Edit: Tiểu Lăng
Beta-er: An Bi Nhi
Hàng Tiểu Ý lặng lẽ đi đến trước phòng ngủ, cửa phòng khép hờ, đèn lớn đã tắt, đèn nhỏ đầu giường lại phát sáng, nhưng chỉ nhìn thấy ánh lờ mờ qua khe cửa, cực kỳ giống tâm trạng phiền muộn của Hàng Tiểu Ý.
Lặng lẽ đẩy cửa ra, Thiệu Thành Hi nằm trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, không hề nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ say rồi.
Hàng Tiểu Ý nhón chân rón rén đi vào, đứng bên cạnh giường nghĩ một lúc lâu, không biết nên mở miệng ra sao, mà người trên giường lại vẫn không hề động đậy.
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nghĩ thật lâu, rồi đi vòng qua bên kia giường, bò lên, người trên giường vẫn nhắm mắt, không có phản ứng gì, gương mặt góc cạnh vô cùng yên tĩnh, không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Hàng Tiểu Ý nằm xuống bên cạnh anh, ghé sát vào mặt anh, nâng má lẳng lặng nhìn anh.
Trong phòng tản ra một mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa chưa tan đi, khiến đêm lặng này thêm phần mê ly.
Thiệu Thành Hi nhắm mắt chờ cô mở miệng, lại thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống, cảm nhận được một cơ thể ấm áp nhích lại gần mình, sau đó thì không còn tiếng động nào nữa, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô gái này tỏ vẻ gì, không khỏi hơi nhíu máy, mở mắt, trước mắt phóng đại ra một đôi mắt tròn xoe, trắng đen rõ ràng đang nhìn chằm chằm anh không nháy một cái.
Dù anh có bình tĩnh đến mức nào thì vẫn không nhịn được hít một hơi lạnh.
Khóe mắt của Hàng Tiểu Ý cong lên thành một dáng cười nịnh nọt, “Lạnh không? Có muốn đắp chăn không?”
Thiệu Thành Hi vươn tay đẩy cô ra, rồi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, nghiêng đầu liếc cô, “Trời nóng lắm đấy, em định mưu sát chồng, rồi tìm người tốt hơn hửm?”
Hàng Tiểu Ý từ trên giường đứng lên, ngồi xếp bằng xuống giường, ánh mắt trong veo nhìn anh, xòe ba ngón tay tỏ rõ sự quyết tâm của mình, “Em vẫn sẽ luôn một lòng với anh mà, tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu, anh hãy tin em.”
Thiệu Thành Hi không nhịn được cười nhạo, vô cùng ghét bỏ, “Tin em, thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn.”
Hàng Tiểu Ý dịch lên trước một chút, chuyển đến bên cạnh chân anh, người hơi nghiêng ra trước, bàn tay nhỏ vô ý đặt lên đùi anh, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ trắng nõn có vẻ cực kì vô tội, “Thành Hi, anh thấy em thành thật không?”
Thiệu Thành Hi ban cho cô một ánh mắt, tay lớn bắt lấy bàn tay đang từ từ dao động trên người anh và đã đụng phải một chỗ nào đó, “Hàng Tiểu Ý, đừng có dùng chiêu này, không có tác dụng đâu.”
Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lựng lên như cua luộc, nháy mắt cảm thấy mặt mũi mình bị quăng đi tận cái xó nào đấy, rút tay mình từ trong tay anh ra, rồi tiến lên bổ nhào xuống giường, vùi đầu vào gối, túm mép chăn trùm kín lên, rất muốn ngủ luôn cho xong chuyện.
Thiệu Thành Hi nhìn người đang cuộn mình thành một đống bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng, “Hàng Tiểu Ý, sao em biết Đường Tư sẽ nói những lời thật sự với em mà không phải thêu dệt nên chứ? Cũng bởi cô ta quá hiểu em, biết rõ em tuyệt đối không thể tìm anh đôi co, sau đó sẽ tự nghĩ ngợi lung tung, nghĩ hoài nghĩ mãi, rồi cuối cùng lại chia tay anh.” Nói đến đây, ánh mắt Thiệu Thành Hi tối sầm lại, bàn tay buông thõng hơi siết lại, có phần bực bội cầm lấy hộp thuốc lá ở đầu giường.
Nghe thấy hai chữ “chia tay” này, Hàng Tiểu Ý lập tức xù lông, thoáng cái đã trở mình ngồi dậy, lông mày thanh mảnh cũng thoắt cái nhíu chặt lại, “Thiệu Thành Hi, anh đừng có nói gở, em đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không chủ động nói chia tay với anh nữa.”
“Thật chứ?” Thiệu Thành Hi vuốt ve hộp thuốc lá, thản nhiên hỏi lại đầy thâm ý.
Đột nhiên Hàng Tiểu Ý cảm thấy bực bội lạ thường, quỳ gối trên giường, giọng cũng cao lên, “Đúng, em suy nghĩ lung tung đấy, anh nói em không tin anh, nhưng em làm gì có tư cách để không tin anh? Quả là giữa hai người yêu nhau phải có tin tưởng, nhưng hai năm ấy, em bỏ mặc anh, em không muốn anh, em khiến anh bỏ đi, vậy giờ em còn tư cách gì để hỏi đến đời sống tình cảm của anh chứ?”
Càng nói, Hàng Tiểu Ý càng kích động, trong hốc mắt đã đong đầy lệ, lại vẫn cố nén xuống, “Anh cho là em không quan tâm ư? Anh cho là em không muốn hỏi à? Nhưng em có lập trường gì để chất vấn anh chứ? Chúng ta đã từng chia tay, đời sống tình cảm trong hai năm ấy là hoàn toàn tự do, nói cho cùng, anh có bất kỳ quan hệ với cô gái nào, em cũng đều không thể xen vào, em dựa vào đâu để mà hỏi? Thiệu Thành Hi, hai năm ấy của anh không thuộc về em, bởi vì em ích kỷ, bởi vì em không chín chắn, không lý trí, thiếu đi những thứ mà ngay cả bây giờ chúng ta cũng chưa có.”
Sau khi trút giận, Hàng Tiểu Ý lại giống như quả bóng xì hơi, ngồi co rúm trên giường, giọng cũng thấp xuống, mang theo ít u buồn, “Nếu không phải anh kiên trì, Thành Hi, có lẽ bây giờ người đang ở bên cạnh anh có thể là bất kỳ cô gái nào, nhưng tuyệt đối không phải là em.”
“Anh biết em thấy mình may mắn đến mức nào khi đang ở bên cạnh anh lúc này không?”
“Anh có biết có những đêm em không dám ngủ, sợ tỉnh lại anh đã không còn tăm hơi, sợ tất cả đều chỉ là giấc mơ không?” Hàng Tiểu Ý cúi đầu, vội cắn chặt môi dưới, không cho anh nhìn thấy nước mắt của cô.
Bàn tay nắm hộp thuốc lá của Thiệu Thành Hi càng siết chặt hơn, trong đôi mắt đen sâu thẳm có cảm xúc chẳng thể thốt thành lời, nói cho cùng, lần này anh phản ứng lớn như vậy, thật ra là do lòng anh vẫn luôn sợ, sợ vì bất kỳ một nguyên nhân nào đó bên ngoài có thể khiến cho Hàng Tiểu Ý rời khỏi anh lần nữa.
Trước kia, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Hàng Tiểu Ý rời khỏi cuộc sống của anh, anh dự tính cho cuộc sống tương lai, mỗi một giờ mỗi một phút trong đó đều có cô, có anh thì có cô, họ chính là một thể; nhưng, nếu thật sự có một ngày cô biến mất như thế, anh vẫn sẽ tin vào lời thề son sắt năm ấy, rằng cô sẽ vĩnh viễn không rời bỏ anh.
Mà bây giờ, Hàng Tiểu Ý như vậy khiến anh như đang sống như trên mây, tất cả đều như hoa trong gương trăng trong nước, cho anh vui vẻ chốc lát, rồi lại đột nhiên biến mất hoàn toàn, không thể tìm thấy nữa.
Anh đưa tay muốn chạm vào tóc cô, rồi lại ngừng trong nháy mắt, cuối cùng khẽ thở dài, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, in một nụ hôn lên tóc cô, lẳng lặng không nói gì.
Hàng Tiểu Ý ôm anh thật chặt, chỉ một chớp nhoáng, cô đột nhiên hiểu ra được rất nhiều, tình yêu của anh và cô chưa từng đổi thay, thứ thay đổi chỉ là lòng dạ lo lắng khôn nguôi của hai người sau ngày gặp lại, hai năm xa cách như một vết rạn nhỏ, họ cố gắng giả bộ như chẳng thấy, nhưng rồi mỗi giây mỗi phút lại cảm nhận được đổi thay không sao coi nhẹ của vết rạn này.
Cảm nhận được người trong lòng mình đang cuộn người lại như một con mèo nhỏ, Thiệu Thành Hi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Hàng Tiểu Ý, trừ em ra, anh chưa từng có người phụ nữ thứ hai nào, dẫu xa cách, nhưng hai năm ấy vẫn thuộc về em, hiểu không?”
Nghe vậy, đáy lòng Hàng Tiểu Ý rung động, mắt đẫm lệ mơ màng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen của Thiệu Thành Hi yên lặng nhìn cô, anh nhẹ nhàng nâng tay nhéo mặt cô, cười nhạo, “Xấu quá.”
Cảm xúc của Hàng Tiểu Ý như đang ngồi trên cáp treo, lên lên xuống xuống, cuối cùng còn nghe được lời tỏ tình tuyệt vời nhất từ trước đến nay, không hiểu sao cảm thấy hơi phấn khích, não cũng teo lại, vươn tay dò xuống thân dưới của anh sờ soạng, “Từ nay về sau, từ thân thể đến lòng dạ đều chỉ được là của em.”
Lời này như ‘cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà’(*), hô hấp của Thiệu Thành Hi nháy mắt đã dồn dập lên, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nóng bỏng. Hàng Tiểu Ý bị anh nhìn trắng trợn như thế lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn thoát khỏi lồng ngực anh thì Thiệu Thành Hi đã ôm cả người cô vào trong lòng trước, môi hôn lên một chỗ cao vút.
(*) Cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà (It was the last straw that broke the camel”s back), bắt nguồn từ câu chuyện sau: Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụyu chân, ngã xuống rồi chết.
Lần ở trong phòng tắm vừa rồi, cơ thể hai người đều chưa được thỏa mãn, nên giờ cả hai đều rất dễ động tình. Hàng Tiểu Ý không kịp thở gối lên đầu vai anh, cảm nhận được dục vọng đang bồi hồi tại nơi nào đó của cô, đang định trốn thì Thiệu Thành Hi đã giữ lấy mông cô, thở dốc, “Không sao, vừa rồi anh đã tính chu kỳ sinh lý của em rồi, hôm nay là ngày an toàn.”
“Thật sao?” Hàng Tiểu Ý mê muội bởi nụ hôn của anh, đầu óc đã không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn tìm một cửa ra.
Thiệu Thành Hi đặt cô lên giường, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài của cô ra, người cũng kề lên, khẽ liếm vành tai cô, thở gấp, khàn khàn nói, “Dì cả của em luôn đến rất chuẩn, không tính sai được đâu.”
Hàng Tiểu Ý nghe vậy, như được lệnh đặc xá, hai tay vòng lên cổ anh, để anh tiến vào, vui sướng thở khẽ ra tiếng.
Xong chuyện, Hàng Tiểu Ý nằm trên giường, cả người như vừa bị xe cán, vừa xót vừa đau, để mặc Thiệu Thành Hi ôm cô đi tắm rửa qua, rồi núp trong lòng anh định đi gặp Chu công.
Đèn tắt, cả phòng chìm vào bóng tối, Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trơn bóng của cô từng chút một, khiến cô thoải mái đến mức thở dài một hơi.
Vừa rồi rõ ràng rất mệt, như thể nằm xuống một phát là ngủ được, nhưng đến lúc đi ngủ mới cảm thấy không tài nào ngủ nổi.
Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến vụ tính kỳ sinh lý của Thiệu Thành Hi vừa rồi, cô hơi tò mò, “Thành Hi, sao anh tính được ngày an toàn của em vậy?”
Thiệu Thành Hi nhắm mắt lại, lười biếng nói, “Trên mạng có công thức đó thôi, nhập chu kỳ, nhập ngày có kinh là tính được rồi.”
Hàng Tiểu Ý nghĩ một lúc, im lặng, “Ừm, anh biết em có kinh lúc nào sao?”
“Sao lại không, em luôn luôn rất đúng ngày.” Thiệu Thành Hi hơi nghiêng người, bàn tay to lớn tùy ý đặt lên bụng cô, thuận tay nhéo nhéo.
Hàng Tiểu Ý trợn tròn mắt nhìn trần nhà, giọng hơi trống rỗng, “Nên ngày anh nhập là thời gian em có kinh hai năm trước?” Hình như anh cũng chưa biết rõ ngày “đèn đỏ” của cô bây giờ.
Không khí im lặng trong chốc lát, Thiệu Thành Hi mở to mắt, Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu, hai người yên lặng nhìn nhau trong đêm.
“Thật ra, Tiểu Tiểu à, em nên hiểu rằng, khi một người đàn ông bị xoay vòng, rất có thể não sẽ hơi tàn đi một ít.”
“Cho nên, thật ra anh chỉ nhớ ngày của em hồi hai năm trước đúng không?” Hàng Tiểu Ý sắp kích động đi cắn người.
“Thật ra thì, Tiểu Tiểu à, đã muộn lắm rồi, ngủ đi thôi.” Thiệu Thành Hi buông cô ra, trở mình đưa lưng về phía cô, cau chặt mày, ‘anh danh cả đời một mai mất sạch’, anh không ngờ lại có lúc anh phạm phải sai lầm cấp thấp như thế.
Đột nhiên Hàng Tiểu Ý muốn cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, thò tay chọc chọc sau lưng ai đó, “Anh thật sự không định ôm em ngủ à?”
“Em phải cam đoan sau này không nói tới chuyện này nữa thì anh mới ôm em đi ngủ.” Thiệu Thành Hi nói ra điều kiện.
Hàng Tiểu Ý nghĩ một chút, “Thôi, không cần anh ôm em, em ôm anh cũng được.”
Nói xong, từ trên người anh, Hàng Tiểu Ý trở mình rơi vào lòng anh, cầm lấy tay anh vòng qua ngang hông mình, rồi lại tìm vị trí thích hợp trong lòng anh, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Sau một lúc lâu, từ đỉnh đầu truyền tới giọng nói u ám của Thiệu Thành Hi, “Thật ra em định sau này kể chuyện này ra để cười nhạo anh đúng không?”
Hàng Tiểu Ý cười tươi như hoa, thò tay vỗ vỗ đầu anh, “Chồng em thật thông minh, em thật sự có thể hưởng phúc rồi.”