Ngô Bỉnh Vượng tản bộ cùng vợ, cameras điện thoại quay thẳng mặt họ, hoàn toàn không có chút gánh nặng nào.
Hai người biết cháu gái đang quay một gameshow nhưng không biết chương trình này phát sóng trực tiếp, còn tưởng lúc này Mạc Tuệ rảnh rỗi có thể nhận điện thoại nên không hề cố kỵ mà kể việc nhà.
Trong phút chốc hết hỏi Mạc Tuệ lần trước tham gia chương trình đã sử dụng son môi màu gì, lại muốn biết váy của cô có phải mẫu mới nhất không. Lâu lâu hai người họ giận dỗi nhau mấy câu, nhưng sự thật lại là rải cơm tó ngập mặt, khán giả trong khu bình luận còn xuýt xoa cơm tó của cặp vợ chồng trung niên này cũng rất ngon.
Ngô Bỉnh Vượng biết tính cháu gái mình lạnh nhạt, thấy cô không trả lời cũng chẳng thèm để ý, hắng giọng, chuẩn bị nhắc lại đề tài cũ: “Tuệ Tuệ à, vợ chồng hai đứa lâu lắm rồi không về nhà ăn cơm đấy, sao hai…
“Cậu à.” Mạc Tuệ cắt ngang lời ông, điện thoại hơi di chuyển, màn hình xuất hiện thêm những gương mặt xa lạ.
Đôi mắt Ngô Bỉnh Vượng trừng lớn, lập tức nuốt lại lời còn chưa nói xong.
“Mợ, son môi lần trước là chuyên viên trang điểm đưa con dùng, không biết là màu gì. Chút nữa con hỏi rồi ngày mai cho người đưa qua.”
Triệu Yến Cần vội đáp: ” Được rồi, Tuệ Tuệ cháu vội thì cúp trước đi.”
Chờ đến khi video call kết thúc, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau.
Từ khi nào cháu gái nhà ngoại nhà bọn họ quen biêt nhiều bạn bè ngồi ăn cơm đến vậy?
Đôi vợ chồng già lộ ra nụ cười vui mừng, hai chân như tràn đầy sức lực, từ tản bộ biến thành thi đi bộ nhanh.
…
Bên kia, sau khi cúp điện thoại, gương mặt Mạc Tuệ không chút biểu cảm nhìn Trang Như Nhân.
Ánh mắt Khương Lâm và Tần Phong cũng tràn đầy sự khinh thường.
Hai người họ cũng muốn cọ nhiệt độ một phen nhưng trước giờ bọn họ chưa từng làm việc nào xấu hổ như vậy.
Làm trò hất nước bẩn lên người Ảnh hậu trước mặt khán giả, năng lực ở đâu ra vậy?
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Trương Tân Minh phá tan không khí trầm mặc, lúng túng lên tiếng: “Như Nhân không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với cô ấy.”
” Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn không hiểu chuyện?” Khương Lâm nghiêng đầu, liếc mắt cô ta một cái.
Trang Như Nhân sững sờ tại chỗ: ” Làm, làm sao có thể…”
Chút thông tin này là do mẹ cô ta làm trợ lý nghệ sĩ cho biết, chắc chắn không sai được.
“Như Nhân, mau xin lỗi cô Mạc đi.” Đầu Trương Tân Minh đổ mồ hôi lạnh, giật nhẹ tay áo vợ.
Nhưng có vẻ Trang Như Nhân đang choáng váng, ngu ngơ nhìn Mạc Tuệ, không thể tin vào mắt mình.
Khán giả có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không khỏi choáng váng trước vở kịch gay cấn này.
Vật liệu xây dựng Đỉnh Vượng chính là xí nghiệp lớn, không ít người nghe qua công ty này nhưng lại không biết, đây chính là do cậu của Mạc Tuệ lập nên.
Cho nên, không chỉ riêng sự nghiệp Mạc Tuệ phát triển tốt, mà thân thế cũng không thể khinh thường.
“Ba Lâm, mẹ Khương, tụi con ăn no rồi ạ.” Lập Lập đẩy cửa phòng đi ra, phía sau có hai cái đuôi nhỏ đi theo.
Có thể thấy, ba đứa nhóc ở chung khá tốt, ít nhất đến bây giờ vẫn cười tười, không khóc không quậy, đến Ni Ni cũng ngoan ngoãn thật sự.
sự xuất hiện của bọn trẻ đã làm dịu tình hình căng thẳng, Trang Như Nhân thở phào nhẹ nhõm, ý đồ muốn lấp liếm cho qua.
Cô ta kéo Ni Ni đến bên cạnh mình, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nhóc, dịu dàng nói: ” Vừa rồi Ni Ni ở bên trong chơi cái gì với các bạn?”
“Nói chuyện phiếm.” Ni Ni cùng mẹ thực tập còn chưa có thân đến vậy, dừng hết sức né tránh cô ta xoa mặt, mệt muốn đứt hơi.
“Nói cái gì vậy?” Trang Như Nhân làm bộ dáng cảm thấy hứng thú.
Các khách quý đều là người trưởng thành cả rồi, đều rõ ràng đạo lý làm người phải lưu lại một con đường lui, không ai nhắc lại chuyện ban nãy Trang Như Nhân nói xấu Mạc Tuệ nữa.
Dù sao trong mắt nhiều khán giả, sau chương trình này cô ta sẽ không khá hơn được.
“Nói về chuyện An An là cô nhi ạ.” Ni Ni quay đầu, khoác lấy vai AA, hệt như một nữ hiệp trượng nghĩa, “Bọn con đã hứa với nhau rồi, sau này con sẽ bảo vệ cậu ấy.”. Gương mặt nhỏ của An An ngước lên nhìn Ni Ni với vẻ sùng bái.
Mặt Trang Như Nhân trắng bệch, có ý đồ muốn nói sang chuyện khác: “Đúng rồi—–“
Nhưng Khương Lâm lại không cho: “Nhóc con, sao con biết chuyện cô nhi?”
Trang Như Nhân nhìn ra ngoài cửa, nôn nóng lên tiếng: “Bánh kém dâu tây sao còn chưa tới?”
Ni Ni không hề nghĩ ngợi, tay nhỏ chỉ chop mũi Trang Như Nhân: “Là cô ta nói cho tôi biết!”
Mặt Trang Như Nhân xám như tro tàn.
Ni Ni ôm chặt vai An An, thở phì phò đáp: “Khinh thường bạn của tôi, chính là khinh thường tôi, tôi muốn cho ba ba thay đổi cô ta! Đuổi đi đuổi đi!”
Mọi người ở đây trừng lớn đôi mắt.
[ Ha ha ha ha, đại khái trong lòng Ảnh hậu bảo: Đứa trẻ này biết điều thật, đỡ cho mình phải ra tay gây áp lực cho tổ chương trình.]
[ Trang Như Nhân quá độc ác, hồi trước còn bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc, mau cho hai người này cút khỏi chương trình đi.]
[ Tình cảm hai chị em An An và Ni Ni tốt hơn rồi ha? Tui tuyên bố, cho Trang Như Nhân và Trương Tân Minh cút khỏi chương trình nhưng hiệp nữ nhỏ Ni Ni thì cần phải giữ lại!]
[ Ban nãy ai bảo Ni Ni là trẻ hư con nhà giàu mới nổi ấy nhỉ? Vả mặt đi.]
Vả mặt liền vả mặt đi.
Thật ngọt.
…
Trang Như Nhân đã không còn mặt mũi đối mặt với mọi người, làm như say không biết gì mà về nhà.
Bánh kem dâu tây rốt cuộc cũng đến, nhưng bởi vì quá trễ,Khương Lâm trực tiếp cắt ra để mọi người cầm về.
Lúc về, hai tay An An cầm đĩa giấy như, đôi mắt như mọc trên bánh kem.
“An An, lần sau nhớ đến chơi nha.” Khương Lâm và Tần Phong đứng ở cạnh cửa cười tủm tỉm, cùng nhau nói.
An An mềm mại đồng ý, cầm bánh kem của mình đi ra ngoài.
“Đi ngược rồi.” Mạc Tuệ hô một tiếng, thấy cô nhóc không nghe thấy, muốn kéo cánh tay bé, lại thu tay, cầm bình nước nhỏ treo lên.
“Ở bên kia.”
An An lúc này mới chú ý xung quanh, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
“Tai nhỏ bỏ nhà trốn mất rồi ạ…”
Các cô chú tốt bụng sẽ tặng sách tranh cho cô nhi viện, bé học được câu này từ nóMột lớn một nhỏ về đến nhà.
Chờ mẹ thực tập mở đèn, đứa trẻ chạy nhanh đến bàn ăn, đặt bánh kem lên.
Tay nhỏ không cẩn thận dính vào bánh kem, cô bé không dám bỏ, thật cẩn thận liếm sạch.
Thật ngọt nha!
“Con có thể ăn không?” Mắt hạnh của An An đã lớn còn lớn hơn, mang vẻ mong chờ, thật cẩn thận nhìn Mạc Tuệ.
“Có thể ăn nhưng rửa tay trước đã.” Mạc Tuệ đáp.
An An vui vẻ đến hỏng, “lạch bạch” chạy đi rửa tay.
Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô nhóc, Mạc Tuệ cũng ko nhận ra rằng khóe môi của mình đang cong lên.
Đứa bé rửa tay sạch sẽ đi ra đã muốn lôi kéo Mạc Tuệ ăn bánh kem.
Nhưng tay nhỏ chưa kịp chạm đến đã bị Mạc Tuệ không dấu vết né tránh.
Mạc Tuệ dùng tay lưu loát cuộn tóc dài, cứng đờ mà ho nhẹ một tiếng: “Mau ăn đi.”
Đứa nhỏ hoàn toàn không nhận ra nhảy nhót chạy tới bàn ăn, leo lên ghế trẻ em.
Tay nhỏ của cô bé cầm cái muỗng, tò mò nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn camera ở trong góc.
An An rất thông minh, biết 8 giờ rưỡi là thời gian phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa.
Nhưng mà trên đồng hồ có kim dài kim ngắn, bé xem không hiểu.
Nhìn theo ánh mắt An An, Mạc Tuệ xem thời gian.
“Bây giờ mới 8 giờ.” Cô giải thích, “Nhưng trọng tâm phát sóng ở phòng bên cạnh cho nên phòng của chúng ta không có mở.”
An An cái hiểu cái không gật đầu.
[ A a a a ——- không phải đâu, máy quay phim đang mở, tụi tui đang xem nha!]
[ Ảnh hậu, cô nên tỉnh táo lại chút đi, làm sao tổ chương trình có thể bỏ lỡ bất cứ đề tài nào, chắc chắn muốn quay cuộc sống sau khi về nhà của cô đó!]
[ Liệu có phải sẽ thấy được một mặt không chút phòng bị của Ảnh hậu?]
[ Còn có nhóc con An An của chúng ta, so với mới đến đây càng hoạt bát hơn một chút rồi…]
Khán giả trong phòng phát sóng kêu ngao ngao nhưng An An và Mạc Tuệ lại hồn nhiên nhìn bánh kem không hề hay biết.
Bánh kem bơ dày đặc, mặt bánh trang trí nhiều trái dâu tây bị cắt đôi, cô nhóc dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ đưa vào miệng.
Vị thanh dịu và đậm đà tràn ngập khoang miệng, sau khi đầu răng cắn nhẹ vào hạt kê, vị thanh thanh ngọt ngào của dâu tây lại bật ra.
Hương vị ào đến từng lớp một, bạn nhỏ chưa khen ngợi miệng đã không dừng lại được rồi.
Ăn thì ăn nhưng vẫn chia sẻ.
Trên đĩa giấy nhỏ có hai miếng bánh kem đã được cắt, An An ăn một miếng rồi ngoan ngoãn buông cái muỗng.
“Dì ăn đi ạ.” Cô bé nhẹ giọng nói.
Hai người bạn tốt bé mới quen trong chương trình đều gọi các dì là mẹ, ví dụ như “mẹ Khương”, hoặc “mẹ Trang” nhưng An An không dám gọi như vậy.
“Dì không ăn.” Đôi lông mày Mạc Tuệ hơi nhướng lên.
An An nghe vậy, đôi mắt to ngập nước lại đặt trên bánh kem.
Ban đầu cô chỉ tính cho An An ăn hết bánh nhưng nghĩ kĩ để trẻ con ăn nhiều đồ ngọt trước khi ngủ như vậy hình như không tốt lắm thì phải?
“Không thể ăn nữa, con mau đi rửa mặt đi, chờ một chút, dì giúp con——-” Mạc Tuệ chần chờ một chút.
“An An sẽ tự tắm ạ!” Cô nhóc bảo.
Cái này dễ làm.
Mạc Tuệ chuẩn bị cho đứa bé quần áo cần mặc, sau đó trở lại thu dọn bàn ăn, một tay cầm lấy đĩa giấy đến thùng rác trong bếp.
Độtt nhiên ánh mắt cô dừng lại.
Mạc Tuệ chưa bao giờ quan tâm một ngày ba bữa mình ăn gì.
Thỏa mãn ăn uống nhất thời sẽ khiến bản thân béo lên, đồng thời làn da cũng lão hóa nhanh do nạp quá nhiều đường.
Nhưng bây giờ nhìn bánh kem, vậy mà cô lại có chút động tâm.
An An ăn quá ngon.
Bộ dáng thỏa mãn kia, phảng phất như trên thế giới không có cái gì phiền não cả.
[ Chẳng lẽ Mạc Tuệ muốn ăn?]
[ Tất nhiên không có khả năng rồi. Chế độ ăn uống của cô ấy nghiêm khắc như vậy, sao có thể hơn 8 giờ tối lại ăn thêm nhiều năng lượng như vậy chứ!]
[Ngay cả bữa sáng cũng không thể nào, năm ngoái tui xem vlog đoàn đội Mạc Tuệ làm, thực đơn của cô ấy rất đáng sợ, chỉ có mấy miếng rau xanh mà được coi như bữa ăn chính.]
[ Vì là fans nên tui rất đau lòng cho cô ấy, kỉ luật như vậy, chắc sẽ không có bất kì sở thích nào cả.]
[ Lầu trên, nhìn số dư thẻ ngân hàng tự dưng thấy đau lòng cho mình quá]
Mạc Tuệ nhìn bánh kem một lúc lâu.
Cô cảm thấy hình như trên miếng có một người tí hon đang vẫy vẫy tay mời mình ăn.
Ăn đi, ăn đi, một ngụm mà thôi.
Cuộc sống thật khó khăn.
Mạc Tuệ khẽ nhíu mày.
[ Tại sao tui có cảm giác cô ấy rất muốn ăn vậy?]
[ Nhìn biểu tình rối rắm của cô ấy, hoàn toàn không giống bộ dáng lạnh lùng thường ngày, hệt như một lần tui giảm béo thất bại…]
[ A a a —————trông Mạc Tuệ có chút đáng yêu.]
[ Ăn đi, lấy thìa!!! Cảm ơn tổ chương trình không có đóng cameras, màn ăn vụng này tuyệt thật!]
Quả nhiên Mạc Tuệ cầm cái muỗng.
Đối mặt với cái bánh kem, cô quay mặt đi thấy chết không sợ mà múc một miếng.
Cắn một miếng, cô ngây người, hàng lông mày giữa từ từ giãn ra.
Cầm bàn chải nhỏ từ phòng vệ sinh đi ra, miệng An An chứa đầy bọt kem đánh răng, dùng sức chớp mắt.
Đúng lúc 8 giờ 30 phút, phòng phát sóng “Bụp” một tiếng chuẩn bị đóng cửa.
Khán giả cầm điện thoại lâm vào trầm tư.
Sáng mai trở lại phòng phát sóng không biết có thể thấy được hình ảnh Mạc Tuệ bị quê không?
Còn có, không biết Trang Như Nhân có bị Ni Ni đuổi ra khỏi chương trình không?
– ————————————————-
Mik đã sắp xếp được lịch học của mik rồi, chỉ nghỉ được có tối 4, 5, chủ nhật,〒▽〒 nên hok biết bao giờ ms có thể bão chương nhưng mik sẽ cố gắng tích lũy chương để bão cho mọi người. Yêu mọi người nhiều lém, hihi ???