Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 12: Khương Ngộ khinh người quá đáng



Edit: Ryal

Đêm nay Khương Ngộ chuẩn bị cho Ân Vô Chấp một bộ xiêm y trắng, tay áo vừa dài vừa rộng, phong lưu đường hoàng.

Ân Vô Chấp khác với Khương Ngộ, không thích xoã tóc. Hắn vốn định hong khô tóc trong phòng ấm trước, nhưng chẳng ngờ thiên tử lại sai người tới gọi: “Bệ hạ có lệnh, khi Thế tử điện hạ tắm gội xong thì phải về điện Thái Cực ngay”.

Ân Vô Chấp chỉ đành buông mái tóc dài ẩm ướt, quay về điện Thái Cực.

Khương Ngộ đã xoã hết tóc, biếng nhác dựa trên ghế dài, khuôn mặt trắng nõn nà nổi bần bật giữa suối tóc đen nhánh, hệt như một món ngọc được chạm khắc tỉ mỉ – tinh xảo, nhưng không hề có sinh khí.

Y nâng mắt nhìn Ân Vô Chấp.

Dường như hắn rất ghét bộ y phục xuề xoà mình đang mặc lên người, nên hơi xụ mặt xuống: “Bao giờ thần có thể về nhà?”.

“Lại đây”.

Ân Vô Chấp bước lên phía trước, ngửi thấy một mùi ngọt ngào rất nhạt.

Tên hôn quân này đúng là có nhã hứng, lại còn đốt hương quế trong phòng nữa chứ.

Mùi hương này rất tự nhiên, cực kì giống thứ mùi được gió mang theo bên ngoài nhưng đã phai nhạt đi nhiều, như có như không, muốn tìm mà tìm chẳng thấy, khi không tìm lại quanh quẩn bên chóp mũi.

Khương Ngộ ngẩng đầu nhìn hắn một chốc.

Ân Vô Chấp rất đẹp, khuôn mặt thế này lẽ ra phải có hơi yếu đuối, nhưng đôi mày kiếm lại trung hoà hết những điểm ấy – trông hắn nhuệ khí bừng bừng, không ai dám chọc.

Ấy vậy mà người này lại là một quân tử, thu mũi nhọn lại, khiến mình có vẻ hiền hoà hơn đôi chút.

“… Ôm”.

“… Người lại muốn đi đâu?”.

Đã có kinh nghiệm từ hai ngày vừa qua, giờ Ân Vô Chấp có thể bế Khương Ngộ lên mà mặt không hề đổi sắc. Lúc trước hắn không nghĩ nhiều, bây giờ mới phát hiện – y thực sự rất gầy, nhẹ bẫng.

Đường đường là thiên tử mà lại gầy đến thế chỉ vì biếng ăn, nói ra thì ai tin.

Đúng là như truyện ngụ ngôn xưa.

“Lên giường”.

Ân Vô Chấp bế tên quỷ lười này lên long sàng, tiện tay kéo chăn muốn đắp cho y.

“Không đắp”.

Ân Vô Chấp dừng lại, rụt tay, nghĩ đến chuyện sắp được về nhà thì lại mềm giọng: “Bệ hạ còn gì muốn sai bảo thần?”.

“Cởi áo”.

Ân Vô Chấp nhìn bộ áo quần trên người y.

Có mỗi một phần áo trong, còn định cởi gì nữa?

Hắn nói: “Để thần gọi cung nữ”.

“Ngươi làm”.

“…”.

Ân Vô Chấp thấy cứ có gì sai sai, nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào. Dù sao Khương Ngộ lúc nào cũng lười mà, nếu không phải cần truyền lệnh thì chắc y đâu thèm mở miệng.

Những đầu ngón tay luồn vào vùng cấm địa, bắt đầu gỡ cúc áo.

Một cái, hai cái, ba cái…

Ngón tay Ân Vô Chấp hơi khựng lại: “Bệ hạ muốn thay quần áo ạ?”.

“Ừm”.

Cổ áo phanh mở, để lộ xương quai xanh thon thon mà tinh tế.

Ân Vô Chấp dời mắt đi, nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh. Khương Ngộ chưa kịp mở miệng nói thêm gì hắn đã túm chăn, che kín từ cổ y trở xuống: “Bệ hạ muốn thay sang bộ nào, để thần đi lấy”.

“Không thay”. Khương Ngộ nói. “Ngươi lại gần đây đi”.

Ân Vô Chấp cúi người: “Bệ hạ…”.

“Gần thêm chút nữa”.

Giọng y rất bình thản, biểu cảm cũng bình thản, nhưng gương mặt ấy đúng là rất đẹp… Y thừa hưởng mọi ưu điểm của Diêu Thái hậu một cách hoàn mĩ, nhưng khác với nét quyến rũ mị hoặc của mẹ ruột, đường nét thuộc về Khương Ngộ thanh khiết vô cùng.

Hệt như trời xanh, hệt như làn nước, trong trẻo mà tĩnh lặng, lại phảng phất như đã lắng đọng qua ngàn tháng năm, đi qua con mắt của ngàn người.

“Rốt cuộc bệ hạ muốn…”.

“Gần thêm chút nữa”.

“…”. Ân Vô Chấp đã cảm nhận được hơi thở y, hắn và Khương Ngộ hiện giờ cách nhau chưa tới ba đốt tay: “Không, không gần thêm được nữa đâu”.

Hắn nâng mắt, nhìn Khương Ngộ chằm chằm: “Rốt cuộc bệ hạ muốn thế nào, thần, thần còn phải về nhà nữa”.

“Hôn trẫm”.

Ân Vô Chấp như bị sét đánh.

Cảm giác tê dại từ đỉnh đầu truyền xuống tận lòng bàn chân.

“Cái, cái gì?”.

“Làm việc thuộc bổn phận của ngươi đi”. Khương Ngộ nói, hơi thở cũng vấn vít nhè nhẹ trên gương mặt hắn: “Thị tẩm”.

Hầu kết Ân Vô Chấp lăn lăn, lí trí mách bảo hắn đừng nghe nữa, nhưng tiếng nuốt nước bọt trong cơ thể lại truyền đến rất rõ ràng.

“Người, người nói gì cơ?”.

“Ngủ với trẫm”.

Con ngươi Ân Vô Chấp nở to, chấn động trong im lặng.

Những ngón tay chống bên người Khương Ngộ dần siết chặt, môi hắn run run, hơi thở nặng nề: “Người, đừng có, khinh người quá đáng”.

Đối với Ân Vô Chấp, đó là làm nhục.

Khương Ngộ hiểu, bèn chầm chậm nói: “Chẳng phải ngươi vào cung để thị tẩm hay sao?”.

“Ta vào là để cứu Trần huynh”.

Ân Vô Chấp không nhịn được mà nhìn thoáng qua gương mặt gần trong gang tấc, nhìn làn da mịn màng hoàn hảo không chút tì vết nào.

Nước da tái nhợt ấy lại càng khiến người ta suy nghĩ miên man muốn biết, nếu trên đó có dấu vết để lại, thì sẽ là hình ảnh thế nào?

Những ngón tay đang siết chặt bỗng chạm phải tóc Khương Ngộ, hơi lạnh và rất mềm.

Mùi hương ngọt chết người đùa bỡn khứu giác hắn.

Có thứ gì mời gọi ngón tay hắn luồn qua làn tóc xõa tung, chạm vào một nơi mềm mại.

Khương Ngộ phát hiện tai mình bị người ta đụng vào, rồi lòng bàn tay người ấy khẽ xoa vành tai y.

“Ân Vô Chấp”. Y nói. “Hôn trẫm”.

Hàng mi đen dày của Ân Vô Chấp khẽ cụp, vành mắt đỏ ửng.

Hắn bị ép.

Bị ép hôn tên hôn quân này.

Trong khoảnh khắc hai làn môi chạm vào nhau, lông mi Ân Vô Chấp ướt đẫm.

Hết thảy những điều này, hắn đều không muốn chút nào.

Khương Ngộ rất bình thản.

Hình như Ân Vô Chấp khóc rồi, ấm ức đến thế cơ à? Lúc trước hắn bị đánh mà còn chẳng thèm hừ một tiếng, giờ lại cứ thế khóc luôn.

Dường như việc làm nhục về mặt tinh thần có hiệu quả hơn làm nhục về mặt thể xác thì phải.

“…”. Bị cắn rồi.

Không đau, bởi tên nhóc này coi môi y như kẹo cao su mà day qua day lại.

Không sao, y nhịn được.

Đầu vai y chợt lạnh, là do cằm Ân Vô Chấp dần dời xuống, gạt bỏ lớp chăn.

Khương Ngộ mím đôi môi hơi sưng đỏ, không quên khích lệ: “Làm tốt lắm”.

Giọng y biếng nhác, hờ hững, hệt như một chậu nước đá xối xuống cái đầu đang cháy hừng hực của Ân Vô Chấp.

Hắn trừng mắt, thẳng người ngồi dậy.

Hôn quân vẫn nằm đó nhìn hắn, không hề nhúc nhích, bả vai lộ ra nơi góc chăn vừa mảnh mai vừa gầy gò.

Đôi môi Khương Ngộ rất đỏ.

Ban đầu nó không đỏ tới vậy.

Ân Vô Chấp hoảng hốt, luống cuống nhìn bốn phía xung quanh, hắn đã làm gì, tại sao mọi sự lại trở thành thế này?

“Người hạ thuốc cho ta”.

Khương Ngộ: “?”.

Những lời ấy như viên thuốc an thần cho riêng Ân Vô Chấp, hắn nhìn Khương Ngộ, ánh mắt trở nên đáng sợ tựa loài sói: “Người hạ thuốc cho ta”.

Khương Ngộ nhận ra sát khí, hơi nghĩ ngợi, rồi nói: “Thì sao, ngươi định làm gì trẫm?”.

“Đê tiện, vô sỉ”. Đôi mắt Ân Vô Chấp lại càng đỏ quạch.

Hắn muốn giết mình.

Dục vọng muốn chết giúp Tang Phê chậm rãi ngồi dậy, lớp chăn trượt xuống, mái tóc dài phủ kín bờ vai. Y nghiêm túc hỏi Ân Vô Chấp: “Ngươi muốn làm gì?”.

“…”. Hắn muốn làm gì? Hắn có thể làm gì được cơ chứ?

Khương Ngộ đùa bỡn hắn, chà đạp hắn, tra tấn hắn, ra lệnh đánh hắn, hãm hại hắn, làm hắn tự dưng phải ăn một cái tát.

Giờ y lại hạ thuốc cho hắn, muốn biến hắn thành một con chó động dục.

Nhưng dù bị làm nhục đến mức ấy, thì hắn có thể làm gì đây?

Khương Ngộ là thiên tử, còn hắn chỉ là một vị Thế tử hết sức bình thường, cha hắn chỉ là một Vương gia khác họ mà thôi.

Hắn chẳng làm được gì.

Ân Vô Chấp rủ hàng mi, mắt ngấn lệ.

Khương Ngộ hỏi: “Ân Vô Chấp, ngươi có muốn giết ta không?”.

“Thần không dám”.

Khương Ngộ vô cùng thất vọng: “Ngươi đúng là đồ vô dụng”.

Ân Vô Chấp im lặng quỳ xuống: “Thần thất lễ trước mặt vua, xin bệ hạ hãy trị tội”.

Khương Ngộ lại nằm xuống giường, nói như chẳng còn gì luyến tiếc: “Cút sang ngự thư phòng mà phê tấu chương để tự kiểm điểm đi”.

Ân Vô Chấp đứng dậy, bước đi không hề quay lại.

Hắn xoa môi mình thật mạnh, tránh khỏi tầm mắt người ngoài, vào được ngự thư phòng rồi thì đóng cửa cái rầm.

Ân Vô Chấp tựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn bụng dưới mình, ngón tay cào lên ván cửa.

Khương Ngộ đúng là khinh người quá đáng.

Một ngày nào đó, hắn sẽ tự tay lấy cái mạng chó của y.

Tiếng sụt sịt vang lên vừa nhẹ bẫng vừa ngắn ngủi.

Vị Tướng quân trẻ tuổi bước nhanh về phía trước, ngồi giữa đống tấu chương chất chồng như núi.

Kẻ có quyền mới làm được mọi thứ, nếu không, thì đành chịu cái số bị khinh nhục.

Trong tẩm điện, một bóng đen dừng lại trước giường, có người dém chăn cho Khương Ngộ.

Kẻ ấy lại im lặng đứng đó thêm một lúc nữa, rồi mới biến mất.

Vài ngày nay Ân Vô Chấp chỉ ở trong ngự thư phòng, tuy chỉ cần bước mấy bước là có thể thấy Khương Ngộ, nhưng hắn chẳng thèm tới tìm y.

Ngày nào Khương Ngộ cũng chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mơ màng, mờ mịt và lười biếng, cuộc sống êm đềm.

Hôm nay khi mặt trời vừa ló rạng, Ân Vô Chấp rời khỏi ngự thư phòng, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, lại lần nữa xuất hiện trong tẩm điện của thiên tử.

Chưa đến trưa nên Khương Ngộ vẫn còn đang ngủ, Ân Vô Chấp vén màn giường, thấy được gương mặt tái trắng của y.

… Có phải người này lại gầy đi? Dường như mặt y ngày càng nhỏ lại, cái cằm ngày càng gầy hơn, đôi môi không chút sắc máu.

Ân Vô Chấp mím môi, những ngày vừa qua hắn cũng bị ép ăn cháo trắng cùng hôn quân.

Có lẽ bởi đó chỉ là cháo trắng, nên rõ ràng lần nào Ân Vô Chấp cũng ăn mấy bát mà vẫn thấy đói rất nhanh.

Hắn trẻ trung thế này thì không sao, quan trọng là mấy ông lão đang cùng “cầu phúc” với bệ hạ sắp không chịu nổi nữa rồi, nhìn bằng mắt thường cũng thấy họ rõ là uể oải.

Ân Vô Chấp buông màn giường, hỏi: “Dạo này bệ hạ có ăn gì khác không?”.

Tề Hãn Miểu thở dài: “Ăn gì nữa chứ, mỗi lần người chỉ uống đúng nửa bát cháo thôi”.

Nếu không phải họ biết y lười đến cỡ nào, thì bộ dạng này đúng là giống người bệnh sắp chết.

Ân Vô Chấp ngẫm nghĩ, nói: “Bảo phòng Ngự thiện làm món khác đi”.

“Làm cũng vô dụng thôi. Lúc trước nô tài tốn nhiều công sức lắm, nhưng người vẫn chẳng chịu ăn”.

“Nấu thịt thành nước sốt”. Ân Vô Chấp nói. “Nghiền đậu đỏ và hạt kê ra, nấu thành bột nhão”.

Tề Hãn Miểu liếc Khương Ngộ: “Bệ hạ từng nói người chỉ ăn cháo trắng thôi…”.

“Tề công công ở cạnh bệ hạ đã lâu, chắc ông cũng biết bệ hạ không ăn món khác không phải vì người không thích, mà đơn thuần là vì người lười”.

Tề Hãn Miểu: “…”.

Đừng nói toẹt ra vậy chứ.

Lão bất an nói: “Thực ra nô tài cũng nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng nếu cái gì cũng phải nghiền rồi xay thì… Chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh bệ hạ”.

Ân Vô Chấp hiểu rồi.

Tề Hãn Miểu đang đợi, đợi Khương Ngộ ngấy cháo rồi tự đòi ăn món khác.

Dù sao đây cũng đường đường là thiên tử, nếu chuyện y lười đến mức chẳng thèm ăn cơm bị truyền đi thì cả thiên hạ sẽ cười cho thối mũi.

Thực ra, hai ngày đầu Ân Vô Chấp cũng có ý định hệt như vậy.

Nhưng…

Chỉ mới mấy ngày không gặp, mà y gầy đi nhiều quá.

Đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, Ân Vô Chấp xụ mặt: “Ta không muốn ăn cháo trắng cùng người nữa”.

“Nhưng, nhưng mà…”. Tề Hãn Miểu hạ giọng, trịnh trọng nói: “Việc này phải được tiến hành thật cẩn thận, tuyệt đối không được để ai phát hiện ra bí mật của bệ hạ”.

Ân Vô Chấp không ngờ lão lại trung thành tới mức ấy: “Ông muốn làm gì?”.

“Chuyện này, chỉ có nô tài và Thế tử điện hạ…”. Tề Hãn Miểu ghé lại gần hắn, thì thầm: “Đồng mưu thôi”.

Một canh giờ sau, ở một góc vắng vẻ nào đó.

Những món đồ Tề Hãn Miểu lấy được từ phòng Ngự thiện bày la liệt bốn phía, lão nghiêm túc cho đậu đỏ vào cối xay, nói: “Vì danh dự của bệ hạ, Thế tử điện hạ vất vả rồi”.

Ân Vô Chấp chết lặng đẩy cối xay.

Cái gọi là đồng mưu ấy hả, thực ra là cùng nghiền với nhau chứ gì.

Lời tác giả:

Tang Phê: Nè, ngươi giết ta rồi thì không cần làm mấy chuyện đó đâu.

Ân Vô Chấp: Đừng sốt ruột, ngày ấy sẽ đến sớm thôi.

Lạnh mặt.jpg


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.