Lộ Chỉ trước khi đi ngủ vẫn còn suy nghĩ, Tần Tư Hoán khả năng lớn nhất chính là muốn tìm đại một lý do để mà lăn lộn với cậu.
Rốt cuộc tính cách người đàn ông này rất biến thái, tâm lý không được bình thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tư Hoán tự đổi lại ghi chú trong điện thoại của cậu thành “Yêu chú”.
Lộ Chỉ dựa vào trên gối, nhìn đến biệt danh trên điện thoại mà xấu hổ không thôi.
Trong nháy mắt cậu còn có loại xúc động muốn bóp chết Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán là đồ biến thái, chắc là từ nhỏ đã không có ai dạy hắn hai chữ, “Xấu hổ”* này viết như thế nào đi.
Lộ Chỉ nhắm mắt lại, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Phía dưới vô cùng đau đớn, cậu đau đến “Tê” một tiếng.
Buổi tối chạng vạng ngày hôm qua, người đàn ông giống như bị điên rồi, tinh lực dồi dào, lăn qua lăn lại cậu không hề biết mệt.
Hắn thậm chí hưng phấn đến cả người run rẩy, lúc hôn môi Lộ Chỉ vẫn còn đang run.
Một chút gọi bảo bảo, một chút lại gọi cục cưng.
Lộ Chỉ cả người không có sức, cử động một ngón tay cũng không nổi, cậu đỏ mặt nằm trên gối đầu, nữa gương mặt giấu vào bên trong.
Chăn đệm màu đỏ làm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, cũng làm nổi bật lên mấy vết xanh xanh tím tím trên người cậu.
Tần Tư Hoán chống đầu ngắm cậu, đôi mắt sâu thẳm.
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có vài phần ham muốn.
Lộ Chỉ:……
Cậu sắp bị Tần Tư Hoán làm sắp chết rồi!
Vừa buồn bực, cậu còn có vài phần không phục.
Tại sao đều là con trai, tại sao tinh lực của Tần Tư Hoán lại tốt đến như vậy…… Thậm chí còn có phản ứng mỗi ngày.
Cậu như một con búp bê bị hư, bị hắn lăn lộn đến nối sắp hư đến nơi rồi.
Lộ Chỉ nằm ở trên giường cả một ngày, ngay cả một ngón tay cũng cử động không nổi.
Eo cũng đau.
Buổi tối lúc người đàn ông tắm xong, dựa sát lại gần cậu, giọng ôn nhu gọi: “Bảo bảo.”
“Lão chó già, ông đây muốn đi ngủ.” Lộ Chỉ đỏ mặt, che kín đầu, muộn tao lên tiếng.
Tần Tư Hoán ngón tay tinh xảo xóic chăn lên, rũ mắt hỏi: “Em không muốn?”
Thiếu niên khuôn mặt được giấu trong chăn đỏ, gương mặt dược phản chiếu đỏ rực, giống như một con búp bê tinh xảo đáng yêu.
Tần Tư Hoán liếm môi, ánh mắt sâu thẳm.
Cánh tay hắn dùng sức, trực tiếp đem chăn đang đắp trên người của Lộ Chỉ vứt xuống dưới giường.
Thiếu niên cả người đầy dấu vết xanh tím.
Dấu hôn ở cổ thậm chí còn muốn xuất huyết.
Cả người vừa tiếp xúc với không khí, Lộ Chỉ đã run rẫy.
Tần Tư Hoán từ tủ đầu giường lấy ra môht chiếc hộp tinh xảo, mở ra, Lộ Chỉ thấy bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, được làm rất tinh xảo, chắc là rất mắc tiền đi
Hai tay hắn cầm lấy cổ áo sơ mi, lấy ra.
Hắn rũ mắt nhìn Lộ Chỉ, trong ánh mắt là vẻ hưng phấn khó kiềm chế, nhẹ giọng dụ dỗ cậu: “Chú mặc vào cho bảo bảo nha.”
Lộ Chỉ:……
Cậu lạnh cả sóng lưng, nhìn thấy ánh mặt của Tần Tư Hoán mà run rẫy không thôi.
Lộ Chỉ trốn về phía sau, “Chú, em không thoải mái.”
Người đàn ông nâng giọng: “Hả?”
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, vươn tay, nắm lấy áo sơ mi của Tần Tư Hoán.
Người đàn ông rũ mắt, nhìn tay của cậu.
Lộ Chỉ ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, mu bàn tay trắng nõn, rất thích hợp cầm bút, đọc sách, thỏa mãn người nhìn.
Tần Tư Hoán nuốt nuốt nước miếng.
Rất đẹp.
Hắn nhịn không được muốn Lộ Chỉ.
Thiếu niên giọng mềm như bông nói: “Chú, hôm nay buổi tối không làm được không?”
Tần Tư Hoán mặt không biểu cảm, lẵ lắc đầu.
Lộ Chỉ vừa đi học, hắn liền vài tháng không gặp cậu, càng miễn bàn chạm vào cậu. Thật vất vả hắn mới ăn được, sao mà từ bỏ được.
Mới làm có vài lần, vẫn chưa dập được lửa.
Tần Tư Hoán nhíu nhíu mày, nâng mắt nhìn dấu hôn trên người cậu.
Hắn có chút nhịn không nổi.
Đó là dấu vết hắn lưu lại, là ấn ký của riêng hắn.
Lộ Chỉ nhìn ánh mắt của hắn, có chút tuyệt vọng.
Ánh mắt này của Tần Tư Hoán, rõ ràng là không cho người khác cự tuyệt.
Cậu cắn cắn môi, phía sau vẫn còn rất đau, chắc là sưng lên rồi.
Người đàn ông cầm lấy áo sơ mi, giơ tay nắm tay cậu, động tác cẩn thận mặc vào.
Hắn ôm trụ Lộ Chỉ, cho cậu ngồi thẳng, vươn tay cài nút áo lại cho cậu.
Trên người Lộ Chỉ chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi.
Áo sơ mi mặc rất vừa người, mặc ở trên người cậu rất bắt mắt, còn lộ ra xương bả vai của cậu.
Tần Tư Hoán chừa lại hai cái nút trên cùng, không có cài lại hết.
Xương quai xanh Lộ Chỉ lộ ra, hõm xâu, dụ người phạm tội.
Thiếu niên bây giờ rất thu hút ánh mắt của người khác, vừa cấm dục lại vừa dụ người.
Ánh mắt Tần Tư Hoán nhìn cậu như nhìn một món quà quý giá, bây giờ mới cầm đến tay.
Ánh mắt người đàn ông vừa là vẻ hưnv phấn không hề che giấu.
Hắn cúi đầu hôn hôn xương quai xanh của Lộ Chỉ, giọng bởi vì kích động mà run rẫy: “Thật xinh đẹp.”
Nhóc con mỗi một chỗ trên người đều rất hợp mắt hắn.
Lộ Chỉ tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra, mông đều đau.
Tần Tư Hoán tính tình rất không tốt, cậu lại không biết cự tuyệt như thế nào. Cậu cũng không biết mở miệng từ chối như thế nào.
Không thoải mái cũng là sự thật, nhưng sướng thì vẫn sướng.
Cậu nhắm mắt lại một lúc lâu, bất đắc dĩ: “Ờ, ờ một lát nữa anh có thể làm nhẹ hơn không?”
Làm gì mà mỗi lần đều giống như 800 năm chưa được gặp con trai.
Tần Tư Hoán bắt đầu cởi nút áo ra cho cậu, nút thứ ba, nút thứ tư.
Từ lần trước ở bờ sông, hắn đã muốn làm như thế này rồi.
Cả người thiếu niên rất trắng, dấu hôn trên người càng thêm bắt mắt.
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, vươn tay, run rẫy ôm Lộ Chỉ vào trong ngực.
Bàn tay hắn ở trên lưng thiếu niên, vuốt ve lên xuống.
Lộ Chỉ đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại nghe Tần Tư Hoán đang dựa vào cổ cậu, khàn khàn nói: “Phần lễ vật này, anh rất thích.”
Lộ Chỉ nâng mắt, có chút kinh ngạc.
Tần Tư Hoán đã trầm thấp nở nụ cười, hắn nghĩ, bây giờ chắc là Lộ Chỉ nghĩ hắn không được bình thường đi.
Người đàn ông như một tên biến thái, ngửi ngửi cổ cậu, mắt hồng hồng như một cánh hoa yếu ớt.
Ánh mắt hắn si mê nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, một lâu sau mới lên tiếng: “Bảo bảo, em chính là lễ cật lớn nhất của anh.”
Là vận mệnh ban cho hắn, là ông trời ban cậu cho hắn.
Con ngươi màu cafe nhạt của cậu có chút run rẫy, khi nhìn thấy bộ dáng này của Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán thoạt nhìn giống như một bệnh nhân tâm thần, không được bình thường cho lắm.
Lộ Chỉ nhướng mi, đang muốn lên tiếng nói, mình không phải là quà.
Tần Tư Hoán đã vươn tay tắt đèn trong phòng.
Trong phòng rất tối, chỉ còn lại ánh sáng cho ánh trăng chiếu vào qua khe hở của màng.
Tần Tư Hoán ngồi ở mép giường, như cũ rũ mắt nhìn cậu.
“Thích chú không?” Hắn hỏi.
Lộ Chỉ eo dựa vào cánh tay hắn, gật gật đầu có chút khẩn trương.
Càng khẩn trương càng cảm thấy thẹn!
Chỉ là thổ lộ thôi mà, có cái gì mà phải thẹn thùng chứ?!
Cậu là một người rất thuần khiết nha, không thể để chuyện này làm bẩn đi tâm hồn trong sáng của cậu được!!!
Lộ Chỉ gật đầu xong, đầu muốn hỏng luôn.
Cậu cảm giác được cảm xúc mềm mại trên trán, Tần Tư Hoán hôn hôn trán cậu, ôn nhu nói: “Anh cũng thích em.”
Lộ Chỉ nghe được tiếng vải bị xé rách.
Trong một giây ngắn ngủi, áo sơ mi trên người cậu đã bị hắn xé đi
Áo sơ mi nguyên bản đang đẹp, bây giờ bị chia làm hai nữa, chỉ còn phần cổ là còn dính lại với nhau.
Lộ Chỉ ngực căng thẳng, không ngờ Tần Tư Hoán còn có thể biến thái đến như vậy.
Xé quần áo gì đó……
Rất là thẹn có được không!!!
Tần Tư Hoán quả là người không biết xấu hổ.
Người đàn ông tay đặt sau lưng cậu, hơi dùng sức, đem áo sơ mi vứt thành hai nữa.
Tùy tay vứt xuống giường.
Hắn ôm Lộ Chỉ nằm xuống đi, hôn hôn má cậu, “Ngủ đi.”
Lộ Chỉ há miệng thở dốc, có chút ngơ ngác: “Anh…… Cái kia, chú.”
Tần Tư Hoán trả lời: “Hả?”
Ngón tay Lộ Chỉ chạm chạm bụng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh không muốn em hả?”
Tần Tư Hoán giật giật chân mày, trong lòng có một loại dự cảm không ổn.
Lộ Chỉ lại vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Thật sự không làm hả?”
Này còn khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Tần Tư Hoán nhớ rõ, cậu nói cậu không thoải mái.
Cậu không thoải mái, bọn họ liền không làm.
Lộ Chỉ thấy hắn không để ý tới chính mình, yên lòng, cằm cọ cọ, tay ôm chặt eo hắn, ngoan ngoãn nói: “Em đi ngủ ngay.”
Tần Tư Hoán trợn tròn mắt nhìn cửa sổ.
Mười phút sau, nhóc con giống như một con bạch tuột ôm chặt lấy hắn.
Lộ Chỉ còn đem chân gác lên bên hong cậu.
Tay cậu còn không thành thật, nhéo nhéo trên người Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán:!!!
Cùng Lộ Chỉ ngủ chung, rất là tra tấn có được không.
Nhóc con tướng ngủ không tốt, một là dựa sát vào hắn, không thì lăn qua lăn lại, thậm chí chút nữa còn rớt từ trên giường xuống.
Này không khác gì là một loại tra tấn ngpjt ngào.
Người đàn ông nương theo ánh trăng, nhìn đến dấu vết trên tay cậu, hôn hôn có chút thương tiết.
*
Lộ Chỉ ngủ một giấc đến thoải mái, cả người không còn đau nữa, eo chân cũng thoải mái.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao, nhảy nhót đi xuống lầu.
Tần Tư Hoán đang nói chuyện điện thoại cùng người khác, ánh mắt xung quanh chiếu lên hắn, cảm giác rất ấm áp.
Lộ Chỉ mang dép lê chạy chậm đến.
Mới vừa tỉnh ngủ, tóc cậu có chút rối, trên cổ còn dấu hôn chưa tan.
Cậu đôi mắt sáng lấp lánh, có chút vui vẻ nói: “Chú!”
Tần Tư Hoán một tay cầm điện thoại, mọit tay xoa xoa tóc cậu, ôn nhu nói: “Đi ăn cơm.”
Lộ Chỉ gật đầu, mắt đào hoa cong cong, cánh tay nâng lên, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương của Tần Tư Hoán, cười nói: “Dạ!”
Cậu xoay người đi đến bàn ăn.
Bộ dáng của nhóc con, tựa hồ không có chuyện gì.
Tần Tư Hoán cười cong cả mắt, Kiều Định bên kia nghe được hết toàn bộ câu chuyện.
Kiều Định thật muốn khóc.
Boss của bọn họ thật sự quá ôn nhu, y như một lão cha già tận tụy vì con cái!
Tiểu Chỉ cũng cmn quá đáng yêu đi!!!
Hắn tại sao lại gọi điện thoại cho Boss vào buổi sáng chứ?!
Kiều Định chua xót nói: “Boss ngàu có thời gian thì tự gọi điện thoại đi, gọi cho tôi làm gì.”
Tần Tư Hoán giọng điệu lãnh đạm: “Cậu nên biết rõ thân phận của mình.”
Kiều Định:……
Hắn thật là một người trợ lý hết lòng vì ông Boss già nhà mình!
Kiều Định nói: “Boss, ngài cùng Lộ thiếu ở bên kia chơi vui không?”
Tần Tư Hoán ôn nhu nói: “Ừ!.”
Vừa rồi hắn cũng đã cảnh cáo Kiều Định nên chú ý lại thân phận của chính mình.
Kiều Định: “Ngài cùng Lộ thiếu chơi vui vẻ, sớm trở về.”
Tần Tư Hoán giọng lạnh xuóing: “Tôi đi nghĩ phép, không có chuyện gì quan trọng đừng làm phiền.”
Kiều Định nghĩ thầm là tự ngài muốn như vậy đi?
Hắn đi theo bên cạnh Boss bảy năm, chưa bao giờ thấy bộ dáng của Boss như hế này.
Chậc chậc chậc.
Người đàn ông đang yêu, quả thật không nói lý.
Kiều Định còn muốn nói thêm, điện thoại đã bị Boss cúp.
Kiều Định:……
Vì sao đối với Lộ Chỉ thì ôn nhu như vậy, còn đối với hắn tại sao lại lãnh đạm như vậy!
Hắn là một trợ lý không hề có nhân quyền sao!!
*
Sáng sớm thành phố C ánh mặt trời mát mẻ, Sầm Tề Viễn dẫn Lộ Mạnh Thịnh và Lộ Dao đến khách sạn.
Lộ Dao hồi cấp 2 có quen một người bạn trai cặn bã, lên cấp 3 cô muốn tập trung vào việc học, nói chuyện này với bạn trai nên hắn đòi chia tay.
Lộ Dao thành tích rất tốt, từ lúc lên cấp 3 đến nay thành tích trong lớp toàn đứng hạng nhất.
Bạn trai của cô thành tích toàn là hạng mười đếm ngược.
Cô không hiểu, thật sự không hiểu được.
Cô lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, coi không ghét bỏ bạn trai thì thôi, ngược lại còn bị bạn trai ghét bỏ?
Lộ Dao tâm trạng rất không tốt.
Cô nhíu mày ngồi ở ghế phụ, nghiêng mặt đánh giá Sầm Tề Viễn.
Cô cùng với anh trai mình là đảng ‘nhan khống’**, đối với mấy cái đẹp hoàn toàn không có sức chống cự.
Sầm Tề Viễn lớn lên rất đẹp trai, là loại ôn nhu như ngọc. Không ai có thể cưỡng lại được.
Lộ Dao là người yêu cái đẹp, mắt cô tỏa sáng, giọng cũng nũng nịu như bông, mắt đào hoa có bảy phần giống như Lộ Chỉ, hoa si nói: “Sầm ca ca, chúng ta chơi ở thành phố C bao lâu?”
Sầm Tề Viễn như có như không liếc cô liếc mắt một cái, cười nói: “Chờ tâm trạng em tốt lên chúng ta liền về nhà.”
Trên thực tế là Sầm Tề Viễn không hề quá quen thuộc với Lộ Dao.
Lộ Dao nhỏ hơn hắn 8 tuổi, lúc hắn xuất ngoại nhóc con cũng mới có 10 tuổi, mặt mày còn non nót, ấu trĩ.
Sầm Tề Viễn cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng với Lộ Dao như vậy.
Chắc là tại vì cô có đôi mắt rất giống với Lộ Chỉ, dù gì cũng là em gái ruột của Lộ Chỉ mà.
Nhưng nhóc con vừa giống, lại vừa không giống Lộ Chỉ.
Ánh mắt của Lộ Chỉ mãi mãi sẽ không phát sáng giống như Lộ Dao.
Sầm Tề Viễn biết Lộ Dao rất thích gương mặt hắn, vì thế hắn cong môi, cười nói: “Ngày mai anh dẫn em cùng với chsu Mạnh ra bờ biển chơi được không?”
“Được nha.” Lộ Dao gật đầu.
Xe chạy một lát đã đến được khach sạn.
Lúc đầu là tính mướn bốn phòng, nhưng bọn họ chỉ có ba người, phòng cao nhất là Sầm Tề Viễn ở.
Đều là phòng tổng thống, tiền ở một đêm mắc muốn gần chết.
Lộ Dao bước vào phòng, suy tư nói: “Sầm ca ca thật là giàu.”
Lộ Mạnh Thịnh cũng nhíu mày.
Ông là người lớn, không nên để Sầm Tề Viễn tốn tiền như vậy, nhưng Sầm Tề Viễn chưa bao giờ sẽ nói là mướn phòng tổng thống a.
Ông nhịn không được nghĩ, nhóc con này sao vô duyên vô cớ, mời cả nhà ông đến bờ biển chơi làm gì?
Tốn tiền mua sự bình yên?
Sầm Tề Viễn cầm lấy thẻ phòng, chậm rì rì nói: “Cháu cứ nghĩ Lộ Lộ cũng sẽ đi, nên mướn dư một phòng.”
Hắn nhìn Lộ Mạnh Thịnh, như đang đợi ông lên tiếng.
“Thằng ranh kia không đến, chúng ta chơi càng vui.” Lộ Mạnh Thịnh không phát hiện, tùy tiện mà nói: “Nó hiện tại lớn rồi, nghĩ lễ cũng không thèm về nhà. Chờ lần sau nó về ông đây có đánh gãy chân nó không.”
Lộ Dao mắt trợn trắng.
Ông bố già của cô thật sự là ‘miệng chó không phun ra được ngà voi mà’***, mấy lời ông bố già cậu vừa nói, cứ như là đang mắng người ta.
Muốn anh trai coi về muốn chết, còn ở đó mạnh miệng đòi đánh gãy chân anh trai cô.
Lộ Dao mệt tâm lắc đầu, “Anh em cùbg bạn đi ra ngoài chơi.” Cô nhìn ánh mắt ảm đạm của Sầm Tề Viễn, cười ôn hòa nói.
Lộ Dao trưởng thành sớm, ở tuổi này đã hiểu được nhiều chuyện rồi. Cô không cà lơ phất phơ giống như Lộ Chỉ, chuyện gì cô cũng biết.
Cô lớn lên cùng với Lộ Chỉ, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện khác nhau, ai xấu ai tốt, cô có thể tự phân biệt được.
Cô có thể cảm nhận được mục đích chuyến đi này của Sầm Tề Viễn, chủ yếu là muốn dẫn anh trai cô đi chơi.
Nhưng cô thích gương mặt này của Sầm Tề Viễn, cho nên cũng nguyện ý giả ngu giả ngơ, cô nói: “Anh em cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Sầm Tề Viễn tay đang mở cửa cứng đờ.
Lộ Dao vẫn là chừa lại mặt mũi cho Sầm Tề Viễn, không nói trắng ra là đừng đánh ý xấu lên người anh trai cô, anh của cô là thăng nam sắt thép, sẽ không coi trọng gương mặt này của Sầm Tề Viễn đâu.
“Sầm ca ca đừng quá để ý.” Lộ Dao nũng nịu nói: “Tuy anh em không nói, nhưng em biết là nhất định anh ấy ra ngoài chơi với bạn gái rồi.”
Lộ Mạnh Thịnh đámh một cái vào gáy Lộ Dao: “Anh trai con, so với con ngoan hơn nhiều lắm, bạn gái cái gì, đừng có nói lung tung!”
Sầm Tề Viễn nghe không nổi nữa, trực tiếp đóng cửa phòng.
Sầm Tề Viễn nằm ở trên giường lớn của khách sạn.
Hắn không thể hiểu nổi, rốt cuộc trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì?
Hắn không phải chỉ là ca ca của Lộ Chỉ thôi sao?
Lộ Chỉ đối với hắn chỉ là một đứa em trai, em trai nhà bên.
Nhưng tại sao khi bị Lộ Chỉ chất vấn, nói hắn có tư cách gì làm ca ca của cậu, tim hắn sau lại khó chịu như vậy.
Vừa rồi nghe Lộ Dao nói Lộ Chỉ có bạn gái, Sầm Tề Viễn càng không chịu được.
Hắn lúc nhỏ có nhiều chuyện toàn là cùng Lộ Chỉ trải qua, nhóc con tính tình thẳng thắng, ngây thơ, đối với ai cũng chán thành.
Sầm Tề Viễn cho tới nay chỉ xem Lộ Chỉ như là một con thú cưng, yêu thích thì sờ sờ, không yêu thích thì bỏ.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, cậu thật sự ảnh hưởng rất lớn đối với cảm xúc của hắn.
Hắn xuất ngoại bốn năm thường xuyên mà nhớ đến Lộ Chỉ.
Thậm chí buổi tối cũng sẽ mơ thấy cậu.
Cảnh trong mơ thật sự không tốt, hắn đối với thân thể của cậu có ham muốn.
Lúc tĩnh lại, nhìn thấy xung quanh rất ticnh mịt.
Sầm Tề Viễn bực bội gãi gãi tóc.
Hắn cũng không biết chính mình bây giờ muốn cái gì, liền mặc kệ đi.
Hắn cầm lấy điện thoại, mở khóa, ngón tay bấm bấm tìm số điện thoại.
Bên kia giọng nữ nũng nịu, trầm thấp cười: “Sầm thiếu, sầm thiếu tìm em, có việc gì sao?”
Sầm Tề Viễn ngắn gọn nói địa chỉ khách sạn, hỏi: “Có thể đến không?”
Cô gái bên kia ước gì còn có thể lấy lòng hắn, liên đáp ứng: “Có thể có thể có thể!”
Buổi tối Sầm Tề Viễn phát tiết ở trên người cô ta xong, lại càng thêm mê mang.
Hắn dựa vào lan can của khách sạn, nhìn cảnh đêm bên dưới, nghĩ.
Lộ Chỉ tại sao lại muốn có bạn gái?
Không thể giống như lúc nhỏ, làm một em trai nhà bên, đi theo bên cạnh hắn sau?
Con gái thì có cái gì tốt?
Ở bên cạnh hắn, không tốt sao?
*
Khương Thời Ngạn sinh động kể lại chuyện trên lớp cho Lộ Chỉ: “Tiểu Chỉ, cậu không biết, lúc giáo sư gọi tên cậu, Diệp Chu Ngạo liền giơ tay, nói với giáo sư là cậu không đi học. Ai biết giáo sư cầm phấn trong tay ném vào cậu ta, còn mắng một lúc lâu. Nói cậu ta không cần tối ngày đố kỵ với bạn học, có thời gian như vậy không bằng trao dồi thêm, không cần cả ngày nỗi lên tâm tư xấu như vậy.”
Lộ Chỉ nghe xong sững sờ.
Cậu cũng không hiểu, giáo sư vì sao lại mắng Diệp Chu Ngạo.
Tuy rằng cậu rất muốn đem Diệp Chu Ngạo đánh một trận, nhưng cậu ta dù gì cũng là bạn học, đành xem cậu ta như một cục phân chuột, không cần để ý đến.
Lộ Chỉ có chút không nhịn được đồng tình với cậu ta.
Tính tình cậu ta như thế, ai mà chịu ở chung?
“Ha ha ha ha ha! Chúng tôi đều im lặng nhìn, này, từ lúc vào học đến giờ cậu ta là người đầu tiên bị giáo sư mắng! Còn có bạn học trộm quay video lại, rất là mất mặt a! Cậu ta lên mặt như vậy, từ lúc nhập học đến nay không để ai vào mắt, ỷ vào gia đình có tiền, được đi đóng phim từ nhỏ. Cậu ta bây giờ rất là mất mặt đi?” Khương Thời Ngạn nói: “Nhà chúng tôi tuy rằng nghèo, cậu ta cũng không nên nói như vậy, cậu nói có đúng không? Người nghèo cũng có cốt khí của người nghèo. Về sau tôi xem cậu ta làm sao ra ngoài gặp người, lớp chúng ta bây giờ ai cũng xa lánh cậu ấy.”
Lộ Chỉ trầm mặc.
Người đàn ông không biết từ khi nào đã dfi đến phía sau cậu, quan minh chính đại dựng lỗ tai nghe lén.
“Ai kêu cậu ta xem thường chúng ta như vậy, chỉ là được đóng vài bộ phim thôi mà? Ba tuổi được đóng phim là ghê lắm sau? Anh Trương nói, trong giới này của chúng ta, thiên tài rất là nhiều, nhưng cuóii cùng được mấy người nổi danh. Nếu ai cũng giống Diệp Chu Ngạo như vậy, tôi đây liền viết cho cậu ta một quyển 《 Thương Diệp tài tử 》****. Ha ha ha ha ha!”
Lộ Chỉ cũng bị Khương Thời Ngạn chọc cười, nói: “Được rồi, lúc cậu viết, tôi tặng cậu tiền nhuận bút.”
Khương Thời Ngạn vội nói: “Tôi ghánh không nổi nha.”
Tần Tư Hoán cũng cong cong môi.
Hắn đầu dựa trên vai cậu, không tiếng động nói nhỏ: “Ai a?”
Lộ Chỉ tiến đến bên tai hắn, thổi khí nói nhỏ: “Bạn cùng phòng với em.”
Tần Tư Hoán không lên tiếng.
Thiếu niên nói chuyện thổi khí vào lõi tai hắn, có chút ngứa.
“Đúng rồi tiểu Chỉ, anh Trương ngày hôm qua có cho tôi đi thử vai một bộ phim, đạo diễn coi trọng tôi! Tôi diễn nam số 7, tôi đếm đếm, có đến 43 lời thoại lận nha!”
“Chúc mừng nha!” Lộ Chỉ cong cong đôi mắt, cao hứng, “Cậu nhất định sẽ hót!”
Khương Thời Ngạn nhịn không được: “Tiền công đóng phim là 1 vạn 7! Đủ để tôi sài trong một năm nha! Chờ tôi đóng phim có tiền, tôi mời cậu đi ăn, dẫn cậu đi mua quần áo mới, đừng có dùng hàng vỉa hè thường xuyên, nha nha nha! Cậu về sau đừng sợ làm dơ khăn trải giường, anh đây bao che cậu, về sau chúng ta sẽ giống như Diệp Chu Ngạo, quần áo đều đem ra ngoài giặt.!”
Lộ Chỉ im lặng, vẫn không nói gì về Diệp Chu Ngạo.
Quần áo mà cậu mặc cũng là đồ hiệu mà, đâu phải lúc nào cũng là hàng vỉa hè đâu.
Chờ cậu cúp điện thoại, Tần Tư Hoán mới chậm rì rì lên tiếng: “Em ngày thường đều tự giặt khăn trải giường?”
Tâm trạng hắn đang tốt, nghe xong liền tiêu tan?
Lộ Chỉ không lên tiếng gật gật đầu, nói: “Bởi vì em rất thích sạch sẽ.”
Tần Tư Hoán cười tủm tỉm, giọng trầm thấp trêu ghẹo cậu: “Tại sao lại làm dơ khăn trải giường?”
Hắn cố ý hỏi.
Đều là con trai, ai lại không biết khăn trải giường dơ trong hoàn cảnh nào.
Nhóc con quả nhiên không nói nên lời.
Tần Tư Hoán ‘A’ một tiếng, bâng quơ nói: “Chú sai rồi, về sao không để em bị dfosi nữa, không để em làm khăn trải giường bị dơ nữa?”
“Mới không liên quan đến anh!” Lộ Chỉ tức giạn, đẩy hắn một cái, “Chú à, anh giữ lại cho mình chút mặt mũi đi!”
Người đàn ông cười cười, làn da lúa mạch phản chiếu dưới ánh sáng, lộ ra hơi thở của người trưởng thành, trầm giọng nói: “Ừm!.”
Cùng Lộ Chỉ tức giận, giọng liền mềm như bông.
Lộ Chỉ:……
Cậu càng tức giận!
Bị Tần Tư Hoán làm cho tức chết rồi!
*
Buổi chiều bọn họ ra bờ biển chơi.
Biệt thự cách bờ biển không xa, hai người thay áo tắm ở nhà, khoác áo tắm dài đi dạo.
Đây là thánh địa du lịch, tất đất tất vàng nha, Lộ Chỉ cũng không rõ, người đàn ông xây biệt thự lớn như vậy cạnh bờ biển làm gì.
Hắn lại ở không được, còn phải mướn người dọn dẹp, không thấy phí tiền à?!
Lộ Chỉ hoàn toàn không hiểu được Tần Tư Hoán vì sao muốn tốn tiền như vậy.
Có tiền mua trang bị trong game không tốt hơn sao?!
Bờ cát hiện có rất nhiều người, hai người bọn họ vừa đi qua thu hút không ít ánh mắt.
Lộ Chỉ không cần phải bàn, cậu ngủ quan sinh đẹp, lại có một đôi mắt câu người như vậy.
Tần Tư Hoán bên cạnh cậu cũng phi thường đẹp trai, là loại đẹp trai riêng biệt của người trưởng thành.
Hai người đứng chung một chỗ, đặt biệt rất thu hút ánh mắt của người khác. Đặc biệt câu người.
Một người xinh đẹp như búp bê, một người thì thành thục, làm cho mấy cô gái nhìn thấy liền mềm chân.
Sầm Tề Viễn không dẫn theo Lộ Dao cùng Lộ Mạnh Thịnh đến đây.
Hắn tâm tình hiện tại không tốt, Lộ Chỉ bây giờ cũng không có đến, hắn không cần phải hạ mình đi lấy lòng Lộ Mạnh Thịnh với Lộ Dao.
Trong ngực hắn hiện tại đang ôm môht cô gái xinh đẹp mặc áo tắm.
Cô gái dáng người rất đẹp, chỗ nào ra chỗ đó, khe ngực hõm sâu, đêm qua mới bị hắn lăn lộn, trên người còn lưu lại dấu vết ái muội.
Hắn lười biếng nâng mắt, nhìn về phía bên kia.
Liếc mắt nhìn một cái, cả người liền cứng đờ.
Hắn chỉ nhìn thấy nữa gương mặt của cậu, là gương mặt kiều diễm mà hắn quen thuộc.
Mà trên cổ cậu còn có dấu vết.
Sầm Tề Viễn vô cùng quen thuộc.
Đó là dấu hôn.
Nhiều dấu hôn như vậy, vòng quanh cổ.
Có thể thấy được là được là bị người ta thương yêu qua.
Hắn híp mắt, nhìn cổ chân dài của cậu lộ ra khỏi áo tắm.
Ngay cả cẳng chân cũng có dấu hôn, mặc dù đã nhạt, nhưng hắn vẫn phân biệt được.
Còn có người đàn ông đang ngồi xỏm bên chân thoa kem chóng nắng cho cậu.
Sầm Tề Viễn cắn răng, nói từng chữ một.
“Tần, Tư, Hoán.”
Tác giả có lời muốn nói: 【 phỏng vấn Tần tổng 】
Tôi: Xin hỏi Tần tổng vì sao lại đối xử biến thái với tiểu Chỉ như vậy?
Tần tổng:…… Này còn không phải là do cô sao.
Tôi: Tần tổng khoe khoang trước mặt tình địch, có cao hứng không?
Tần tổng: Không có. Không thích bảo bối nhỏ bị người ta nhìn.
–
– —————*——————
Edit: Lay lắc sáng giờ cũng được một chương ~~~
Hơn 5000 chữ, siêu dài…..
Tui vẫn chưa hết bệnh. Nhưng tui sẽ cố gắng. Fighting!!! Chayzo…
Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
*raw là [[“羞耻”]] Xấu hổ.
**raw là [[她和她哥都是个十足的颜控,对于长得好看的东西没有抵抗力。]]
‘Nhan khống’ thấy sắc đẹp là mờ mắt.
***raw là [[她老爸就是狗嘴里吐不出象牙来,多好的话被她老爸一说,都像在骂人。]]
‘Miệng chó không phun được ngà voi’: miệng tiện không nói được lời tốt đẹp.
****raw là [[《伤叶才子》]] tui vẫn chưa biết nghĩa của nó là gì. Cầu trợ giúp.