Tên chụp ảnh còn lại bị những lời nói của đồng nghiệp dọa cho sợ hãi, cuống quýt dùng camera điều
chỉnh tầm ngắm, sau khi nhìn kỹ liền nói với đồng nghiệp: “Vừa rồi bị sô pha ngăn cản, còn mặt đâu,
anh cho rằng đầu cô ta đâu rồi? Buổi tối đừng nói những lời kinh khủng như vậy!”
Người đồng nghiệp phẫn nộ: “Hai người bị làm sao vậy, căn bản là không chụp được Khúc Kim Tích, Dụ
Đồng di chuyển rồi. “
Sau đó Dụ Đồng chi chuyển, khiến cho bọn họ không thể chụp được gì, cũng chỉ có thể chụp được cánh
cửa đang mở rộng cùng với trợ lý Tiểu Trương.
“Này Giống như không phải đang có tư tình với nhau, hình như họ đang
tập diễn. “
Hai người săn ảnh liếc nhìn nhau, tên cầm đầu quát: “Quan tâm họ làm cái gì để làm gì, tiếp tục
chụp, chụp mười bức cũng phải lấy được một bức rõ nét chứ!”
Nửa giờ sau, sau khi hai người săn ảnh thay đổi vô số góc chụp, do ngồi xổm mà chân cũng tê rần,
cuối cùng trơ mắt nhìn Dụ Đồng cùng trợ lý của
anh ta rời khỏi phòng của Khúc Kim Tích, sau đó cô đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.
“. . .”
Như vậy đã xong rồi sao? Còn chưa chụp được gì!
“Không đúng, sao tôi cứ cảm thấy rèm cửa được vén lên để thể hiện cho người khác biết hai người bọn
họ làm chuyện ngay thẳng?”
“. . . Được rồi, anh im miệng đi.”
Hai thợ săn ảnh nhìn nhau, im lặng không biết nên nói gì.
Đêm hôm đó vào lúc mười một giờ ba mươi phút, bỗng có một từ khóa hiển thị trên mạng xã hội: Dụ
Đồng và Khúc Kim Tích ở chung một phòng trong khách sạn.
Đây là một vài hình ảnh nho nhỏ minh chứng cho việc Dụ Đồng và Khúc Kim Tích ở chung phòng, hành
động vô cùng ám muội, trợ lý không xuất hiện, lại hẹn nhau vào buổi tối trong khách sạn, tiêu đề
bắt mắt như vậy cho nên chỉ trong vài phút, hàng chục bình luận đã tăng lên đến vài trăm nghìn. “Dụ
Đồng và Khúc Kim Tích? Không! Tuyệt đối không có khả năng.”
“Tin tức giả mạo, mọi người đừng nên tin.”
“Cười chết mất, anh Đồng sao có thể thích một người phụ nữ như Khúc Kim Tích được cơ chứ?”
“Anh Đồng đang quay phim trong tổ làm phim, người này không phải anh ấy, đây không phải Dụ Đồng của
chúng tôi.”
“Ha ha, mấy chục cái bình luận thì làm được cái gì? Khúc Kim Tích không khác gì yêu nữ. Trước kia
không phải đã bị Thẩm Thính mắng cho phát nhục sao, hiện tại lại muốn dây dưa với anh Đồng?”
. . .
Tần Tang cầm điện thoại lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Thính đang ngồi ở phòng khách đọc kịch
bản.
“Anh Thẩm, cô Khúc lại lọt top tìm kiếm.”
Thẩm Thính cầm lấy điện thoại di động của Tần Tang, nhìn qua một lát, sắc mặt không chút biểu cảm,
một lúc sau mới trả lại điện thoại.
Không lâu sau, cư dân mạng phát hiện hot search này đã biến mất giống như chưa từng xảy ra chuyện
gì.
“Nhất định là Khúc Kim Tích muốn dựa vào sự nổi tiếng của Dụ Đồng để lọt vào hot search, chính vì
vậy mà Dụ Đồng đã cho người gỡ bài viết xuống.”
“Ha ha ha, Khúc Kim Tích nhất định là bị bẽ mặt, đáng đời.” “Cô ta đúng là một con quỷ”
“Nhìn ảnh có thể thấy Dụ Đồng là người đi tìm Khúc Kim Tích, vậy tại sao lại mắng Khúc Kim Tích?”
“Tất cả đều cho rằng đây không phải anh Đồng, không nên suy đoán lung tung!”
. . .
Không có trên hot search, lượng bình luận của quần chúng cũng giảm bớt dần, chỉ còn lại một phần
nhỏ vẫn có chấp tranh luận đến cùng.
Ngay sau đó, người hâm mộ của Dụ Đồng bất chợt phát hiện anh ta đã cập nhật một trạng thái mới.
Dụ Đồng phản bác lại một bình luận tiêu cực: “Mù sao? Không thấy chúng tôi đang diễn cảnh tiếp theo
sao?”
Đồng thời anh ta đăng tải hai bức ảnh chụp cùng Khúc Kim Tích trong quá trình diễn tập.
Dụ Đồng có gần hai mươi nghìn người hâm mộ, trong đó có hơn một nghìn người hâm mộ anh ta một cách
điên cuồng, khi thấy hai bức ảnh đó liền trực tiếp vào bình luận.
“Anh Đồng! Đây là hình ảnh của hai người trong quá trình diễn tập sao?” “Trời ơi, thái độ của anh
đây sao? Không hổ danh là người đàn ông tôi thích.”
Trọng điểm là Khúc Kim Tích cùng một tổ diễn với anh sao? @Dụ Đồng.” “Anh phải cẩn thận, nhất định
đừng tiếp xúc với Khúc Kim Tích.”
“Chồng tôi đẹp trai quá! Những ong bướm xung quanh đầy nhưng chồng tôi chỉ tập trung vào phát triển
sự nghiệp, làm sao có chuyện dính vào yêu đương. Cho dù có yêu đương đi chăng nữa cũng nhất định
không chọn Khúc Kim Tích (Vô cùng không hợp).”
“Tôi chỉ có một nghi vấn, sao Khúc Kim Tích lại xinh đẹp như vậy? Ngay cả khi bị chụp trộm với độ
phân giải ảnh không cao cũng không thể giấu được khuôn mặt xinh đẹp.”
“Cùng quan điểm, tôi cũng giống với anh, tôi đặc biệt thích vẻ đẹp của Khúc Kim Tích.”
. . .
Người được bàn tán sôi nổi trên mạng là Khúc Kim Tích giờ phút này đang cuộn mình trong chiếc chăn
bông mà ngủ một cách thoải mái, cho đến tận sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới thức
giấc, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi phóng xe đến trường quay.
Vừa đến trường quay liền phát hiện ánh mắt của những nhân viên ở đây nhìn cô có chút kỳ lạ. Lúc
trang điểm, cô gặp Mạnh Nghệ, người đóng vai mẹ của Từ Nam Nam, cô ấy ngồi phía sau cô, nói: “Cứ
nghĩ cô và Dụ Đồng không quen biết, không ngờ mối quan hệ của hai người cũng không tệ.” Khúc Kim
Tích: “?”
Mạnh Nghệ: “Biểu cảm hiện tại của cô là thế nào, nó khiến tôi nghĩ cô vô tội.”
Nói xong cô ấy cất bước đi. Khúc Kim Tích: “?”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Khúc Kim Tích không có thời gian rảnh để xem điện thoại, lại không
có trợ lý nên cô không biết những tin đồn ở trên mạng. Tuy nhiên vì hôm qua cô và Dụ Đồng đã tập
trước kịch bản cho nên những cảnh quay hôm nay cả hai đều quay một cách thuận lợi.
Mãi cho đến khi kết thúc công việc, vào lúc ăn cơm Khúc Kim Tích đọc tin nhắn mới biết chuyện gì
đang xảy ra, người theo dõi trang weibo của cô có hơn một nghìn, nhưng không mấy người là thực sự
thích cô, bọn họ chủ yếu là mắng chửi cô. Rất ít khi có một tin nhắn hay bình luận nào khen ngợi
cô, những lúc như vậy cô đều rất kinh ngạc.
“Thầy Thẩm mời mọi người ăn cơm.” Một giọng nói phấn khích vang lên khiến cho dòng suy nghĩ của
Khúc Kim Tích quay trở lại, quay đầu lại nhìn nhìn thấy Tần Tang cùng một nhân viên công tác trong
hậu trường đang bê một thùng lớn.
Hậu trường cảnh trở nên náo nhiệt, có cơm đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa đây là còn Thẩm Thính
hào phóng mời mọi người, không ít người nhìn về phía Thẩm Thính mà nói lời cảm ơn, Tần Tang liên
tục gật đầu, ánh mắt quét nhìn về bốn phía xung quanh.
Khúc Kim Tích đang ngồi trên ghế dựa, phía trước cô là một cái bàn nhỏ, những người khác đều túm
tụm tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện, không thì cùng trợ lý của mình bàn việc, chỉ có cô ngồi
một mình.
Tần Tang nhíu mày.
Lại nhìn sang Dụ Đồng, anh ta ngồi một bên, cách Khúc Kim Tích khá xa, hai người ở trong hậu trường
không hề thảo luận gì với nhau.
Khúc Kim Tích đứng dậy, bước mấy bước đã đến cạnh cậu ta.
Tần Tang tự giác nở nụ cười, tự mình cầm hộp cơm đưa cho Khúc Kim Tích, nhiều người không chú ý đến
cảnh tượng này, sau đó Tần Tang nhanh chóng rời đi.
Khúc Kim Tích mở hộp cơm ra, trong nháy mắt liền kinh ngạc vô cùng, hộp cơm có ba ngăn, còn có cả
thịt kho tàu, trang trí đẹp mắt, hương vị không thể chê, khác hoàn toàn những hộp cơm của người
khác trong tổ diễn.
Hộp cơm rất ngon cho nên Khúc Kim Tích đành bỏ lại chuyện đang đồn đoán trên mạng, ngay sau đó cô
phát hiện hộp cơm của những người khác chỉ có hai ngăn, chỉ có duy nhất hộp cơm của cô là ba ngăn.
Là Tần Tang lấy nhầm hay thực ra cậu ta cố ý mang nó cho cô?
Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Thẩm Thính đều tặng cơm cho người trong đoàn phim, lần nào
cũng là Tần Tang mang cơm đến đưa cho cô, hộp cơm của Khúc Kim Tích lúc nào cũng là ba ngăn, vài
ngày liên tục như vậy, Khúc Kim Tích cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận ra.
Buổi tối, trước khi cô đi ngủ liền nhắn tin báo bản thân không sao, không nhịn được mà hỏi: “Cái
kia. . .Mỗi ngày Tần Tang đều mang cơm cho đoàn phim, như vậy có phải quá xa xỉ rồi không?”
Thẩm Thính mời mọi người ăn cơm, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ, một hộp thì không sao nhưng
mỗi ngày có đến mấy trăm cái miệng ăn, chỉ tính đến chi phí mua cơm cho mọi người đã lên đến mấy
triệu. . .
Thẩm Thính: “Ăn không ngon sao?” Khúc Kim Tích: “Ăn ngon!”
Khúc Kim Tích tựa người vào thành giường, muốn hỏi Thẩm Thính rằng liệu anh có phải đặc biệt chuẩn
bị cho cô hộp cơm khác với mọi người, sợ bị những người khác trong tổ phim biết hộp cơm của cô khác
với mọi người, lại lo lắng những điều đó là do bản thân tự đa tình.
Nhỡ may Thẩm Thính không có ý như vậy, đơn giản chỉ muốn mời mọi người ăn cơm.
Thẩm Thính: “Cô muốn nói điều gì?”
Khúc Kim Tích: “Tôi có thể hỏi anh một suất cơm trị giá bao nhiêu tiền không?”
Thẩm Thính: “Tám mươi.” Khúc Kim Tích: “. . .”
Cô cảm giác bản thân đang đau lòng thay anh.
Do dự vài giây, Khúc Kim Tích mặc kệ bản thân có phải tự mình đa tình hay không liền hỏi: “Anh vì
muốn mang cơm cho tôi nên mới mời mọi người cùng ăn sao?”
Một lát sau mới thấy Thẩm Thính nhắn lại: “Tôi muốn nuôi heo.” Sau khi nhận được câu trả lời, Khúc
Kim Tích không khỏi tức giận.
Ngày hôm sau khi đến tổ kịch, giữa trưa Thẩm Thính lại tặng cơm cho mọi người, Khúc Kim Tích lui về
một góc, cậu ta phát những hộp cơm bình thường cho người trong tổ kịch, nhìn vô cùng hòa đồng.
Nhưng mà. . .
“Cô Khúc còn chưa đến lấy cơm.” Tần Tang nói một câu, đa số những người có mặt đều liếc nhìn về
phần cơm của Khúc Kim Tích sau đó xoay người rời đi.
“Anh Tần thật nhiệt tình, còn tự tay đưa cơm cho Khúc Kim Tích, thầy Thẩm đúng là có tâm, ngay cả
một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải nhờ trợ lý lớn như anh Tần đây thì mới yên tâm, hơn nữa còn
mất một khoản tiền để mời chúng tôi.”
“Đúng vậy, nếu tôi là Thẩm Thính, nhất định sẽ không quan tâm đến Khúc Kim Tích.”
“Không có biện pháp nào khác, Khúc Kim Tích cùng thầy Thẩm có khá nhiều cảnh diễn chung, chỉ có thể
thấy rằng thầy Thẩm là một người tốt.”
. . .
Khúc Kim Tích ăn hộp cơm sang trọng, giả vờ như không nghe thấy những lời đó, nhìn người khác ăn
cơm một cách vui vẻ, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi chua xót.
Tối hôm đó, thông qua Tần Tang mà Khúc Kim Tích biết được ngày mai cô có một cảnh diễn chung với
Thẩm Thính, liền nhắn tin cho Thẩm Thính:
“Anh Thẩm, tôi có thể cùng anh diễn trước cảnh ngày mai không?” Thẩm Thính cũng muốn luyện trước
cảnh ngày mai với bạn diễn.
Thẩm Thính: “Được.”
Khúc Kim Tích thay quần áo chỉnh tề, trước lạ sau quen, hiện tại đi lên lầu tìm Thẩm Thính cũng
không phải lần đầu tiên cho nên không quá ngại.
Không ngờ vừa mở cửa ra, phòng bên cạnh cũng mở cửa, Dụ Đồng đi đến, nhìn thấy dáng vẻ lén lút của
cô, ánh mắt nhíu lại: “Cô muốn đi đâu?” Khúc Kim Tích: “. . .”
Nói gì bây giờ?
“Không đi đâu cả, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo mà thôi.” Cô mỉm cười làm như không có chuyện gì mà
trả lời.
Dụ Đồng nhìn cô một lát, không nói gì, sau đó đóng cửa lại rồi đi về phía trước, vừa đi được hai
bước liền dừng dại, quay đầu nhìn cô nói: “Tôi đi ra ngoài ăn bữa khuya, tiện thể cũng có chuyện
muốn bàn cùng cô, đi cùng đi?”
Khúc Kim Tích cự tuyệt: “Lần trước những hình ảnh cùng anh diễn xuất đã bị tung lên mạng, hiện tại
còn đi ăn khuya, nếu như bị phóng viên chụp ảnh được, như vậy thì rắc rối, hay là thôi đi.”
“Được.” Dụ Đồng nói: “Tôi hỏi cô, cô muốn bản thân lên hot search để nổi tiếng hơn?”
“Đương nhiên là không phải, lúc ấy tôi đang ngủ, hơn nữa chẳng phải tôi cũng đã nói với anh rồi
sao, tôi hoàn toàn không biết chuyện này lại lên hot search.”
Sau khi biết chuyện này, để tránh Dụ Đồng hiểu nhầm, Khúc Kim Tích đã nhắn tin giải thích với anh
ta rằng không phải cô muốn lợi dụng việc này mà lên hot search, đồng thời chuyện này cũng không
phải cô phát tán, cô không hề có chụp ảnh anh ta.
Cô chính trực nhìn thẳng vào Dụ Đồng: “Không phải anh cũng muốn lên hot search đấy chứ?”
Dụ Đồng rời đi với sắc mặt u ám.
Khúc Kim Tích nhanh chóng nhận ra bản thân đã quá lời, đợi một lát sau khi tâm tình đã ổn định có
mới lên tầng mười hai.
Nhẹ nhàng gõ cửa, không nghĩ tới người ra mở cửa sẽ là Thẩm Thính, Khúc Kim Tích kinh ngạc, theo
bản năng nói: “Tần Tang đâu?”
Thẩm Thính thản nhiên đáp lại: “Cô đến đây để tìm cậu ta?”
Khúc Kim Tích lập tức lắc đầu, cô chỉ là không ngờ đến anh là người mở cửa, mọi lần trước khi cô
lên đây đều là Tần Tang mở cửa.
Thẩm Thính né người sang một bên để Khúc Kim Tích đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ có mỗi mình Thẩm Thính, Khúc Kim Tích nghi hoặc nhìn xung quanh liền phát hiện, từ
trước đến nay cho dù là ở phim trường hay ở nhà Tần Tang đều luôn bên cạnh anh, nhưng hiện tại lại
không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
“Trợ lý cũng có quyền ra ngoài thả lỏng.” Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thính vang lên, một lần nữa
anh ngồi trở lại trên sô pha, không để ý mà nói: “Sao lần này lại lên lâu như vậy?”
Thẩm Thính thuận tay mở vài trang kịch bản, nói: “Nghe nói hai người cùng học chung thời đại học.”
Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, bản thân đã kết hôn với Thẩm Thính, liệu nhà họ Thẩm
có điều tra về chuyện tình cảm trước đây của cô không?
Nếu điều tra ra, liệu Thẩm Thính có biết? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh không biết.
Khoan đã, biết cũng đâu có sao, Thẩm Thính cũng không ghen, cô đang suy nghĩ cái gì vậy.
Chẳng qua bọn họ chưa thành công trong việc ly hôn cho nên anh chú ý đến cô một chút.
“Đúng vậy.” Khúc Kim Tích gật đầu: “Nhưng đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, lần này
không ngờ lại trùng hợp ở chung một tổ diễn.”
Cô quan sát biểu cảm trên mặt Thẩm Thính sau nói mới thành khẩn nói: “Anh yên tâm, trước khi ly
hôn với anh, tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.”
“Lúc trước với Mạnh Thiên Hạo. . .” Nếu như đề tài xoay quanh vấn đề này, Khúc Kim Tích muốn thử
cứu hồi ấn tượng của người giám hộ là anh đối với cô.
“Chuyện quá khứ không cần nói.” Thẩm Thính nâng ánh mắt lên nhìn, thản nhiên nói: “Cô rất muốn ly
hôn?”
Ánh mắt sắc bén của Khúc Kim Tích nhận ra rằng sắc mặt của Thẩm Thính không tốt, sự tức giận hiện
rõ lên khuôn mặt, chẳng lẽ cô đã nói sai câu nào khiến anh mất hứng?
Là bởi vì cô nói ra cái tên Mạnh Thiên Hạo?
Nhưng mà cô chính là dùng tiền của Thẩm Thính để nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, đây chính là đội nón
xanh cho anh, tuy rằng chuyện này không phải là thật nhưng khó có thể giải thích được.
Không đợi Khúc Kim Tích nghĩ ra câu trả lời vẹn cả đôi đường, Thẩm Thính nhìn cô một cái, cầm lấy
kịch bản: “Đoạn này bắt đầu từ cảnh nào?”
Nhanh chóng chuyển đề tài, đi vào đề tài chính, Khúc Kim Tích quyết tâm đặt mọi suy nghĩ vào kịch
bản. Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai người cùng nhau diễn trước cảnh quay ngày mai hai lần.
Khúc Kim Tích uống một ngụm nước để ấm giọng, Thẩm Thính chỉ vào một túi đặt trên bàn: “Tần Tang
vừa mới mang cái này về, cầm ăn đi.”
Sau khi được sự cho phép, Khúc Kim Tích cũng không nghĩ nhiều mà mở gói ra ăn, là một túi hoa quả
ngọt, nhìn chúng vô cùng đáng yêu.
Cô vừa định há miệng liền đột nhiên nhớ tới chuyện được tặng cơm, sau đó nghĩ đến câu nói tối hôm
kia của Thẩm Thính: Tôi muốn nuôi heo.
Động tác chậm lại, sau đó bỏ chúng lại trong túi. Thẩm Thính chậm rãi nâng ánh mắt.
Chống lại ánh mắt của anh, Khúc Kim Tích nói một câu: “Không ăn, tôi không phải là heo.”
Thẩm Thính dùng điện thoại rồi ấn vào một bức ảnh, sau đó đưa cho Khúc Kim Tích.
Màn hình là một con heo con màu hồng nhạt đang cắn bánh bích quy vị chocolate.
Khúc Kim Tích: “. . .”
“Tôi, tôi về đây.” Nhìn thấy bức ảnh con heo tham ăn này, Khúc Kim Tích chỉ biết phản bác lại một
cách yếu ớt.
“Còn nữa, một phần cơm có giá quá đắt, mời bọn họ ăn một bữa là được rồi, ngày nào cũng mời, còn
tưởng anh đang làm từ thiện.”
Thẩm Thính nhìn chằm chằm vào cô, vài giây sau mới nói: “Ngày mai Tần Tang sẽ không mang đến nữa.”
Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở khẽ ra một hơi, lại cảm thấy có chút hối hận. Ngày mai không mang cơm
đến nữa, như vậy cô sẽ không được ăn những suất cơm ngon miệng.
“Bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa đến phòng hóa trang của tôi ăn cơm.” Giây tiếp theo lời nói của
Thẩm Thính liền phá vỡ những suy nghĩ của Khúc Kim Tích.
”Hả?”
“Làm sao?”
“Hậu, hậu trường nhiều người như vậy, sẽ bị chú ý.” Khúc Kim Tích sợ tới mức nói lắp.
Khóe miệng Thẩm Thính nhếch lên, nói: “Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ không có cách nào trốn đi?”
“Tôi. . .” Phải nói như thế nào đây.
Cái gì? Thẩm Thính khen cô thông minh, ách. . . Trọng điểm không phải cái này, Khúc Kim Tích nắm
chặt áo, nói: “Tôi không đến có được không?”
Thẩm Thính tựa lưng vào ghế, đôi chân thon dài, tao nhã khẽ vắt lên nhau, hai tay đặt lên đầu gối,
ánh mắt hướng về phía Khúc Kim Tích, một lát sau, thản nhiên mở miệng: “Kế hoạch nuôi heo của tôi
còn chưa kết thúc, cô không đến, lần sau biến hình đừng nghĩ đến chuyện nhờ tôi làm người giám hộ.”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp!