Hoắc Từ Mạt nhìn nữ nhân xinh đẹp mặc y phục hoàng hậu trước mặt lặng thinh. Hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngắm hoa sen trong tay
“Nàng chỉ thay đổi sắc mặt trước Thiên Quân An. Thật gây cho người khác cảm giác khó chịu..”
Ngữ Kỳ mặt đầy dấu hỏi chấm, vì cái lông gì tự dưng không khí deep quá vậy?! Nhìn thấy cái tên đẹp mã trước mặt đang diễn rất hăng say, có chút cảm giác không nỡ phá hỏng thế nên cô quyết định cười từ thiện một cái.
Hoắc Từ Mạt nhìn nụ cười đầy thê lương của cô, mang theo sự miễn cưỡng. Hắn cụp mắt xuống trong lòng dấy lên nỗi đau sau bao ngày trái tim mới dần tĩnh được một chút.. Cho đến cuối cùng thì cô vẫn chỉ hạ mình xuống tới gặp hắn vì tên kia. Rõ ràng thân phận bất tiện nhưng lại luôn có cảm giác mình mới cần phải ngước lên nhìn cô…
09 ngáp một cái, đọc suy nghĩ Hoắc Từ Mạt bỗng muốn cảm thán một câu, đồng chí, không phải như vậy đâu. Đừng tự bổ não nữa.
“Thiên Quân An do sử dụng thuốc trở lại vóc dáng của nam nhân, phải chịu cơn đau về mặt thể xác. Ra chiến trường bị thương nặng, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh..” Hoắc Từ Mạt nói, vốn như vậy rất hại cơ thể mà phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm. Vậy mà đã ra chiến trường, quá liều mạng.
Thấy cô từ đầu tới cuối bảo trì sự im lặng, Hoắc Từ Mạt cười thê lương tiếp tục độc thoại
“Nàng không cần quá lo lắng cho hắn đâu. Mạng hắn vẫn lớn lắm!”
[Mới ba tháng không gặp, hắn bị ấm đầu rồi?] Ngữ Kỳ thắc mắc nói với 09
[…] Người ta đang thê lương vậy kêu người ta ấm đầu.
“Sao nàng không nói gì? Còn muốn hỏi gì nữa sao?” Hoắc Từ Mạt trong mắt lộ ra chút điên cuồng, hắn ghét sự im lặng đến từ nàng.
“Người ở đó có mệt lắm không?” Ngữ Kỳ chậm rãi hỏi hắn khiến Hoắc Từ Mạt bị đơ ra, nhìn lên cô ánh mắt mang chút thương xót.
Hoắc Từ Mạt tự chế giễu bản thân, mình đổ máu trên chiến trường chỉ để lấy lại một chút sự thương hại của nàng vậy mà cũng thoả mãn trong lòng…
Thật ra lúc này Ngữ Kỳ cảm thấy tên này có vẻ ra chiến trường đầu óc có chút vấn đề. Cô thương xót trong đầu thôi không chấp kẻ điên, cô vốn rất nhân từ mà.
[…] Rồi hai người nói chuyện mà mỗi người hiểu sang một hướng khác thế?
Huệ Di lúc này ở xa xa thấy hai người, một người đứng một người ngồi trong lòng lại trỗi lên lửa hận. Nàng ta càng lúc càng cảm thấy không can tâm, vì cái gì vị hôn phu cũ lẫn hoàng thượng đều yêu con tiện tì kia đến khó hiểu?
Nàng ta cực kỳ muốn đến phá đám nhưng lúc này vừa mới bị giáng xuống phẩm vị. Hoàng thượng lại thiên vị con tiện tì kia như vậy, tạm thời về cung nghỉ ngơi còn bây giờ làm loạn lên không phải cách hay.
“Hừ! May cho ngươi.” Huệ Di quay lưng đi bỏ mặc lại hai người tuỳ ý.
“Nàng có thực sự nguyện ý thành phi tử của hoàng huynh?” Hoắc Từ Mạt trong lòng vốn chẳng tin, cảm giác cô có nguyên nhân khó nói.
“Có thực sự nguyện ý hay không, nó có quan trọng không? Nữ tử ở nơi đây vĩnh viễn chẳng thể có được hai chữ tự do.” Ngữ Kỳ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng cô nhớ đến kiếp cô làm hoàng hậu thì bình thản đáp lại.
Hoắc Từ Mạt vẫn muốn nói gì nhưng thấy Thái công công đi tới, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng nói
“Từ tướng quân, Tư quý phi, hoàng thượng thấy hai người rời đi đã lâu. Vẫn là nên quay lại bữa tiệc tránh cho chuyện không hay đồn ra ngoài không tốt cho thanh danh.”
Cả hai cùng quay trở về, Thái công công nhìn hai vị bất phàm đi đằng trước mình. Nếu như bình thường chỉ sợ đầu cả hai bị chém rồi…
Sau khi tiệc tàn. Ngữ Kỳ về Tư Ngữ Cung, cô cảm giác hơi sai sai…
[Con thỏ kia, mi nói xem nếu nữ chính thương nặng đến mức không qua khỏi vậy nhiệm vụ của ta sẽ bị tính là thất bại?]
09 không đáp lại mà chỉ hiện hình ảnh nhiệm vụ thất bại cho cô xem, Ngữ Kỳ sầu não.
Nữ chính à! Đừng có hành tôi nữa có được không? Nếu cô chết tôi cũng rất mệt đó.
[ây da, ký chủ. Cô cần tới đó nha, nữ… nam chính hắn mà chết thì cô cũng không xong đâu] 09 thấy ký chủ nhà mình vẫn còn do dự không muốn đi, bồi thêm một câu.
[Mi muốn thành thịt thỏ bảy món?] Ngữ Kỳ trợn mắt mắng.
[…] 09 cụp tai chạy mất, ký chủ đợt này tới thời kỳ nổi loạn. Bổn đại nhân không chấp, hứ!
Cô cảm giác con thỏ chết tiệt kia nói vẫn có lý, mình vẫn có thể mua thuốc chữa bệnh của hệ thống cho nữ chính. Chỉ cần nữ chính khoẻ mạnh cô coi như xong nhiệm vụ và rời đi được rồi!
“Quyết định vậy đi! Ta sẽ ra chiến trường!”
Cứ vậy tiếp tục những ngày bình yên trôi qua, hoàng thượng vẫn không chịu thị tẩm bất cứ ai. Còn Tư quý phi luôn từ chối thị tẩm, kỳ lạ rằng là hoàng thượng thế mà thuận theo…
Tin tức mà Ngữ Kỳ thu thập vẫn luôn là nữ chính hôn mê chưa thể tỉnh, trong lòng cảm giác không yên tâm càng dấy lên mạnh mẽ. Cô nhìn Mộc Nhĩ đang bận rộn xoa bóp vai cho mình, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô
“Vài ngày nữa, ngươi dọn dẹp gầm giường một chút.”
Mộc Nhĩ không hiểu cũng chỉ gật đầu tiếp tục xoa bóp vai cho cô.
Một tối bình thường như bao ngày khác, chỉ có mỗi một thứ không bình thường là bóng đen nhảy trên mái nhà trong các cung hướng về phía cổng thành của hoàng cung.
Ngữ Kỳ lúc này đánh ngất mấy thị vệ canh giữ trên cổng thành, cô không dám đi cổng chính đành phải chuẩn bị phi từ trên cao xuống
“Đúng thật sự là quá liều lĩnh rồi.”
Hoắc Từ Mạt nhìn nữ nhân xinh đẹp mặc y phục hoàng hậu trước mặt lặng thinh. Hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngắm hoa sen trong tay
“Nàng chỉ thay đổi sắc mặt trước Thiên Quân An. Thật gây cho người khác cảm giác khó chịu..”
Ngữ Kỳ mặt đầy dấu hỏi chấm, vì cái lông gì tự dưng không khí deep quá vậy?! Nhìn thấy cái tên đẹp mã trước mặt đang diễn rất hăng say, có chút cảm giác không nỡ phá hỏng thế nên cô quyết định cười từ thiện một cái.
Hoắc Từ Mạt nhìn nụ cười đầy thê lương của cô, mang theo sự miễn cưỡng. Hắn cụp mắt xuống trong lòng dấy lên nỗi đau sau bao ngày trái tim mới dần tĩnh được một chút.. Cho đến cuối cùng thì cô vẫn chỉ hạ mình xuống tới gặp hắn vì tên kia. Rõ ràng thân phận bất tiện nhưng lại luôn có cảm giác mình mới cần phải ngước lên nhìn cô…
09 ngáp một cái, đọc suy nghĩ Hoắc Từ Mạt bỗng muốn cảm thán một câu, đồng chí, không phải như vậy đâu. Đừng tự bổ não nữa.
“Thiên Quân An do sử dụng thuốc trở lại vóc dáng của nam nhân, phải chịu cơn đau về mặt thể xác. Ra chiến trường bị thương nặng, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh..” Hoắc Từ Mạt nói, vốn như vậy rất hại cơ thể mà phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm. Vậy mà đã ra chiến trường, quá liều mạng.
Thấy cô từ đầu tới cuối bảo trì sự im lặng, Hoắc Từ Mạt cười thê lương tiếp tục độc thoại
“Nàng không cần quá lo lắng cho hắn đâu. Mạng hắn vẫn lớn lắm!”
[Mới ba tháng không gặp, hắn bị ấm đầu rồi?] Ngữ Kỳ thắc mắc nói với 09
[…] Người ta đang thê lương vậy kêu người ta ấm đầu.
“Sao nàng không nói gì? Còn muốn hỏi gì nữa sao?” Hoắc Từ Mạt trong mắt lộ ra chút điên cuồng, hắn ghét sự im lặng đến từ nàng.
“Người ở đó có mệt lắm không?” Ngữ Kỳ chậm rãi hỏi hắn khiến Hoắc Từ Mạt bị đơ ra, nhìn lên cô ánh mắt mang chút thương xót.
Hoắc Từ Mạt tự chế giễu bản thân, mình đổ máu trên chiến trường chỉ để lấy lại một chút sự thương hại của nàng vậy mà cũng thoả mãn trong lòng…
Thật ra lúc này Ngữ Kỳ cảm thấy tên này có vẻ ra chiến trường đầu óc có chút vấn đề. Cô thương xót trong đầu thôi không chấp kẻ điên, cô vốn rất nhân từ mà.
[…] Rồi hai người nói chuyện mà mỗi người hiểu sang một hướng khác thế?
Huệ Di lúc này ở xa xa thấy hai người, một người đứng một người ngồi trong lòng lại trỗi lên lửa hận. Nàng ta càng lúc càng cảm thấy không can tâm, vì cái gì vị hôn phu cũ lẫn hoàng thượng đều yêu con tiện tì kia đến khó hiểu?
Nàng ta cực kỳ muốn đến phá đám nhưng lúc này vừa mới bị giáng xuống phẩm vị. Hoàng thượng lại thiên vị con tiện tì kia như vậy, tạm thời về cung nghỉ ngơi còn bây giờ làm loạn lên không phải cách hay.
“Hừ! May cho ngươi.” Huệ Di quay lưng đi bỏ mặc lại hai người tuỳ ý.
“Nàng có thực sự nguyện ý thành phi tử của hoàng huynh?” Hoắc Từ Mạt trong lòng vốn chẳng tin, cảm giác cô có nguyên nhân khó nói.
“Có thực sự nguyện ý hay không, nó có quan trọng không? Nữ tử ở nơi đây vĩnh viễn chẳng thể có được hai chữ tự do.” Ngữ Kỳ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng cô nhớ đến kiếp cô làm hoàng hậu thì bình thản đáp lại.
Hoắc Từ Mạt vẫn muốn nói gì nhưng thấy Thái công công đi tới, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng nói
“Từ tướng quân, Tư quý phi, hoàng thượng thấy hai người rời đi đã lâu. Vẫn là nên quay lại bữa tiệc tránh cho chuyện không hay đồn ra ngoài không tốt cho thanh danh.”
Cả hai cùng quay trở về, Thái công công nhìn hai vị bất phàm đi đằng trước mình. Nếu như bình thường chỉ sợ đầu cả hai bị chém rồi…
Sau khi tiệc tàn. Ngữ Kỳ về Tư Ngữ Cung, cô cảm giác hơi sai sai…
[Con thỏ kia, mi nói xem nếu nữ chính thương nặng đến mức không qua khỏi vậy nhiệm vụ của ta sẽ bị tính là thất bại?]
09 không đáp lại mà chỉ hiện hình ảnh nhiệm vụ thất bại cho cô xem, Ngữ Kỳ sầu não.
Nữ chính à! Đừng có hành tôi nữa có được không? Nếu cô chết tôi cũng rất mệt đó.
[ây da, ký chủ. Cô cần tới đó nha, nữ… nam chính hắn mà chết thì cô cũng không xong đâu] 09 thấy ký chủ nhà mình vẫn còn do dự không muốn đi, bồi thêm một câu.
[Mi muốn thành thịt thỏ bảy món?] Ngữ Kỳ trợn mắt mắng.
[…] 09 cụp tai chạy mất, ký chủ đợt này tới thời kỳ nổi loạn. Bổn đại nhân không chấp, hứ!
Cô cảm giác con thỏ chết tiệt kia nói vẫn có lý, mình vẫn có thể mua thuốc chữa bệnh của hệ thống cho nữ chính. Chỉ cần nữ chính khoẻ mạnh cô coi như xong nhiệm vụ và rời đi được rồi!
“Quyết định vậy đi! Ta sẽ ra chiến trường!”
Cứ vậy tiếp tục những ngày bình yên trôi qua, hoàng thượng vẫn không chịu thị tẩm bất cứ ai. Còn Tư quý phi luôn từ chối thị tẩm, kỳ lạ rằng là hoàng thượng thế mà thuận theo…
Tin tức mà Ngữ Kỳ thu thập vẫn luôn là nữ chính hôn mê chưa thể tỉnh, trong lòng cảm giác không yên tâm càng dấy lên mạnh mẽ. Cô nhìn Mộc Nhĩ đang bận rộn xoa bóp vai cho mình, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô
“Vài ngày nữa, ngươi dọn dẹp gầm giường một chút.”
Mộc Nhĩ không hiểu cũng chỉ gật đầu tiếp tục xoa bóp vai cho cô.
Một tối bình thường như bao ngày khác, chỉ có mỗi một thứ không bình thường là bóng đen nhảy trên mái nhà trong các cung hướng về phía cổng thành của hoàng cung.
Ngữ Kỳ lúc này đánh ngất mấy thị vệ canh giữ trên cổng thành, cô không dám đi cổng chính đành phải chuẩn bị phi từ trên cao xuống
“Đúng thật sự là quá liều lĩnh rồi.”