Editor: LunaYang97
Cuối cùng, Tạ Nghiên vẫn cùng Hàn Mạt Mạt đi học piano.
Ai bảo Tạ Nghiên ba ngày sau nhận được cuộc gọi từ bố mẹ của nguyên chủ, nói rằng rất nhớ anh và bảo anh về nhà ăn tối vào cuối tuần. Hoắc Duyên Niên đối với anh không quen, hai người sống chung với nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng đó là cha mẹ của nguyên chủ, có thể nhìn ra điều gì đó không ổn với anh bằng cách mở lời nói vài câu. Vốn tưởng rằng Hoắc Duyên Niên sẽ đi cùng anh có thể lấp liếm cho qua chuyện, ai ngờ vì chuyện không đi học cùng Hàn Mạt Mạt mà đơn phương chiến tranh lạnh với anh mấy ngày.
Tạ Nghiên không còn cách nào khác đồng ý đi cùng Hàn Mạt Mạt, sau đó Hoắc Duyên Niên mới trở lại bình thường và hứa sẽ đi cùng anh về nhà.
Mấy ngày nay khi Tạ Nghiên ở nhà tĩnh dưỡng, ngày nào Hàn Mạt Mạt cũng gọi điện thoại muốn đến thăm anh, Tạ Nghiên không đồng ý, cũng may là Hàn Mạt Mạt không hỏi Hoắc Duyên Niên để Tạ Nghiên có thể ngủ thoải mái trên giường lớn mấy ngày khi Hoắc Duyên Niên đi làm.
Ngủ đủ giấc, Tạ Nghiên tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, mỗi lần soi gương, đều không khỏi bóp hai má trông như trứng gà.
Chính vì sắc mặt quá tốt nên Hoắc Duyên Niên đã trừng mắt nhìn khi Tạ Nghiên xuống lầu ăn sáng vào buổi sáng.
Vào lúc này Tạ Nghiên đang ngồi ăn trưa tại một nhà hàng gần Hoắc thị, và nữ chính Hàn Mạt Mạt ngồi đối diện với anh.
Ban đầu anh muốn ăn trưa gần nơi Hàn Mạt Mạt đang học đàn, anh hỏi Hàn Mạt Mạt muốn ăn gì, và anh được đưa đến chỗ của người chồng trên danh nghĩa của mình. Nếu nói rằng Hàn Mạt Mạt không có ý gì Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên ăn đĩa sứ trước mặt mình.
“Anh Tạ Nghiên, Hoắc tổng không cùng anh đi ăn trưa sao?” Hàn Mạt Mạt cố gắng cắt miếng bít tết, một bên hỏi một bên nhờ Tạ Nghiên giúp đỡ.
Tạ Nghiên cúi đầu không để ý tới cô ta, đỉnh đầu đối mặt với Hàn Mạt Mạt để cho Hàn Mạt Mạt không nhìn được.
“Anh ấy đang bận công việc.”
“Khi còn là thư ký của Hoắc tổng, Hoắc tổng nói rằng anh ấy thích món bít tết này nhất. Chúng ta đóng gói và đem đến cho Hoắc tổng thì sao? Hoắc tổng chắc sẽ rất vui khi gặp anh! “Hàn Mạt Mạt nhìn tòa nhà Hoắc thị tráng lệ bên ngoài cửa sổ với ánh mắt long lanh.2
Tạ Nghiên không biết khẩu vị của Hoắc Duyên Niên, chỉ biết là anh ta không thích món cơm rang của anh, vì vậy gửi tin nhắn cho Hoắc Duyên Niên, nếu anh ta thực sự thích thì cứ đem cho anh ta, không thích thì thôi.
“Nhân viên phục vụ! Một phần như này mang đi.”
Hoắc Duyên Niên có thể đang bận không trả lời Tạ Nghiên kịp thời, Hàn Mạt Mạt đã tự tiện quyết định đi Hoắc thị không cần ủy quyền.
Đã gọi món và chỉ có thể đem chúng đi, Tạ Nghiên thở dài tiếp tục ăn, trước khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng, nhà hàng đã đóng gói xong phần của Hoắc Duyên Niên, Hàn Mạt Mạt đứng dậy lôi Tạ Nghiên đi mà không nói một lời.
Liếc nhìn miếng thịt bò mà nữ chính không động vào, và bánh kem nhung đỏ trước mặt không hề đụng đến, Tạ Nghiên thấy đắng lòng mà trả tiền.
Trên đường từ nhà hàng đến Hoắc thị, Hàn Mạt Mạt so với Tạ Nghiên còn giỏi hơn, vài phút sau đã đi đến trước toà nhà Hoắc thị. Nhìn lên tòa nhà dát vàng dưới ánh mặt trời, Hàn Mạt Mạt hiện lên trong mắt niềm khao khát.
Ngay khi cô tốt nghiệp, cha mẹ cô đã yêu cầu cô gia nhập Hoắc thị, ngày đầu tiên cô vội vàng đi làm đã đi nhầm thang máy gặp phải Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên rất hung dữ, nhưng lại rất đặc biệt với cô. Cô không thích ăn trong căng tin. Hoắc Duyên Niên đã nhờ người làm cho cô thêm một bữa ăn riêng, rất nhiều người bàn luận về cô và Hoắc Duyên Niên, làm gì cũng có người tận tình giúp. Đâu như bây giờ, cô dù có chậm tay rót trà cũng sẽ bị cấp trên châm chọc.
Hàn Mạt Mạt và Tạ Nghiên cùng lúc bước vào đại sảnh, cô tiếp tân ở quầy lễ tân lập tức chào hỏi họ.
Hàn Mạt Mạt đứng thẳng lưng, cô biết người đó sẽ pha cho cô một tách cà phê vào mỗi buổi trưa, và bây giờ chắc hẳn cô ta đến để nịnh bợ cô.4
“Chào buổi chiều Hoắc phu nhân! Hoắc tổng vừa họp xong, tôi sẽ đưa ngài lên!” Cô lễ tân nhiệt tình dẫn Tạ Nghiên đi, không hề đưa mắt nhìn Hàn Mạt Mạt. Hai người cứ như người xa lạ không quen biết..