Cố Nam Thành khựng lại một chút:
“Cô lại muốn giở trò gi?”
Tôi nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài cửa sổ cười, ở trong lòng anh ta, tôi vẫn luôn là một người phụ nữ rất nham hiểm như vậy. Trong đầu hiện lên lời bác sĩ nói hôm nay, lòng tôi đông cứng.
“Nam Thành, chẳng phải anh muốn ly hôn với em sao? Yêu đương với em 3 tháng, anh không cần phải thực sự yêu em, anh chỉ cần giả vờ yêu em, thương em, chăm sóc em. Em sẽ đồng ý. Anh nghĩ xem, ba tháng sau anh không chỉ có thể có được gia sản đồ sộ của Thời gia, còn có thể đường đường chính chính cưới người phụ nữ anh yêu. Thỏa thuận này, đối với anh mà nói, rất có lợi.”
Đầu kia cười lạnh một tiếng:
“Cùng cô diễn kịch ba tháng?”
Ba tháng, thời gian cuối cùng nếu có thể trải qua cùng anh ta.
Cũng coi như xứng đáng.
Tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu và nói:
“Đúng. Chỉ cần ba tháng.”
“Thời Thanh Vãn, đừng làm tôi buồn nôn được không? Cho dù phụ nữ trên đời chết hết, tôi cũng sẽ không đồng ý với côi.”
Âm thanh báo ngắt của điện thoại vang lên, tôi cầm điện thoại ngồi yên một lúc lâu, nước mắt trên mặt đã khô, gió đêm thổi vào từ cửa số, vẫn lạnh đến thấu tim.
Tôi cười thê lương, đứng dậy uống thuốc, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tôi đến công ty, chủ tịch Cố gọi điện đến Giọng nói của ông trầm thấp, mang theo sự nghiêm nghị, đi thắng vào chủ đề:
“Ôn Tuyết Nhi đã quay về, thời gian này con để ý Nam Thành nhiều một chút, chuyện của công ty để bố xử lý.”
Tôi giật mình, chẳng trách mấy hôm nay anh ta đều cách mấy ngày mới về, thì ra là người xưa quay về.
Tôi nhìn ra ngoài cửa số, đôi mắt lại ướt, tôi đã khóc mấy ngày nay, ngoại trừ lúc bố mẹ tôi bị tai nạn, tôi chưa từng rơi nước mắt nhiều như vậy.
“Bố, con muốn ly hôn.”
“Con nói gì?”
Giọng nói của ông cao lên, mang theo nghi hoặc:
“Bố không hiểu, con đồng ý làm thông gia với Cố gia vì Nam Thành, sao bây giờ người phụ nữ kia vừa trở về con lại vội vàng muốn nhường vị trí của mình?”
Tôi cười, trải nghiệm ba năm bị sỉ nhục này trong đầu liền bị đảo lộn:
“Con muốn buông tha cho anh ấy, cũng buông tha cho chính mình.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, rất lâu sau, mới khó khăn nói:
“Thật Nam Thành..”
“Bố.” Tôi ngắt lời ông, tôi biết ông sẽ không đồng ý cho chúng tôi ly hôn trừ khi…
Tôi nhìn đơn chuyển nhượng cổ phần trên bàn cười thoải mái, giọng nói khàn đặc:
“Bố yên tâm, cổ phần Thời gia con sẽ chuyển cho Nam Thành không thiếu phần nào.”
Cố chủ tịch ở bên kia thở dài, giọng điệu có chút hoang mang:
“Vậy trong ba năm nay, con muốn điều gi?”
Tôi cười khổ, cúp máy.
Tôi muốn điều gì? Ba năm trước, người muốn leo lên cây đại thụ Thời gia này vô số kể, nhưng tôi lại lựa chọn Cố gia.
Từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn một Cố Nam Thành mà thôi.
Vì sức khỏe không tốt, tôi đã thu xếp công việc từ sớm.
Ngô Thành có tuyết rơi, tuyết rất lớn, giống như muốn nuốt hết những gì không phải màu trắng đi.
Chỉ là, chờ tuyết tan, những dơ bẩn bị che dấu cuối cùng sẽ lộ ra…
Cố Nam Thành, nếu như anh ta biết sự thật năm đó Ôn Tuyết Nhi rời đi, còn có thể yêu cô ta trước sau như một không?
Nghĩ đến điều này, ngay khi tôi về nhà, tôi bắt đầu gói há cảo.
Chị Trần bảo mẫu nhìn thấy vội vàng tới giúp, tôi xua tay nói không cần.
Tôi sẽ tự mình gói cho anh ta.
Tôi cố ý đi học làm há cảo, cũng bởi vì người đàn ông kia nói mình thích ăn há cảo nhất, tôi gói vừa nhanh vừa đẹp mắt, há cảo bày đầy hai bàn, chị Trần chắc là không nhìn nổi nữa, đi tới nhỏ giọng nhắc tôi:
“Phu nhân, đủ rồi.”
Tôi ngẩn người, lúc này mới dừng tay, dặn dò chị Trần bắt đầu nấu, bản thân lên tầng trang điểm kỹ lưỡng.
Tôi chọn một chiếc áo len màu đỏ thẫm, lúc xuống tầng há cảo đã nấu xong, tôi cầm điện thoại lên gọi điện cho Cố Nam Thành, điện thoại vang lên rất lâu, mới nghe được giọng nói mất kiên nhẫn của anh.
“Chuyện gì?”
“Nam Thành, trong nhà nấu há cảo, về ăn đi. Em tự tay gói đó.”
Giọng điệu tôi có chút kiêu ngạo, giống như là đứa trẻ được phiếu bé ngoan, chờ người lớn khen ngợi.
Tôi quả thật vẫn còn là đứa trẻ, tôi năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Cố Nam Thành 11 tuổi, nếu là người bình thường, cũng chẳng qua chỉ là một cô gái còn chưa tốt nghiệp đại học.
Cố Nam Thành khựng lại một chút:
“Không rảnh.”
Tôi ngẩn người, nhìn từng mảng tuyết trắng lớn ngoài cửa số, giọng điệu lạnh tanh:
“Em nghe nói Ôn Tuyết Nhi đã quay lại…”
“Thời Thanh Vãn, nếu cô dám động đến Tuyết Nhi, tôi sẽ để cô chết cùng cô ấy!” Cố Nam Thành cắt ngang lời tôi, tàn độc nói.
Tôi cười khổ, trong lòng đã tê dại, tôi làm sao có thể động đến cô ta, tôi là muốn làm như điều anh hằng mong muốn, đem vị trí Cố phu nhân trả lại cho cô ta.
Nhưng anh ta nghĩ tôi như vậy, tôi liền thuận theo ý của anh ta:
“Hôm nay là đông chí, nếu anh không về, em cũng không dám đảm bảo, cơn ghen của em sẽ làm ra chuyện gì đâu.”