Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 23: Cá chậu chim lồng (5)



Lục Tật nghe thấy tiếng gào thảm thiết thê lương phát ra từ phòng tắm thì chẳng kịp nghĩ nhiều, anh chạy vọt tới rồi gõ cửa, kêu lên: “Cô Cố, có chuyện gì thế? Cô không sao chứ?”

Cố Cửu từ bên trong nói vọng ra: “Không có việc gì, cô vào đi.”

Lục Tật hơi chần chờ, mông lung hỏi lại: “Cô bảo tôi vào trong?”

“Mau vào!” Đại tiểu thư không thích nhiều lời.

Lục Tật đành phải đẩy cửa, anh phát hiện phòng tắm không khóa trong, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cửa bật ra.

Cửa vừa mở, hơi nước hầm hập, mùi sữa tắm thơm ngọt xộc vào khoang mũi. Lục Tật không dám nhìn xung quanh, tầm mắt nhanh chóng dừng ở người bên trong.

Tuy chỉ thoáng liếc qua nhưng hình ảnh duy mỹ vẫn lưu lại ấn tượng mạnh trong anh. Cô gái trẻ trung bọc mình trong chiếc khăn tắm, để lộ làn da trắng hồng thơm mùi sữa. Bọt nước chảy từ cằm nhỏ xuống cần cổ duyên dáng, chạy thẳng vào rãnh sâu bí ẩn dưới lớp khăn. Chiếc khăn ẩm ẩm dán sát vào cơ thể, tôn lên dáng người cao gầy mảnh khảnh nhưng không kém phần lả lướt.

Cảnh tượng để người ta mơ mộng.

Bức tranh đẹp đẽ biết bao lại bị một nét mực phá hủy, nét chấm phá đó chính là con quỷ bị lôi ra khỏi gương vẫn luôn ngoác miệng kêu gào.

Đầu quỷ bị năm ngón tay như kìm sắt của đại tiểu thư cao quý ghìm chặt, nó nằm liệt trên đất, một chân còn mắc ở gương chưa kéo ra hết, miệng kêu rên liên hồi, trông đến là thảm thương.

Bên cạnh con quỷ tội nghiệp, đại tiểu thư kiêu ngạo đứng đó, dù thường ngày cô luôn duy trì hình tượng dịu dàng nền nã lúc này cũng không ngăn nổi hung bạo từ xương tủy.

Lục Tật thản nhiên liếc đầu quỷ bị túm đến méo mó, khóe mắt bao quát dáng hình tươi đẹp bọc khăn tắm và bả vai hoàn mỹ bắt mắt kia.

Anh yên lặng lấy một cái áo tắm dài, bọc cô gái trước mặt kín mít. Cố Cửu theo bản năng nhìn anh.

Tuy biết cô không thấy rõ nhưng đối diện trực tiếp với con ngươi đen bóng, mặt Lục Tật dần dần đỏ lên.

Lục Tật không dám đối diện với cô thêm nữa, anh ép bản thân nhìn con quỷ bị lôi từ gương ra. Không nhìn thì thôi, nhìn mới phát hiện nó là nam quỷ, đôi mắt đen nhánh của Lục Tật như phủ thêm lớp sương âm u dày đặc. Anh lạnh lùng hỏi: “Cậu nhìn lén cô ấy tắm rửa?”

Quỷ nam đang kêu rên thảm thiết: “… Không! Không hề! Tôi tuyệt đối không nhìn lén! Tôi chỉ muốn trêu chọc cô ấy một chút!”

Quỷ nam cảm thấy nếu mình dám nói thật thì đôi mắt này sẽ bị thiếu nữ kia móc ra mất. Phụ nữ đáng sợ quá, đôi tay ghìm đầu hắn ta tựa sắt thép, chỉ cần quỷ nam cử động nhẹ là đau buốt kịch liệt khiến cả quỷ hồn run lẩy bẩy.

Từ lúc biến thành quỷ, đã lâu lắm rồi quỷ nam mới cảm nhận lại cơn đau thấu tận linh hồn như thế này.

“Ừm, hắn ta chưa kịp nhìn trộm tôi, nếu không tôi đã bóp nát đầu chó này của hắn ta rồi.” Cố Cửu “nhẹ nhàng tình cảm” nói: “Nhưng hắn ta lấy mất kính mắt của tôi, còn không chịu trả.”

Quỷ nam lập tức hai tay dâng kính lên trước mặt đại tiểu thư, cung kính nói: “Mắt kính của chị ở đây ạ, em xin trả lại chị.”

Cố Cửu mắt kém nên không động đậy.

Lục Tật vươn tay nhận mắt kính, giúp cô đeo lên.

Lục Tật cao hơn Cố Cửu một chút, để giúp cô đeo kính, Lục Tật theo bản năng kề sát lại, không đề phòng ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm, còn cả hơi thở độc nhất vô nhị của cô làm khuôn mặt anh đỏ bừng bừng.

Sợ bị phát hiện, Lục Tật nhanh chóng lùi lại một bước.

Thế giới mơ hồ trở nên rõ ràng, Cố Cửu nhìn quỷ nam bị mình nắm đầu, khuôn mặt hắn ta trắng bệch, ngũ quan cứng đờ, đầu bị móng tay găm vào thành lỗ máu lớn mà vẫn bừng bừng sức sống kêu gào ầm ĩ, chắc chắn là quỷ thật.

Cố Cửu lúc này mới buông tay, nói bâng quơ: “Đừng có trốn, chẳng may tâm trạng tôi không tốt, đương trường biểu diễn tuyệt kĩ sống một tay xé quỷ, cậu tin hay không thì tùy.”

Quỷ nam đang tính tìm cơ hội chạy trốn: “…”

Thấy quỷ nam ngoan ngoãn co thành một cục tại chỗ, Cố Cửu vừa lòng gật đầu, bắt đầu thẩm vấn: “Cậu từ đâu tới? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? Quỷ giống cậu trong biệt thự còn bao nhiêu con?”

Quỷ nam đáp: “Từ khi tôi có ý thức đã luôn ở trong căn biệt thự này. Tôi là quỷ chết trong gương nên có thể xuất hiện ở tất cả những nơi có gương. Trừ tôi ra trong biệt thự còn có năm con quỷ nữa.”

“Tổng cộng có sáu con quỷ?” Cố Cửu lập tức nghĩ đến sáu căn phòng bị khóa trái: “Chẳng lẽ mỗi con quỷ còn chia ra ở riêng một phòng?”

Quỷ nam: “Đúng thế, căn phòng đó là lĩnh vực của bọn tôi, không có sự cho phép của chủ nhân, người ngoài không vào được.”

Cố Cửu cười khẽ: “Tốt lắm, từ bây giờ phòng cậu thuộc về tôi! Cậu ở phòng nào?”

Quỷ nam rất muốn nói không nhưng nhìn đến móng tay đầy sát khí của chị đại thì héo bẹp, buồn buồn đáp: “Là phòng sát vách.”

Bởi hai phòng gần nhau nên hắn ta mới nảy ý nhìn trộm. Sớm biết người phụ nữ này hung tàn đến thế, hắn ta có mười lá gan cũng không dám chọn phòng này.

Đại tiểu thư kiêu ngạo không chút áy náy khi chiếm đoạt phòng quỷ nam. Cô vừa rửa tay vừa nói: “Hiện tại cậu kể cho tôi những gì cậu biết về các con quỷ khác đi.”

Quỷ nam nào dám phản kháng, ngoan ngoãn khai hết. Nghe đại khái tình trạng của năm con quỷ khác xong, Cố Cửu nói: “Cậu có hiểu rõ con biệt thự này không?”

Quỷ nam ngước đôi mắt đỏ như máu nhìn cô, dường như muốn nói rồi lại thôi.

Cố Cửu rửa sạch tay xong, liếc hắn ta: “Đừng có ngập ngừng nữa, có phải đàn ông không thế?”

Quỷ nam rất muốn phản bác, hắn ta chết lâu lắm, đâu xem như đàn ông, có thì cũng là quỷ nam thôi. Tuy nhiên lời này hắn ta nào dám nói trước mặt chị đại, đỡ một màn tay không xé quỷ.

Quỷ nam chần chờ rồi nói toạc: “Căn biệt thự này là lồng giam thú cưng, cứ một thời gian ngắn là có một đám thú cưng bị đưa đến đây…”

Cố Cửu vừa nghe đã hiểu: “Thú cưng là chỉ người chơi chúng tôi. Sau đó thì sao?”

Quỷ nam nơm nớp lo sợ đáp: “Sẽ có người định kỳ kiểm tra trạng thái sinh hoạt của thú cưng, nếu thú cưng bị bệnh, bọn họ sẽ phụ trách thanh lý những con thú đó…”

Cố Cửu hỏi: “Thế nào là thú cưng bị bệnh?” Chẳng lẽ trong nhóm người chơi có thứ gì khiến “người” cảm thấy “thú cưng” bị không khỏe mạnh?

Quỷ nam lắc đầu, sợ hãi cầu xin: “Chị đại à, nữ vương hỡi, tôi thật sự không thể nói!”

Cố Cửu đánh giá hắn ta một lát, cảm thấy có ép cũng chẳng được gì nên hào phóng thả quỷ, trước đó cảnh cáo một phen: “Không được nhìn trộm người ta tắm rửa nữa, nam hay nữ cũng không được, nếu để tôi biết, cẩn thận đầu chó của cậu.”

Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật, đầu ngón tay hồng hào đẹp tựa châu ngọc trong mắt quỷ nam không khác gì lưỡi liềm đoạt mạng.

Hắn ta gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu chỉ tay lên trời thề thốt rằng bản thân tuyệt đối chừa rồi.

“Được rồi, cậu đi đi.” Cố Cửu xua tay: “Có việc sẽ gọi cậu, tốt nhất cậu đừng giả bộ không nghe thấy.”

Quỷ nam mặt như đưa đám gật đầu, loáng cái bay vào gương mất hút.

Quỷ nam đi rồi, Cố Cửu lại rửa tay thêm lần nữa, cuối cùng cũng thấy sạch sẽ.

Nhìn đôi tay ướt nhẹp đọng nước, Lục Tật tiện thể lấy khăn lông sạch lau cho cô. Lục Tật lau một cách tỉ mỉ từng chút như thể trên tay anh là một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Chờ lau tay xong, Cố Cửu cười nói: “Cảm ơn, A Tật đối xử với tôi thật tốt.”

Lục Tật: “… Không có gì.” Vành tai ai đó lén lút đỏ lên. Anh không hiểu nổi hành động của bản thân nữa.

“Được rồi, tôi đã tắm xong. A Tật cũng tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Cố Cửu đẩy kính, xua tay đẩy thiếu nữ vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, hai người ngồi trên giường cùng thảo luận tin tức quỷ nam khai ra.

“Lời quỷ nam có thể tin không?” Lục Tật hoài nghi hỏi.

“Đa phần có thể tin.” Cố Cửu lười biếng dựa vào đầu giường, đôi chân thon dài trắng nõn duỗi thẳng lên đệm nhung mềm mại. Nhiệt độ trong biệt thự lúc này mát mẻ như mùa xuân hoặc mùa thu, khá dễ chịu.

“Thật sự tin được?”

“Quỷ và người chơi- thú cưng trong căn biệt thự đều là thật, còn thân phận của con quỷ đó…” Cô cười khẩy: “Hẳn là người giám sát “thú cưng” thay đôi mắt đó, thậm chí nếu có khả năng sẽ để thú cưng thay thế nhóm quỷ.”

Lục Tật mím môi, trông có vẻ không mấy vui vẻ.

Cố Cửu liếc nhìn anh, cô vươn tay sờ khuôn mặt xinh đẹp: “Ngoan, nếu không thích thì không cho bọn họ theo dõi, dù sao chúng ta chỉ ở đây có bảy ngày thôi, nếu boss cuối không tới thì thôi, nhưng nếu nó dám xuất hiện, diệt nó!”

Giọng điệu cô gái dịu dàng nhẹ bẫng nhưng nội dung lại đầy sát khí.

Lục Tật nhớ đến quỷ liễu bị thiêu cháy thành than cốc trong phó bản Thôn nguyền rủa thì ngầm hiểu, loại chuyện như giết boss này cô tuyệt đối nói được làm được.

***

Đêm nay quả thật rất “sôi động”.

Ngoài cửa, tiếng bước chân cồm cộp liên tục vang lên như có người duyệt binh. Tuy nhiên chỉ cần không có kẻ nào dám đập cửa thì Cố Cửu chẳng mấy để ý đến. Cô xốc chăn lên che kín đầu, cuộn người tiếp tục ngủ.

Lục Tật bị tiếng ồn phiền không ngủ được quay lại nhìn đại tiểu thư bọc chăn như con tôm thì không khỏi bật cười.

Anh vốn cho rằng đại tiểu thư lá ngọc cành vàng phải có yêu cầu cao đối với hoàn cảnh sinh hoạt, ai ngờ đâu cô chẳng hề đòi hỏi gì nhiều, thậm chí còn dễ dàng thích ứng với môi trường mới hơn người chơi khác.

Đang lúc Lục Tật thôi miên bản thân đi vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng quát tháo đầy giận dữ vang lên từ hành lang: “Con mẹ nó, thích nhây phải không? Đứa nào đi đi lại lại nữa ông đây chưa cưa đứt chân đứa đó!”

Đồng hành với giọng điệu ngập lửa giận là tiếng cưa điện khởi động, thành công chấn nhiếp hành lang, nháy mắt cả thế giới lâm vào tĩnh lặng.

Lục Tật nhìn người bên gối, phát hiện cô chiêu bọc mình thành tôm chiên xù đã xốc chăn lên. Cô mở mắt, khuôn mặt không có chút ngái ngủ nào.

“Đây là giọng của Tề Ngọc Hành, xem ra người này rất có bản lĩnh.” Cố Cửu cười nói: “Xem ra đạo cụ trong shop hệ thống hữu dụng ra phết, có thể khiến đám yêu ma quỷ quái này sợ hãi dè chừng.”

Mỗi lần người chơi vào phó bản, hệ thống sẽ cung cấp vài loại đạo cụ cho người chơi mua sắm, những thứ đó có thể mang vào trong tiểu thế giới, là một phương thức kiểm tra người chơi có tầm nhìn và tài lực đến đâu.

Đương nhiên loại trừ người chơi hệ giàu sụ, không so đo chút tích phân, mua hết cả shop.

Dựa vào thông tin có được, thánh quang phù có tác dụng nhằm vào ma quỷ, cưa điện kinh hồn cũng tương tự, lồng phòng thủ là đạo cụ phòng thủ hiếm hoi, phó bản nào cũng dùng được, tiếc thay tích phân quá cao, nếu Cố Cửu cũng có nhiều tích phân thì cô đã mua thỏa thích rồi.

Đây đều là đạo cụ hộ mệnh đấy.

Lục Tật hơi nghiêng người, đối mặt với cô.

Anh nói: “Nghe đồn Tề Ngọc Hành sắp thăng lên phó bản cấp C, đây là lần cuối anh ta tham gia thế giới cấp D. Do đó nếu tính thực lực, anh ta là người chơi lợi hại nhất trong số những người vào phó bản lần này.”

Cố Cửu ồ một tiếng, không nói gì.

Lục Tật im lặng, nhắm mắt đi ngủ.

Hôm sau, khi Cố Cửu và Lục Tật xuống sảnh lầu một vừa lúc thấy nhóm người chơi mới dùng ánh mắt ngưỡng mộ sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tề Ngọc Hành.

Tối qua anh ta nổi bão tương đương với việc giúp đỡ bọn họ một đêm ngủ ngon, không gặp nguy hiểm gì, những người mới đều may mắn sống sót.

Mà hôm nay bàn ăn vẫn xuất hiện một hàng cám chim.

Mùi đặc trưng của thức ăn chăn nuôi xộc vào mũi, đối với con người mà nói hương vị thật sự kinh khủng.

Cố Cửu nhìn nhóm người mới tranh nhau mâm cơm tẻ duy nhất, ánh mắt đảo qua thiếu niên bị cô lập nép mình vào một góc: “Cậu lại đây!”

Cái vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến trong mắt người ngoài chính là đại tiểu thư kiêu căng bắt nạt người hầu.

Thực tế có không ít người nhìn về phía cô, nghi ngờ tiểu thư nhà giàu kiếm tay sai vặt.

Thiếu niên kia còn mặc đồng phục, vừa nhìn là biết thuộc về trường học quý tộc tư nhân giá thành đắt đỏ, chỉ con nhà giàu mới đến học. Thiếu niên cúi gằm, vóc dáng còn thấp hơn cả Lục Tật và Cố Cửu, thoạt nhìn mới 15-16 tuổi, mặt mũi đầy vết xanh tím.

Dấu bầm đã có từ trước khi cậu nhóc vào trò chơi, đến giờ vẫn chưa tan hết.

Từ dấu vết trên mặt có thể đoán được hẳn trước khi vào trò chơi, cậu ta bị nhóm người quần ẩu.

Hai ngày nay khi nhóm tân thủ chia cơm, cậu nhóc này không tranh nổi bọn họ, luôn bị cô lập bên ngoài, bởi thế hầu như bị đói.

Thiếu niên ngẩng đầu, thấy Cố Cửu nhìn thẳng mình thì chần chờ một lát, cuối cùng nhận mệnh ủ rũ đi tới.

Một túi bánh mì và nước khoáng quăng lại, cậu thiếu niên luống cuống đón lấy, sau đó kinh ngạc nhìn Cố Cửu, chẳng biết tại sao cô lại cho mình đồ ăn.

Những tân thủ khác nhai cơm tẻ vẻ mặt hâm mộ nhìn bánh mì trong tay thiếu niên, ánh mắt lập lòe khác thường.

Trên bàn ăn có cho nước nhưng số lượng quá ít, chia ra mỗi người không được lấy một ngụm. Biệt thự có nước sinh hoạt nhưng ai dám uống nước lã chưa qua xử lý chứ?

Cố Cửu ngồi vào ghế vải nhung màu đỏ viền vàng, hất cằm nói với thiếu niên kia: “Ăn đi.”

Cậu nhóc cảm nhận được những ánh mắt bất hảo của người xung quanh thì cụp mắt nhìn đồ ăn thức uống trong tay, không chút do dự xé vỏ ăn như hổ đói.

Cố Cửu khẽ gật đầu, cùng Lục Tật rời đi.

Hai người chậm rãi rảo bước, Lục Tật đột nhiên hỏi: “Vì sao cô lại cho cậu ta đồ ăn?”

Cố Cửu dựa vào tường, nhìn hoa hồng bên ngoài, nhẹ giọng đáp: “Cậu ta chắc bằng tuổi với em trai tôi.”

Lục Tật ngẩn người, đây là lần thứ hai bọn họ có duyên gặp gỡ trong trò chơi, thực tế vẫn là người xa lạ, không biết gì về gia đình hoàn cảnh của đối phương. Đây là lần đầu tiên anh nghe cô nhắc đến người nhà.

Cô hẳn rất yêu gia đình của mình, đến mức nhìn thấy một cậu nhóc trạc tuổi em trai mình thì sẵn lòng giơ tay giúp đỡ.

Nhưng hành động này đặt trong thế giới trò chơi tàn khốc không quá tốt đẹp.

Ý tưởng của Lục Tật rất nhanh đã ứng nghiệm.

Nhìn 5 người ngăn đón bọn họ, ánh mắt Lục Tật hơi tối lại, anh cảm thấy Cố Cửu quá mức ngây thơ rồi. Khi phiền phức kéo đến, Lục Tật cảm thấy khá bực bội.

Anh ghét việc có ai đó đến bắt nạt Cố Cửu.

Năm người cố tình ngăn đón hai người, mục đích rõ như ban ngày.

“Này, có phải hai người có rất nhiều đồ ăn đúng không? Mau lấy hết ra đây!”

Ngải Như Ý hung tợn ra lệnh cho Cố Cửu, cô ta ỷ vào bên mình có hai tên đô con bảo vệ nên không thèm để hai cô gái như Cố Cửu và Lục Tật vào mắt. Hơn nữa diện mạo của hai cô quá mức xinh đẹp, khiến cô ả cảm thấy bị đe dọa, một lòng muốn hủy hoại người trước mắt.

Nhìn được sự ghen ghét nồng đậm xấu xí trong mắt Ngải Như Ý, Lục Tật căng mặt, đôi mắt tối đen như mực tàu.

Cố Cửu đảo mắt nhìn 5 người, trên mặt không có chút gì là sợ hãi hay đề phòng. Cô lười biếng từ chối: “Không cho.”

Ngải Như Ý kiêu căng nhìn cô gái, ánh mắt đắc thắng, cô ta không cảm thấy bọn họ là đối thủ của mình.

Cô ả cười lạnh gằn giọng: “Tôi khuyên hai người nên thức thời một chút! Tuy hai người là người chơi cũ nhưng nếu so về vũ lực, hai người tuyệt đối không có cửa thắng chúng tôi.”

Hai gã đô con cũng phối hợp triển lãm cơ bắp căng phồng của mình, hai người đàn ông còn lại tuy không cường tráng lắm nhưng trời sinh giống đực luôn có cảm giác ưu thế về lực lượng so với giống cái. Năm người bọn họ cho rằng với bốn người đàn ông thừa sức áp chế được hai người phụ nữ tay trói gà không chặt.

Thực tế, tân thủ liên tục ăn chút cơ tẻ suốt hai ngày đều sinh ra ý muốn cướp đồ ăn của người chơi chính thức.

Bọn họ không dám cướp của người tương đối khó nhằn như Tề Ngọc Hành và Cát Quang, cũng không dám ra tay với người chơi nam khác. Vì đảm bảo không lật thuyền trong mương, bọn họ quan sát tất cả mọi người, nhận định đối tượng tỉ lệ thành công cao nhất là tổ đội toàn nữ Cố Cửu và Lục Tật.

Hai cô, một người thì như tiểu thư quen sống trong nhung lụa, một người thì ốm yếu, nói chuyện phều phào, thở không ra hơi, bọn họ là mục tiêu dễ ra tay nhất.

Cho nên ngay khi Cố Cửu cho thiếu niên đồ ăn, bọn họ quyết định hành động.

Cố Cửu cảm thấy hơi mệt mỏi, lười biếng dựa vào tường, thờ ơ nói: “Này bà thím, chân thành khuyên thím một câu, đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.”

Vẻ ngạo mạn trên mặt Ngải Như Ý như vỡ ra, ả thét lên: “Cô dám gọi tôi là bà thím?!”

Cố Cửu vuốt phẳng nếp áo nhăn, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mặt. Cô cười khanh khách nói: “Nhìn mặt thím kìa, không biết phẫu thuật bao nhiêu lần rồi, đổ bao nhiêu axit hyaluronic, có khi tuổi còn lớn hơn mẹ tôi, gọi một tiếng thím chẳng hợp lý sao?”

Ngải Như Ý suýt tức chết.

Càng khiến ả tức giận là hai vệ sĩ đứng bên phì cười ra tiếng. Cô ả trợn mắt trừng bọn họ, chua ngoa mắng: “Mấy người cười cái gì? Năm nay tôi mới 25, vĩnh viễn là một cành hoa kiều diễm, đừng nghe cô ta nói bậy.”

Hai tên vệ sĩ vẫn thương nhớ Ngải Như Ý, nhanh chóng thay đổi biểu cảm. Thế nhưng ánh mắt của gã lập lòe dâm tà dán lên người Cố Cửu, xem ra hai kẻ đó có hứng thú với cô. Chỉ là loại phụ nữ đứng đắn có giáo dục có học thức rất khó nắm bắt, cho dù hai gã thèm khát ngứa ngáy nhưng tạm thời không muốn ra tay.

Dù sao phụ nữ ấy mà, tắt đèn ai chẳng như ai. Hai gã cùng Ngải Như Ý đang mặn nồng, hiện tại chưa cần đổi người.

Nhưng nếu Cố Cửu giống Ngải Như Ý, tìm đến nương nhờ hai gã “bảo vệ” thì hai gã cũng vui lòng nhận lấy.

Ngải Như Ý bị Cố Cửu chọc tức đến mức không muốn nói xàm thêm nữa, cả ra hiệu cho bốn người đàn ông: “Mấy anh cùng nhau lên, trước tiên để hai ả chịu chút đau khổ, xem còn mạnh miệng đến bao giờ.”

Ánh mắt ả ta lộ ra sự âm độc, có vẻ như đã quen tay hay việc rồi.

Bốn gã đàn ông hung hăng lại gần hai cô gái nhỏ.

Lục Tật chớp mắt nhấc chân đá thẳng đến người đàn ông gần nhất. Thân thể cường tráng nhẹ như bấc bị đá bay ngược ra ngoài.

Ngải Như Ý: “…” Vô dụng đến thế sao?!!!

Tiếp theo lại thấy Lục Tật đá vào bộ phận yếu ớt nhất của một gã, tay thì nắm lấy tay tên khác, rắc một tiếng bẻ gãy. Sau cùng vừa đá vừa bẻ gãy tay gã đàn ông cuối cùng, hoàn mỹ kết thúc màn trình diễn võ thuật.

Chiêu thức tàn nhẫn khiến bốn gã đàn ông đau đến chết đi sống lại, cũng dọa cho Ngải Như Ý chết khiếp.

Ngải Như Ý thấy Lục Tật liếc đến bản thân mình thì run cầm cập, chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống van lơn: “Thật sự xin lỗi hai người, là tôi có mắt không tròng, chúng tôi không bao giờ dám làm vậy nữa, xin hãy tha cho chúng tôi!”

Bốn gã đàn ông nằm đo ván: “…”

Đám người Cát Quang đi tới, thấy một màn thì phì cười: “Tề lão đại nói đúng, hai cô gái này không dễ chọc.” Ông chú vừa tán đồng, vừa kẹp chặt hai chân, mơ hồ cảm thấy đau nhức cùng mấy gã kia.

Tin chắc chỉ cần là đàn ông, chứng kiến cảnh tay gã trứng vỡ đều sẽ có cảm giác tương tự.

Cặp chị em song sinh cười lạnh: “Bọn tôi cảm thấy hai người đó rất tuyệt, đối phó với mấy tên khốn kiếp xấu xa này cần dùng biện pháp mạnh, đỡ cho đám đàn ông thối đó cho nghĩ phụ nữ chúng tôi dễ bắt nạt.”

Cát Quang tự biện giải cho bản thân: “Tôi chứ bao giờ cảm thấy phụ nữ dễ bắt nạt, hơn nữa tôi cũng không tùy tiện xúc phạm phụ nữ!”

Ông chú chỉ vào Ngải Như Ý: “Các cô xem đi, người ta co được giãn được. Phụ nữ các cô lợi hại thật, ít ra đàn ông chúng tôi không làm được điều này, hầu như ai cũng cứng đầu thích mạnh miệng.”

Cặp song sinh tuy khinh thường hành vi của Ngải Như Ý nhưng cũng không đánh giá nhiều, chỉ lắc đầu.

Bên kia, Cố Cửu hào phóng vỗ tay khen ngợi: “A Tật nhà chúng ta giỏi quá.”

Lục Tật liếc cô, phát hiện xưng hô lại đổi nữa rồi, từ “Cô Lục” đến “Em gái Lục”, rồi lại “Em gái A Tật” sang “A Tật”, hiện tại đã đến “A Tật nhà chúng ta”, dường như quan hệ của bọn họ cực kì thân mật.

Anh chưa từng gặp người con gái nào mà… trêu chọc lòng người như vậy.

Chỉ cần cô mở miệng tùy ý khen ngợi, dù là nam hay nữ đoán chừng đều cầm lòng không đặng hưởng ứng theo ý muốn của cô?

Cố Cửu đứng thẳng, hướng về Ngải Như Ý: “Lần sau nhớ nhìn xa trông rộng hơn chút, không phải ai nhìn hiền cũng dễ bắt nạt đâu.”

Cô mỉm cười hiền hòa, đột ngột dùng đầu ngón tay chọc vào tường, để lại một lỗ sâu hoắm.

Ngải Như Ý: “!!!”

5 người mới lảo đảo ngả nghiêng đỡ nhau đi, thiếu chút nữa sợ đến vỡ mật.

Kẻ có thể dùng một ngón tay chọc lủng tường, đến cùng có bao nhiêu hung tàn? Bọn họ thế nhưng cho rằng hai người này là dê béo, ngược lại dê vào miệng cọp là bọn họ mới đúng!

Cố Cửu thổi ngón tay dính bụi, phát hiện giáp yêu nữ đúng là tiện lợi, không chỉ có thể làm màu mà còn trang bị kĩ năng chống bụi, thật tuyệt.

Cô xoa tay, ngước về chỗ ngoặt, nói: “Tôi nói này, lộ ống quần rồi kìa, còn không mau ra đây?”

Lục Tật nhìn qua, lấy sự nhạy bén của anh, vốn đã phát hiện ở góc khuất có người trốn.

Một lúc lâu sau, thiếu niên chậm rì rì ló dạng, cậu nhóc nhanh chóng liếc Cố Cửu và Lục Tật rồi cúi đầu đi đến trước mặt hai người.

Cố Cửu nói: “Ngẩng đầu.”

Thiếu niên theo bản năng ngửa lên nhìn cô.

“Đàn ông con trai phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cậu còm lưng cả ngày làm gì? Nếu cậu là em trai tôi, thể nào tôi cũng đánh gãy chân cậu.” Cố Cửu hất nâng cằm, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng ngữ khí cực kì hung hãn.

Thiếu niên nghĩ bụng, may mà cậu ta không có bà chị hung dữ như vậy.

Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cậu nhóc phảng phất niềm vui, cậu ta nói: “Xin lỗi, chuyện vừa rồi là do tôi liên lụy đến hai chị…”

Cố Cửu xua tay: “Người ta thèm đánh, có lí do gì đâu, cậu không cần nghĩ nhiều.”

Thiếu niên bị ngắt lời, liếm cánh môi khô nẻ rồi kiên trì nói tiếp: “Tôi tên là Hứa Thần Phòng, là…”

“Đừng nói cho bất kì ai trong trò chơi thân phận ở thế giới thật, nếu có duyên sẽ gặp.” Cố Cửu giơ tay ngăn cậu nhóc bộc bạch.

Từ trước đến nay, thân phận thật của người chơi luôn được giữ bí mật, trừ hệ thống quản gia, không thể tùy tiện nói cho người thứ hai biết. Cho dù là hệ thống, nếu để rò rỉ thông tin cá nhân của người chơi ra cũng sẽ bị phạt nặng. Điều này đặt ra nhằm tránh cho người chơi kết thù ở phó bản tìm đến nhau trong hiện thực báo thù.

Đương nhiên nếu không cùng một thế giới thì kết thù diệt tộc cũng không thành vấn đề.

Người chơi tròn Chư Thiên đến từ rất nhiều thế giới khác nhau.

Hứa Thần Phong ồ một tiếng, không nói nữa.

Sắc trời dần tối. Cố Cửu, Lục Tật và tùy tùng nhỏ Hứa Thần Phong và đại sảnh, phát hiện có rất nhiều người như có như không nhìn mình.

Cố Cửu không thèm để ý, chọn vị trí ngồi nghỉ, cánh tay mảnh khảnh chống lấy cằm, thản nhiên nhìn người chơi khác.

Bọn họ vào thế giới trò chơi đã ba ngày, cơ bản thăm dò xong thực lực đối phương. Người mạnh nhất phải kể đến Tề Ngọc Hành, hơn nữa ba người theo anh ta thực lực cũng không thấp.

Tiếp đó là Cố Cửu và Lục Tật, tuy hai người trước mắt chưa thể hiện năng lực đặc thù gì nhưng sự ung dung nhàn nhã từ lúc tiến vào phó bản cho thấy sự thành thạo của họ.

Dư lại bốn người chơi chính thức trình độ sàn sàn nhau, đều là người chơi đã đi qua năm phó bản trở lên.

Lần này, người chơi không chia sẻ tin tức cho nhau nên ngồi một lát, thấy trời tối hẳn thì lục tục đứng dậy về phòng.

Cố Cửu cảm thấy mình tương đối thích không khí giữa các người chơi trong thôn nguyền rủa hơn. Võ Dương là người chính trực trung hậu, sẽ giúp đỡ người khác nhiều nhất trong phạm vi cho phép, tôn trọng mạng sống. Anh ta sẽ không bởi vì trò chơi tàn khốc mà có hành vi coi thường sinh mạng con người.

Phẩm chất này rất hiếm có, mấy ai làm được, cho nên khi một người thực sự giữ gìn được điều đó, anh ta trở nên quý giá và đáng tôn trọng.

Ngay khi người chơi lên phòng, Cố Cửu nói với những người mới mặt ủ mày chau: “Biệt thự có sáu con quỷ, mấy người cẩn thận chút.”

Nhóm tân thủ: “!!!”

Người chơi cũ đứng trên cầu thang xoắn ốc kinh ngạc nhìn cô.

“Cô Cố, cô nói thật chứ?” Có người dồn dập hỏi lại, hiển nhiên bọn họ không nhận thấy sự tồn tại của chúng quỷ.

Tên phó bản lần này là “Cá chậu chim lồng”, bọn họ đầu tiên khám phá ra mình là “Chim”, biệt thự là “lồng sắt” nhưng chưa nhận thấy nơi này còn chứa chấp ác quỷ đầy ác ý.

Cố Cửu bình thản ừm một tiếng: “Tối qua tôi có bắt được một quỷ nam, dò hỏi được từ hắn…”

Mọi người vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô, cái gì mà “tối qua tôi có bắt được quỷ…???” quỷ dễ bắt lắm sao?

Giờ khắc này, Cố Cửu trở thành sự tồn tại bí ẩn nhất, vượt lên trên cả Tề Ngọc Hành mạnh vì đạo cụ bạo vì tích phân.

Cát Quang thì thầm: “Tề lão đại à, cậu thua rồi.”

Tề Ngọc Hành liếc ông ta, vẻ mặt bình chân như vại, suy tư nhìn Cố Cửu.

Chờ Cố Cửu nói xong tin tức mình lấy được từ quỷ nam, cô dẫn Lục Tật, tiện đưa Hứa Thần Phong theo cùng.

Có người chơi buột miệng hỏi: “Vì sao cô Cố lại nói thông tin này cho chúng ta biết?”

Ngay cả Cát Quang và chị em sinh đôi cũng khó hiểu. Vào phó bản ai mà chẳng vì bản thân bất chấp hết, có được manh mối gì hầu như giấu làm của riêng hoặc đem ra trao đổi, tuyệt đối không có ai dứt khoát nói cho tất cả mọi người cùng biết như Cố Cửu.

Cố Cửu hơi nhíu mày, đáp: “Tôi muốn nói thì nói, không được à!”

Cô chậm rãi đi lên cầu thang xoắn ốc, lúc ngang qua nhóm người Tề Ngọc Hành, anh ta đột nhiên hỏi: “Cô Cố có phải quen người tên là Võ Dương không?”

Cố Cửu khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh quen anh Võ?”

Tề Ngọc Hành cười, gương mặt đẹp trai như có muôn hoa nở rộ: “Có chút giao tình, anh ta là người chính trực đến cổ hủ, cảm thấy người chơi nên đồng lòng hợp lực cùng qua ải, thật hiếm hoi.”

Cố Cửu gật đầu: “Trận đầu tiên tôi chơi cùng anh Võ.”

Tề Ngọc Hành và Cát Quang hiểu ra, cuối cùng cũng rõ vì sao phong cách ứng xử của Cố Cửu hiên ngang dứt khoát tới vậy, hóa ra là ảnh hưởng từ Võ Dương.

Không thể ngừng cảm thán, chỉ cần là người quen biết Võ Dương đều sẽ bị anh ta ảnh hưởng ở phương diện nào đó.

Đó vừa là may mắn cũng là bất hạnh.

Nếu là người tâm tính thủ đoạn kém cỏi sẽ dễ bị lỗ nặng, chỉ có kiểu mạnh mẽ táo bạo như Cố Cửu hành động mới cho cảm giác đúng tình hợp lý, vì cô đã bày ra thực lực của mình, chẳng ai muốn đối đầu trực diện cùng cô.

Sau khi biết biệt thự có sáu con quỷ, người chơi chính thức và người mới cùng nhau căng thẳng đề phòng.

Bọn họ biết ơn Cố Cửu đã cung cấp thông tin chuẩn xác, cho dù bất chợt có gặp phải quỷ cũng có tinh thần đối phó, tránh việc chết không rõ ràng.

Đêm thứ ba tất nhiên không thể yên ổn nổi, ngay cả cưa điện kinh hồn cũng không áp được tiếng động bên ngoài.

Cố Cửu ôm chăn ngồi dậy, hai mắt thẳng thừng nhìn ra cửa như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

Lục Tật lo lắng nhìn cô, anh cứ cảm thấy cô không ổn cho lắm, dường như chỉ một giây nữa thôi là đại tiểu thư bùng nổ, phi ra ngoài cửa cào chết thứ gây ra tiếng ồn.

“Cô Cố, tôi để ếch xanh ra kiểm tra, cô nằm xuống nghỉ ngơi trước.” Lục Tật nhẹ giọng nói.

Cố Cửu ừm một tiếng rồi dựa vào giường không nói câu nào.

Lục Tật khẽ ra lệnh, ếch xanh giấu ở chỗ tối ép mình mỏng dính rồi chui từ khe cửa ra ngoài. Nó nhảy dựng xuống đất không một tiếng động.

Bóng đen gõ cửa không chú ý đến ếch xanh từ đâu xuất hiện, mãi đến khi ếch xanh đến sát nó, đột nhiên há miệng còn to hơn cả bóng đen, như một động sâu không thấy đáy một ngụm nuốt chửng nó.

Nuốt bóng đen xong, ếch xanh khôi phục dáng vẻ nhỏ bé bằng bàn tay, nó không vội về phòng mà nhảy nhảy về phía trước.

Ngoài cửa đột nhiên lặng như tờ.

Cố Cửu thả lỏng, nhìn Lục Tật nói: “A Tật giỏi quá đi mất.”

Lục Tật thẹn thùng mỉm cười: “Có lẽ thứ bên ngoài chỉ muốn quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người, không lợi hại.”

Thế giới yên tĩnh, Cố Cửu nhanh chóng ngủ say.

Lục Tật im lặng nằm bên cạnh cô, đôi mắt mở to, thông qua ếch xanh quan sát biệt thự khi đêm xuống.

Lấy thân phận người chơi vào phó bản, anh không thể làm gì hết, chỉ có thể kết đội với người chơi khác, mượn thân phận họ che giấu bản thân, âm thầm quan sát quy tắc và năng lượng vận hành tại thế giới này.

Anh quay đầu nhìn cô gái nằm kế bên, chẳng biết nghĩ đến điều gì, vành tai đáng yêu hơi ửng đỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.