16/01/2022
Edit: Nhật Nhật
…
Chương 15
Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, ngô đã có thể thu hoạch.
Văn Tinh Diệu cầm liềm vàng trong tay, trực giác mách bảo đây không phải là công cụ thích hợp để thư hoạch ngô, vì thế yên lặng cất nó vào trong ba lô.
Chờ Bạch Lê thẫn thờ quay trở lại, đập vào mắt chính là cảnh Văn Tinh Diệu đang ngồi xổm trước của nhà cậu, một tay chống cằm, không biết nghĩ gì mà nhìn chằm chằm xuống nền đất.
“Anh đang nhìn gì thế?”
“Trùng tộc.”
Bạch Lê: ? ? ?
“Cái… Cái gì cơ?”
Trùng tộc? Trùng tộc ở đâu ra? Sao cậu không biết trong game của mình còn có loại sinh vật mà người dân vũ trụ ghét cay ghét đắng này?
Thuận theo tầm mắt Văn Tinh Diệu nhìn sang, sau đó thấy một đàn kiến đang cố gắng, tha một hạt lúa mì về hang, Bạch Lê câm nín.
“… Đó chỉ là kiến, một loại côn trùng bình thường thôi.”
“Ồ, chả trách lại bé như vậy.” Người đang ông đang ngồi chồm hổm nọ làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy, “[Lê Bạch], ngô của tôi thu hoạch được rồi, cây này không thể dùng liềm để gặt được đúng không?”
Nghe Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê quay lại nhìn ruộng ngô.
Thân ngô to, cứng cáp, ước chừng phải cao bằng hai người cộng lại, mỗi cây lại kết được mười bắp lớn, lớp vỏ áo màu xanh cũng không thể bao bọc hết bắp ngô, để lộ ra hàng hạt tròn đầy đặn. Vừa nhìn là biết chủ nhân của chúng nó đã gửi gắm không ít tình thương và kỳ vọng mang tên “phân bón cộng nước suối thần kỳ” vào đó.
Hơn nữa trước khi đi, Bạch Lê còn thêm cho Văn Tinh Diệu trạng thái tăng cường, mấy cây ngô này, phải nói là phẩm chất cực cao, vô cùng hiếm thấy.
Quả nhiên là người sẵn lòng bỏ vốn, thái độ canh tác không có gì để chê.
Bạch Lê đầu tiên là dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Văn Tinh Diệu, sau đó mới ra hiệu cho đối phương làm theo hướng dẫn của mình.
Trong trò chơi này, người chơi có thể giúp người khác bón phân hoặc là tưới nước, nhưng công tác thu hoạch thì chỉ có chủ ruộng mới có thể thực hiện. Nếu không Bạch Lê đã tự mình làm luôn chứ không phải nói một câu, Văn Tinh Diệu làm một động tác thế này.
May mà Văn Tinh Diệu là kiểu học sinh thông minh, nghe Bạch Lê nói cũng có thể làm được ra hình ra dáng. Một tay giữ thân ngô, một tay khác thì nắm bắp ngô, bẻ xuống. Bắp ngô được bẻ sẽ tự động biến thành hạt giống, được cho vào trong ba lô, sau đó người chơi có thể tiếp tục lặp lại động tác thu hoạch.
Chờ tất cả bắp trên cây được bẻ xuống rồi, thân ngô trọc lốc sẽ nhanh chóng héo đi, đổ rạp xuống đất, sau đó tan biến trong không khí.
Bạch Lê phát hiện nhà Văn Tinh Diệu không phải có chín khối đất như ban đầu mà nhiều thêm sáu khối nữa, tổng cộng là mười lăm khối.
Nhận thấy ánh mắt của Bạch Lê, Văn Tinh Diệu còn rất tự hào: “Vừa nãy rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi bèn tiện tay khai khẩn thêm mấy miếng đất, sau này có thể trông nhiều cây hơn, thu hoạch cũng nhiều hơn.”
Dù sao hắn cũng có nhiều phân nhiều nước suối, thêm đất nữa vẫn nuôi được.
Rõ ràng hắn đứng tên sở hữu năm hành tinh nông nghiệp, nhưng Văn Tinh Diệu lại thấy, có nhiều hành tinh như vậy còn không mang lại cảm giác thành công cho hắn bằng mười lăm khối đất trước mặt.
Trò chuyện thêm một lúc, Bạch Lê cũng quay lại chăm sóc đất ruộng của mình. Trước khi đi cậu không trồng thêm cây mới, giờ định sẽ gieo chút ngô xuống.
Đối với việc trồng trọt, mọi thứ đều đã khắc sâu vào trong xương tủy và linh hồn Bạch Lê, không cần biết là đào hố, hay lấp đất, tưới nước hay bón phân, một khi cậu bắt tay vào làm, sẽ luôn có một loại cảm giác nhịp nhàng, nước chảy mây trôi. Người khác nhìn vào đều sẽ thấy rất thoải mái, như là không phải Bạch Lê đang xuống ruộng trồng cây mà đang tiến hành một hoạt động nghệ thuật nào đó, hết sức tao nhã.
Văn Tinh Diệu sẽ ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn một cái, sau đó thì không nhịn được hết lần này đến lần khác nhìn về phía Bạch Lê, ngay cả tư thế trồng cây của hắn cũng trong lúc vô thức học theo cậu. Nhưng Văn Tinh Diệu nhìn trộm rất kín, không hề bị Bạch Lê đang chăm chỉ canh tác phát hiện.
Mà thực ra, tuy Bạch Lê không hề ngừng động tác làm ruộng trên tay, nhưng tâm trí cậu đã trôi dạt đến chỗ làm thế nào để có thể tối ưu hóa trò chơi.
Ngày hôm nay cậu vào game đã được mấy tiếng, quả thực phát hiện ra không ít chi tiết nhỏ bị mình bỏ quên trước đây.
Đầu tiên, nhà của người chơi, bao gồm đất ruộng cạnh nhà ở, đều cần có hàng rào quây lại, đây là đất riêng, tốt nhất là phải phân chia rõ ràng với khu vực công cộng. Có hàng rào, bên trong có thể tạo thành một diện tích cố định, sau này muốn xây sửa lại nhà cửa, mở rộng diện tích trồng trọt hay là muốn thêm những kiến trúc khác sẽ tự do hơn rất nhiều. Nhưng mà, khà khà, muốn mở rộng ấy hả, đương nhiên không thể miễn phí.
Chờ cơ hội đến, có thể bày bán vé mở rộng trong khu mua sắm.
Đồng thời, hàng rào cũng có công dụng ngăn ngừa người lạ xâm nhập cùng thăm dò. Đương nhiên, cái sau thì phải dựng rào cao một chút mới được, cái này thì tùy thuộc vào ý thích cá nhân của người chơi. Nhiệm vụ dựng hàng rào này, có thể để ông trưởng thôn phát ra sau.
Thứ hai, cây nông nghiệp sau khi thu hoạch xong cũng phải tiến hành xử lý, quy hoạch cẩn thận. Mới đầu, Bạch Lê chỉ thiết kế để người chơi có thể mua bán hạt giống ở chỗ trưởng thôn, nhưng phản ứng của bọn họ hôm nay nói cho cậu biết một chuyện, muốn để những người chơi này bán lương thực mình trồng được ra, có lẽ sẽ rất khó.
Chỉ mỗi mùi thơm của lúa mì thôi mà cũng có thể khiến bọn họ mê mẩn choáng váng, bảo họ bán lúa mì nhà mình ra, không phải khoét thịt trong lòng họ sao?
Phải phát triển một vài phương pháp sử dụng đúng đắn cho nông sản đã thu hoạch mới được!
Nghĩ một lúc, Bạch Lê thiết lập thêm hệ thống đo chỉ số no bụng và sức khỏe vào game, cái trước sẽ khiến người chơi có cảm giác đói bụng, cái sau sẽ khiến người chơi có cảm giác uể oải mệt mỏi, khi hai chỉ số này giảm xuống đến một mốc nhất định, người chơi sẽ phải bổ sung bằng đồ ăn hoặc nghỉ ngơi, đến chỉ chỉ số hồi phục lại mới có thể tiếp tục làm việc.
Trò chơi mà, vẫn phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi mới được.
Cứ như vậy, củi dầu mắm muối, chén bát thìa đũa cùng các loại dao thớt đều đặt bán ở chỗ trưởng thôn.
Bạch Lê nhanh chóng thiết kế kiểu dáng cho mấy món đồ này rồi lên giá ở quầy hàng của trưởng thôn. Để tránh người chơi cảm thấy nhàm mắt, cậu còn cố ý tạo ra rất nhiều lại hoa văn khác nhau, chắc chắn đủ để bán một thời gian.
Có mấy cái này, người chơi không nỡ bán nông sản nhà mình ra cũng phải bán. Không muốn bán chẳng lẽ cũng không muốn ăn nữa à? Ngửi thôi đã thấy thơm, ăn vào càng thơm hơn kìa!
Trong lúc Bạch Lê không ngừng suy ngẫm thêm thắt các ý tưởng mới, trong game cũng lặng lẽ thay đổi.
Sau khi gieo hạt hết vào chín khối đất, cậu theo nói quen chăm sóc hạt giống thêm một lượt. Lúc ngẩng đầu lên mới thấy Văn Tinh Diệu đang cau mày, dùng hai tay ôm bụng.
“[Lê Bạch], cậu cập nhật game.. Sao không nói trước một tiếng chứ?”
Cảm giác đói bụng đột ngột xuất hiện, vốn bụng đang no lại lập tức thấy trống rỗng, y như cái động không đáy, ai mà chịu cho nổi.
Đừng nói là Văn Tinh Diệu, ngay cả Bạch Lê cũng có cảm giác bụng đói cồn cào, cậu ngượng ngùng mỉm cười, chủ động nói: “Tôi vừa tối ưu hóa một ít nội dung, có cảm giác đói bụng là vì trước đó anh đã trồng trọt một khoảng thời gian dài, cần ăn một ít đồ ăn để bổ sung, chỗ trưởng thôn có bán bánh bao trắng với một ít gia vị đơn giản đó, chúng ta có thể đi mua một ít, không thì tự làm cũng được.”
Có chỗ bán đồ ăn à? Vậy còn chờ gì nữa, vịt con tiến lên!
Hai người nhìn nhau, bỏ việc trên tay xuống, lập tức đi tìm ông trưởng thôn.
Đến cửa thôn mới phát hiện, chỗ trưởng thôn đã có một hàng dài người đang xếp hàng rồi, một đám anh đại chị đại, thân cao chân dài đang ngoan ngoãn xếp hàng, sốt sắng ngó về phía trước, nhìn dáng vẻ kia, giống như là đang lo thứ gì đó bị người khác cướp hết vậy.
Hai người đi đến cuối hàng, đứng chờ, nhân tiện vỗ vỗ vai người đứng trước, muốn hỏi xem là ở đây có chuyện gì.
Khéo thế nào mà người này cả hai người họ đều quen.
“Là anh à?”
“[Đại vương Sấm Sét]?”
Hùng Tịch đáp một tiếng rõ to: “Ơi!” Sau đó mới nghi hoặc nhìn về phía Bạch Lê, cố nhớ lại xem đây là ai.
Bạch Lê lúc này mới nghĩ ra, cậu đã chỉnh lại dáng vẻ trong game của mình, Hùng Tịch chắc là không nhận ra. Trái lại, Hùng Tịch trông không khác bên ngoài nhiều lắm, chỉ bớt đi một đôi tai lông xù tròn tròn.
“Tôi là Bạch Lê.” Cậu nhỏ giọng nói ra tên của mình.
“Hóa ra là cậu Bạch à!” Hùng Tịch vui vẻ nói, anh ta không ngờ mình lại gặp được Bạch Lê trong game sớm như vậy.
Kết bạn với nhau xong, Hùng Tịch mới nói lại nguyên nhân mà mọi người đứng xếp hàng ở đây cho hai người Bạch Lê.
“Ầy, không phải mới rồi trò chơi cập nhật sao, mọi người phát hiện ra chỉ số no bụng, sau đó ai nấy đều thấy đói meo. Trong game lại chỉ có đúng một NPC là trưởng thôn, nên chúng tôi đều chạy tới hỏi trưởng thôn xem là phải làm gì. Sau đó có một người anh em phát hiện ta trong cửa hàng của trưởng thôn có bán bánh bao trắng, 2 đồng một cái, siêu rẻ, vì thế người anh em kìa bèn bỏ tiền ra mua thử, một cái phải to bằng nửa cái đầu luôn ấy!”
Nói một hồi, Hùng Tịch không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ vẻ mong chờ: “Lúc đó tôi ở xa quá, nhìn không rõ, nhưng mà những người khác đều nói, cái bánh bao kia siêu thơm, so với mùi lúa mì ban nãy ngửi thấy còn thơm hơn. Người anh em kia ban đầu chỉ cắn một miếng nhỏ nhỏ để thử vị thôi, ai ngờ ăn rồi thì không ngừng lại được, nhồm nhoàm mấy phát đã đánh bay cả cái bánh bao rồi, giờ còn đang đứng xếp hàng chờ mua tiếp kia kìa, bảo là muốn dùng hết tiền trên người để mua bánh bao.”
Nói xong, anh ta giơ tay lau khóe miệng, lại nuốt thêm ngụm nước bọt nữa.
“Cậu Bạch, [Yêu Tinh], giờ hai người biết sao bọn tôi lại đứng xếp hàng ở đây rồi đấy.” Hùng Tịch hối hận không thôi, “Biết thế ban nãy tôi không nên cố trồng hạt giống xuống trước, giờ thì hay rồi, xếp tít ở phía sau thế này, không biết đến lúc nào mới có thể ăn thử bánh bao trắng trong truyền thuyết này. Hai người nói coi, liệu bánh bao có bán hết hàng không nhỉ?”
Hơ, hay lắm, hẳn là “Trong truyền thuyết” luôn!
“Yên tâm, không hết được đâu, đảm bảo đủ bán.” Bạch Lê nhẹ giọng nói.
Là người thiết kế ra trò chơi, lời của cậu rất có sức thuyết phục. Huống hồ, bánh bao trắng xuất hiện cũng là do một tay Bạch Lê thúc đẩy, thiết lập cung cấp không giới hạn cũng là do cậu đặt ra. Quả nhiên, nghe Bạch Lê nói thế, hai mắt Hùng Tịch tức thì sáng lên như đèn pha ô tô, thấp giọng lầu bầu vài câu “Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ”.
Hùng Tịch không tiếp tục nói về chuyện này nữa, có lẽ là lo Bạch Lê không muốn công khai thân phận của mình ra ngoài.
Hàng người phía trước cũng không để ý đến cuộc nói chuyện của ba người, toàn bộ tâm trí họ đều đã bị món bánh bao mới xuất hiện này choán hết, căn bản không rảnh để bận tâm đến chuyện khác.
Lần lượt từng người chơi một thành công mua được bánh bao, hàng người càng lúc càng ngắn lại, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, khiến những người chưa đến lượt nhìn mà phát thèm, tiếng nuốt nước bọt của họ càng trở nên lớn hơn.
Cuối cùng cũng đến lượt Hùng Tịch. Anh ta không khách sáo, lấy hết chỗ tiền đồng gom góp được lúc làm nhiệm vụ trên người để mua bánh bao, tay trái một cái, tay phải một cái, dư lại thì cất trong ba lô.
Bánh bao trắng mềm xốp, cầm trong bàn bàn tay to như cái quạt hương bồ của Hùng Tịch trông cỏ vẻ nhỏ xinh hơn không ít. Hùng Tịch không rảnh để ngắm nghía thêm, lập tức nhét bánh bao trong trong miệng. Cắn một miếng thật to, vị bánh bao ngọt mà không ngấy như bùng nổ trong khoang miệng, nước mắt của anh ta loạch xoạch rơi xuống.
“Ăn! Ngon! Quá! Đi! Ôi! Đây là mỹ vị thần tiên chốn nào!”
—o0o—
Chương 16
Để tránh tình trạng có người chơi ăn bánh bao đến mức no vỡ bụng, trước khi logout, Bạch Lê lại thêm vào một điều lệ hạn chế, tính từ lúc đăng nhập vào game lần đầu tiên, cứ mười ngày, người chơi mới được đổi kim cương thành tiền vàng một lần, số lượng được đổi là 1 đơn vị tiền kim cương.
Nói cách khác, trong mười ngày, người chơi chỉ có thể thông qua hệ thống hối đoái trong game đổi được 100 đồng. Nếu muốn có nhiều tiền đồng hơn thì chỉ có một cách, có chính là làm nhiệm vụ, hoặc bán nông sản của mình.
Chịu thôi, ai bảo những người chơi này ăn bánh bao không biết tiết chế chứ, cứ thế nhét từng cái từng cái một vào miệng, thậm chí giữa chừng ngay cả miếng nước cũng không nỡ uống, nếu không hạn chế số lượng tiền đổi, khéo mọi người sẽ mua bánh bao về chất đầy nhà mất.
Người chơi vừa biết mình không thể thỏa thích mua bánh bao chay, quả nhiên không nhịn được than ngắn thở dài. Sau đó, bọn họ lại càng nhiệt tình với công cuộc cày cấy gieo trồng của mình hơn, tranh thủ thu hoạch nhiều một chút, bán đi! Đổi bánh bao ăn!
Nhất thời, gần 200 game thủ trong trò chơi không ngừng lặp đi lặp lại quy trình, ăn no lại làm, làm mệt thì đi nghỉ, nghỉ xong lại tiếp tục ăn, vô hạn tuần hoàn.
Trong số những người chơi đang không ngừng đau khổ lao động kia, không có bóng dáng của Văn Tinh Diệu. Hắn liếc mắt nhìn 1000 vàng mà mình đổi trước đó, nở một nụ cười vui mừng. Quả nhiên, “Tích trữ hàng” là việc làm vô cùng cần thiết.
Dường như phát hiện có cá lọt lưới, Bạch Lê quay đầu nhìn đối phương một cái. Nếu là [Yêu Tinh], chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ, trông đối phương không giống như người không biết tiết chế.
Chờ Bạch Lê logout khỏi game, cậu lập tức cảm thấy có một chút tín ngưỡng rất nhỏ, mảnh như lông trâu hội tụ lên trên người mình, đây là EXP cần thiết để cậu thăng cấp từ Nông Thần lên thành Thần Nông. Theo sự tăng lên của giá trị tín ngưỡng, mộc thanh linh khí tuần hoàn trong cơ thể cậu cũng sẽ ngày càng dày đặc, gia tăng sức mạnh của bản thân Bạch Lê, đồng thời cũng góp phần thay đổi thế giới trong game.
Thoát game xong, tâm trạng Bạch Lê rất tốt, cậu vui vẻ lên mạng đặt một lúc năm túi đất lớn để trồng cây, tính toán sẽ bắt tay vào trồng trọt cả ở ngoài hiện thực nữa.
Năm túi đất lớn, tốn mất của Bạch Lê ba trăm tinh tệ. Nếu không phải vì trong không gian chứa đồ của cậu có cả thế giới chỉ không có đất, cậu lại ngứa ngáy tay chân, không chịu được nữa thì còn lâu Bạch Lê mới bỏ tiền ra như vậy.
Đành chịu thôi, chức vị Nông Thần này chính là như vậy, càng nhiều đất canh tác thì “EXP” mới tăng càng nhanh.
“Meow ~” Chí Tôn ngơ ngác ngó nghiêng trong lồng ngực Bạch Lê, không biết vì sao vẻ mặt của con người này lại thay đổi liên xoành xoạch như vậy.
Nghe thấy giọng sữa mềm mềm của mèo nhỏ, Bạch Lê thuận tay xoa nhẹ lên đầu Chí Tôn một cái, tính toán, chờ đất trồng được gửi đến, sẽ để Chí Tôn cùng gia nhập vào đội ngũ làm ruộng.
Dù sao nó cũng là thú Noãn Quang, lại còn là thể biến dị, có khi nó lại có thiên phú trời cho ở phương diện này.
Thời đại vũ trụ hóa, việc mua sắm online đã phát triển đến độ chỉ cần đặt đơn, năm phút sau hàng sẽ được gửi đến tận cửa. Xoa nắn mèo nhỏ một chốc, đất Bạch Lê mua đã được gửi đến. Nói là năm túi lớn, chứ thực ra đất trong mỗi túi chỉ có cỡ một chậu hoa, có thể thấy muốn ở trong kỷ nguyên vũ trụ hóa này trồng trọt là một việc khó đến mức nào.
May mà còn có thế giới ảo.
Bạch Lê vừa tự an ủi bản thân, vừa lấy từ không gian ra năm chậu hoa, cùng một cái túi nhỏ bằng gấm, bên trong túi chính là hạt giống rau màu mà cậu thu thập được. Mà túi nhỏ giống như vậy, trong không gian của cậu còn có hàng trăm hàng nghìn cái.
Vùi hạt giống vào trong đất, nhẹ nhàng phủ một lớp đất mỏng lên trên, Bạch Lê vẫy tay gọi Chí Tôn ở cách đó không xa đến, nhẹ giọng dỗ dành: “Cục cưng Chí Tôn, nhanh lại đây với anh nào ~~”
Mèo nhỏ ngây thơ không biết gì, một lòng tin tưởng vào con người, bước từng bước đi về phía vực sâu.
*
“Phó quan Đường, các binh sĩ đã ở trong Đại chiến ngoài không gian đủ ba tiếng rồi, họ đều đang hỏi lúc nào mới có thể đăng nhập vào Vùng đất điền viên?”
“Hả? Xong hết rồi à, trạng thái của mọi người thế nào? Nếu bình thường thì cho phép hoạt động tự do, còn muốn vào game… Vậy tôi đi cùng các cậu.”
Đường Nghênh vừa mới sắp xếp lại một vài văn kiện, chờ Văn Tinh Diệu về thì để đối phương xử lý, tinh thần anh ta có hơi uể oải, nói chuyện với cấp dưới xong thì quyết định cùng họ vào game thả lỏng một chút.
Đường Nghênh xoay người trở về phòng nghỉ của mình, hoàn toàn không phát hiện, trên mặt cấp dưới vừa vào báo cáo là vẻ muốn nói lại thôi. Trạng thái của các binh sĩ đó thực ra có hơi quái dị, sau khi từ khoang trò chơi đi ra thì người nào người nấy đều cúi đầu ủ rũ, vừa nhắc đến game nông trại kia, thì tất cả lại lập tức lên tinh thần…
Mà thôi, mặc kệ đi, không xảy ra bạo động vì chứng đứt gãy gien là được rồi.
Năm phút sau, bọn họ xuất hiện ở dưới hố đất. Một đám người đông đúc rậm rạp đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến người chơi quanh đó chú ý.
“Các anh em, bọn họ login rồi, nhanh tới đây xem đi!”
Sau tiếng rống đó, có không ít người chạy về phía hố đất. Không bao lâu, quanh hố lập tức có một vòng người chơi vây quanh, từ trên cao nhìn xuống đám người Đường Nghênh bên dưới, trên mặt là nụ cười “Xấu xa”.
Mấy binh sĩ vừa mới login đều không hiểu tại sao những người chơi khác lại nhiệt tình như vậy, thấy bọn họ tới còn tổ chức nghi thức hoan nghênh.
Đường Nghênh lấy tên nick trong game của mình là [Nằm chơi cũng thắng]. Là đại ca của 300 anh em, anh ta miễn cưỡng bước ra, trên mặt là nụ cười khiêm tốn, hỏi: “Mọi người có chuyện gì không?”
Đường Nghênh tự thấy, hôm nọ mình cùng những người chơi bình thường khác ở chung không tệ, rất hòa đồng, lúc làm nhiệm vụ cũng không chọn chỗ cách nhau quá xa. Giờ mấy người này cố ý đứng đây chờ nhóm của anh ta đến, chắc chắn là muốn nói cho anh ta biết tin tức trong game.
Không ngờ câu này vừa hỏi ra miệng, những người chơi kia lại đồng loạt oán giận bọn họ.
“Có chuyện gì à? Đương nhiên là có chuyện rồi! Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lúc đó mấy người nghĩ gì trong đầu vậy hả? Chỉ là làm cỏ thôi, thế mà đào thành cả một cái hố rõ to, thực sự là hại bọn này thê thảm mà!”
“Là sáu tiếng đó, tròn sáu tiếng! Chúng tôi thế mà lại đần độn đào hố với mấy người! Thời gian đó làm gì không được chứ, cho dù chỉ nằm chơi trên cỏ thôi, tôi cũng sẵn lòng! ! !”
“Anh không biết, các anh không biết, vì nhiệm vụ đầu tiên này, mà chúng tôi tốn mất nửa ngày mới gặp được thứ tốt hơn, lúa mì, ngô, còn có bánh bao trắng vừa to vừa thơm!”
“Các anh không phải là người, đồ vô lương tâm! !”
Đường Nghênh cùng một đám binh sĩ: ? ? ?
Không phải, thực sự không phải, sao bọn họ lại là người vô lương tâm được, một lòng nhiệt huyết của bọn họ, tất cả đều dâng hiến cho Đế quốc mà!
Với lại, lúa mì, ngô và bánh bao trắng là sao cơ? Hai cái trước là cây trồng, cái sau hình như là tên đồ ăn, nhưng những cái này thì liên quan gì đến phản ứng của mấy người kia chứ, sao lại nhắc đến mấy cái này?
Nghe tiếng oán giận bốn phương tám hướng đổ xuống đầu, Đường Nghênh nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Đi lên trước đã.”
Bọn họ đứng dưới hố, người chơi khác đứng trên mặt đất, chênh lệch cao thấp này, thực sự khiến người ta thấy không thoải mái tí nào. Cho dù muốn biết rõ ngọn ngành, cũng phải chờ bọn họ đứng ngang hàng với nhóm người kia đã.
Nghe được mệnh lệnh, các binh sĩ từng người một nhanh chóng, có trật tự chống tay lấy đà nhảy lên. Bị hành động cùng khí thế của bọn họ làm cho giật mình, những người chơi đứng trên miệng hố đều không tự chủ được lùi về phía sau mấy mét, nhường chỗ cho nhóm người Đường Nghênh.
Chờ bọn họ phản ứng lại, 300 người này đã sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, xa xa nhìn bọn họ.
“Hai quân” đối chọi, chiến tranh chỉ cần động một cái sẽ bùng nổ. Khí thế mơ hồ kia, dường như muốn hóa thành thực thể.
Mà ngay tại lúc này, trong đám người chơi bình thường đột nhiên nhô ra một người, vừa nói: “Mọi người bớt giận, bớt giận nào, đều là người bị hại mà” vừa chạy về bên phía nhóm Đường Nghênh.
Người này chính là Mạc Tụng, streamer một tối quen ba trăm bạn mới.
Hôm qua y cùng Đường Nghênh và Lâm Tiểu Hổ cùng nhau làm nhiệm vụ, vị trí làm cỏ của y tự nhiên là ở trong cái hố to. Có trời mới biết, sau khi online, biết công sức đào đất cả tối của mình hôm qua là làm không công, còn phải lấp hố lại thì tâm trạng y tồi tệ đến mức nào, cộng thêm việc chờ mãi chờ mãi cũng không thấy nhóm người này login, hi vọng trong y biến thành thất vọng, lại từ thất vọng hóa thành tuyệt vọng.
Một loạt những biến hóa này trong lòng, chỉ có mình y hiểu được, đây là cô quạnh đến mức nào chứ!
May mà, cuối cùng mấy người này cũng login, Mạc Tụng vừa biết bọn họ online thì trong lòng đã thấy không ổn, vắt chân lên cổ đuổi tới, cuối cùng vẫn đến chậm, hai nhóm người tí nữa thì đã lao vào sáp lá cà!
Y không đoái hoài đến chuyện gì nữa, vội nhảy ra ngăn cản, còn tiện thể nói ra thân phận của mình.
“Tôi là Mì Gấu Đỏ, bọn họ là bạn tôi, mọi người có gì cứ nói chuyện cho rõ là được rồi, tuyệt đối đừng đánh nhau!”
Trước đây tình huống một lời không hợp là lao vào đánh nhau trong game tuy không thường thấy, cũng không khiến Mạc Tụng bận tâm, nhưng y không muốn vụ tranh chấp đầu tiên trong game lại vì nguyên nhân này là nổ ra, quá khó đỡ.
Nhờ có vụ bại lộ thân phận này, trọng tâm câu chuyện lập tức từ “Cái đám khiến chúng ta làm trò ngu ngốc cuối cùng cũng online” chuyển thành “Mì Gấu Đỏ, anh biến cái vành mắt đen mang tính biểu tượng kia của mình đi đâu rồi”. Gần như tất cả những người chơi bình thường trong game đều nhờ topic mà Mạc Tụng đăng lên kia mới vào trò chơi, bây giờ biết được chỗ hay ho của nó, tự nhiên là cảm thấy biết ơn Mạc Tụng, không ai giả vờ tỏ vẻ “Ông đây đang rất giận, tới, đánh một trận đi” nữa.
Đúng, giả vờ.
Bọn họ thực ra cũng không quá tức giận, hoặc là nói, sau khi cảm giác phiền muộn ban đầu qua đi, tâm trạng buồn bã của họ đã được thần khí bánh bao trắng cỡ lớn chữa khỏi rồi.
Vì thế bầu không khí căng thẳng vừa rồi lập tức biến mất. Mạc Tụng lại nói cặn kẽ hết mọi chuyện phát sinh cho đám người Đường Nghênh. Biết đầu đuôi câu chuyện, Đường Nghênh cũng không thể tiếp tục ôm suy nghĩ “Ông đây không sai” nữa, im lặng ra hiệu cho binh sĩ của mình hòa vào tập thể, dưới sự hướng dẫn và trợ giúp của những người có kinh nghiệm, lấp hố, dựng nhà, khai khẩn đất ruộng, mãi đến khi thành công trồng loại cây đầu tiên xuống, lại được dẫn đi ăn món ăn mỹ vị trong truyền thuyết.
Rõ ràng, bánh bao trắng lại một lần nữa chinh phục 300 người chơi này. Ai đã ăn qua đều khen không dứt lời, người nào dễ xúc động thì đã nước mắt vòng quanh.
“Hức hức hức, mùi vị này thật sự tồn tại sao? Sao trong thực tế không có bánh bao nào ngon như vậy!”
“Đừng nói chuyện bên ngoài nữa, khó lắm tôi mới quên được cái mùi vị kia… Ngon quá, thực sự quá là ngon luôn, tôi còn có thể ăn một trăm cái nữa!”
“Ầy, ông kiềm chế tí đi, đừng ăn một lần quá nhiều. Thời buổi này, tiền đồng khó kiếm. Chờ ăn no xong thì nhanh xuống ruộng trồng cây đi!”
Người nông dân, trong lòng lúc nào cũng phải nghĩ đến canh tác trồng trọt, như vậy mới có thể trở thành nông dân giỏi, lúa mì, bắp ngô chất thành núi, không lo không có bánh bao ăn.
*
Bạch Lê hoàn toàn không biết, tí nữa thì trong game của mình đã có đánh nhau, cậu chỉ biết là trong một khoảng thời gian nào đó, tín ngưỡng cậu nhận được đột nhiên tăng lên gấp đôi, nghĩ chắc đó là của những người chơi vừa nãy chưa online, cậu bèn quăng nó ra sau đầu, không để ý đến nữa.
Một nhóm game thủ lớn như vậy, nên tự tìm được chuyện để làm.
Cậu lại tiếp tục dạy mèo nhỏ nhà mình dùng lửa ở chóp đuôi phất qua chậu hoa: “Đúng rồi, chính là như vậy, nhớ duy trì độ cao cùng tần suất lay động như thế này, mỗi ngày chỉ cần làm năm phút đồng hồ thôi là được, có thể giúp tăng nhanh tốc độ nảy mầm của hạt giống. Chờ cây con mọc, tao sẽ lại dạy mày cách để giúp chúng nó lớn lên! Chí Tôn, mày thật là đỉnh, từ trước đến giờ, tao chưa từng thấy thú Noãn Quang nào thông minh như mày!”
Nói xong, cậu vui vẻ sáp lại, hôn chóc một cái lên đầu mèo con.
Chí Tôn: ! ! !
“Méo” một tiếng, ngọn lửa màu trắng bạc ở chóp đuôi của Chí Tôn cháy to hơn, hoàn toàn có thể nhìn ra bằng mắt thường, nhiệt độ xung quanh cũng tăng cao. Dưới tác động của ngọn lửa, tầng đất trên cùng của chậu hoa lập tức bị hơ cho khô cong.
Bạch Lê: …………
Hình như cậu nghe thấy tiếng thét thảm thiết của hạt giống trước khi tử nạn.