Cùng Quân Duyên

Chương 9



Có lẽ là bị đâm nhói bởi ánh mắt lạnh nhạt kia của bệ hạ, khi màn đêm buông xuống, Mộ Sanh liền làm một giấc mộng.

Cảnh trong mơ cũng không hoa hòe, chỉ có hai màu trắng đen, thái dương tỏa ra ánh sáng nhiệt liệt cũng đều là một mảnh u ám âm trầm. Đó là nghĩa trang Bùi gia, lúc nàng đưa tổ phụ xuống mồ yên giấc từng đi qua một lần, nghĩa trang xây dựng đại khí trang trọng, gạch thạch trên đất chỉnh tề, bên ngoài là hai hàng cây xanh kiên cường.

Nàng trôi nổi ở giữa không trung, tựa một người ngoài mắt lạnh như một cái bẫy nhìn tất cả phát sinh. Bệ hạ ăn mặc một thân miện phục huyền sắc, nàng mắt sắc mà nhìn thấy trong cổ áo nàng ấy lộ ra một đoạn vải bố nhỏ chế thành tang phục. Mọi người hoàn toàn đắm chìm ở trong nỗi đau mất đi người thân, không có ai chú ý tới, chỉ có nàng ở trên xuống mà nhìn thấy, liếc mắt một cái là rõ mồn một. Bệ hạ là tề suy, thê tử mất, vị hôn phu làm tang phục cho vợ, lấy vải bố làm tang phục, tang phục một năm. Nàng ấy không thể quang minh chính đại mà vì nàng may tang phục, không thể làm gì khác hơn là mặc ở bên trong.

Phụ thân nâng bài vị của mẫu thân, bài vị của nàng ở trong tay ca ca, ca ca than khóc không ngừng, gương mặt tuấn lãng, tràn đầy nước mắt, phụ thân cũng là sắc buồn đầy mặt, cần Bùi Minh nâng mới có thể đứng lên. Bệ hạ đi ở một bên, mặt không hề cảm xúc, mãi đến tận hai nơi huyệt mộ kia, hai cỗ thi thể xuống mồ, trong mắt của nàng ấy mới lộ ra bi thương thắm thiết, tay nàng ở trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, phảng phất ngột ngạt bi thống cùng phẫn nộ.

Người làm của Bùi gia lấy sạn lấp đất, một bồi một bồi đất vàng lấp vào huyệt mộ, dần dần mà dành dụm được một đống đất, bệ hạ thẫn thờ mà nhìn, nhìn cái quan tài xa hoa dày nặng kia bị chôn sâu dưới đất. Ca ca cùng các cữu cữu đứng ở một chỗ, bọn họ dựa vào lẫn nhau, phụ thân có Bùi Minh phụng dưỡng, hắn vốn cũng không có bi thương nhiều, bệ hạ một người, phía sau nàng người hầu vô số, nhưng không ai sánh vai cùng nàng ấy, nàng ấy chỉ có một người.

Mộ Sanh giãy giụa muốn từ trong khung hình trắng đen đi ra, dáng dấp bệ hạ trong mộng khắc chế không nói một lời thực sự quá mức làm cho người đau lòng. Nàng ngồi dậy, rót chén nước lạnh đến uống vào, ý lạnh mát mẻ từ dạ dày lan tràn đến toàn thân, nàng rốt cục tỉnh táo một chút, nhưng một tia hổ thẹn cùng đau lòng không tên làm thế nào cũng không giải thích được. Bệ hạ sở hữu thiên hạ, cực kỳ giàu có, hà tất gì phải đối với một người không đáng nhớ như nàng nhớ mãi không quên.

Bởi vì cảm giác hổ thẹn cùng đau lòng này, hai ngày sau thời điểm bệ hạ tuyên triệu, Mộ Sanh quyết định đối với nàng mềm mại một chút, cũng thẳng thắn một chút.

Chỉ cách ba ngày lại đến Hàm Phong Điện, Mộ Sanh vẫn là vạn phần cẩn thận. Sau khi đi vào vẫn là bái lễ.

Mạnh Tu Y lúc này vẫn chưa phê duyệt tấu chương, nàng ấy khác là thích ý mà thưởng thức một ống tiêu ngọc, thấy nàng đến, không ngẩng đầu một chút, hững hờ giống như đối xử với một con giun dế thấp hèn: “Đứng lên đi.”

Mộ Sanh đứng dậy, cung kính đứng ở một bên, chờ nàng đặt câu hỏi, nàng đã quyết định làm theo bệ hạ hết sức, không để nàng ấy tức giận.

“Người cùng Địch gia ngọn nguồn ra sao?” Mạnh Tu Y tiến quân thần tốc, không có nửa điểm cứu vãn. Mộ Sanh giật mình trong lòng, chột dạ nhìn về phía Hoàng Đế, nàng ấy phát hiện cái gì sao? Mộ Sanh sợ hãi không ngớt, bấm bấm lòng bàn tay cố gắng tự trấn định, thận trọng mà trả lời: “Thần hai ngày trước từng chẩn bệnh vì Địch công.”

“Chỉ đến thế mà thôi?”

“Chỉ đến thế mà thôi.” Mộ Sanh trả lời chắc nịch. Bên trong điện liền bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ chốc lát truyền đến một tiếng lanh lảnh do thúy ngọc (ngọc phỉ thúy) cùng đàn mộc va chạm, Mạnh Tu Y đem tiêu ngọc đặt ở trên bàn dài, khá là không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mộ Sanh, giống như nàng là một người dạy mãi không sửa. Mộ Sanh bị nàng nhìn đến khiếp đảm, không tự chủ hỏi: “Sao, làm sao?”

Mạnh Tu Y lắc đầu nói: “Ngươi có phải là lại muốn quỳ dưới thái dương thêm một buổi trưa?”

Mộ Sanh nuốt một cái nước bọt, nhớ lại buổi chiều không thể nào tốt đẹp kia, vội vàng quỳ sát đất thỉnh tội.

“Nhắc nhở ngươi một chút, nếu như ngươi lại không nói thật, trẫm liền lập tức giết ngươi.” Mạnh Tu Y khẽ nói, một mảnh uy nghiêm lạnh lẽo đáng sợ trong mắt, giọng nói ngậm lấy thiếu kiên nhẫn không dễ phát hiện.

Nàng là nói thật, Mộ Sanh biết, mỗi khi nàng lộ ra vẻ mặt như thế, chính là thời điểm cực kỳ không thích. Một khi nàng đáp lời, không phù hợp mong muốn của nàng ấy, hoặc là, nàng ấy cho rằng nàng còn đang che giấu, liền sẽ lập tức giết nàng. Đột nhiên trong lúc đó, phảng phất như có một đôi tay một đôi xương chồng chất chặn lại cổ họng nàng, nhịp tim Mộ Sanh đột nhiên tăng lên, nàng cần trả lời ra sao?

Mạnh Tu Y thay đổi tư thế, nghiêng người dựa vào phía sau ẩn nang, nhìn Mộ Sanh quỳ gối trước mặt nàng, giống như một người gần chết.

Mộ Sanh vội vã thảnh thơi, nàng đem những chuyện mấy ngày nay xâu chuỗi lại, nỗ lực tìm một lời giải thích phù hợp với thân phận của Bạc Mộ Sanh, rất nhanh, nàng liền tìm ra. Nàng một mặt thật nhanh suy tư ngôn ngữ ra sao ở trong đầu, một mặt cung kính mà trả lời: “Thần vì Địch công chẩn bệnh là vì Địch tam gia tự mình tới cửa thỉnh mời, Địch tam gia sở dĩ đến tận cửa nhà thần, là vì một tháng trước, thần từng hướng về Địch phủ đưa qua một tấm danh thiếp.”

Mạnh Tu Y nghe, sắc mặt không có chút rung động nào. Mộ Sanh tiếp tục nói: “Mà thần gửi danh thiếp hướng về Địch gia là vì thần có một chuyện ẩn giấu ở đáy lòng hai năm nay, cần thẳng thắn với Địch gia.”

Tựa hồ rốt cục cũng gây nên một chút hứng thú của nàng ấy, Mạnh Tu Y gật gù: “Ừm, nói tiếp.”

“Làm liên quan tới cái chết của Bùi phu nhân hai năm trước.” Mộ Sanh ngẩng đầu, nói xong lời này, nàng liền chú ý đến vẻ mặt bệ hạ biến hóa, nàng cần phải biết, đến tột cùng bệ hạ có biết chuyện khác thường bên trong cái chết của Bùi Chiêu hay không. An Quốc Công nói ra bên ngoài rằng Bùi Chiêu chết vì bạo bệnh, nhưng lời này không che giấu nổi bệ hạ, bởi vì ngày đó, các nàng từng gặp mặt.

Mạnh Tu Y chú ý tới ánh mắt tìm kiếm của nàng, nói tiếp: “Nói tiếp, đừng ngừng lại.”

Không nhìn ra bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào, Mộ Sanh chỉ đành từ bỏ, tiếp tục nói: “Theo thần suy đoán, cái chết của Bùi phu nhân cũng không phải là bi thương quá độ, nàng chết vì trúng độc. Thần hai năm trước từng vì phu nhân xem chẩn một lần, sau đó, Bùi phủ liền đổi mời những thái y khác, thần có nghi hoặc, nhưng việc riêng trong nhà người khác, mà đã có những thái y khác vì phu nhân trị liệu, liền đem việc này dằn xuống đáy lòng, mãi đến tận sau đó mấy tháng, Bùi phu nhân đột nhiên qua đời, thần mới thấy không đúng.”

Nàng nói đến chỗ này, ngừng lại, sau đó lại nói: “An Quốc Công vì là tể thủ, uy thế lớn không cố kỵ, thần sợ bị hại, vẫn không dám nói, nhưng thủy chung không yên lòng, chần chờ hồi lâu, không nhịn được…” Những lời sau không nói cũng đủ để cho người sáng tỏ.

Nàng không tự thuật nữa, Mạnh Tu Y cũng không mở miệng, qua một lúc lâu, Mạnh Tu Y mới nói: “Uy thế lớn không cố kỵ? Xem ra Bạc khanh không chỉ không yên lòng, mà khá không ưa tể thủ, ngươi còn hoài nghi độc kia là bị tể thủ hạ?”

Mộ Sanh lặng lẽ nàng muốn gieo xuống hạt giống nghi kỵ với An Quốc Công phủ trong lòng bệ hạ, liền châm chước từ nghữ, nhưng đã quên ngôn ngữ của một người cũng toát ra tâm tình, vừa lúc có thể nói rõ lập trường của người này. Việc đã đến nước này, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Vâng, Bùi phu nhân là Bùi gia chủ mẫu, người có thể bỏ thuốc bên trong thức ăn của nàng nhiều lần như vậy, tể thủ là khả nghi nhất.”

“Ừm, rất có đạo lý.” Bệ hạ xem ra rất thưởng thức, nhưng không nói mình có tán đồng hay không. Sau đó, nàng nhìn Mộ Sanh một chút, hớn hở nói: “Bạc khanh hôm nay lại để cho trẫm không cao hứng, đi ra ngoài quỳ đủ ba canh giờ tạ tội đi.”

Mộ Sanh: “…” Âm tình bất định chính là nói ngươi!

Bất chấp tất cả, nàng thẳng thắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Bệ hạ vì sao biết thần cùng Địch gia có qua lại?” Nàng đi xem chẩn cũng có một lần, nàng ấy làm sao sẽ biết?

Mạnh Tu Y trở nên rất dễ nói chuyện, lập tức liền giải đáp nghi vấn của nàng: “Ngày ấy trẫm thấy ngươi đứng đầu hẻm, hành vi khả nghi lén lút, không giống người tốt, liền kêu người tra xét ra.”

Mộ Sanh: “…” Khả nghi lén lút… Nàng rõ ràng trong lòng thương nàng ấy cô tịch đáng thương. Thực sự là buồn cười. Nàng bi phẫn ngột ngạt, chậm rì rì mà đứng dậy xin cáo lui, nhận mệnh mà đến dưới mặt trời quỳ.

May mà lúc này có canh giờ nhất định, mà không phải “Chờ trẫm cao hứng” mờ mịt, có một cái mục tiêu, so với lúc trước ít dày vò hơn nhiều.

Ba canh giờ sau liền đến đêm, cửa cung cũng đã đóng khóa. Nghĩ đến lúc trước, nàng mời người đi tiện thể nhắn về nhà, nói hôm nay ở Thái Y Thự không trở về, Mộ Sanh không thể không cảm thán chính mình liệu sự như thần. May nhờ nàng lúc trước còn muốn đối với bệ hạ cùng mềm mà thẳng thắn một ít, sự thực chứng minh, vị quân vương chín khuyết cao quý này căn bản không cần, ngoại trừ giọng nói nhỏ nhẹ cùng lấy lòng đến từ Bùi Chiêu, nàng ấy đã cường đại đến mức không cần bất luận người nào thương tiếc.

Mộ Sanh có một loại tư vị không nói ra được, tràn đầy không khỏe cùng không khỏe… Rõ ràng, nàng chính là Bùi Chiêu.

Sau ba canh giờ, Mộ Sanh một thân tràn trề ẩm ướt quẫn bách chật vật như cũ bị nâng vào điện.

Năm ngón tay thon dài của Mạnh Tu Y nâng một bát băng, thản nhiên tự đắc hưởng dụng. Thấy nàng đi vào, vẫn tính là có lương tâm: “Đưa nàng nước.”

Cung nhân dâng một chén nước, Mộ Sanh cũng không khách khí, một hơi uống cạn. Đầu gối đau đến xót lòng, lúc trước còn chưa khỏe, lúc này lại gặp họa, bệ hạ thực sự là tương khắc với nàng, thật muốn như Tạ Tướng năm đó bình thường hào hiệp mà từ quan ra đi, cũng lại không muốn phải nhìn nàng ấy.

Mạnh Tu Y cười một tiếng: “Bộ dạng này của Bạc khanh thật sự là hợp mắt hơn nhiều.” Liền đùa như một con đồ chơi nhỏ yếu.

Mộ Sanh một mặt thế gian không còn gì luyến tiếc: “Bệ hạ yêu thích là tốt rồi.”

“Trẫm chưa nói trẫm yêu thích, Bạc khanh thực sự là vọng trắc quân tâm (suy đoán tâm tư của vua).”

Làm sao bây giờ? Lúc này nàng có phải là nên quỳ xuống, sau đó nói một câu “Thần kinh hoảng, thần vạn lần chết” không? Mộ Sanh cảm thấy lại gặp vua mấy lần, mệnh nàng liền muốn bàn giao ở bên trong Hàm Phong Điện này. Xuất phát từ cảm giác lưu luyến sinh mạng, Mộ Sanh không có cốt khí mà quỳ xuống.

Mạnh Tu Y nhìn cô nương nhìn như nhu uyển thuận theo kì thực lại cố chấp quật cường này, hơi suy nghĩ, chậm rãi nói rằng: “Có một việc, muốn cho ngươi viết. Vị thái y tiếp nhận thay ngươi xem chẩn cho Bùi phu nhân kia chính là Liêu Hải.”

Mộ Sanh sững sờ, vì sao bệ hạ báo cho nàng việc này? Nghĩ đến thì lúc vừa mới nói về cái chết của Bùi phu nhân, bệ hạ không có nửa điểm kinh ngạc ngoài ý muốn, nàng ấy đã sớm biết? Như vậy lúc này báo cho nàng biết Liêu Hải chính là người tiếp nhận xem chẩn cho mẫu thân là để chỉ cho nàng biết lý do Liêu Hải sở dĩ muốn hại nàng: vì nàng là người biết được cái chết của Bùi phu nhân không giống bình thường, cho nên muốn diệt khẩu?

Mạnh Tu Y thấy vẻ mặt nàng biến hóa, liền biết nàng rõ ràng, nàng ấy nói: “Khanh lui ra đi.”

Mãi đến tận khi Mộ Sanh mơ mơ màng màng mà đi ra từ Hàm Phong Điện, nàng có chút hồ đồ. Bệ hạ vốn là không cần nói cho nàng, nhưng vì sao còn nói cơ chứ? Mộ Sanh quay đầu lại liếc mắt nhìn trúc ở trên đài cao, phảng phất cao tận vào mây trời ở Kiến Chương Cung, thở dài lắc lắc đầu, chẳng trách đều nói quân tâm khó dò.

Trở lại Thái Y Thự, đúng dịp vị Triệu thái y kia vẫn trực đêm, lúc này hắn không hỏi, tự đi lấy thuốc coa đến, mang đầy ý cười nói: “Hạ quan ở Thái Y Thự này mười mấy năm, lần đầu thấy Y Chính không gặp may như ngài vậy.”

Mộ Sanh cười cười, thản nhiên nói: “Nói không chừng mấy ngày nữa ta liền chọc giận khiến bệ hạ từ quan quy điền (về quê làm ruộng), đến lúc đó kính xin Triệu thái y chớ tiếc rẻ một chén rượu nhạt để đưa tiễn.”

Nàng xưa nay hiền hòa dễ thân, Triệu thái y cười ha ha, liền nói: “Tất nhiên tất nhiên.” Đặt xuống thuốc cao, lui ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.