Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 36: Tân hôn



Ta ôm y lên hẳn ôm đến trên giường, buông màn uyên ương hồng sắc xuống.

Sa trướng rủ rơi, ngăn cách ánh đèn dầu mờ ảo bên ngoài, nửa sáng nửa tối không rõ tiến vào, biến thành hồng sắc nhẵn nhụi, có vẻ nhu hòa mà mông lung.

Ta không cởi quần áo của Đông Phương, ta chỉ cởi bỏ đai lưng của y, để cổ áo y mở càng rộng, lộ ra nửa bả vai trắng nõn, sau đó cởi quần của y đến mắt cá chân, quần áo cứ hỗn độn như vậy, nửa che đậy mà nằm xuống. Ta ôm y từ phía sau lưng, để y dựa lưng vào trong ngực ta, để y nghiêng về phía sau hôn môi ta, ta dùng một tay vuốt ve đầu vú của y, một tay nâng một chân y lên cao cao, dùng lòng bàn tay lây nhiễm tình dục mà vuốt ve trên dưới.

Đông Phương bắt đầu thở dốc, phản thủ nắm chặc mái tóc của ta, bờ môi tràn ra một chút rên rỉ.

“A… Ưm…”

Hô hấp của y phun lên mặt ta, thân thể ta bắt đầu nóng lên, xoay người y lại đối mặt với ta, sau đó ta chậm rãi dời xuống, từ đùi non bắt đầu, một đường liếm liếm hôn hôn cho đến mắt cá chân, hành động như vậy làm cả người Đông Phương đều run rẩy, thân thể của y giống như bốc cháy trong dục vọng, chân hơi hơi căng thẳng, ngón chân cuộn lại, cơ bắp rắn chắc toàn thân đều nổi lên, ta nhịn không được kéo y phục trên người y ra một chút, để dưới giường.

Y biến thành toàn thân trần trụi, ta buông y ra, để y nằm ở trên đệm dày mềm mại, cứ như vậy chống cánh tay, nhìn xuống y. Có lẽ Đông Phương đã bắt đầu đắm chìm trong vui thích mà tình dục mang đến, y quay đầu đi, dùng một bàn tay để trên trán, hai chân hơi hơi tách ra, hạ thể đã hơi đứng lên, lồng ngực lỏa lồ phập phồng, trên mặt đỏ bừng.

Ta nhìn y, cúi xuống hôn liếm lỗ tai cùng gáy của y, y nhắm hai mắt lại, môi khẽ nhếch, sương mù mà gọi ta: “Dương… Ưm…” Ta liếm từ ngực của y đi xuống, đầu lưỡi lướt qua, thân thể Đông Phương chấn động một trận, ta vươn ra đầu lưỡi liếm rốn của y, y lại phát run dưới thân của ta.

Chậm rãi đi xuống, ta đột nhiên dùng sức mở chân y ra, để hai chân y mở lớn, đẩy về phía trước, phần eo của y rời khỏi giường, Đông Phương kêu lên một tiếng, bởi vì ta ngậm hạ thể của y vào, sau đó dùng một bàn tay ấn chân y cong lại, một bàn tay với vào hậu huyệt của y, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn ở bên trong, thân thể kết hợp lâu như vậy tới nay, ta đã có thể chuẩn xác tìm được chỗ làm y khoái hoạt, ngón tay không ngừng mà kìm chỗ đó, khóe mắt Đông Phương thậm chí nổi lên hơi nước.

Ta cởi bỏ y phục của mình, đem hạ thể đã sớm cương cứng cọ xát lên hậu huyệt của y, tai Đông Phương đã đỏ bừng, hô hấp bất ổn, cho dù ta buôn lỏng tay, thắt lưng của y vẫn ngã về phía trước như cũ, hai chân nghênh hợp mà tách ra.

“A… A…” y dùng nắm tay ngăn nơi miệng, ý đồ ngăn chặn mình phát ra tiếng rên rỉ, “Dương… Dương Liên Đình… Đủ… A!”

Ta từng chút đâm vào.

Sau khi xảy ra chuyện không vui với y, ta chưa có gặp lại mặt sau của y, nghỉ ngơi gần nửa tháng có lẽ hậu huyệt lại chật hẹp rất nhiều, ta bị y kẹp gắt gao, nhịn không được thở hổn hển một hơi, chậm rãi trầm thắt lưng xuống, làm cho mình vào hết.

“A…” thắt lưng Đông Phương bắt đầu run lên.

Hai tay ta đè mông y lại, không ngừng kéo về phía mình, để vật cứng có thể thẳng tắp đỉnh vào tận cùng bên trong thân thể của Đông Phương, ta một trước một sau mà kích thích, nhịn không được nhắm mắt lại phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Ta từ từ nhắm hai mắt hôn môi y, miệng thì thào tự nói: “Thích ngươi… Đông Phương ta thích ngươi…”

Thân thể Đông Phương bị ta đâm đến cao thấp run lên, ván giường cũng kẽo kẹt kẽo kẹt lên tiếng. Tiếng vang thân thể dùng sức va chạm, có vẻ phá lệ rõ ràng, Đông Phương ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt đệm chăn dưới thân, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.

“A… A…”

Y áp lực tiếng rên rỉ cùng thân thể bất giác nghênh hợp làm ta kịch liệt bùng cháy, ta càng dùng sức mà tiến lên, tất cả khoái cảm giống như thủy triều dâng thổi quét toàn thân, giống như trong thân thể Đông Phương có một cơn lốc xoáy, ta bị y cuốn vào, rốt cuộc không có cách nào đào thoát, chỉ có thể càng ngày càng sa vào, sau đó hòa tan trong nhiệt độ cơ thể của y, không thể tự thoát ra được.

“Xoẹt—— ”

Chăn dưới giường bị Đông Phương xé ra một đoạn, rốt cuộc y nhịn không được, hai cái đùi ngã về phía trước ôm lấy thắt lưng của ta, hai tay ôm cổ ta làm chống đỡ, chính mình ngồi dậy, hạ thể của ta bị y nuốt càng sâu.

Ta bị động tác của y làm cho lý trí hoàn toàn biến mất, đè lại cái mông của y liền mãnh liệt đung đưa, ra vào rất nhanh, khố bộ của ta không ngừng đánh vào cái mông của y có chút đau đớn, thân thể thâm nhập ma xát lại mang đến khoái cảm càng mãnh liệt, ta ôm thật chặt người trong ngực, nghe hô hấp của y càng ngày càng ngắn ngủi đứt quãng rên rỉ, cảm thấy toàn thân đều bị một cái võng lớn trói buộc, tâm thần lý trí đều bị bao vây ở bên trong, cái gì cũng cảm giác không được, có cảm giác sắp hít thở không thông.

“Dương… Dương Liên Đình…” Đông Phương đột nhiên gọi tên của ta, thanh âm thậm chí mang theo khóc nức nở, ta cảm thấy chính mình nghe được, động tác lại không có biện pháp dịu xuống, ngược lại tình dục càng tăng vọt phấn khởi, thậm chí muốn nghe thấy y khóc lóc cầu xin tha thứ.

Ta dùng một tay đặt ở chân y, sau đó giữ tư thế sáp nhập làm y lật người lại, thân thể y mềm mềm mà kê trên gối, cái mông cao cao nhếch lên, ta đỡ thắt lưng của y, hạ thân bay nhanh ra vào, ta không biết mình duy trì bao lâu, có lẽ lăn qua lộn lại Đông Phương làm thiệt nhiều lần, làm đến phía trước của y không có cách nào bắn ra tinh dịch lại chảy ra một chút chất lỏng trong suốt, chờ đến khi ta ôm hai chân y bắn vào trong cơ thể của y, chính mình cũng đã không còn khí lực.

Nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đứng dậy đi qua bình phong, nơi đó đã sớm lấy nước, ta mơ mơ màng màng lau cho Đông Phương, chính mình cũng lau qua, sau đó liền ôm y ngủ trên giường nồng đậm hương vị tình dục.

Chờ trời đã sáng, ta ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đang ngủ ngon đột nhiên bị người đá một cước xuống giường.

Đông Phương xoa thắt lưng rống giận: “Dương Liên Đình! Từ hôm nay trở đi, ngươi lăn vào phòng củi mà ngủ!”

Ta cười hì hì nằm trên mặt đất nhìn y, trên người cái gì cũng không mặc, Đông Phương trừng ta trừng đến chính mình đỏ mặt trước, ôm chăn xoay người căm giận hừ một tiếng đưa lưng về phía ta.

Nguồn :

Ta bắt tay cánh tay gối lên sau đầu, nhìn hắn lộ ra đến một nửa phía sau lưng cười cười, một cái lý ngư đả đĩnh ngồi xuống, nhanh chóng bò lên giường, xốc lên chăn tiến vào đi, một phen đem người ôm. Đông Phương đã giật mình, phản thủ đẩy ta, ta đem tay hắn cũng bắt lấy, đặt ở miệng cắn cắn, ta nói: “Đông Phương, chúng ta thành thân.”

Đông Phương hừ một tiếng.

Ta xoay đầu của y lại đây, nhìn chằm chằm vào mắt của y: “Chúng ta là người một nhà.”

Đông Phương nhìn ta trong chốc lát, sau đó rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng. Ta cười, xoay người y lại, mặt đối mặt mà ôm vào trong ngực, ta nhìn uyên ương thêu trên màn, ôm y nhẹ nhàng lay động: “Chúng ta là người một nhà, người một nhà, nơi có Đông Phương Bất Bại chính là nhà của Dương Liên Đình ta đây, ngươi không ở, ta sẽ không có nhà để về, cho nên ngươi nhất định phải sống lâu trăm tuổi, giữ nhà của chúng ta…”

Cái gì Đông Phương cũng chưa nói, chỉ cúi thấp đầu tựa vào vai ta, quyến luyến cọ cọ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.