Editor: Thẩm Huỳnh.
Không khí vắng lặng nặng nề, giọng nói của Cố Cửu truyền thẳng vào tai người nghe.
“Nếu tôi đoán không lầm thì quỷ núi hẳn là cây liễu này.”
Sáu người theo bản năng nhìn về cây liễu đầu thôn, mơ hồ có thể thấy thân cây cao lớn và cành lá phất phơ đong đưa theo gió đêm.
Có lẽ bị Cố Cửu nói toạc ra chân tướng, cành liễu mềm mại bỗng chống cuồng loạn múa may tạo tiếng xé gió vùn vụt.
Nhóm quỷ nhỏ rít gào giận dữ, bày tỏ sự căm hận với cây liễu.
Đám Vương Bái Bình và Mập vì sự thay đổi này mà tê dại da đầu, nhìn cành liễu nhảy múa trong bóng đêm và bộ dạng kiêng kị của búp bê vải chỉ thấy tuyệt vọng.
“Liễu, sao cây liễu có thể là quỷ núi chứ?” Lâm Đan Đan hoảng sợ nói: “Có khi nào đoán sai rồi không?”
“Đúng đó, nó chỉ là một gốc cây thực vật mà thôi.” Vương Bái Bình lòng đầy hy vọng tiếp lời.
“Chẳng lẽ nó thành tinh?” Anh Mập nắm chặt tay em trai, run lẩy bẩy nói: “Ngay cả ác quỷ còn có thì yêu quái tồn tại cũng không quá bất ngờ.”
Võ Dương đánh giá cây liễu một lúc rồi quay sang hỏi Cố Cửu: “Cô Cố làm cách nào mà suy đoán ra được?”
Cố Cửu mân mê chày cán bột, tỏ vẻ mỏi mệt đáp lời: “Lúc trước Lâm Đan Đan đã nói đó, dưới gốc liễu đầu thôn có vết máu, hơn nữa còn là máu người. Nghe nói liễu ở nông thôn là linh vật trừ tà, sao có thể dính máu người được? Cho nên tôi đoán máu đó là của người chơi vào thôn làm nhiệm vụ…”
Thôn nguyền rủa là phó bản cấp D, nghe nói phó bản cấp D đều có quy tắc luân hồi, chỉ cần người chơi không hủy hoại hết boss căn nguyên thì phó bản sẽ reset lại nguyên dạng. Trước khi bọn họ đến đây đã có rất nhiều tốp người chơi khác tiến vào.
Khi tốp người chơi khác qua ải hẳn cũng giống với tình cảnh của nhóm bọn họ, gặp “quỷ núi” ở trước cửa thôn, đại đa số đã thành đồ ăn cho nó nên gốc cây mới còn sót lại máu người.
Tuy tạm thời không cách nào chứng minh suy luận của Cố Cửu là chính xác hoàn toàn nhưng từ phản ứng của cây liễu có thể xác định nó chính là boss của tiểu thế giới này.
Cố Cửu tổng kết lại: “Tôi cảm thấy không phải nó thành tinh mà là nhận lực lượng nào đó mới hóa thành một gốc quỷ liễu.”
Thực vật thành tinh là chuyện thường nhưng hóa quỷ thì khá hiếm thấy. Phỏng chừng do nó hóa thành quỷ liễu nên mới có lực lượng tà ác nguyền rủa tất cả con người trong thôn.
“Không phải thành tinh mà hóa quỷ?” Anh Mập khó tin, phỏng đoán tiếp: “Cho nên, trước đây thôn Thanh Sơn cũng là nơi yên bình mến khách, ai ngờ một ngày đẹp trời cây liễu đầu thôn không biết do đâu mà hóa thành quỷ núi, câu mất hồn phách của trẻ em nhẹ vía. May thay người lớn tìm được Thảo Quỷ tâm chữa trị cho những đứa bé bị câu hồn, bởi thế quỷ núi nổi giận, trực tiếp rút hết hồn phách của người trưởng thành và nguyền rủa họ lâm vào vòng luân hồi vô hạn…”
Lời phỏng đoán này rất thuyết phục.
Đáng tiếc người dân đã hóa thành quỷ hết mà quỷ nhỏ không giao lưu được với người chơi, bọn họ không cách nào biết được nguyên nhân quá trình dẫn đến kết quả.
Anh Gầy hỏi: “Hiện tại chúng ta làm gì?”
Võ Dương lôi phù máu ra: “Xông vào đi ra ngoài.”
Chỉ cần ra khỏi thôn Thanh Sơn là bọn họ qua được ải, dù quỷ liễu có là Boss thì cũng chỉ đành thả họ đi.
Võ Dương nhìn chằm chằm liễu quỷ, nói với mọi người: “Tôi không rõ quỷ liễu có thực lực thế nào, lát nữa qua ải bằng bản lĩnh.” Võ Dương tuy hy vọng tất cả bọn họ đều được sống sót nhưng anh ta hiểu rõ bản thân mình ở đâu, anh ta không đủ khả năng tiếp tục che chở cho tất cả mọi người tránh được nguy hiểm sống còn.
Liễu quỷ khiến anh ta cảm nhận mối nguy khôn lường, ngay bản thân Võ Dương còn chẳng chắc chắn bản thân có thể thuận lợi qua ải hay không, nói gì là đảm bảo cho người khác.
Lời này làm sắc mặt mấy người Lâm Đan Đan khẽ biến nhưng biết Võ Dương nói đúng, nếu liễu quỷ tấn công, bảo vệ mình chưa xong sao tính đến việc giúp người khác được.
Võ Dương nhìn sáu người, hơi gật đầu: “Đợi lát nữa tôi lên trước, hy vọng còn gặp lại mọi người trong phó bản khác.”
Đây là lời chúc phúc tốt nhất lúc này, còn gặp lại chứng tỏ bọn họ vẫn sống sót.
Võ Dương đặt đèn dầu xuống đất, đang muốn xông lên thì bị Cố Cửu gọi lại: “Anh Võ, đợi chút đã.”
Võ Dương khựng lại nhìn cô, ánh mắt lộ ra mấy phần mong chờ.
Tuy Cố Cửu là người mới nhưng thực lực của cô rõ như mặt trời ban trưa, nếu hỏi Võ Dương ai là người thuận lợi qua ải nhất trong nhóm, câu trả lời không nghi ngờ gì là Cố Cửu.
Cố Cửu nói: “Anh Võ, thế giới trò chơi chắc chắn không bày thế cục chết cho người chơi. Quỷ núi không phải người thường có thể đối phó, nhưng chúng ta được dùng đạo cụ.”
“Đạo cụ?” Võ Dương nhìn tấm phù máu trong tay, mặt hiện vẻ tiếc nuối: “Phù máu là vật phẩm tiêu hao, chỉ dùng được một lần cuối. Tôi không chắc nó có chống lại quỷ liễu được không.”
Cố Cửu lắc đầu: “Không phải đạo cụ của người chơi mà là đạo cụ do thôn Thanh Sơn cho.” Cô chỉ vào đèn dầu trên tay họ: “Chúng ta có thể dùng đèn dầu. Liễu là thực vật, dù nó đã thành quỷ, hẳn vẫn không tránh được đặc tính của cây cối là sợ lửa.”
Mọi người dồn sự chú ý vào trản đèn.
“Mấy trản đèn dầu thế giới này tạo ra chắc không chỉ dùng để chiếu sáng thôi chứ? Thừa dịp cìn chút dầu, chúng ta gom lại chút là có thể phóng hỏa thiêu đốt quỷ núi.”
Lời nói trần trụi khiến cho boss nổi đóa. Nhánh liễu dài ra quất về phía nhóm người.
“Cẩn thận!” Võ Dương kêu lên.
Mọi người nhanh chóng lùi về sau, Cố Cửu chưa kịp phản ứng được một bàn tay kéo lui.
Cô nhìn người kéo mình. Lục Tật tay thì nắm khuỷu tay Cố Cửu, tay kia vững vàng bưng trản đèn dầu. Ánh đèn yếu ớt rọi vào gương mặt tái nhợt nhưng cực kì bình tĩnh của cô gái.
Cố Cửu cong môi mỉm cười: “Cảm ơn em gái A Tật nhé.”
Lục Tật liếc cô, bụng thầm nghĩ, xưng hô từ “em gái Lục” thành “em gái A Tật”, đúng là ngày càng thân mật.
Quỷ liễu bắt đầu tấn công cũng là lúc đám quỷ nhỏ xông lên. Chúng nó nhanh nhẹn bám vào cành liễu vung vẩy trong không trung như muốn bằng mọi giá bẻ gãy cành liễu.
Thấy vậy, Võ Dương nhanh chóng quyết định: “Chúng ta mau chạy.”
Mỗi trản đèn dầu chỉ cháy được hai mươi phút, nếu đèn tắt không biết chuyện gì sẽ đến, chi bằng nghe lời Cố Cửu, đánh cược một phen.
Võ Dương đổ hết dầu vào một trản. Đổ hết mà nhìn trản đèn chẳng được bao nhiêu dầu, anh Mập lo lắng hỏi: “Ít thế này có thể đốt được quỷ liễu không?”
“Đừng dùng thường thức hiện thực để suy đoán logic trong thế giới trò chơi.” Cố Cửu cười nói.
Mọi người nhìn cô, rõ ràng là người mới, chơi phó bản đầu tiên, sao trông cô có vẻ lão luyện hơn bọn họ thế?
Cho dù lòng thầm nghĩ gì thì bọn họ đều hiểu, Cố Cửu giỏi hơn hẳn so với nhiều tân thủ, ngay cả người chơi kinh qua mấy phó bản còn thua kém cô. Nếu Cố Cửu không gặp điều gì ngoài ý muốn, tương lai hẳn sẽ thuộc hàng đại lão cấp truyền thuyết của thế giới Chư Thiên.
Võ Dương bưng trản đèn dầu duy nhất lên, nói với bọn họ: “Lát nữa mọi người tùy cơ ứng biến.”
Nhóm người vẻ mặt căng thẳng gật đầu.
Võ Dương hít sâu một hơi, biểu cảm trở nên bình tĩnh mà kiên định. Anh ta lấy đà rồi vọt đến cây liễu.
Cành cây thô to vụt về phía anh ta. Võ Dương phản ứng nhanh xoay người né tránh. Cành lá mềm mại nhưng sắc bén như dao, lướt qua vai để lại một vệt máu dài.
Mùi máu tươi tràn ngập trong bóng đêm càng hấp dẫn cơn thèm thuồng của “quỷ núi”.
Võ Dương dùng toàn lực ném đèn dầu vào gốc cây.
Anh ta vừa ném xong thì bị một cành cây đánh văng, bay ngược ra đất rồi phun một ngụm máu, có vẻ bị thương không nhẹ.
Trản đèn dầu kia thuận lợi đổ lên hệ rễ cây, đèn vỡ dầu loang, bấc đèn châm lửa, thế lửa mong manh đột ngột bùng lên.
Lửa cháy to thiêu đốt với tốc độ không tưởng, chiếu sáng cả cửa thôn.
Lâm Đan Đan mấy người kinh ngạc đứng nhìn.
Thật sự cháy rồi?
Võ Dương bò dậy, hét lớn: “Thừa dịp nó cháy, chúng ta chạy mau.” Nói đoạn, anh ta ôm ngực, tiếp tục tiến về phía trước.
Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan nhanh chóng theo sau.
Anh Mập lôi em trai vọt vài bước, bỗng quay lại túm tay Cố Cửu: “Em gái, tôi kéo cô đi! Thời gian gấp rút, mau chạy thôi.” Anh ta vội vã nói, chỉ sợ cô tiểu thư cành vàng lá ngọc này chậm châm bị quỷ liễu gặm mất.
Cố Cửu bị kéo loạng choạng không đứng vững, cũng may không vồ ếch vì có Lục Tật phía sau đỡ.
Quả nhiên Lục Tật là một cô gái tốt.
Đám người nhanh chóng thoát khỏi thôn. Gốc rễ quỷ liễu cháy khiến nó bị tổn thương nặng nề, cành lá khua loạn xạ khiến bọn họ vất vả né tránh, cho dù có bị quất đau đến hộc máu cũng không dám dừng lại, sợ bị tóm.
Bảy người vượt qua vũ điệu cành cây, chạy như bay ra khỏi cửa thôn.
Quỷ liễu vừa cháy, đám quỷ nhỏ tức tốc trốn đi. Chúng nó dồn lại ở bên kia cửa thôn, vẻ mặt tươi cười vui sướng nhảy nhót nhìn quỷ liễu vẫy vùng, đôi khi còn vỗ tay, đôi mắt lúng liếng nhìn mãi.
Cố Cửu quay đầu nhìn chúng rồi phất tay, không tiếng động nói câu hẹn gặp lại.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa thôn, Cố Cửu nói với Lục Tật: “Em gái A Tật, có duyên phó bản sau gặp lại.”
Lục Tật liếc cô, không đáp.
Sau khi ra khỏi cửa thôn, từng người một biến mất, cuối cùng chỉ còn lại Lục Tật.
Anh không thoát khỏi trò chơi mà lặng lẽ nhìn quỷ liễu vùng vẫy trong lửa đỏ. Ánh lửa tận trời chiếu lên gương mặt trắng bệch.
Thiếu nữ luôn lặng lẽ đột nhiên nở nụ cười và đi lại gần cây liễu. Cô gái làm lơ ngọn lửa bỏng rát, giơ tay xuyên qua thân cây khô quắt moi một mảnh nhỏ màu xám ra…
Chú thích:
– A Tật nam cải nữ trang nha quý dị nên sẽ có lúc xưng anh, lúc thì chỉ thiếu nữ, cô gái gì gì đó… Lúc nào tập trung vào nhân vật, thể hiện hành động biểu cảm, ví dụ anh cảm thấy thế nào bla bla… thì tôi sẽ xưng “anh”, còn những lúc lấy góc độ người ngoài nhìn vào toàn cảnh thì sẽ gọi là “cô gái”, “thiếu nữ đó”…
– Lục Tật là nam chính, ngôn tình hàng real, chuyện quan trọng phải nhắc lại lần nữa, mong mọi người đừng nhầm lẫn. ^.^