*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
– —
Tô Duẫn Yên quay lưng lại, cũng không biết Lâm Dục té kiểu gì.
Ma ma chuẩn bị cõng Lâm Dục sợ tới mức vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
Khuôn mặt Lâm Dục trắng bệch, nhưng nàng ta vẫn không quên nói chuyện giúp nô tài: “Chị ơi, chuyện này không liên quan đến bà ấy, là do em không đứng vững.”
Tô Duẫn Yên biết rõ tính tình nàng ta, cũng không cho rằng liên quan đến ma ma đó. Lâm Dục rõ ràng chính là nghe nàng vừa rồi nói muốn thông báo cho Lâm phu nhân tìm đại phu nên mới té thật.
Phải biết rằng, nếu như Tô Duẫn Yên tìm người đưa Lâm Dục bị thương về, mà Lâm phu nhân lại phát hiện ra thứ nữ vừa quay về này hoàn toàn không bị thương, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng ta không thành thật, nhẹ thì trách cứ một trận, nếu nghiêm khắc hơn thì có lẽ sau này sẽ không để cho nàng ta ra ngoài nữa.
Tô Duẫn Yên không thèm để ý: “Ta còn có việc, đi trước một bước.” Dừng lại một chút, nàng lại nói: “Lâm tiểu thư, mẹ ta chỉ sinh ra ta và chị gái, ta không có em gái, cũng không muốn có em gái.”
Đối với bản thân mình mà đã tàn nhẫn như vậy rồi, đối với người khác còn có thể khách sáo hả?
Có một người chị như Lý Thu Nguyệt rồi, lại thêm một em gái như vậy nữa, nàng đâu có chán sống đâu.
Không để ý tới khuôn mặt trắng bệch của Lâm Dục, Tô Duẫn Yên đứng dậy đi ra ngoài, người bên dưới nhìn thấy nàng thì rối rít ngẩng đầu, tự cho rằng không để lại dấu vết mà liếc trộm nàng, túm tụm lại thì thầm, thỉnh thoảng có mấy câu truyền đến: “Chính là nàng ta đó…”
“Không phải chỉ hơi dễ nhìn thôi sao? Huyết Hầu làm sính lễ, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Người ta là đích nữ Hầu phủ, sánh đôi với An Tây Hầu cũng miễn cưỡng xem là môn đăng hộ đối, nhưng mà Huyết Hầu quý giá…”
“Tính tình An Tây Hầu cứng cỏi, từ nhỏ đã lớn lên trong quân, sẽ nhìn trúng nàng ta à? Sợ là có người đồn lung tung thôi…”
“Việc này liên quan đến thanh danh con gái, dính dáng đến hai Hầu phủ lớn. Cái này làm sao có thể là đồn lung tung chứ, tám phần là thật đấy.”
“Nhưng Huyết Hầu làm sinh lễ thì khoa trương quá. Cầu hôn song thù của Kinh Thành mà dùng tới Huyết Hầu thì còn tạm được…”
Tô Duẫn Yên chậm rãi xuống lầu, những lời này chui hết vào tai, đa số người đều cảm thấy nàng không xứng để Huyết Hầu làm sính lễ, gièm pha rất nhiều, Bồn Cảnh ở bên cạnh đã tức muốn khóc.
Những người có thể dùng bữa ở lầu Phúc Nguyên đều có gia cảnh không tệ, Hầu phủ so đo với bọn họ thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nói trắng ra là, người ta chỉ nói vài lời ong tiếng ve thôi, nếu như lúc này Tô Duẫn Yên lên tiếng so đo thì người thua thiệt vẫn là nàng.
Lại có người đến khom người hành lễ: “Cô hai, chủ tử nhà tôi cho mời.”
Người này Tô Duẫn Yên từng gặp, lần trước gặp An Tây Hầu là do hắn ta đến mời. Nghe những lời đồn này, trong lòng nàng đột nhiên có chút trống rỗng.
Sính lễ đã nhắc tới Huyết Hầu, có lẽ là liên quan đến phu thê Cầu Quý. Nói cách khác, An Tây Hầu bị liên lụy.
Nếu như bên ngoài thật sự lan truyền xôn xao, phủ An Tây Hầu lại không cưới nàng, thanh danh của nàng sẽ bị hủy. Với sự yêu thương mà phu thê An Nam Hầu dành cho nàng thì đâu có mặc cho người ngoài phá hủy thanh danh của nàng được?
Người loan tin đang muốn phủ An Nam Hầu dốc hết sức thúc đẩy hôn sự này. Đồng thời, còn phải tiện thể lấy Huyết Hầu làm sính lễ!
Lý Thu Ngữ bình thường được cưng chiều lớn lên, chưa từng có mỹ danh là tài nữ hoặc là dịu dàng hiền thục. Ở bên ngoài thanh danh phần lớn là hoạt bát ngây thơ, nhiều hơn nữa có lẽ chỉ là trông không tệ.
Tô Duẫn Yên không cho rằng An Tây Hầu sẽ cầu hôn một cô gái như vậy làm Hầu phu nhân. Hơn nữa, hắn cũng không giống như là người để ý đến thanh danh, cho nên tìm nàng có lẽ là muốn giải thích rõ ràng với nàng.
Giải thích rõ ràng dù sao cũng tốt hơn việc hắn trách cứ phủ An Nam Hầu về việc này. Tô Duẫn Yên đi theo tùy tùng đến phòng bên cạnh.
Vẫn là căn phòng của lần trước, bài trí trong phòng không thay đổi, ngay cả quần áo trên người An Tây Hầu vẫn là màu mực đó.
“Bái kiến Hầu gia.”
Cố Tu Cẩn nở nụ cười nhạt, dáng vẻ nhu hòa, giơ ta ra: “Cô hai không cần đa lễ, ngồi trước đi đã.”
Tô Duẫn Yên ngồi xuống, hỏi thẳng: “Hầu gia tìm tôi là vì lời đồn bên ngoài sao?”
“Xem như là vậy.” Cố Tu Cẩn đưa tay châm trà, đặt trước mặt nàng.
Hắn lịch sự như vậy, không giống như muốn hỏi tội, Tô Duẫn Yên hơi thả lỏng, giải thích: “Không biết lời đồn từ đâu mà ra, nhưng tôi đảm bảo không liên quan đến phủ Nam Hầu.”
“Ta biết.” Cố Tu Cẩn khẽ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, có phần thong dong: “Việc này truyền ra sẽ có hại cho thanh danh của cô hai, Nam Hầu cưng chiều con gái, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô. Hôm nay tìm cô đến là vì có việc muốn hỏi cô.”
Tô Duẫn Yên tò mò: “Chuyện gì?”
“Cô có ghét ta không?”
Tô Duẫn Yên: “??”
Hai người cũng không hề quen thuộc, không tới mức đó, nàng thản nhiên nói: “Không ghét!”
Nhìn vẻ trịnh trọng của nàng, ý cười trên mặt Cố Tu Cẩn càng sâu hơn: “Nếu như gả cho ta thì cô có phản đối không?”
Tô Duẫn Yên: “…”
Vẻ mặt Cố Tu Cẩn nghiêm túc, không giống như đang đùa, hơn nữa cũng không ai lấy hôn sự ra đùa cả. Nàng không khỏi nuốt nước bọt, hơi căng thẳng, nhìn bên ngoài qua cánh cửa: “Hầu gia muốn thuận theo lời đồn sao?”
Cố Tu Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng: “Nếu như cô bằng lòng thì những lời đó không phải là lời đồn.”
Tô Duẫn Yên kinh ngạc trừng mắt: “Huyết Hầu làm sinh lễ?”
Cố Tu Cẩn ngẩn ra, dường như nghĩ đến gì đó, buồn cười nói: “Nếu cô muốn thì thêm nó vào sính lễ.”
Lời này hơi lạ, cứ như Huyết Hầu còn không bằng quý giá bằng sính lễ vậy.
Bây giờ nàng không phải nàng ấy, mọi thứ đều phải dùng tâm nguyện của Lý Thu Ngữ làm chủ. Mà kiếp trước Lý Thu Ngữ gả cho Cầu Quý, đã từng kỳ vọng, từng thất vọng, từng tuyệt vọng, từng oán hận, tâm nguyện lớn nhất là không muốn gả cho Cầu Quý, bảo vệ phủ An Nam Hầu, để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, tiện thể trả thù chị gái và những người từng hại nàng ấy.
Hoàng quyền lớn hơn trời, phủ An Nam Hầu xảy ra chuyện, nàng không cho rằng mình có thể bảo vệ được. Phủ An Tây Hầu là Hầu phủ duy nhất bây giờ còn nắm binh quyền, Có Tu Cẩn được Hoàng thượng tín nhiệm, bảo vệ tính mệnh phu thê Nam Hầu không khó. Hơn nữa, Cố Tu Cẩn đã lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, đóng quân ở biên cương trong thời gian dài, nghe nói bên cạnh hắn không có lấy một nha đầu, rất nhiều người lén lút suy đoán xem có phải chỗ đó của hắn có bệnh hay không… Cho dù có bệnh hay không thì ít nhất cũng chứng minh được hắn là người trong sạch.
Lấy được Huyết Hầu, còn có thể cho Lý Thu Nguyệt dùng, nàng ta chắc chắn không chết được, hiện nay Lâm Dục đã xuất hiện… Một mũi tên trúng mấy con chim, hình như nàng không có lý do để từ chối.
Hai kiếp người, đây là lần đầu tiên có người cầu hôn ngay trước mặt, nhất là khi người trước mặt đẹp như vậy, khuôn mặt Tô Duẫn Yên hơi ửng đỏ, nhìn sang chỗ khác nói: “Hôn nhân đại sự phải nghe theo lệnh cha mẹ.” Làm con gái, xuất giá phải được phu thê Nam Hầu đồng ý.
Nhìn vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, bàn tay đặt trên bàn của Cố Tu Cẩn động đậy, có chút muốn sờ xem nó có mềm mại như khi nhìn vào không, cuối cùng vẫn nhịn lại, nắm hờ tay đặt bên môi ho một tiếng: “Bọn họ sẽ đồng ý.”
Đây là lời nói thật.
Trong thế hệ người trẻ tuổi bây giờ, các phương diện của Cố Tu Cẩn đều được xem như nổi bật, bây giờ tình thế đã như vậy rồi, nếu như phu thê Nam Hầu thật sự thương con gái thì sẽ không từ chối lời cầu hôn của phủ An Tây Hầu.
Khi thấy Tô Duẫn Yên ở trên lầu một lần nữa đi ra, bên cạnh chính là An Tây Hầu, mọi người đều trở nên im lặng.
Trước mắt bao người, Cố Tu Cẩn đích thân tiễn nàng lên xe ngựa.
An Tây Hầu luyện binh quanh năm, chưa từng gần gũi với cô gái nào như vậy, điều này như đang chứng minh, lời bọn họ vừa nói hoàn toàn không phải lời đồn.
Quả nhiên… không có lửa thì sao có khói!
Xe ngựa của Tô Duẫn Yên vừa tới cửa phủ, ma ma bên cạnh Lục thị đã chờ ở đó, sau khi nhìn thấy nàng thì vội vã tiến lên: “Phu nhân bảo nô tỳ chờ ở đây đưa cô qua đó.”
Trong viện chính, sắc mặt Lục thị khó coi, đi qua đi lại trong phòng: “Hầu gia đến chưa?”
Tô Duẫn Yên vén rèm lên: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Lục thị tiến lên giữ chặt tay nàng, vành mắt đỏ lên: “Bé ngoan…” Bà ôm chặt con gái bắt đầu khóc lên, cực kỳ thương tâm.
Tô Duẫn Yên vỗ lưng bà: “Mẹ ơi, mẹ khóc cái gì?”
Rèm lại được vén lên, Nam Hầu sải bước đi vào, nhìn thấy thê tử đang khóc sướt mướt thì nói: “Đừng khóc, đợi ta tìm được người đứng sau, chặt đứt căn nguyên, qua một thời gian là sẽ không có ai bàn tán nữa, cùng lắm thì chúng ta nuôi Thu Ngữ đến năm mười tám luôn.”
Tô Duẫn Yên hỏi dò: “Cha, cha mẹ đang nói đến lời đồn bên ngoài sao?”
“Phải.” Đang nói, cha Lý tức giận vô cùng: “Không biết là tên vô sỉ nào nói lung tung, Cố Tu Cẩn hắn cũng đã hai mươi hai rồi, muốn thành thân thì còn chờ đến bây giờ à? Cái gì là Huyết Hầu làm sính lễ chứ, món đồ chơi này từ đầu đến cuối chưa từng có ai nhìn thấy, trong phủ An Tây Hầu rốt cuộc có thứ này không cũng không ai biết được…”
Tô Duẫn Yên thấp giọng nói: “Có.”
Cha Lý: “…”
Lục thị dừng khóc.
Phu thê nghi ngờ liếc nhìn nhau, Lục thị hỏi: “Sao con biết?”
Đối diện với ánh mắt của hai người, Tô Duẫn Yên hơi chột dạ, nhắm mắt lại nói thật nhanh: “Hắn nói với con, còn nói nếu con bằng lòng thì sẽ bỏ thêm Huyết Hầu vào sính lễ.”
Đã nói thẳng luôn rồi!
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tô Duẫn Yên lặng lẽ mở mắt ra thành một cái khe nhỏ.
Thấy cha Lý vỗ tay lên bàn: “Hay cho một Cố Tu Cẩn, lại tính kế con gái ta! Ta sẽ không để yên cho nó!”
Mặc dù nổi giận nhưng trên mặt không có bao nhiêu vẻ giận dữ, sự buồn bực đã tan hết.
Lục thị phản ứng lại, vỗ một cái vào lưng cha Lý: “Ông đây là đang được hời mà còn khoe mẽ đấy, hắn đang cho chúng ta bậc thềm mà, hiểu chuyện quá.”
Tô Duẫn Yên: “…” Mới vậy mà đã khen rồi à?
Con gái bị sói cắp đi mất, cha Lý bất mãn: “Ai biết được lời đồn này có phải do nó lan truyền hay không?”
Lục thị trừng mắt nhìn ông: “Được rồi đó! Người nhà chúng ta biết chuyện nhà chúng ta, lời đồn đó rõ ràng là…”
“Phu nhân, cô gia đến rồi.” Tiếng nha hoàn bẩm báo đã ngắt lời Lục thị.
Lục thị cười lạnh, quay về ghế ngồi: “Xem đi, còn chưa lấy được thuốc mà người ta đã không thể chờ được nữa rồi!”
Đợi đến khi Cầu Quý đi vào, ngoại trừ vành mắt ửng đỏ thì đã không nhìn ra được dấu vết Lục thị từng khóc.
Cha Lý ngồi ở đầu, trầm giọng hỏi: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?”
Cầu Quý hạ thấp người chào, nói: “Con ở bên ngoài nghe được lời đồn về Thu Ngữ nên cố ý đến xem.”
Cha Lý nghi ngờ: “Lời đồn gì?”
Lại giả vờ như chưa từng nghe nói.
Cầu Quý im lặng, nhanh chóng phản ứng rồi cười nói: “Bên ngoài đều nói, An Tây Hầu Cố Tu Cẩn thích Thu Ngữ, muốn tới cửa cầu hôn, còn lấy Huyết Hầu quý giá làm sính lễ.”
Cha Lý trách mắng: “Sự việc còn chưa được quyết định, không được nói lung tung.”
“Con rể đã hiểu.” Cầu Quý lại hạ thấp người hành lễ: “Nhạc phụ, mọi người không phải là người ngoài nên con cũng nói thẳng, Thu Nguyệt bệnh cần gấp Huyết Hầu, nếu như không lấy được thì không bao lâu nữa Thu Nguyệt sẽ…”
Lục thị giễu cợt nói: “Vậy thì ngươi cũng nên chờ bọn ta lấy được đã rồi nói. Vội vã tới đây như vậy, nếu như phủ An Tây Hầu không cầu hôn thì chẳng phải là ngươi uổng phí tâm huyết rồi sao?”
Cầu Quý kinh ngạc: “Lời đồn bên ngoài chẳng lẽ không phải là thật sao?” Hắn ta nhìn về phía Tô Duẫn Yên, vẻ mặt lo lắng: “Vậy thanh danh của em gái… Sau này thế nào cho phải?”
Cha Lý giận dữ, đập tay lên bàn vang một tiếng “Rầm”, rõ ràng là đã tức giận: “Cầu Quý, ngươi thật sự cho rằng phủ An Nam Hầu ta mặc cho ngươi sắp xếp sao?”