Căn bản Mạc Tuệ sợ đứa bé quá miễn cưỡng, muốn từ chối ý kiến bé đưa ra.
Nhưng ai ngờ, An An và thợ chụp ảnh đều đang nóng lòng muốn thử.
Đặc biệt, nhiếp ảnh gia còn phấn khích đến nỗi muốn cầm máy quay để thông báo cho khán giả.
Thể hiện cảm xúc trên ảnh tuyên truyền là điều mà nhiếp ảnh gia theo đuổi, bây giờ vất vả lắm mới có được hy vọng, anh ta không nghĩ sẽ thông báo cho khán giả biết trước được.
Anh ta phải sử dụng chiêu cuối.
Màn ảnh phát sóng trực tiếp bị dời đi quay Nguyễn Tình Tình.
Cô ta vui sướng không thôi, nhanh chóng bắt lấy cơ hội dành cho bản thân và con gái.
[Tui đã nói rồi, Mạc Tuệ không làm được đâu, đến chụp ảnh cũng không làm được.]
[Đừng nói là cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng nha? Thật nực cười ha ha ha ha]
[ Nói không chừng ảnh tuyên truyền tung ra căn bản không có ảnh của cô và An An đó.]
[ Tội nghiệp cho cô nhóc An An, không chụp được ảnh nào đẹp, tui muốn lấy ảnh này làm hình nền di động đó.]
…
Studio quay chụp xong trước mười hai giờ.
Các khách quý vốn cho rằng có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng ai biết, tổ chương trình đã sắp xếp trạm tiếp theo là người lớn dắt trẻ con đi dã ngoại.
Chương trình sắp xếp một chiếc xe buýt, bọn họ ngồi cùng nhân viên công tác lên xe xuất phát.
An An vô cùng mong chờ, từ lúc lên xe vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, trông ngóng nhanh đến địa điểm.
Mạc Tuệ cũng bị cảm xúc của cô bé ảnh hưởng, suy nghĩ một hồi cảm thấy đi ra bên ngoài một chút hình như cũng rất thú vị.
Xe buýt chạy đến công viên xanh ở ngoại ô.
Vừa xuống xe, đầu Kỳ Kỳ và Lập Lập liền rũ xuống.
Cũng chỉ là một cái công viên, trừ bỏ cỏ và cây, cái gì cũng không có!!
“Hòa Hòa, đừng giận dỗi nữa.” Tiêu Thấm nói với đứa trẻ, “Ba nói con thích nhất là ra ngoài chơi, ngày thường nhõng nhẽo đòi dẫn đi, tuy con không cần dì nhưng ít nhất cũng nên chơi vui vẻ được không?”
Tô Hòa Hòa đã 6 tuổi, cũng là độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, khó chịu nhấp miệng.
Vẫn là An An quay đầu, nhỏ giọng bảo: ” Chị ơi, chúng ta cùng nhau dã ngoại đi.”
Tô Hòa Hòa có được bậc thang, đuổi kịp bước chân cô bé.
Trẻ con luôn thích chới với những đứa bé lớn hơn mình, An An cũng không ngoại lệ.
Tô Hòa Hòa đi theo bên cạnh, bước chân nhỏ của cô bé uyển chuyển, nhẹ nhàng.
Mạc Tuệ đã thay thành đôi giày đế bằng mà chương trình chuẩn bị, không khí của công viên tươi mát. Đột nhiên cảm thầy tâm tình thả lỏng không ít.
Khó trách bác sĩ Lâm nói nên tiếp xúc nhiều hơn với thiên nhiên.
Đi được nửa đường, bọn nhỏ đều khát, An An muốn uống nước, chạy “lạch bạch” đến bên mẹ thực tập.
Thấy khuôn mặt nhỏ vui vẻ của cô bé, Tô Hòa Hòa nghi ngờ hỏi: “Em thấy cô ấy à?”
“Thích.” An An xoa đầu giống như ổ gà
“Tại sao?” Tô Hòa Hòa lại hỏi.
An An suy nghĩ, quyết định nói thật: ” Bởi vì em không có mẹ, nên muốn có một người mẹ.”
Tô Hòa Hòa suy nghĩ hồi lâu: “Chị có mẹ nên không thích dì này.”
“Chị ơi, chị có hai người mẹ à.” An An lộ ra khuôn mặt nhỏ sùng bái.
Tô Hòa Hòa thở dài: “Ai da, em còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu.”
…
Nhân viên công tác đã trải xong chỗ để ăn cơm trên thảm cỏ, đặt lên một ít trái cây cùng với đồ ăn vặt.
“Như vậy mà không phải chuẩn bị tốt?” Khương Lâm kinh ngạc nói: ” Hơn nữa còn nhiều như vậy!”
Nguyễn Tình Tình cười đáp: “Buổi sáng tôi có liên hệ với biên kịch, nghe nói hôm nay muốn đi dã ngoại, lo lắng bọn trẻ sẽ đói nên chuẩn bị tốt.”
Cô ta mở một hộp cơm trong đó.
Bên trong có cơm nắm làm thành hình dạng của các con vật nhỏ, dùng rong biên trang trí càng thêm sinh động đáng yêu, trái cây cũng cắt sẵn, màu sắc tươi đẹp.
Bọn trẻ cực kỳ thích ăn những hộp cơm này, nào là trứng cuộn, sandwich cũng làm rất đẹp.
Nhìn mỗi bàn đều bày một hộp cơm tinh xảo, Khương Lâm trầm mặc.
Xong đời, hình tượng hiền tuệ bị đoạt mất rồi!
Hiện tại đổi hình tượng khác được không?
“Tôi rất thích đi chơi ở ngoại ô, nghe nói hôm nay được đi nên rất vui. Không tự chủ nhớ đến chuyến đi chơi xuân với thầy cô, phấn khích cả đêm không ngủ được. Sáng sớm nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức đã thức dậy ngay.” Nguyễn Tình Tình mở từng hộp cơm lộ ra nụ cười.
Khương Lâm nhìn cô ta, mày giữa nhăn lại như gặp đối thủ.
Cái này không chỉ là hình tượng hiền tuệ mà chính là hình tượng ngốc bạch ngọt.*
*”Ngốc bạch ngọt” là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
“Tuệ Tuệ, cậu nói thử đi?” Nguyễn Tình Tình quay đầu nắm tay Mạc Tuệ, nhiệt tình nói, ” Cậu có cảm thấy như vậy rất tuyệt không?”
Dù sao cũng là bạn học cũ, có nhiều người như vậy, Nguyễn Tình Tình làm như mình rất thân với Mạc Tuệ.
Cô ta cười vui vẻ như vậy, camera phát sóng trực tiếp không nhịn được dừng lại trên mặt Nguyễn Tình Tình lúc lâu.
Cảm nhận được camera đang quay, cô ta lại ngẩng đầu cao lên chút, thậm chí để ánh mặt trời chiếu thẳng vào chính giữa mặt.
Chỉ là, Nguyễn Tình Tình nhiệt tình như vậy cũng không có che được lấp được Mạc Tuệ.
Mạc Tuệ nhìn chằm chằm ba giây, cho đến khi cô ta buông tay ra.
“Tuệ Tuệ————-” Nguyễn Tình Tình lúng túng nói, “Cậu không thích đi dã ngoại à?”
“Tôi rất dễ bị cảm nắng.” Cô nói xong, lấy cái ô từ trong túi xách ra che nắng trên đầu mình.
Sau khi căng dù, Mạc Tuệ thoáng nhìn qua An An, xê dịch tán ô về phía cô nhóc một chút.
Khóe miệng Nguyễn Tình Tình cứng lại.
Các khách quý bên cạnh cũng có chung suy nghĩ.
“Thật sự rất nóng, mùa hè mà còn đi dã ngoại…”
“Chương trình nghĩ tới cái gì là muốn làm cái đó.”
“Tôi nghĩ đây cũng chẳng phải gameshow về du lịch, không cần thiết kéo chúng ta đi phơi nắng.”
Đột nhiên, Khương Lâm nói: “Tình Tình, cô nói đồ ăn được chuẩn bị từ hồi sáng sớm, trong thời tiết này mà đặt trong xe có khi nào bị hư rồi không?”
Nguyễn Tình Tình: “A?”
Lý Dung Dung lập tức cầm lấy một miếng trứng cuộn, ngửi ngửi.
Vừa rồi ở xa nên không chú ý tới, hiện lại để dưới mũi ngửi thử—-.
Thực sự có chút mùi khác.
“Đừng ăn, ăn vào bị đau bụng đó.” Lý Dung Dung nói.
Vốn đã đem cánh gà nhét vào trong miệng, Lập Lập liền choáng váng, lập tức vứt miếng gà đi, chưa gì đã khóc “Oa” rồi.
“Có phải tớ bị trúng độc rồi không?”
Nhìn một màn này, khán giả đang xem phát sóng cũng cảm thấy buồn cười, lại đau lòng nhóc con.
[ Sao tui cảm thấy Nguyễn Tình Tình có chút ố dề? ]
[ Ánh mắt trời nóng như vậy, nhà người khác đều không muốn ra khỏi cửa, cô ta không có cảm giác nóng à, còn ngẩng mặt về phía mặt trời chói chang, đã vậy còn nói thích nữa chứ…]
[ Nguyễn Tình Tình tham gia vào chương trình này làm tui cảm thấy tiếc cho khả năng diễn xuất của cô ta, mau vào đoàn phim đi, diễn nhiều thật.]
…
Lúc này, ở nơi dã ngoại, tiếng khóc của Lập Lập đã ngừng.
Bởi vì Tần Phong và Tần Phong sợ cậu nhóc khóc, hơn nữa tổ chương trình cũng sợ đứa trẻ xảy ra vấn đền nên để hai vợ chồng dẫn cậu về nhà quan sát rồi.
Vành mắt Nguyễn Tình Tình đều đỏ, giúp chương trình chuẩn bị đồ ăn cho dã ngoại nhưng lại thành như vậy, nước mắt như hạt đậu bất giác rơi xuống.
Kỳ Kỳ duỗi tay lau nước mắt của mẹ nhưng giống như đã động đến tuyến lệ, không thể dừng lại.
*Tuyến lệ: Tuyến nước mắt.
Cuối cùng vẫn là An An lấy khăn tay hình thỏ con của mình đưa cho Kỳ Kỳ.
“Con không cần lo cho mẹ.” Nguyễn Tình Tình lẩm bẩm, ủy khuất nói.
Kỳ Kỳ luống cuống tay chân, bất lực đứng tại chỗ.
Mạc Tuệ cầm ô, mắt thấy An An cứ ba bước quay đầu lại một lần, lo lắng nhìn Kỳ Kỳ.
Cô quay đầu lại, nói với người vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình- Nguyễn Tình Tình: “Cô dọa đến đứa bé rồi.”
[ Nguyễn Tình Tình nghiêm túc à?]
[ Đã làm mẹ, tốt xấu gì thì cũng phải kiểm soát cảm xúc một chút đi, biết tính cách mình yếu đuối thì cũng không cần thể hiện trước mặt trẻ con mà không chút che giấu vậy. ]
[ Bạn nói nghe hây ghê ha, mẹ chứ đâu phải siêu nhân, vì cái gì lại không thể có cảm xúc của chính mình. ]
[ Chẳng lẽ cô ta không thấy Kỳ Kỳ đang sợ hãi sao? Đứa trẻ biết mẹ khóc, nhưng lại không biết vì cái gì lại khóc như vậy, thực sự sẽ dọa đến cô bé. Nhớ tới tui khi còn nhỏ, ba mẹ cãi nhau đòi ly hôn, mẹ liền ôm tui khóc, làm tui phải đi cầu xin ba.]
[ Ôm chị em lầu trên một cái, tui cũng trải qua chuyện này rồi.]
[ Rất nhiều người nói, chúng ta phải đồng cảm với bọn họ, bởi vì mẹ quá yếu đuối nên chúng ta mới học cách kiên cường để bạo vệ bọn họ. Nhưng hãy suy nghĩ cẩn thận một chút đi, lúc đó chúng ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Hi vọng mẹ tôi xem chương tình này, nhìn mấy cái bình luận của mấy người, đây mới là điều mà chương trình ba mẹ thực tập muốn mang đến, chúng ta tự hỏi… ]
…
Lăn lộn cả một ngày, bọn nhỏ đều đã kiệt sức.
Lập Lập mang theo lo sợ bất an mà về nhà, trên đường đi đều nhắc mãi, sợ chính mình trúng độc.
An An cũng khẩn trương, giống như người nhà của bênh nhân ở trên xe cứu thương, nắm tay nhỏ của Lập Lập, cẩn thận thủ thỉ.
May mắn là đến khi xe đến dưới lầu chung cư, cậu nhóc đã nhảy nhóc tung tăng như thường.
Nguyễn Tình Tình áy náy, rũ mắt, vành mắt hồng hồng, bộ dáng yếu đuối đáng thương.
“Đúng rồi, tổ chương trình đã tung ra ảnh tuyên truyền, đăng trên official weibo, chút nữa mọi người có thể nhìn một chút.” Nhiếp ảnh gia nói.
Rốt cuộc bộ dáng ủy khuất của Nguyễn Tình Tình cũng có chút dáo động.
Vừa rồi khi ở chỗ dã ngoại, cô ta cố gắng làm việc tốt ai ngờ thành xấu, biểu hiện không tốt chút nào.
Nhưng mà cũng mai khán giả đều có bệnh hay quên. trong chốc lát thấy ảnh tuyên truyền, lại bắt đầu khen khen khen.
Cũng không phải cô ta muốn làm chuyện xấu.
“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh pho mát.”
Nguyễn Tình Tình dẫn Kỳ Kỳ đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bánh rồi nhanh chóng đi về phía chung cư.
Vào thang máy, mở điện thoại ra.
Rất nhanh đã tìm được “offical weibo chương trình ba mẹ thực tập”, Nguyễn Tình Tình click mở bình luận.
[ A a a a a——– tui muốn hét thật lớn, đúng là giá trị nhan sắc của hai mẹ con như thần tiên.]
[Quá đẹp, làm như thế nào mà ảnh tuyên truyền lại cả cảm xúc tốt như vây?]
[ Có thể so với nhà tạp chí lớn đó!!!!!]
Tảng đá lớn treo trong lòng Nguyễn Tình Tình rơi xuống.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt di chuyển xuống——-
[ Tui thu hồi lời nói lúc trước, Mạc Tuệ, YYDS*]
*YYDS: Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.
[ Nhóc con An An quá tuyệt vời, bạn nhỏ có biểu hiện cực kỳ tốt luôn.]
[ Ô ô ô ——Vĩnh viễn là fan của cô nhóc An An và mẹ bé.]
Biểu tình của Nguyễn Tình Tình cứng lại.
Tại sao khán giả lại không khen cô ta và Kỳ Kỳ?
“Đinh”, âm thanh thang máy vang lên, cửa mở ra.
Cô ta ngơ ngác đi ra, ngón tay muốn mở poster của Mạc Tuệ và An An, nhìn xem có bao nhiêu ghê gớm.
Nhưng mí mắt vừa nhấc, đột nhiên thấy trước cửa nhà Mạc Tuệ có một người đàn ông trung niên mặc tây trang, mang giày da.
“Cô Mạc, đây là hợp đồng thỏa hiệp, nhưng mà tôi khuyên cô nên suy xét kĩ.”