Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 1: Gây khó dễ



– Con khốn kiếp, chính mày đã hãm hại tao!

– Vậy sao? Đây chính là gậy ông đập lưng ông đó biết không? Nhưng mà câu nói này…nghe có vẻ quen tai quá.

Trịnh Uyên Ninh đứng trước bồn rửa tay từ từ khom người xuống, đối diện với ả đàn bà khốn khổ trước mặt. Trên người cô ta không còn chỗ nào được coi là lành lặn, bị đánh đến mức chiếc váy đắt tiền thương hiệu Channel kia cũng trở nên rách nát thảm hại.

Đó chính là cái giá phải trả khi dám ngang nhiên gây chuyện ở địa bàn của cô. Sa Thiềm là nơi ăn chơi loạn lạc, nhưng không có nghĩa bất cứ ai cũng có quyền bước vào đây lộng hành.

– Nhớ cho kĩ, Trịnh Uyên Ninh này chưa bao giờ ngán một ai. Cô nhiều lần đến đây ức hiếp cấp dưới của tôi, tôi thay họ lấy lại công bằng. Kéo cô ta ra ngoài!

Uyên Ninh một tay gác lên đầu gối, tay còn lại bóp chặt lấy cằm của ả mà siết mạnh. Cùng là phụ nữ với nhau, hà cớ chi phải gây khó dễ cho nhau. Một tiểu thư danh giá cỡ nào cũng không giấu nổi bản chất thối nát, ỷ lại vào quyền thế mà ức hiếp những kẻ mà cô ta coi là thấp hèn. Uyên Ninh càng cảm thấy chán ghét, hất mạnh ả ngã ra sàn nhà vệ sinh, gằn giọng ra lệnh cho hai tên cao to, lực lưỡng đang canh gác ngoài cửa.

Uyên Ninh cô làm vậy xem ra còn có chút nương tay, nếu không tấm thân vàng ngọc đó không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông nơi đây chà đạp.

Sa Thiềm, nơi tụ tập đủ mọi hình thức vui chơi. Gái gú, cờ bạc chưa bao giờ hết hot ở nơi này. Khách hàng của Sa Thiềm toàn là những gã có máu mặt, nắm không ít quyền thế ở thành phố này. Dù cho có thanh cao đến mức nào, một khi đã bước qua ngưỡng cửa của Sa Thiềm, điều bị những thứ ở địa ngục trần gian này nhấn chìm vào mê loạn.

– Chị Ninh!

Uyên Ninh ở lại nhà vệ sinh thêm một lát rồi mới thản nhiên bước ra khỏi đó. Đột nhiên ở phía sau có ai gọi vọng tới, cô bất giác quay đầu lại.

– Á Văn, sao vậy?

– Chị Đình đang tìm chị, có lẽ là do chuyện của cô tiểu thư họ Khương kia đó.

– Được rồi, chị sẽ đến ngay. À mà lúc nãy bị cô ta đánh, em có đau lắm không?

Uyên Ninh đưa tay sờ lên một má ửng hồng của Á Văn, đầu ngón tay miết nhẹ, xoa xoa nhẹ nhàng. Á Văn mỉm cười, đối với Uyên Ninh, Á Văn luôn dành cho cô một cảm tình đặc biệt. Bất kể lúc nào xảy ra chuyện, Uyên Ninh cũng ra mặt bênh vực cho cô, thậm chí còn mạnh tay trả đũa thay cô như chuyện vừa rồi vậy.

– Em không sao, có chị ở đây em không thấy sợ gì cả, cũng không thấy đau.

– Đừng ỷ lại, phải biết bảo vệ cho bản thân biết không? Nếu có cơ hội chị sẽ tổ chức cho mọi người một khoá võ phòng thân, để không còn ai có thể ức hiếp nhân viên của Sa Thiềm nữa.

Á Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vẻ non nót trên gương mặt của Á Văn, Uyên Ninh không khỏi rùng mình. Tại sao một cô gái mới lớn như Á Văn lại bị cuộc đời đưa đẩy vào nơi này chứ.

Uyên Ninh không tiếp tục nói nữa mà quay người trực tiếp rời khỏi tầng hai. Vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất của Sa Thiềm.

Cốc..cốc..cốc

Mặc dù chị Đình có nói, ngoài những người khác Uyên Ninh có thể tự nhiên đi vào phòng chị ấy mà không cần phép tắc. Nhưng lần này, là chị ấy đã gọi cô lên, cô vẫn nên thông báo trước.

– Em vào đi.

Uyên Ninh đẩy cửa đi vào, quả nhiên hành động của cô lúc nãy là rất đúng đắn. Trong phòng chị Đình, không những có chị mà còn xuất hiện người khác.

– Chị gọi em có việc gì không?

Đình Thư từ ghế sô pha đứng lên, đưa mắt nhìn qua Uyên Ninh rồi cẩn trọng nói.

– Mau chào Lục Tổng trước đã.

Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ Uyên Ninh mới kịp nhìn kĩ lại. Người đàn ông đang ngồi đối diện chỗ chị Đình có vẻ bề ngoài vô cùng thu hút, đặc biệt là đôi mắt màu nâu sâu thẫm đó. Nhưng sắc mặt của người đàn ông này đối với cô và cả chị Đình đều không bình thường. Hai tiếng Lục Tổng ngân lên từ miệng chị ấy khiến cô có chút bất ngờ, từ trước đến nay nơi này chưa hề có sự xuất hiện của Lục Tổng nào cả.

– Chào Lục Tổng!

Uyên Ninh gật nhẹ đầu, gương mặt cô không tỏ ra chút biểu cảm nào. Nhưng trong lòng cô không khỏi suy tính, rằng chị Đình trước nay tiếp khách riêng sẽ không cho bất cứ người nào khác ở Sa Thiềm xuất hiện, thậm chí còn không để cho ai biết, từ đó cô một phát đoán ra được, người đàn ông này đến đúng lúc như vậy chỉ có thể liên quan đến Khương Nhã Tú mà thôi.

– Dáng người không mấy to lớn, nhưng cái gan của cô có vẻ lớn lắm nhỉ?

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Uyên Ninh, chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng như đang gặm nhấm con mồi.

– Lục Tổng, nói đi cũng phải nói lại. Là Khương tiểu thư đã gây khó dễ cho nhân viên của tôi, thân là quản lý ở đây, Uyên Ninh không thể trơ mắt đứng nhìn.

Chị Đình một chút cũng không tỏ ra khép nép, chị lịch sử gọi hắn hai tiếng Lục Tổng quả thật đã nể mặt lắm rồi. Trên người anh ta, nhìn sơ qua đã cảm thấy sự nguy hiểm, nhưng đối với chị Đình, dù người trước mắt chị có là tổng thống đi chăng nữa, thì chị vẫn sẽ ra mặt bảo vệ cho người của mình.

– Tôi đang nói chị sao?

Hắn liếc ngang qua Đình Thư, nửa chữ cũng nói lên là hắn đang tức giận.

– Chính tôi đã sai người đánh Khương Nhã Tú, muốn gì cứ tìm tôi, không cần phiền đến chị Đình.

– Uyên Ninh, em im ngay!

Tưởng rằng Uyên Ninh cô sẽ sợ trước khí thế bức người của hắn, Đình Thư mới lên tiếng trước, nào ngờ cô còn dám mở miệng khẳng định là mình đã cho người đánh Khương Nhã Tú, lại còn muốn tự mình đối mặt. Đình Thư cảm thấy hối hận vì đã dạy cho Uyên Ninh bản tính ngông cuồng này.

– Được thôi, tôi cảm thấy cô rất có bản lĩnh. Vậy ngay tại đây, lột sạch quần áo. Khương Nhã Tú bị đánh thế nào, cô sẽ bị đánh thế đó. Tự khắc sẽ không phiền đến chị ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.