Tống Ngạo tức giận xông vào phòng, anh xốc chăn của cô lên để lộ ra một cô gái với cô thể gầy yếu, cả người cuộn lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi, hai mày nhíu lại như đang khó chịu.
Anh anh vốn dĩ không nhìn thấy điều đó, anh chỉ nhìn thấy cô đang giả vờ để lấy lòng thương hại từ anh.
Anh cọc cằn gằn giọng: “Cô rốt cuộc là muốn làm gì hả? Cô nghĩ cô tự hành hạ bản thân mình như vậy thì tôi sẽ lo lắng cho cô, quan tâm cô sao?”
Giọng nói của anh rất lớn, Thất Noãn bị anh đánh thứ, cô chậm rãi mở mắt, đôi mắt mờ mịt như bị che bởi sương mù.
“Anh… anh về rồi?” Cô gắng gượng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, có chút rụt rè. Tuy cô yêu anh nhưng đồng thời cũng rất sợ anh, nhất là khi tức giận, mỗi lần như vậy anh đều rất mạnh tay, không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh lạnh lẽo nhìn cô bằng nửa con mắt, lời nói như gai nhọn xuyên thẳng vào tim cô: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm đó, đừng làm như là cô yêu tôi lắm. Nếu không phải tại cô, Âu Nhã đã sớm trở thành vợ của tôi.”
Thất Noãn mím môi, vờ như không nghe thấy những gì anh nói, cô chậm rãi bước xuống giường: “Có phải anh chưa ăn tối không? Em đi nấu cho anh.”
Tống Ngạo tức giận siết chặt cổ tay cô: “Đừng có giả điếc với tôi, cũng đừng tỏ ra ngoan hiền nữa, cô có biết là… trông cô kinh tởm lắm không hả?”
“Trong mắt anh có phải cho dù em làm gì anh cũng cảm thấy giả tạo, cảm thấy không thuận mắt không?” Cơ thể cô hơi run lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô đã biết rõ còn muốn câu dẫn tôi? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô làm gì cũng không thể so sánh với Âu Nhã đâu, đừng tốn công tốn sức nữa. Vị trí này, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt cô trả lại cho cô ấy.” Anh lạnh nhạt nói, có thể nhìn ra, anh thật sự rất ghét cô, ghét đến mức chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy không vui.
Tay Thất Noãn bị anh siết đến phát đau, cô khẽ nhíu mày, giọng vụn vặt, nghẹn ngào: “Anh thật sự… không thích em một chút nào sao? Ba năm nay… Không, là tám năm, năm năm nay… một lần… cũng chưa từng sao?”
Anh nghiến răng, ghét nhất là lúc cô đỏ mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh, ẩm ướt, mềm yếu đến đáng thương, đã có rất nhiều lần anh xém vì ánh mắt đó tràn đầy hy vọng mà bị cô dụ dỗ, nhưng cũng may là anh luôn vững vàng, mãi mãi cô cũng đừng hòng lừa được anh.
Tống Ngạo hậm hực hất tay cô ra, thẳng lưng trịch thượng nhìn cô, chán ghét đến cùng cực: “Thích cô? Cô nghĩ sao?”
Sau đó anh tức giận bỏ ra ngoài, cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng động rất lớn.
Thất Noãn ngẩn người ra, sau đó mỉm cười, vội vàng lau đi giọt nước mắt đọng bên khoé mắt.
Cô cảm thấy chạnh lòng nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể mỉm cười, cô cười vì bản thân mình ngu ngốc, rõ ràng trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn hỏi một câu hỏi nực cười như vậy.
Đáng lẽ ra, cô định nói với anh việc cô có thai, cô còn cho rằng anh sẽ vui, nhưng xem ra… đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì người trong lòng anh chỉ có Âu Nhã, còn cô chỉ như một hạt cát trong mắt, chỉ khiến cho anh khó chịu, làm phiền đến cuộc sống của anh. Có lẽ… chỉ khi cô rời đi anh mới thực sự vui vẻ.
Nhưng mà… cô đã không còn nơi nào để đi.
Năm đó, cụ thể là ba năm trước, cô vẫn là một cô gái nhỏ đáng yêu, lanh lợi, được bao bọc trong vòng tay của ba mẹ. Cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy, mãi mãi sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong một đêm, cô đã không còn người thân, chỉ còn lại một mình cô độc giữa dương thế rộng lớn.
Vậy ba mẹ cô đâu? Ba mẹ cô… không còn nữa rồi, họ đã mất trong một chuyến công tác, máy bay gặp sự cố, rơi xuống biển, đến xác cũng không thể tìm thấy.
Lúc đó cô không hề tin cũng không muốn tin, cô vẫn chờ họ, rõ ràng họ nói sau khi trở về cả nhà sẽ đi nghỉ dưỡng, cùng nhau đi du lịch, nhưng đáng tiếc, cô không chờ được họ, chỉ có tin báo tử được gửi về. Thật sự… quá tàn nhẫn.
Sau đó, cô không nơi nương tựa, ba mẹ Tống Ngạo thấy cô đáng thương nên mới đưa cô về Tống gia chăm sóc. Sau đó ba mẹ anh đã bàn bạc với nhau về việc gả cô cho anh, vì vốn dĩ anh và cô đã có hôn ước từ trước.
Khi đó cô vừa tròn hai mươi, vẫn còn ngốc nghếch, cô tưởng mình lại có nhà rồi, lại có ba mẹ yêu thương mình, đặc biệt là cô còn được gả cho người mà mình yêu thương. Trong giây phút lạc lõng, anh chính là tất cả những gì mà cô có, cô nguyện gửi gắm cả cuộc đời mình cho anh, dành tình yêu thương nguyên vẹn và chân thành nhất cho anh.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh rằng… cô sai rồi, gả cho anh, cô vẫn một mình, vẫn không thể trở về những ngày tháng hạnh phúc như trước kia mà chỉ có đau khổ và đau khổ.
Cô như một kẻ xấu xa, cướp đi hạnh phúc của người khác, tranh giành những thứ không thuộc về mình, là một người có lòng dạ xấu xa, rắn rết. Mà trong mắt anh, cô không khác nào một trái táo độc, chỉ đáng bị vứt bỏ, dẫm đạp.
Thất Noãn chán chường cuộn mình lại, mặc kệ cho cái lạnh xâm chiếm lấy cơ thể, cô nhắm nghiền hai mắt, ngăn không để nước mắt chạy ra.
…
Sau khi rời khỏi phòng của Thất Noãn, Tống Ngạo lại bực bội đi xuống lầu, anh rót một cốc nước uống cho hạ hoả.
Người hầu nhìn thấy anh, liền vội vàng bước đến, cung kính đưa cho anh một món đồ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân… à… không phải, là quản gia, quản gia nói trời trở lạnh rồi, sợ thiếu gia sẽ bị lạnh nên đặc biệt dặn dò chúng tôi mua túi sưởi ấm để thiếu gia đem theo khi đi làm.”
Trước đó Thất Noãn có đi siêu thị mua cho anh những vật dụng vào mùa đông, nhưng cô sợ anh sẽ không chịu dùng đồ mà cô mua nên mới mượn danh nghĩa của quản gia nhưng cô người hầu này lại quên mất, xém nữa thì bị lộ.
Cơ mà Tống Ngạo thông minh như vậy anh sao có thể không nhìn ra chi tiết nhỏ nhặt này, anh hơi khựng lại, ánh mắt đặt lên chiếc túi sưởi ấm có hoạ tiết đáng yêu, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói: “Vứt đi!”
Tống Ngạo tức giận xông vào phòng, anh xốc chăn của cô lên để lộ ra một cô gái với cô thể gầy yếu, cả người cuộn lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi, hai mày nhíu lại như đang khó chịu.
Anh anh vốn dĩ không nhìn thấy điều đó, anh chỉ nhìn thấy cô đang giả vờ để lấy lòng thương hại từ anh.
Anh cọc cằn gằn giọng: “Cô rốt cuộc là muốn làm gì hả? Cô nghĩ cô tự hành hạ bản thân mình như vậy thì tôi sẽ lo lắng cho cô, quan tâm cô sao?”
Giọng nói của anh rất lớn, Thất Noãn bị anh đánh thứ, cô chậm rãi mở mắt, đôi mắt mờ mịt như bị che bởi sương mù.
“Anh… anh về rồi?” Cô gắng gượng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, có chút rụt rè. Tuy cô yêu anh nhưng đồng thời cũng rất sợ anh, nhất là khi tức giận, mỗi lần như vậy anh đều rất mạnh tay, không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh lạnh lẽo nhìn cô bằng nửa con mắt, lời nói như gai nhọn xuyên thẳng vào tim cô: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm đó, đừng làm như là cô yêu tôi lắm. Nếu không phải tại cô, Âu Nhã đã sớm trở thành vợ của tôi.”
Thất Noãn mím môi, vờ như không nghe thấy những gì anh nói, cô chậm rãi bước xuống giường: “Có phải anh chưa ăn tối không? Em đi nấu cho anh.”
Tống Ngạo tức giận siết chặt cổ tay cô: “Đừng có giả điếc với tôi, cũng đừng tỏ ra ngoan hiền nữa, cô có biết là… trông cô kinh tởm lắm không hả?”
“Trong mắt anh có phải cho dù em làm gì anh cũng cảm thấy giả tạo, cảm thấy không thuận mắt không?” Cơ thể cô hơi run lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô đã biết rõ còn muốn câu dẫn tôi? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô làm gì cũng không thể so sánh với Âu Nhã đâu, đừng tốn công tốn sức nữa. Vị trí này, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt cô trả lại cho cô ấy.” Anh lạnh nhạt nói, có thể nhìn ra, anh thật sự rất ghét cô, ghét đến mức chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy không vui.
Tay Thất Noãn bị anh siết đến phát đau, cô khẽ nhíu mày, giọng vụn vặt, nghẹn ngào: “Anh thật sự… không thích em một chút nào sao? Ba năm nay… Không, là tám năm, năm năm nay… một lần… cũng chưa từng sao?”
Anh nghiến răng, ghét nhất là lúc cô đỏ mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh, ẩm ướt, mềm yếu đến đáng thương, đã có rất nhiều lần anh xém vì ánh mắt đó tràn đầy hy vọng mà bị cô dụ dỗ, nhưng cũng may là anh luôn vững vàng, mãi mãi cô cũng đừng hòng lừa được anh.
Tống Ngạo hậm hực hất tay cô ra, thẳng lưng trịch thượng nhìn cô, chán ghét đến cùng cực: “Thích cô? Cô nghĩ sao?”
Sau đó anh tức giận bỏ ra ngoài, cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng động rất lớn.
Thất Noãn ngẩn người ra, sau đó mỉm cười, vội vàng lau đi giọt nước mắt đọng bên khoé mắt.
Cô cảm thấy chạnh lòng nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể mỉm cười, cô cười vì bản thân mình ngu ngốc, rõ ràng trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn hỏi một câu hỏi nực cười như vậy.
Đáng lẽ ra, cô định nói với anh việc cô có thai, cô còn cho rằng anh sẽ vui, nhưng xem ra… đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì người trong lòng anh chỉ có Âu Nhã, còn cô chỉ như một hạt cát trong mắt, chỉ khiến cho anh khó chịu, làm phiền đến cuộc sống của anh. Có lẽ… chỉ khi cô rời đi anh mới thực sự vui vẻ.
Nhưng mà… cô đã không còn nơi nào để đi.
Năm đó, cụ thể là ba năm trước, cô vẫn là một cô gái nhỏ đáng yêu, lanh lợi, được bao bọc trong vòng tay của ba mẹ. Cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy, mãi mãi sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong một đêm, cô đã không còn người thân, chỉ còn lại một mình cô độc giữa dương thế rộng lớn.
Vậy ba mẹ cô đâu? Ba mẹ cô… không còn nữa rồi, họ đã mất trong một chuyến công tác, máy bay gặp sự cố, rơi xuống biển, đến xác cũng không thể tìm thấy.
Lúc đó cô không hề tin cũng không muốn tin, cô vẫn chờ họ, rõ ràng họ nói sau khi trở về cả nhà sẽ đi nghỉ dưỡng, cùng nhau đi du lịch, nhưng đáng tiếc, cô không chờ được họ, chỉ có tin báo tử được gửi về. Thật sự… quá tàn nhẫn.
Sau đó, cô không nơi nương tựa, ba mẹ Tống Ngạo thấy cô đáng thương nên mới đưa cô về Tống gia chăm sóc. Sau đó ba mẹ anh đã bàn bạc với nhau về việc gả cô cho anh, vì vốn dĩ anh và cô đã có hôn ước từ trước.
Khi đó cô vừa tròn hai mươi, vẫn còn ngốc nghếch, cô tưởng mình lại có nhà rồi, lại có ba mẹ yêu thương mình, đặc biệt là cô còn được gả cho người mà mình yêu thương. Trong giây phút lạc lõng, anh chính là tất cả những gì mà cô có, cô nguyện gửi gắm cả cuộc đời mình cho anh, dành tình yêu thương nguyên vẹn và chân thành nhất cho anh.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh rằng… cô sai rồi, gả cho anh, cô vẫn một mình, vẫn không thể trở về những ngày tháng hạnh phúc như trước kia mà chỉ có đau khổ và đau khổ.
Cô như một kẻ xấu xa, cướp đi hạnh phúc của người khác, tranh giành những thứ không thuộc về mình, là một người có lòng dạ xấu xa, rắn rết. Mà trong mắt anh, cô không khác nào một trái táo độc, chỉ đáng bị vứt bỏ, dẫm đạp.
Thất Noãn chán chường cuộn mình lại, mặc kệ cho cái lạnh xâm chiếm lấy cơ thể, cô nhắm nghiền hai mắt, ngăn không để nước mắt chạy ra.
…
Sau khi rời khỏi phòng của Thất Noãn, Tống Ngạo lại bực bội đi xuống lầu, anh rót một cốc nước uống cho hạ hoả.
Người hầu nhìn thấy anh, liền vội vàng bước đến, cung kính đưa cho anh một món đồ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân… à… không phải, là quản gia, quản gia nói trời trở lạnh rồi, sợ thiếu gia sẽ bị lạnh nên đặc biệt dặn dò chúng tôi mua túi sưởi ấm để thiếu gia đem theo khi đi làm.”
Trước đó Thất Noãn có đi siêu thị mua cho anh những vật dụng vào mùa đông, nhưng cô sợ anh sẽ không chịu dùng đồ mà cô mua nên mới mượn danh nghĩa của quản gia nhưng cô người hầu này lại quên mất, xém nữa thì bị lộ.
Cơ mà Tống Ngạo thông minh như vậy anh sao có thể không nhìn ra chi tiết nhỏ nhặt này, anh hơi khựng lại, ánh mắt đặt lên chiếc túi sưởi ấm có hoạ tiết đáng yêu, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói: “Vứt đi!”