Khương Minh Chi đối với tâm tư của Tô Ngạn rất rõ ràng.
Mọi người chỉ biết hắn ôn nhuận như ngọc không tranh không đoạt, cũng không biết ở giới giải trí lâu vậy, có người am hiểu nhất là thiết kế và ngụy trang nhân vật.
Không phải muốn nhìn cô bị Lộ Khiêm làm xấu mặt sao, vậy thì để hắn coi.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Ngạn không giữ được biểu tình làm rơi champagne xuống đất, Khương Minh Chi rất thoải mái.
Nhưng không riêng gì Tô Ngạn, những người ở đây nhìn Khương Minh Chi đi thẳng đến chỗ Lộ Khiêm đều vô cùng kinh ngạc, không biết cô là nghé con không sợ cọp hay là không biết người nọ là ai.
Nhưng càng kinh ngạc hơn chính là bây giờ, nhìn thấy Lộ Khiêm mời Khương Minh Chi khiêu vũ một điệu.
Nhị công tử Lộ gia không những không tỏ ra chán ghét, thậm chí còn chủ động vươn tay mời.
Khương Minh Chi cảm nhận được những ánh mắt đó dừng trên người mình, vốn đang tính khiêm tốn lại đột nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực.
Chồng của mình thì sợ cái gì.
Quân Cảng tổng tài nhìn Khương Minh Chi lại gần cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc này nhìn Lộ Khiêm nắm tay Khương Minh Chi, lại thấy tình lý bên trong.
Từ lúc Lộ Khiêm cho Quân Cảng tạo áp lực trừng trị đám người Khâu Bính Đức, hắn nên lường trước Khương Minh Chi và Lộ Khiêm quan hệ không đơn giản.
Lý tổng và phu nhân thập phần ăn ý mà lui ra ngoài cho hai người không gian.
Khương Minh Chi theo Lộ Khiêm tiến vào sàn nhảy, tuy rằng mới an ủi mình sợ cái gì, nhưng hiện tại khiêu vũ trước đông người cùng mình là người chồng ẩn hôn, cảm giác vẫn mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Khương Minh Chi khẩn trương tư thế có chút cứng nhắc, căn bản đều là Lộ Khiêm dẫn dắt, cô nhảy một hồi, cẩn thận ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, nhịn không được dùng âm lượng chỉ hai người nghe hỏi: “Anh đã khiêu vũ với ai rồi?”
Bởi cô phát hiện nhà tư bản này nhảy khá tốt, không phải có lời đồn rằng bên cạnh người này trước giờ đều không thấy phụ nữ sao.
Không có khả năng tự nhảy với mình chứ.
Lộ Khiêm cảm thấy lời này của Khương Minh Chi có hơi chua, thấp giọng đáp cô: “Mẹ, em gái, còn có……”
Anh kéo eo Khương Minh Chi lại, khoảng cách hai người chỉ còn một bước, anh ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người cô: “Vợ.”
Vì vậy Khương Minh Chi rốt cuộc dẫm lên chân Lộ Khiêm.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn trung tâm sàn nhảy hai người vừa khiêu vũ vừa thấp giọng thì thầm.
Cử chỉ thân mặt như vậy không giống nhà tư bản ngạo mạn và nữ minh tinh nổi tiếng, càng giống đôi tình nhân cảnh đẹp ý vui đang lôi kéo nhau.
Đáng tiếc không ai biết hai người đang nói cái gì.
Nhất thời không biết rốt cuộc là nhà tư bản đổi tính, hay là thái độ vẫn thế nhưng chỉ dành cho Khương Minh Chi mà thôi.
Nhưng không thể nói, tình cảnh này, bất luận là chiều cao hay ngoại hình đều phù hợp đến hoàn mỹ.
Khương Minh Chi nghe chữ “vợ” vành tai đỏ ửng.
“Đã biết.” Cô đáp.
Thời điểm Khương Minh Chi cùng Lộ Khiêm khiêu vũ một điệu xong, vừa vặn dừng trước Tô Ngạn.
Khương Minh Chi rút tay ra khỏi Lộ Khiêm, dư quang liếc quanh một vòng, vì vậy hợp tình mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu, làm trò trước mặt mọi người lễ phép ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Đem một ngôi sao nữ trẻ tuổi vui sướng sau khi mời được đại tư bản khiêu vũ thành công diễn đến nhuần nhuyễn.
Lộ Khiêm nhìn người trước mặt khéo léo ngoan ngoãn nói “cảm ơn” như lần đầu gặp mặt, Khương Minh Chi, tâm tư nhỏ này đừng lộ liễu quá.
Bất quá anh cũng nể tình không vạch trần, gật gật đầu.
Khương Minh Chi thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Khiêm dần bị… người khác vây quanh, Khương Minh Chi thành công lui thân, đi đến trước chỗ Tô Ngạn, nghiêng đầu: “Tô đã gặp rồi, Tô lão sư.”
Trên mặt Tô Ngạn tái nhợt một trận, không nói lại lời nào.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy, ánh mắt Lộ Khiêm hiện tại vẫn hướng về Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi học Tô Ngạn bộ dáng cười châm chọc: “Làm sao vậy Tô lão sư, kết quả này không hợp ý anh sao?”
Bất quá Khương Minh Chi nói xong câu này, ý cười trên mặt dần dần hạ xuống: “Tô lão sư tâm tư nhiều như vậy, không bằng nên suy ngẫm lại kỹ thuật diễn của mình, nếu không 3-4 năm sau, tiền dành dụm mấy năm làm việc trong quá khứ lại trở về ban đầu, ăn xong liền bị thị trường đào thải.”
Cô châm chọc những bộ phim sau này Tô Ngạn đóng, đến bây giờ vẫn còn ăn từ bộ “Hoa duyên” đầu tiên cùng cô.
“À, đúng rồi, nhân tiện chúc anh cùng Phí tiểu thư bách niên hảo hợp.” Khương Minh Chi trước khi rời đi không quên bổ sung.
………….
Đêm nay Khương Minh Chi vậy mà chủ động mời Lộ Khiêm khiêu vũ, không ít khách mời nữ nóng lòng muốn thử lên.
Có lẽ mấy lời đồn đãi trước đây không phải sự thật.
Vì vậy sau khi Khương Minh Chi nhảy xong, một người lại một người lấy can đảm thử thăm dò tiếp cận, chỉ tiếc còn chưa lại gần liền bị người đàn ông trung niên ngăn lại.
Trần Trung lịch sự mà lạnh nhạt thay Lộ Khiêm từ chối.
Trừ điệu nhảy kia, Lộ Khiêm đêm nay chỉ cùng Lý tổng nhạt nhẽo hàn huyên vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Bất quá vài phút này cũng đủ hoàn hảo cho Lý tổng mặt mũi tối nay, Lộ Khiêm lần đầu xuất hiện công khai ở Bắc Kinh là ở tiệc sinh nhật của hắn.
Bất luận có phải đến vì người nào đó hay không.
Khương Minh Chi nhìn thấy Lộ Khiêm đã rời khỏi, cũng hướng tổng tài phu nhân chào hỏi, lén lút chuồn ra khỏi hội trường buổi tiệc.
Cô tìm được chiếc Maybch quen thuộc, nhìn bốn phía không có ai, sau đó chạy chậm tới.
Trần Trung nhìn Khương Minh Chi da trắng váy đen trong bóng đêm chạy tới giống như tiểu tinh linh, xuống xe thay cô mở cửa.
Khương Minh Chi chui vào trong xe, Lộ Khiêm đang nhìn đồng hồ trên tay, hình như đang đếm coi cô bao lâu mới ra tới đây.
Khương Minh Chi vừa lên xe lập tức mở miệng kêu một tiếng: “Chồng ơi.”
Lộ Khiêm buông cổ tay xuống, cũng không tệ lắm, khoảng thời gian ra chỗ anh chỉ có mười phút.
Khương Minh Chi phân phó tài xế lái xe về nhà, sau đó ngồi xuống cùng Lộ Khiêm.
Không phải cô tự luyến, nhưng không cần nghĩ Lộ Khiêm đêm nay khẳng định là vì cô mới tới chỗ này, sau đó bây giờ còn đợi cô cùng về nhà.
Khương Minh Chi tiếp tục dán lại gần Lộ Khiêm, lại phát hiện anh tựa hồ không có ý muốn nắm tay cô hoặc để cô dựa vào.
Cực kỳ bình tĩnh cùng bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.
Khương Minh Chi mẫn cảm phát hiện cảm xúc nam nhân này có một tia bất mãn.
Hẳn là bởi vì nhảy điệu kia xong cô khách khí lễ phép nói “Cảm ơn.”
Vậy muốn cô làm sao bây giờ, muốn cô kéo tay Lộ Khiêm hướng mọi người tại hiện trường tuyên bố đây là chồng của tôi sao. Đêm nay là bữa tiệc sinh nhật Lý tổng, người ta mới là vai chính, không phải họp báo công khai vợ chồng bọn họ.
Khương Minh Chi đem cằm gác lên vai Lộ Khiêm, nhìn đường cong góc nghiêng của anh.
Cô lại lần nữa khẳng định, nếu ngày nào đó thật sự bị phóng viên chụp phải, phản ứng đầu tiên của Lộ Khiêm hẳn không phải là bác bỏ tin đồn.
Khương Minh Chi nhìn chăm chú một hồi, mở miệng, hô hấp nhẹ nhàng phả vào cổ Lộ Khiêm: “Có thể cho em dùng điện thoại của anh tí không?”
Lộ Khiêm liếc xéo cô một cái, không biết muốn điện thoại để làm gì, bất quá vẫn móc ra đưa….cho cô.
Khương Minh Chi trực tiếp trả lại chiếc điện thoại Lộ Khiêm đưa cho cô: “Mở khóa trước.”
Lộ Khiêm lấy lại điện thoại thao tác vài cái, sau đó nói nhanh với Khương Minh Chi: “Nhìn cái này.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Cô nhìn về phía điện thoại Lộ Khiêm, khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình, số liệu đang ghi nhận thông tin khuôn mặt cô.
Lộ Khiêm đã đem điện thoại được nhập xong thông tin khuôn mặt Khương Minh Chi giao cho cô.
Khương Minh Chi nhìn màn hình, điện thoại tự động mở khóa.
Cô nhìn nhắc nhở mở khóa từ điện thoại, một loại cảm giác ngọt ngào bùng nổ trong lồng ngực, giống màu sắc rực rỡ của khinh khí cầu.
Bất quá Khương Minh Chi muốn điện thoại Lộ Khiêm không phải muốn xem sự riêng tư của anh, cô thao tác quang minh chính đại, mở cửa hàng ứng dụng, tìm “Học tập cường quốc” sau đó nhấn tải xuống.
“Được rồi.” Khương Minh Chi đem điện thoại đã tải xong phần mềm đưa cho Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm nhìn ứng dựng màu đỏ Khương Minh Chi tải cho anh.
Khương Minh Chi cảm thấy chỉ mình Lộ Khiêm làm vậy không công bằng, vì vậy cúi đầu mân mê điện thoại của mình một hồi, sau đó đem màn hình ra trước mặt Lộ Khiêm.
Nhập dữ liệu khuôn mặt thành công.
Khương Minh Chi cuối cùng nhìn thấy khóe môi Lộ Khiêm cong nhẹ một chút.
Cô tiếp tục gác cằm lên vai Lộ Khiêm, lặng lẽ kéo tay áo của anh, ý đồ thập phần rõ ràng.
Đại tư bản lãnh khốc hiện tại cũng cho phản ứng, một tay vòng qua eo của Khương Minh Chi.
Thế nên Khương Minh Chi nhỏ giọng kêu lên, sau đó thành công ngồi trên đùi Lộ Khiêm, hai người mặt đối mặt, Khương Minh Chi cao hơn một chút.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.
Cô rất vui khi thấy biểu tình Tô Ngạn nhìn Lộ Kiêm, có lẽ ở trước mặt nam nhân này, gương mặt hắn trước nay tự hào lại rước lấy nhục.
Cô nghĩ về sau Lộ Khiêm nếu phá sản, cô liền đem anh tới giới giải trí để bán nam sắc, tuyệt đối sẽ kiếm đầy tiền.
Chẳng qua Khương Minh Chi nghĩ đến nếu Lộ Khiêm bán nam sắc, sẽ bị nhiều người gọi “lão công”, “ca ca”.
Quên đi.
Đột nhiên trong lòng cô xuất hiện ý khó xử, phủ định ý tưởng muốn bán nam sắc anh vừa rồi.
Vẫn là cô kiếm tiền nuôi anh đi, tốn kém thì tốn kém.
Mặc dù cô biết xác suất nam nhân phá sản cực kỳ nhỏ bé, bất quá Khương Minh Chi càng xem càng vui vẻ, nhớ tới chiếc nautilus mình mua, nói: “Chờ lát nữa em có lễ vật muốn tặng anh.”
Bàn tay Lộ Khiêm dán sau eo Khương Minh Chi , cuối cùng nói: “Công cụ người cũng có lễ vật?”
Khương Minh Chi nhìn ánh mắt trêu đùa của Lộ Khiêm: “……”
Lộ Khiêm thế nhưng biết anh đêm nay bị cô làm công cự người.
Lộ Khiêm nhìn biểu tình cứng lại của Khương Minh Chi.
Tất nhiên anh có thể thấy khi Khương Minh Chi kéo tay anh, nhìn về phía người đàn ông kia với ánh mắt kiêu ngạo và đắc ý.
Lộ Khiêm biết nhiều năm trước Khương Minh Chi và Tô Ngạn cùng hợp tác làʍ ŧìиɦ lữ trong màn ảnh, bất quá anh cũng không muốn đi xem những ảnh chụp và video thân mật hai người hợp tác năm đó.
Mặc dù tình sử trống rỗng, nhưng có một số việc là do công việc yêu cầu.
Chẳng qua hai người trước mặt cha sứ tuyên thệ sẽ cùng nhau vượt qua sinh lão bệnh tử vĩnh viễn bên nhau, thời đểm người kia mỗi đêm vùi vào lòng ngực anh ngủ, anh mới phát hiện ra rằng.
Chú định đã muộn.
Khương Minh Chi đêm nay lấy Lộ Khiêm làm công cụ người để chế nhạo Tô Ngạn tâm tư bị phát hiện, khí thế tức khắc giảm đi một chút.
Cô sụp eo, bĩu môi nhìn Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm im lặng… chờ phản ứng tiếp theo của cô.
Vì để biểu đạt xin lỗi của mình, Khương Minh Chi cọ tới cọ lui trên người Lộ Khiêm, sau đó nâng mặt anh lên, nhắm mắt hôn lên đó.
Khương Minh Chi kỳ thực không giỏi hôn môi, lúc trước đóng phim phần lớn là mượn góc quay, hiện tại thực tiễn liền trục trặc, lúc này cố gắng nhớ lại kiến thức cằn cỗi trong đầu, vươn đầu lưỡi, giống như con mèo, cẩn thận miêu tả hình dáng môi mỏng của nam nhân.
Lộ Khiêm chậm rãi đem bàn tay anh đặt sau đầu cô, gia tăng nụ hôn này.
Bên trong xe không khí an tĩnh, thỉnh thoảng rung lắc nhẹ khi đi ngang gờ giảm tốc.
Trần Trung ngồi ghế phó lái, dư quang liếc nhìn tài xế bên cạnh thở mạnh cũng không dám, cẩn trọng lái xe.
Trần Trung ngồi yên một hồi, hít thở nhẹ nhàng, tận lực để lưng ghế ngăn cách hắn với hai người này.
Mặt sau hai người tựa hồ đã quên trong xe còn những người khác.
Bất quá đã quên thì tốt.
…..
Khương Minh Chi vừa về nhà liền đá văng giày cao gót chạy vào lấy lễ vật cho Lộ Khiêm.
Cô đem đồ vật đặt trong phòng để quần áo, bởi vì sợ mỗi ngày Lộ vào phòng để lấy quần áo mặc sẽ phát hiện ra, nên cô giấu trong ngăn tủ ẩn bên trong.
Xem ra cô giấu rất kỹ, bởi vì Khương Minh Chi tìm một hồi cũng không thấy.
Cô ngồi quỳ trên sàn nhà, từng bước từng bước kéo ngăn tủ ra, vừa cố nhớ lại vừa lầm bầm: “Mình để chỗ nào rồi?”
Lộ Khiêm cũng theo tới phòng để quần áo, nhìn Khương Minh Chi ngồi quỳ trên sàn nhà tìm không thấy đồ vật mình để đâu cười cười, qua đó ngồi xổm cạnh cô, nhìn một loạt ngăn tủ trước mắt: “Chúng ta cùng nhau tìm?”