhìn y hệt như đang nhìn một kẻ đã chết, dù vẫn còn rưng rưng: “Cút đi”.
Khương Ngộ cảm nhận được lòng thù hận rất rõ, y không thích: “Ngươi dám bảo trẫm cút à”.
“Ngươi không cút thì ta cút”.
Hắn xuống giường, mặc quần áo thật nhanh, cụp mắt, giọt lệ lăn qua sống mũi.
Tên ác ôn Khương Ngộ, không giết y thì khó mà rửa sạch mối nhục ngày hôm nay.
Thứ khiến hắn thấy phẫn nộ nhất lại chính là cơ thể mình, hắn không khống chế nổi bản thân mà bị y hấp dẫn, có phản ứng với y.
“Ân Vô Chấp”.
Vết thương trên lưng chẳng đau mấy, lúc đứng dậy hắn nhẹ đỡ vai mình, chẳng thèm đáp mà lấy tấm áo ngoài vắt ở bức bình phong xuống.
“Ngươi làm trẫm đau”.
Ân Vô Chấp cụp mắt, im lặng mặc áo.
“Lại đây, xoa bóp cho trẫm”.
Ân Vô Chấp không hề biến sắc, kéo cửa phòng ra.
“Hay ngươi muốn trẫm gọi Trần Tử Diễm đến?”.
Cửa phòng bị đóng thật mạnh, Ân Vô Chấp quay lại, cầm tay y, ấn thật mạnh… sợ bị tru di cửu tộc nên không dám ấn mạnh.
Khương Ngộ vẫn nhìn hắn: “Ngươi đi lại được bình thường rồi đấy à?”.
Ân Vô Chấp sầm mặt xoa bóp tay cho y.
Đang cố gương ư? Khương Ngộ nói tiếp: “Nếu thế thì lát nữa tới ngự thư phòng phê tấu chương đi”.
“Xin hỏi bệ hạ sẽ làm gì?”.
“Ra lệnh cho ngươi”.
Ân Vô Chấp cố dằn nỗi ấm ức trong ngực, ôm y lên đặt vào xe lăn, rồi Khương Ngộ bị đẩy thẳng ra ngoài, cửa phòng khép lại sau lưng.
“Thần không được khỏe, xin bệ hạ hãy tự làm”.
Tự làm thì rõ là không rồi, Khương Ngộ gọi Tề Hãn Miểu, bảo lão đẩy mình về điện Thái Cực.
Kể từ khi ấy Ân Vô Chấp chẳng thèm bước một bước ra khỏi căn phòng nhỏ kia, tấu chương ở ngự thư phòng lại im lặng chất chồng như núi.
Cái Khương Ngộ thích nhất là không có Ân Vô Chấp thì y được quang minh chính đại trốn hai lần lâm triều, bởi các nô tài ở điện Thái Cực đâu dám không tuân lời y.
Sau hai ngày ấm áp, một buổi tối nọ nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh. Trưa hôm sau Khương Ngộ ra hành lang mới muộn màng phát hiện bộ y phục mềm đã không chống lạnh được nữa, toan gọi người lấy chăn ra đắp.
Tề Hãn Miểu từ ngoài điện bước vào, nâng chiếc áo bông mềm mại, tủm tỉm cười: “Tâu bệ hạ, tiểu thư nhà họ Thu gửi chiếc áo nàng tự tay may cho người, người thử mặc xem”.
Khương Ngộ không có hứng thú lắm, chẳng thèm liếc mắt.
Tề Hãn Miểu chỉ đành nói thêm: “Là của Đại tiểu thư nhà họ Thu đấy ạ”.
Ai cơ? Khương Ngộ hoàn toàn không có ấn tượng.
“Bệ hạ”. Tề Hãn Miểu bước tới trước mặt y, dịu giọng nói. “Là Thu Vô Trần, Đại tiểu thư họ Thu tự tay may xiêm áo ạ”.
Khương Ngộ nhớ ra rồi, y nghiêng đầu nhìn lão, hỏi: “Tẩu tẩu?”.
Tề Hãn Miểu hơi khựng lại, thở dài: “Cũng chỉ có bệ hạ nhận nàng ấy là tẩu tẩu thôi”.
Dĩ nhiên Khương Ngộ phải nhận tẩu tẩu rồi, không chỉ nhận, sau này y còn phải ép người ta cưới mình nữa.
Y nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Nếu trẫm muốn lấy vợ thì có phiền phức không?”.
Đôi mắt Tề Hãn Miểu sáng rực: “Bệ hạ muốn lấy vợ ư?”.
“Phiền à”.
“Không không không, không phiền chút nào đâu ạ, chỉ cần tới hoàng lăng báo cho tổ tông biết rồi cùng Hoàng hậu hành lễ tế trời, cuối cùng viết tên Hoàng hậu vào trong tộc phả, thế là xong rồi”.
… Nghe vẫn phiền.
Khương Ngộ có vẻ nản lòng, Tề Hãn Miểu thì không kiềm nổi nỗi hưng phấn: “Bệ hạ muốn lấy cô nương nhà ai thế? Có phải tiểu thư nhỏ tuổi nhà họ Thu không?”.
Khương Ngộ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí, nếu cưới vợ mà phiền thì y muốn bỏ cuộc.
Dù sao cưới Thu Vô Trần cũng chỉ có mục đích là ép Tương Vương phát rồ, sau đó diệt trừ gã; nhưng nếu nhảy thẳng qua bước Thu Vô Trần rồi tìm lí do giết Tương Vương ngay khi gã vào kinh thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Đằng nào chẳng là hôn quân, hôn quân cần gì logic.
“Bệ hạ, bệ hạ ơi?”. Tề Hãn Miểu không đợi nổi nữa. “Bệ hạ, rốt cuộc người vừa ý tiểu thư nhà nào, để nô tài đi báo với Thái hoàng thái hậu cho. Đầu tiên phải hạ sính cho phủ nhà gái, sau này còn cần chuẩn bị nhiều thứ khác nữa”.
“Trẫm chưa nghĩ kĩ”.
Tề Hãn Miểu chỉ đành tạm đè nỗi hưng phấn xuống, dém chăn cho y, ôn tồn nói: “Cũng được, bệ hạ cứ từ từ mà nghĩ, để nô tài treo chiếc áo này lên giúp bệ hạ nhé”.
Nhưng lão đã thầm dự tính rồi, bệ hạ hỏi thế chắc chắn trong lòng đã có người.
Bộ xiêm áo được đưa tới hôm nay là của Đại tiểu thư nhà họ Thu, người liên quan tới bộ xiêm áo này có lẽ cũng đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ, vậy không phải tiểu thư nhỏ hơn của nhà họ Thu thì còn ai nữa.
Lão sướng phát điên mất, trên mặt không giấu nổi niềm vui, lúc tới đưa cơm cho Ân Thế tử thì bị người ta nhìn thấu chỉ trong một lần liếc mắt: “Tề công công có vẻ vui, trong nhà ông có chuyện tốt lành đấy ư?”.
“Chà, nô tài nào có chuyện tốt lành gì chứ”.
“Thế thì ở điện Thái Cực à?”. Mấy ngày nay Ân Vô Chấp chẳng đi đâu nên cũng không biết gì, hắn cầm đũa ăn cơm, cười khẩy với vẻ châm chọc. “Bệ hạ lại tự lấy tay dụi mắt, hay tự dùng chân đi bộ? Hay chẳng mấy khi y chịu tới ngự thư phòng?”.
“Không không”. Tề Hãn Miểu cũng chẳng giấu giếm. “Ban nãy bệ hạ dò hỏi nô tài, nếu muốn cưới Hoàng hậu thì phải chuẩn bị những gì”.
Tay Ân Vô Chấp khựng lại: “Cưới, Hoàng hậu?”.
“Vâng”. Tề Hãn Miểu nói. “Nhưng bệ hạ chưa quyết định đó là cô nương nhà ai, phiền Thế tử tạm thời giữ bí mật, lỡ đâu tin đồn lan xa lại uổng công họ vui vẻ mất một hồi”.
Ân Vô Chấp chầm chậm đặt đũa xuống. “Chắc trong lòng công công cũng đã có ứng cử viên rồi nhỉ”.
“…”. Bị phát hiện rồi, Tề Hãn Miểu chỉ đành đáp: “Dạ vâng, là tiểu thư nhỏ tuổi nhà họ Thu”.
“Em gái của Tiền Thái tử phi ư?”.
“Tiền Thái tử phi…”. Tề Hãn Miểu hơi khựng lại. “Cứ coi như là thế đi ạ”.
“Sao lại coi như?”. Thấy lão muốn nói lại thôi, Ân Vô Chấp tiếp lời: “Có gì công công cứ nói thẳng”.
Tề Hãn Miểu thở dài: “Nguyên Thái tử lâm chung lúc vẫn còn cô độc, chưa hề có phi tử”.
Chuyện này thì đúng là Ân Vô Chấp không hề hay biết. Khi hắn về đây, Khương Ngộ đã ăn may trở thành Thái tử, nguyên Khương Thái tử đã qua đời còn Tề Vương thì tàn phế từ lâu.
Hắn thường ở trong quân, ít giao du với mấy công tử bột trong kinh thành, bên cạnh cũng chẳng có ai thích buôn chuyện, chỉ biết về Thu Vô Trần qua lời nói của Thu Vô Hạ trong tiệc thưởng quế.
“Nhưng bệ hạ nói, Thu Vô Trần…”.
“Bệ hạ từng chấp thuận rằng, sau khi người lên ngôi thì sẽ làm chủ cho Thu Vô Trần thành hôn với bài vị của nguyên Thái tử”.
Ân Vô Chấp không hiểu: “Tại sao?”.
Tề Hãn Miểu suy tư một chốc, dường như đang cân nhắc xem nên tiết lộ cho hắn bao nhiêu sự việc: “Đúng là Thu Vô Trần từng được chỉ hôn cho nguyên Thái tử, nàng có tình cảm rất sâu đậm với nguyên Thái tử. Nhưng hai người chưa kịp thành hôn thì Thái tử điện hạ đã phạm phải tội mưu nghịch, bị bắn chết ở tông miếu, vậy nên, Thu Vô Trần không phải Thái tử phi… Nàng, từ sau khi nguyên Thái tử mất thì nàng có hơi điên khùng, một cô gái chưa lập gia đình vốn có thể tìm một mối hôn sự tốt hơn nhưng lại thường tự xưng là nguyên Thái tử phi, Thu Thượng thư thấy xấu hổ nên trục xuất nàng khỏi phủ nhà họ Thu. Vì thế, trên đời này, chỉ có mình bệ hạ thừa nhận nàng là nguyên Thái tử phi mà thôi”.
Ân Vô Chấp hiểu ra: “Vì nàng là người nguyên Thái tử thương yêu, bệ hạ nhớ tới tình cảm anh em ngày trước nên mới thường xuyên tới thăm nàng?”.
“Đúng thế ạ”. Tề Hãn Miểu đáp. “Bệ hạ luôn giúp nguyên Thái tử chăm sóc nàng, chỉ là khi mới đăng cơ thì người bận rộn, mấy tháng nay lại đổi tính đổi nết, nên tới nay vẫn không thực hiện được lời hứa”.
Thì ra là hắn có suy nghĩ phiến diện về Khương Ngộ, y vốn rất nặng tình.
Nhưng…
“Nhưng chuyện của Thu Vô Trần không quan trọng”. Tề Hãn Miểu lại tỏ vẻ vui mừng. “Quan trọng là cuối cùng bệ hạ cũng đã có cô gái mình thương, cái cô Thu Vô Nhàn cũng giỏi thật, chỉ mới gặp một lần đã nắm giữ được trái tim thiên tử”.
Ân Vô Chấp không nghĩ Thu Vô Nhàn có bản lĩnh nắm giữ trái tim thiên tử: “Chưa chắc đâu”.
Tề Hãn Miểu hùa theo: “Điện hạ nói đúng lắm. Trước đây bệ hạ thường tới thăm Đại tiểu thư nhà họ Thu, chắc đã thầm nảy sinh tình cảm với tiểu thư nhỏ tuổi từ lâu rồi, tiệc thưởng quế chỉ giúp người xác định lòng mình thôi”.
Ân Vô Chấp lạnh lùng đập trứng luộc.
“Điện hạ, điện hạ ơi?”.
“Hả?”.
“Không ăn vỏ trứng được đâu, hại dạ dày đó”.
Lời tác giả:
A Chấp: Đồ đáng chết.
Tang Phê: Hở?
Nhân tiện thò đầu ra.jpg