Cùng Quân Ca

Chương 52: Hồi kinh



“Lộ Viễn, ngươi biết bản thân đang nói gì không?” Tiên sinh gầm lên một tiếng.

Lộ Viễn từ từ liếc nhìn tiên sinh một cái, “Tiên sinh, ta vô cùng rõ ràng bản thân ta đang nói gì, ta muốn giết mẫu thân của mình, đây là sự thật.”

Tiên sinh, Trần Hoa và Lương Phó trong lòng kinh ngạc không thôi, vẻ mặt trên gương mặt cũng có chút nhăn nhó, bọn họ thật sự không thể tin được cái người nổi danh hiếu tử lại có thể có ý nghĩ như vậy.

“Tại sao lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta?” Lộ Viễn cười cười, chú ý tự mở miệng, “Ta như vậy là sai sao?”

“Lộ Viễn! Ngươi phát điên rồi hả, ngươi không phải cảm thấy mình rất biến thái sao?” Trần Hoa lớn tiếng chỉ trích.

Lâm Lập Hạ nghe vậy nhìn Trần Hoa một cái, nhưng bản thân không có động tác gì, chỉ là cẩn thận lắng nghe lời nói của Lộ Viễn.

“Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi biết cảm thụ của ta sao?” Lộ Viễn hừ lạnh một tiếng, “Nhìn người thân duy nhất trên đời so với chết còn khó chịu hơn, đây chính là hiếu thuận của ta sao?”

“Vậy thì mắc mớ gì đến tiểu Vũ?” Lương Phó đỏ mắt kêu lên, mặc dù tiểu Vũ người nọ thật sự độc miệng, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng là bạn học mà.

Lộ Viễn lạnh lùng cười cười, “Mắc mớ gì đến tiểu Vũ? Ngươi có biết sau khi tiểu Vũ trong lúc vô tình phá vỡ ý muốn giết mẫu thân mình của ta thì như thế nào không? Ngày qua ngày ở bên tai ta nhắc nhở ta là loại người không bằng cầm thú, thời thời khắc khắc dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, miệng lại dối trá thương hại ta.”

Đột nhiên hắn đổi giọng, “Vì sao ta phải tiếp nhận sự thương hại của hắn? Ta chỉ không muốn để cho mẫu thân ta chịu khổ nữa mà thôi, hắn thì biết cái gì? Người nhà của hắn có người sống không bằng chết sao? Hắn có thử qua cảm giác lúc tuyệt vọng chỉ có thể một mình chịu đựng sao?”

Nghe đến đó Lâm Lập Hạ đã không có bất kỳ tâm tư tiếp tục gì nữa, Lộ Viễn lộ ra sát tâm đối với nương hắn là vì muốn giải thoát mẫu thân, đó là vì muốn mẫu thân không phải chịu khổ sở nữa mà đưa ra quyết định, cho dù đó là tội ác nghiêm trọng giết chết thân nhân của mình. Mà một màn kia vừa vặn lại bị tiểu Vũ bắt gặp, tiểu Vũ luôn luôn công kích điểm mấu chốt yếu ớt nhất trong lòng Lộ Viễn, cho nên bi kịch mới có thể xảy ra.

Tâm tư của thiếu niên quá mức nhạy cảm kiêu ngạo, một người càng giãy giụa thì cũng là càng lún càng sâu.

“Tiên sinh,” Lâm Lập Hạ hướng về phía tiên sinh nói, “Chúng ta chỉ là người ngoài, chuyện kế tiếp vẫn là để bản thân tiên sinh và các thôn dân thương lượng giải quyết thôi.”

Tiên sinh áy náy cúi chào nàng, “Thật sự đa tạ Dịch công tử, đã làm phiền ngươi rồi.”

Lâm Lập Hạ gật gật đầu, “Vậy chúng ta cáo từ trước.”

Nói xong Lâm Lập Hạ bước ra ra ngoài trước, không nhìn nét mặt mấy người phía sau. Trọng Lương lập tức đi theo, mà Tô Luân còn lại quay đầu liếc nhìn Lộ Viễn một cái thâm sâu.

Lộ Viễn đúng không, coi như là một nhân tài.

Lúc trở lại nhà trưởng thôn thì Mạch Tuệ và Như Tĩnh đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ trở lại thì vội vàng đi lên trước.

“Công tử, sao người không chờ chúng ta dậy?” Mạch Tuệ oán trách nói.

Lâm Lập Hạ cười nhạt, “Cũng không phải là chuyện lớn gì, tốt lắm, cũng sắp trưa rồi, chúng ta cũng nên cáo từ.”

Mạch Tuệ và Như Tĩnh gật đầu một cái, tiếp đó trở về phòng dọn dẹp hành lý.

Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ, vẫn là đi hỏi hành tung thôn trưởng, cuối cùng đơn giản an ủi mấy câu liền rời đi.

Ước chừng sau nửa canh giờ, đoàn người Lâm Lập Hạ đã lại bước trên đường hồi kinh .

Nhìn Lâm Lập Hạ tựa vào trên giường êm nhắm mắt nghỉ ngơi, Mạch Tuệ chần chờ mở miệng, “Công tử, người làm sao vậy?”

Lâm Lập Hạ giật giật khóe miệng, “Không có, có chút mệt mỏi mà thôi.”

Nàng đi nhanh như vậy, chính là không muốn nhìn thấy chuyện thôn trưởng và thôn dân phải đối mặt, chân tướng vẫn luôn □ trần trụi như vậy, làm cho người ta không có cách nào đối mặt.

“Như Tĩnh, sau khi ngươi hồi kinh thì chuẩn bị đi đâu?” Lâm Lập Hạ chuyển đề tài hỏi Như Tĩnh.

Nguyên nhân hậu quả lần lên Hàng Châu này của Như Tĩnh nàng đã biết, Như Tĩnh vốn là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ ở của từ Thanh Tâm, là sư thái thu nhận và giúp đỡ nàng còn nuôi dưỡng nàng cho tới lớn khôn, nhưng mấy tháng trước có người chuyển thư cho sư thái hỏi thăm tung tích của hài nhi năm đó, nàng tự xưng là mẫu thân Như Tĩnh, cũng giải thích kỹ càng lúc ấy là vì bất đắc dĩ mới bỏ rơi Như Tĩnh. Chỉ bằng lời nói từ một phía này dĩ nhiên là sư thái không tin tưởng, nhưng nữ tử kia cẩn thận nói ra vết bớt trên người Như Tĩnh cùng với tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ trong tã lót năm đó, lúc này sư thái mới thật sự tin tưởng nàng.

Sư thái nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho Như Tĩnh, hỏi Như Tĩnh có nguyện ý đi gặp người thân của mình một lần hay không, dĩ nhiên là Như Tĩnh muốn, vì vậy hoàn tục, cùng người quen của sư thái cùng nhau lên Hàng Châu.

Chỉ là người thân thiết gần gũi lại cảm thấy e sợ, Như Tĩnh gặp mẫu thân mình ngược lại không có cảm xúc gì, vì vậy lại quyết định hồi kinh, không ngờ trên đường lại bị người đùa giỡn, lúc này mới có cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân của Tô Luân.

Mà bây giờ Như Tĩnh đã hoàn tục, sau khi hồi kinh chẳng lẽ còn muốn đi từ Thanh Tâm xuất gia lần nữa?

Như Tĩnh nghe vậy cũng nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại, “Ta cũng không biết…”

Tô Luân vẫn trầm mặc lúc này cười đùa nói một câu, “Như Tĩnh cô nương theo ta hồi phủ được không?”

Mắt Lâm Lập Hạ cũng không chớp liền cầm một quả lê lên ném về phía Tô Luân, nhưng vẫn nói với Như Tĩnh, “Hoặc là ta sắp xếp cho người một chỗ ở được không?”

Như Tĩnh có chút kinh sợ ngẩng đầu lên, “Ta đã làm Dịch công tử rất nhiều rồi, như vậy không tốt.”

Lâm Lập Hạ xua tay, “Có quan hệ gì, trước kia ta cũng được ngươi chiếu cố nhiều mà, ngươi cũng đừng có quên, chúng ta còn là cái đó nha.” Nói xong đáng yêu chớp mắt vài cái với Như Tĩnh.

Như Tĩnh nhìn động tác quen thuộc này của nàng liền cười khẽ ra tiếng, “Vậy thì thật sự đa tạ Dịch công tử rồi.”

Cái đó mà nàng nói, là bằng hữu.

Tô Luân rũ mắt xuống vuốt vuốt quả lê trong tay, trong tròng mắt đen nhưng lại không có lỗ mãng như bình thường, khóe môi hắn nhàn nhạt ngoắc ngoắc,

Điện hạ à, xem ra lần này người có thứ thú vị để chơi rồi.

Mà giờ khắc này thôn trang nhỏ bọn họ vừa mới ra khỏi cũng đang sôi trào.

Nguyên nhân cái chết của Tiểu Vũ bị vạch trần, các thôn dân cực kỳ tức giận muốn thiêu chết Lộ Viễn, nhưng lại có một người áo đen không biết tên xông ra cướp Lộ Viễn đi, ngay cả mẹ già liệt giường trong nhà hắn cũng không thấy bóng dáng.

* * *

Sau đó suốt dọc đường đi có thể nói là trời yên biển lặng, nửa tháng sau, đoàn người Lâm Lập Hạ cuối cùng đã tới Kinh Thành.

Tên Vũ Thiệu kia từ lúc trước một thành trấn liền xuống xe ngựa, cho nên trong xe chỉ còn lại ba người Lâm Lập Hạ, Mạch Tuệ và Như Tĩnh.

Lâm Lập Hạ bảo Trọng Lương đi đến khách điếm trước, đoàn người vào khách điếm rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau, Lâm Lập Hạ mới khôi phục nữ trang chuẩn bị trở về Lâm phủ.

“Lập Hạ, ngươi thật sự muốn trở về Lâm phủ sao?” Như Tĩnh lo lắng hỏi, đối với chuyện của Lâm phủ nàng cũng có nghe thấy, bây giờ là lúc Lânh Hành Dật chuẩn bị đón dâu, thân phận Đại tiểu thư này của nàng cũng thật lúng túng…

Lâm Lập Hạ sang sảng cười một tiếng, “Không cần lo lắng, ta không sao.”

Nàng có thể có chuyện gì? Không thể tưởng tượng được tên tiểu mao đầu (da lông ngắn) hiện tại muốn kết hôn rồi, thật đúng là tảo hôn mà, chỉ là tên Hitler Lâm thiếu này sớm thành thân một chút đối với nàng mà nói không hề xấu chút nào, nàng đã sớm có chủ ý chờ Lâm Hành Dật hết hôn xong liền nói với Lâm Viễn Sơn mình muốn định cư ở Hàng Châu, về phần Lâm Viễn Sơn hiểu thế nào, vậy thì không phải trong phạm vi suy xét của nàng rồi.

“Như Tĩnh, ngươi cứ an tâm ngây ngốc ở chỗ này, lúc rảnh rỗi ta sẽ tới tìm ngươi.” Lâm Lập Hạ nói.

“Ừ.” Như Tĩnh nhẹ nhàng gật gật đầu, “Chính ngươi phải cẩn thận một chút.”

Chào tạm biệt với Như Tĩnh xong, Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ ngồi lên xe ngựa, trong lòng nhàn nhạt cảm thán một chút, túi đến túi đi, cuối cùng vẫn là muốn tới nơi này vẽ lên một cái dấu chấm tròn hoàn mỹ.

Khi đó Lâm Lập Hạ không ý thức được, cái gọi là dấu chấm, đôi khi chính là dấu hiệu chuyện xưa mới bắt đầu.

Lâm phủ quen thuộc mà lại xa lạ gần trong gang tấc, Lâm Lập Hạ không chút do dự bước vào.

Dọc theo đường đi, nhìn những gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ đang xì xào bàn tán, Lâm Lập Hạ tựa như không thấy tình hình quanh mình, mặt vẫn không đổi sắc, trực tiếp đi theo quản gia đến thư phòng Lâm Viễn Sơn.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, “Cha.”

Bên trong có người vội vàng mở cửa, tiếp đó gương mặt Lâm Viễn Sơn mang theo một tia mừng rỡ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, “Hạ Nhi, ngươi đã trở lại.”

Hai người cùng nhau vào phòng, Lâm Lập Hạ lễ phép nói với Lâm Viễn Sơn, “Dạ, ta đã trở về.”

Lâm Viễn Sơn hình như có chút không ngờ nàng lại xa cách như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút thì rất nhanh liền phản ứng lại, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.”

“Cha, hôn sự của Hành Dật đã định ra rồi sao?” Ánh mắt hơi rũ xuống của Lâm Lập Hạ có chút mất mát mà hỏi.

Lâm Viễn Sơn nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, “Ừ.”

Lâm Lập Hạ vội vàng hỏi, “Là tiểu thư nhà nào?”

“Là nhị tiểu thư Lam San San nhà họ Lam.” Nói tới đây Lâm Viễn Sơn vui vẻ, “Hạ nhi, ngươi có biết đại tiểu thư của nhà hộc Lam là ai không?”

Lâm Lập Hạ cố làm vẻ u oán lại khó nén tò mò, “Ai vậy?” Thật ra thì ngay cả nhà họ Lam kia có địa vị gì nàng cũng không biết.

“Là Lam phi – sủng phi duy nhất của Bát Vương gia đó, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng ai mà không biết Bát Vương gia đối với người thanh mai trúc mã là Lam phi này cưng chiều đến tận xương.” Lâm Viễn Sơn tâm tình sục sôi, “Không ngờ ta có thể kết thân với nhà họ Lam, đừng nói tới thế lực Lam Đại nhân gia, chỉ riêng danh hào Bát Vương gia cũng đủ rồi.”

“Cha,” Lâm Lập Hạ yếu ớt ngắt lời hắn, “Vậy thì thật sự chúc mừng Hành Dật rồi.”

Lúc này Lâm Viễn Sơn mới phản ứng thái độ của mình vô cùng kích động, lại ở trước mặt Lâm Lập Hạ nói đến cái này, “Hạ nhi, cái đó, thật ra thì ta còn có một việc muốn nói với ngươi.”

Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên, “Chuyện gì?”

“Hôm nay tiểu thư Lam gia gửi thiệp mời, nói hai ngày sau muốn mời ngươi và Hành Dật cùng đến Lam phủ tham gia buổi tụ họp nhỏ.”

Đáy lòng Lâm Lập Hạ thầm mắng một câu, mời nàng và Lâm Hành Dật cùng đi? Tiểu thư này có tâm tư gì đây.

“Hạ nhi.” Lâm Viễn Sơn lại mở miệng, “Ta biết ngươi không muốn đi, nhưng lần này ngươi không thể không đi.”

“Cha, đây là ý gì?” Lâm Lập Hạ nghi ngờ, sao, không đi còn có thể buộc đi à.

“Bởi vì hôm đó Bát Vương gia và Lam vương phi cũng sẽ có mặt.”

Qua xấp xỉ nửa canh giờ, Lâm Lập Hạ mới từ trong thư phòng Lâm Viễn Sơn ra ngoài, nàng cúi đầu suy tư đi về phía gian phòng của mình, lại không cẩn thận đụng phải lồng ngực một người.

Nàng vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt lại là khuôn mặt tuấn mỹ dần dần thoát khỏi vẻ ngây thơ của Lâm Hành Dật.

“Tỷ tỷ?” Lâm Hành Dật cũng ngạc nhiên mở miệng, tại sao nàng lại trở lại?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.