Editor: LunaYang97
Nữ chính đã móc nối với chú của Khương Hành trước khi nam chính nhận lại người cha giàu có? Tạ Nghiên nhìn Hàn Mạt Mạt đang ngồi trên ghế phụ của Bộ Lệ Tình với nụ cười trên môi.
Đỉnh đầu Khương Hành lại cao thêm rồi, Tạ Nghiên thu hồi tắm nhìn đi tìm Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên đang mặc áo khoác trong phòng làm việc, sau khi Tạ Nghiên gõ cửa đi vào, ánh mắt anh lặng lẽ ở trên cơ bụng của Hoắc Duyên Niên vài giây.
“Tôi nói cho anh biết một chuyện!”
“Cậu… nói đi…” Hoắc Duyên Niên nhìn bộ quần áo bình thường của Tạ Nghiên, vẫn là bộ cũ.
Tạ Nghiên vui vẻ kể với Hoắc Duyên Niên về việc thấy Phạm Chiêu Đạm cãi nhau với bạn trai.
“Bạn trai của Phạm Chiêu Đạm?” Hoắc Duyên Niên cau mày, anh không biết chuyện này.
Huh? Tạ Nghiên nhìn biểu hiện của Hoắc Duyên Niên, dường như mới biết người anh tốt của mình đã có bạn trai.
“Tên người đàn ông đó là gì?”
“Linh Linh?” Tạ Nghiên cẩn thận nhớ lại, xác nhận rằng Phạm Chiêu Đạm không gọi tên đầy đủ của anh ta.
“Không Không?” Hoắc Duyên Niên vô cùng ấn tượng trước vẻ tự xưng là Tiểu Linh Nhi vô tội của Tạ Nghiên.
Cách phát âm giống nhau*, Tạ Nghiên gật đầu nghĩ rằng Hoắc Duyên Niên hiểu được anh ta đang nói gì.
*零零 và 靈靈 phiên âm là LingLing
Hoắc Duyên Niên nghiêm túc nghĩ lại, anh nhớ ra mình không biết người có số 0 trong tên mình. Anh và Phạm Chiêu Đạm đã biết nhau hơn mười năm, và Hoắc Duyên Niên không có ý định khám phá những điều anh ta không chủ động nói.
“Nhìn người đó như thế nào?” Hoắc Duyên Niên không kìm lòng được hỏi Tạ Nghiên, phòng ngừa Phạm Chiêu Đạm anh mắt kém như chính mình.
“Không tồi, đều là kiểu mà công thích.” Tạ Nghiên cảm thấy rằng Phạm Chiêu Đạm không phải là người hời hợt, hai người cũng rất yêu nhau, hẳn là ổn.
“Cậu thích tiểu công như thế nào?” trai thẳng Hoắc Duyên Niên có chút tò mò.
“Nhìn tôi đi, bọn họ thích kiểu thế này.” Những lời này tuy nói quá tự luyến, nhưng bộ dáng xinh đẹp dễ thương của nguyên chủ quả thực rất được yêu thích.
Chẳng trách Bộ Lệ Tình nhớ mãi không quên Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên cười lạnh: “Hãy nhớ cậu là người đã có chủ.”
Phi, Tạ Nghiên trợn mắt nhìn Hoắc Duyên Niên.
“Vậy thì tiểu bạch ngây thơ như cậu thích loại tiểu công như nào?” Hai người nói chuyện xong sẽ đi ăn cơm, trước khi Tạ Nghiên mở cửa, Hoắc Duyên Niên đột nhiên nắm lấy cậu, ngập ngừng hỏi.
“Tôi chỉ là tò mò, đừng suy nghĩ nhiều!” Hoắc Duyên Niên ác liệt giải thích sau khi nói xong, hơi có chút trách móc.
“Tôi thích kiểu mạnh mẽ một chút? Người khác tôi không biết. Nhưng tôi tương đối thích khuôn mặt của Khương Hành hơn, mặn ngọt vừa đủ.” Tạ Nghiên nói thật, nói xong liền cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, da đầu tê dại..
“Hắn như con chó nhỏ có cái gì để thích?” Hoắc Duyên Niên điên cuồng chế nhạo khi nói về tình địch cũ của mình.
Hoắc ấu trĩ không biết xấu hổ nói người khác là con chó nhỏ, Tạ Nghiên trong lòng càng thêm tức giận, Hoắc Duyên Niên vẫn tiếp tục diss Khương Hành, nhân vật phản diện và nam chính trời sinh là tình địch, giúp đỡ không tốt cho hắn.
Hôm nay Hoắc Duyên Niên không đưa Tạ Nghiên đi giải quyết bữa trưa gần Hoắc thị, mà lái xe đến một câu lạc bộ khá xa.
Tạ Nghiên trước đây thường cùng cấp trên đến các bữa tiệc chiêu đãi, đến câu lạc bộ vài lần, mỗi lần đến câu lạc bộ đều để lại ấn tượng không tốt cho Tạ Nghiên, nên Tạ Nghiên cảm thấy khó chịu khi bước vào.
Hoắc Duyên Niên nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn giữa lông mày và mắt Tạ Nghiên, liền quan tâm hỏi.
“Tôi không thích nơi này cho lắm.” Tạ Nghiên nói thật, nhìn xung quanh tráng lệ, càng có thể cảm nhận được mùi hôi thối dưới vẻ tráng lệ.
“Đây không phải là nơi như những gì cậu tưởng tượng. Ở đây rất chính quy. Có tôi ở đây cậu không cần sợ.” Bộ dáng phòng bị của Tạ Nghiên lúc này khiến Hoắc Duyên Niên muốn xoa đầu anh để anh thoải mái, nhưng bàn tay giơ lên lại nghĩ đến chuyện buổi sáng của anh. Lại chột dạ mà bỏ tay xuống.
Tạ Nghiên không để tâm đến lời nói của Hoắc Duyên Niên, anh theo sát Hoắc Duyên Niên từng bước, và cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi bước vào phòng riêng của họ.
Quan sát kỹ từng bước đi của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên tinh ý nhận thấy rằng sự chán ghét của Tạ Nghiên xen lẫn với một chút sợ hãi, như đã trải qua một điều gì đó rất tồi tệ trong câu lạc bộ.
“Cậu…” Hoắc Duyên Niên bị người phục vụ đi vào chen ngang.
Hải sản ở đây được vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày, những con cua mà Tạ Nghiên ăn là những con cua bình thường cỡ lòng bàn tay lớn, còn người phục vụ mang đến là những con cua Hoàng đế to bằng hai bàn tay cộng lại.
Tạ Nghiên nghĩ đến lời nhắn mà Hoắc Duyên Niên để lại cho mình. Hoắc siêu giàu có và hào phóng bá đạo và có vẻ là đúng.
Cua do người tận tình chọn. Tạ Nghiên không để ai làm thay. Một trong những niềm vui khi ăn cua là phải tự mình làm. Chưa kể đây là lần đầu tiên anh được ăn một con cua hoàng đế to như vậy.
Đồ ăn làm cho Tạ Nghiên tạm thời quên mất mình đang ở trong hội quán, hoàn toàn thả lỏng, Hoắc Duyên Niên ngồi một bên yên lặng nhìn Tạ Nghiên, một tầng ánh sáng nhẹ chiếu vào sườn mặt của Tạ Nghiên, để lại một hàng lông mi cong vút.
Không khó để nhận ra hành vi của Tạ Nghiên là lần đầu tiên anh ta ăn cua hoàng đế, Hoắc Duyên Niên nhìn chằm chằm vào mặt một lúc liền thấy Tạ Nghiên cầm kéo chuẩn bị bắt đầu.
“Chờ đã!” Hoắc Duyên Niên vội vàng nắm lấy cổ tay Tạ Nghiên, ngăn lạiđộng tác, “đeo bao tay vào.”
Chân cua hoàng đế có một lớp gai nhỏ tương tự như trái kiwi. Chú ý nắm chặt, hai đôi tay mềm của Tạ Nghiên có lẽ phải đến bệnh viện trước khi có thể ăn chúng.
Dưới sự hướng dẫn của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên ăn căng bụng, phần thịt cua còn lại được đem đi làm sushi và các món khác mang về.
“Tôi đi rửa tay.” Mặc dù Tạ Nghiên đã đeo bao tay, nhưng vẫn cảm thấy trên tay có mùi tanh.
“Tôi đi cùng cậu?” Hoắc Duyên Niên không quên được Tạ Nghiên sợ hãi khi mới bước vào, lo lắng khi đi ra ngoài một mình.
Từ chối Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên theo bảng chỉ dẫn tìm nhà vệ sinh. Hành lang của CLB được bao phủ bởi hình nền cây nho xanh đậm, được sắp xếp giống như đang đi dạo trong rừng sâu, CLB vốn dĩ muốn tạo không khí tự nhiên, nhưng Tạ Nghiên chỉ cảm thấy chán nản.
Thỉnh thoảng đi ngang qua những phòng riêng khác, Tạ Nghiên có thể ngửi thấy mùi rượu, khiến anh nhớ lại một số trải nghiệm khó chịu.
Nhà vệ sinh ở bên trái phía trước, Tạ Nghiên tăng tốc độ, khi đi ngang qua một phòng riêng có in hình hoa hồng trên cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra và Tạ Nghiên suýt chút nữa đã đập vào.
“Khương Hành nó đang làm gì? Nó từng là một trong những con chó của tôi!” Tiếng người la hét chửi bới phát ra cùng với tiếng vỡ của chai.
Có dưa để ăn!
“Đỗ thiếu, cậu uống ít thôi.”
“Thiếu gia ta nhà phá sản rồi, rượu này chẳng lẻ không đủ tiền trả!”
“ Nghiêm gia không phải rất giàu sao? Kêu tên súc sinh Nghiêm Nhân Chư lòng lang dạ sói đến trả tiền cho tôi.! ”
Tạ Nghiên ngồi xổm sau cửa, lời bên trong đều nghe được rõ ràng, người vừa kêu vừa gọi chính là nam phụ Đỗ Hà Vấn. Sau khi tốt nghiệp, Khương Hành đầu quân cho công ty Đỗ gia, Đỗ Hà Vấn là tên nhà giàu đời thứ hai, không có học thức không nghề nghiệp ăn chơi sa đọa, làm một vị trí trong công ty, Khương Hành khi đó là phó giám đốc của anh ta.
Hàn Mạt Mạt đã đưa cho Khương Hành một hộp bento đầy tình cảm, nhưng Đỗ Hà Vấn đã bị thu hút, anh ta không theo đuổi được và muốn sử dụng sức mạnh. May mắn thay, Khương Hành đã giải cứu Hàn Mạt Mạt kịp thời.
Nghiêm Nhân Chư mà Đỗ Hà Vấn mắng là một nam phụ khác, hai nhà Nghiêm và Đỗ đã là bạn hợp tác hơn mười năm, cha mẹ của họ quen biết nhau, khi Đỗ Hà Vấn theo đuổi Hàn Mạt Mạt, Nghiêm Nhân Chư không hiểu sao lại thích Hàn Mạt Mạt luôn.
Khi biết bạn mình suýt cưỡng bức người phụ nữ mình yêu, Nghiêm Nhân Chư đã mang bằng chứng trốn thuế của Đỗ gia, cùng Khương Hành đem Đỗ gia phá sản.
Quả dưa này rất kích thích, Tạ Nghiên gần như tiêu hóa hết, đã đến lúc phải đi, người say rượu là người vô lý, Đỗ Hà Vấn cũng không phải người tốt.
Tạ Nghiên nhanh chóng đi vòng qua cửa trong khi Đỗ Hà Vấn tiếp tục lăng mạ Khương Hành và khuyên bảo.
Ăn dưa bở cũng sẽ bị quả báo, Tạ Nghiên rửa tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Đỗ Hà Vấn say khướt đi về phía này.
Vừa mới ăn xong dưa bên kia, Tạ Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm gạch gợn sóng trên mặt đất tiến lên. Rượu trên người đối phương quá nồng nặc, Tạ Nghiên nhíu mày đi qua anh ta.
“Nhìn thấy thiếu gia đây sao không chào hỏi! Ngươi thấy ta nghèo túng nên coi thường ta đúng không?” Tạ Nghiên cánh tay đau đớn, Đỗ Hà Vấn bắt lấy tay anh.
Trong cảnh này, con ngươi của Tạ Nghiên khẽ run lên, không lâu sau khi tốt nghiệp vì tố chất chuyên môn xuất sắc, được ông chủ đánh giá cao, thường xuyên đưa cậu ra ngoài giao lưu.
Thường chỉ đi ăn trong nhà hàng, Tạ Nghiên hôm đó được ông chủ đưa đến một câu lạc bộ nổi tiếng. Khách hàng là một ông chủ béo, Tạ Nghiên nhận thấy khác thường ngay khi anh ta bước vào phòng, chổ này có các cô gái đi kèm rượu, mà ông chủ kia không cùng một cô gái, mà là một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú.
Tạ Nghiên lúc đó trong lòng lộp bộp, dáng vẻ của hắn được công nhận là giáo hoa trong trường. Quả nhiên, xã giao một hồi, anh ta đã bị đụng chạm vài lần, suýt chút nữa bị ép rượu mang đi, may mắn thay, anh ta đi nôn hết và không say.
Cấp trên chỉ chú ý đến chuyện khách hàng không nói chuyện, làm sao có thể quan tâm đến chuyện sống chết của Tạ Nghiên, mấy lần vẫn đưa Tạ Nghiên đi bàn chuyện, mỗi lần Tạ Nghiên đều gặp những chuyện lớn nhỏ rắc rối, giải quyết nó thực sự rất mệt mỏi.
Cảm giác được cánh tay của mình bị đối phương nhéo chặt, Tạ Nghiên lắc lắc, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Đỗ Hà Vấn.
“Buông ra.” Tạ Nghiên cảnh cáo đối phương bằng ngữ khí rất lạnh lùng.
Nói chung trong tình huống này, Tạ Nghiên xem dưa, nhà họ Đỗ đang có tin tức tiêu cực, Đỗ Hà Vấn thì đang làm mình làm mẩy ở bên ngoài, cho dù tự mình động thủ có thể giải quyết sự tình, chỉ có thể cứng đối cứng.
“Bộ dáng lớn lên trông như một kẻ phản bội, giống hệt tiện nhân Hàn Mạt Mạt vậy, tưởng tượng dáng vẻ muốn còn cự tuyệt trên giường khi bổn thiếu gia chơi ngươi.” Đỗ Hà Vấn bước đi một cách vô ích, đưa tay chỉ vào Tạ Nghiên, một tay đẩy người phục vụ đang hỗ trợ anh ta.
“Ta không thể chạm vào Hàn Mạt Mạt, ngươi chẳng lẻ ta không động đến được sao.” Đỗ Hà Vấn nói, kéo Tạ Nghiên ôm vào lòng.
Đánh chết một người say rượu không khó, Tạ Nghiên cảm thấy được không sao, thuận thế ngã vào trong tay đối phương, dùng tay nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm bụng đối phương.
Một cơn gió thoảng qua tai Tạ Nghiên. nắm đấm của ai đó đập vào mặt Đỗ Hà Vấn còn nhanh và mạnh hơn anh.
Đỗ Hà Vấn che mặt ngã tại chỗ, co giật hai lần, bất động.
Hoắc Duyên Niên một tay ôm Tạ Nghiên, tay kia bấm điện thoại.
“Hà tổng, đến giải quyết “thi thể” trong câu lạc bộ của ông.”
“??!!! Được rồi, Hoắc tổng, tôi sẽ đến ngay.”
“Anh đứng đợi Hà tổng đến, nếu anh có chuyện gì kêu Hà tổng gọi cho tôi.” Hoắc Duyên Niên nói với người phục vụ đang run rẩy sợ hãi, đưa Tạ Nghiên đi ra ngoài.
“Anh ta dám động tay động chân với cậu. Gặp người say có sợ không?” Hoắc Duyên Niên choàng tay qua vai Tạ Nghiên, xoa xoa mái tóc của anh. “cậu là người của Hoắc Duyên Niên tôi, người quyền thế như thế nào cũng có thể bắt nạt, sợ cái rắm. “
Hoắc Duyên Niên còn nhớ lúc đầu Tạ Nghiên rất sợ chính mình, nhưng giọng điệu của anh ấy rất nhẹ nhàng. Người khác không thể nghe thấy anh ấy nói gì. Nghe giọng điệu của anh ấy, anh ấy chỉ cảm thấy rằng đang dỗ dành mọi người.
Tạ Nghiên lên xe với mái tóc bù xù, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, bất giác nở nụ cười.
Một giờ trước, Hoắc Duyên Niên đã nói với anh ta: “Đừng sợ có tôi ở đây.” Khi gặp Đỗ Hà Vấn, anh ta vẫn quen tự mình giải quyết, nếu là người có thế lực, anh ta thậm chí sẽ nhẹ giọng hòa giả như trước đây. Hóa ra lời hứa của Hoắc Duyên Niên là sự thật.
“Hoắc Niên Niên!” Tạ Nghiên cong cong mắt nhìn Hoắc Duyên Niên, ánh mắt như có chút lóe lên.
“Sao cậu lại khóc? Hắn ta đánh cậu?” Hoắc Duyên Niên vội vàng lấy trong túi áo ra một cái khăn che mặt, đưa cho Tạ Nghiên, “Quay đầu lại, tôi đi cho hắn vài đạp!”1
“…”??? Tôi mẹ nó đang cười!