Có người ngoài ở đây, Lâm Lạc Lạc vốn dĩ không muốn ngủ.
Nhưng hơi thở của Cố Thần Hi quá mức quen thuộc với cô, ba thế giới trước đó hết gần một trăm năm, đều là anh ngủ ở bên cạnh cô, hơi thở của anh đối với cô mà nói tương đương có hiệu quả giúp ngủ.
Vì thế không đến thời gian một chén trà nhỏ, cô đã hoàn toàn ngủ mất, ngủ không hề phòng bị, bất tỉnh nhân sự, cho dù là bên cạnh có đôi mắt đặc biệt hung ác kia.
Ngày hôm sau vừa mở mắt, liền đối điện với ánh mắt âm ngoan kia của Cố Thần Hi, cô cúi đầu sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút xấu hổ, lại có chút cảnh giác, Tu Tiên giới nguy hiểm như vậy, cô không nên không phòng bị như vậy.
Bằng không chết khi nào cũng không biết.
“Ngủ không tồi.
” Cố Thần Hi cũng không biết là trào phúng hay là thật lòng khen ngợi, Lâm Lạc Lạc ngầm trợn trắng mắt.
Hai người lặng im không nói chuyện, sau một lúc Cố Thần Hi liền hỏi: “Chuyện ngươi muốn làm là cái gì?”
Lâm Lạc Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nhướng mày: “Ngày hôm qua không phải ngươi nói có chuyện rất quan trọng phải làm sao?”
“Đúng vậy!” Hai mắt Lâm Lạc Lạc sáng ngời, cô tràn đầy thành khẩn nói, “Đặc biệt quan trọng, tiền bối có thể để vãn bối đi hoàn thành trước được không? Vãn bối thề, làm xong việc đó, nhất định sẽ trở về tìm tiền bối.
“
Đương nhiên cụ thể là sau bao nhiêu năm thì không xác định.
Cố Thần Hi nhìn cô, đôi mắt sáng vô cùng, hình dạng cũng đẹp, trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua, hắn cũng mới biết được, chính mình sẽ thích một đôi mắt như vậy.
Chủ nhân của đôi mắt này một khi cao hứng, thì đôi mắt sẽ sáng hơn ngày thường, cũng càng thêm xinh đẹp.
Vốn dĩ hắn là muốn trực tiếp dẫn y trở về, nhưng vì đôi mắt càng thêm xinh đẹp này, hắn ngược lại cũng không ngại hao phí thêm một ít thời gian.
Vì thế hắn nói: “Cụ thể là chuyện gì, bổn quân giúp ngươi gộp hết lại.
“
Nếu không phiền toái, hắn liền giúp y làm, miễn cho tu vi nhỏ yếu này của y, còn muốn lăn lộn đủ kiểu.
Lâm Lạc Lạc là nghe ra tới, thả cô đi là không có khả năng!
Cô có chút uể oải, thuận miệng bịa một ít lý do ra: “Nghe nói khoảng thời gian này bên thành Dao Quang sẽ có bí cảnh mở ra, vãn bối chính là muốn chạy trở về tham gia.
“
Cố Thần Hi vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, tựa hồ muốn nói, chỉ vậy?
“Ngươi coi cái này là làm chuyện rất quan trọng sao?”
“Tiền bối cũng nói, vãn bối tu vi thấp kém, vãn bối muốn tiến vào bí cảnh tìm một ít bí tịch và thiên tài địa bảo, tăng tu vi lên một chút, vãn bối có thâm cừu đại hận, về sau nhất định phải tự tay đâm kẻ thù!” Trong mắt Lâm Lạc Lạc dâng lên một ngọn lửa.
Cố Thần Hi nhìn lửa giận chợt lóe lên trong mắt cô, mày hơi hơi nhăn lại: “Tu vi bí tịch cùng thiên tài địa bảo mà thôi.
“
Hắn có rất nhiều, rất nhiều.
“Cùng bổn quân trở về, vì bổn quân bảo quản đôi mắt này cho thật tốt, đến lúc đó bổn quân lại thưởng cho ngươi một chút.
“
“Đa tạ tiền bối.
” Lâm Lạc Lạc biết chạy không thoát, cũng không tiếp tục rối rắm.
Sau khi xuyên qua, lại phải bôn ba chạy trốn mấy ngày nay, cho nên cô còn chưa quan sát thế giới này thật kỹ, hiện giờ tạm thời thả lỏng lại, liền có chút tâm viên ý mã, sau khi đi theo Cố Thần Hi ra cửa, thì vẫn luôn quan sát mọi thứ xung quanh.
Thế giới tu tiên có rất nhiều đồ chơi hiếm lạ, người cũng vô cùng cổ quái, đặc biệt là trong phạm vi thế lực của Ma tu, Yêu tu, Quỷ tu và Ma tộc, các loại yêu ma quỷ quái đều có, lớn lên hình thù kỳ quái, đột phá sức tưởng tượng của nhân loại.
Cô đang xem đến hứng khởi, thì Cố Thần Hi bỗng nhiên dừng lại, cô nhất thời không để ý liền đụng phải, hắn liếc xéo cô: “Chỉ là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, đáng để ngươi xem thành như vậy?”
“Chưa thấy qua, tò mò không được sao?” Cô nói thầm.
“A! ! ” Hắn từ trong mũi phát ra tiếng cười khinh thường, vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ, “Đi xem đi, muốn mua thì nhanh chóng mua.
“
“Đa tạ tiền bối.
” Lâm Lạc Lạc cười chạy đi, lại rước lấy một tiếng cười nhạo của hắn.
Nơi Cố Thần Hi đứng, trong vòng 10 mét không có ai dám tới gần, mọi người đều né tránh ra xa, thật cẩn thận nhìn hắn, tuy rằng không biết thân phận, nhưng nhìn khí thế sắc bén trên người hắn, cũng đủ để cho bọn họ kinh hồn táng đảm.
Nhưng không bao lâu, Lâm Lạc Lạc liền chạy về lại, biểu tình có chút rối rắm nhìn hắn.
“Chuyện gì?”
Cô nở một nụ cười lấy lòng: “Tiền bối, ngài có mang linh thạch không? Có thể cho ta mượn một ít chứ?”
Cố Thần Hi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người có lá gan lớn như vậy: Muốn mượn linh thạch từ hắn.
Hắn không khỏi có chút hiếm lạ, vì thế móc ra một túi trữ vật chứa linh thạch, tùy ý ném cho cô.
“Đa tạ tiền bối.
” Lâm Lạc Lạc cất túi trữ vật vừa nhận đi, sau đó vẫn không trả lại cho hắn.
Cho dù cô chỉ dùng có một chút để mua đồ.
Cho dù Cố Thần Hi rất nhiều lần âm u nhìn cô, cô đều làm bộ không chú ý tới.
Không biết xấu hổ, cũng không muốn sống.
Đây là đánh giá của Cố Thần Hi đối với cô.
————
Mua một đống đồ hiếm lạ cổ quái, Lâm Lạc Lạc vui rạo rực trở lại bên người Cố Thần Hi, hắn đại khái là thực không kiên nhẫn, xách cổ áo cô lên rồi bay đi, cô khiếp sợ, vội vàng ôm cánh tay hắn.
Cố Thần Hi bay cực nhanh, gió thổi vù vù hai bên người, chỉ trong mấy nhịp hô hấp, hai người đã dừng lại bên ngoài Ma đô.
Lâm Lạc Lạc được thả xuống ngơ ngác nhìn cửa thành Ma đô quen thuộc, có chút cạn lời cứng họng, cho nên cô chạy mấy ngày, là chạy cho vui thôi sao?
“Tiền bối ở nơi này?” Cô hữu khí vô lực hỏi.
“Ừm.
“
“Vậy tiền bối có suy xét đổi chỗ ở khác không?” Cô liếm mặt hỏi.
Cố Thần Hi vẻ mặt “Ngươi sợ là đầu óc có bệnh”, cô sâu kín thở dài, lại bắt đầu vô căn cứ: “Thời điểm ta sinh ra, có một lão thần tiên tính mệnh cho ta, nói ta không thể ở tại Ma đô, bằng không sẽ dễ chết oan chết uổng.
“
“Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bổn quân bảo đảm tánh mạng của ngươi vô ưu.
” Cố Thần Hi vẻ mặt bễ nghễ, ở địa bàn của hắn, ai có thể giết người của hắn chứ?
“Ai! ! ” Lâm Lạc Lạc ủ rũ cụp đuôi theo hắn đi vào.
Thanh Ma trước đó phụng mệnh bắt cô, hiện giờ vẫn còn đang cần cù chăm chỉ canh giữ cửa thành, nhìn thấy Cố Thần Hi, hắn dẫn đầu đám người vội vàng quỳ xuống: “Tham kiến Ma Quân.
“
Lâm Lạc Lạc: “! ! ” Ma Quân?
Trước đó Cố Thần Hi tự xưng bổn quân, cô vẫn luôn không để trong lòng, dù sao đám người Tu chân giới đều tự xưng là bổn tọa, bổn đạo, bản tôn, bản chưởng môn linh tinh, vênh như có 258 vạn*, tất cả đều không biết khiêm tốn là thứ gì, cho nên hắn tự xưng bổn quân, cô cũng không nghĩ tới là cái quân nào.
*Túm 258 vạn: bắt nguồn từ đánh mạt chược, có 258 vạn nghĩa là có “tướng”, nếu có “tướng” vậy tỏ vẻ có thể thắng rất nhiều.
Cho nên khi chơi mạt chượt, nếu túm được 258 vạn, thì có tư bản để đắc ý, thần thái cùng khẩu khí đều sẽ trở nên thực vênh váo.
Hóa ra —— lại là Ma Quân.
Thật đúng là duyên phận!
Cố Thần Hi xách theo đai lưng Lâm Lạc Lạc, tiếp theo hai người xuất hiện ở Ma cung trong nháy mắt.
Cô một tay ấn đai lưng của mình, một tay nắm chặt tay hắn: “Lần sau có thể đừng xách quần áo của ta nữa được không? Ta cũng có thể tự mình bay!”
“Chỉ bằng tốc độ kia của ngươi.
” Cố Thần Hi hất tay cô ra, sải bước đi vào.
Không bao lâu Thanh Ma cũng trở về, hắn vẻ mặt uể oải quỳ xuống: “Bẩm Ma Quân, thuộc hạ vô dụng, Lâm Lạc Lạc hình như đã chạy mất rồi.
“
Lâm · vốn dĩ đã chạy rồi nhưng bị bắt về · Lạc Lạc: “! ! “
Cô tùy ý ngồi ở trên ghế bĩu môi, liền nghe Cố Thần Hi hỏi: “Ồ?”
Nhẹ nhàng bâng quơ một chữ, cả người Thanh Ma lại run lên, vội vàng giải thích tình huống: “Thuộc hạ không tìm thấy Lâm Lạc Lạc ở chỗ ở, ngay sau đó cũng không dám trì hoãn, trực tiếp ra lệnh phong tỏa cửa thành, cũng tự mình dẫn người đi kiểm tra, nhưng vẫn không tìm được Lâm Lạc Lạc, nàng ta có thể đã biết được tin tức nên chạy trốn trước, hoặc là vẫn cứ trốn tránh ở trong thành, thuộc hạ hoài nghi, có lẽ trong Ma đô không chỉ có một gian tế là nàng ta.
“
“Vậy lục soát một chút đi.
“
“Tuân mệnh.
” Thanh Ma phân phó người phía dưới đi điều tra, không bao lâu hắn lại đi vào, lúc này thủ hạ khác của Ma Quân cũng tiến vào, đang báo cáo sự việc cho Cố Thần Hi.
Tất cả mọi người nhìn đến Lâm Lạc Lạc, rồi lại không dám hỏi, chỉ dám ngẫu nhiên nhìn cô một cái, trong lòng hỏi thầm đó là ai.
Thanh Ma đi đến bên người Lâm Lạc Lạc, vẻ mặt có chút nghi ngờ, từ lúc vừa mới nhìn thấy người này, hắn đã cảm thấy y có chút quen mắt, rồi lại nghĩ không ra.
Vì thế hắn đi đến bên người Lâm Lạc Lạc: “Tiểu huynh đệ, ngươi là thủ hạ mới của Ma Quân?”
“Coi như là vậy.
“
“Ngươi tên là gì?” Thanh Ma lại hỏi.
“Lâm.
” Lâm Lạc Lạc thập phần thản nhiên, một chút cũng không lo lắng có khả năng bị nhận ra.
“Lâm huynh đệ, ta là Thanh Ma.
” Thanh Ma vẫn nhìn chằm chằm Lâm Lạc Lạc, cảm giác quen thuộc nhàn nhạt kia, vẫn luôn không biến mất, “Trước kia chúng ta có phải từng gặp qua rồi không?”
“Ta cũng cảm thấy ngươi có chút quen thuộc?” Lâm Lạc Lạc trừng lớn mắt trên dưới đánh giá Thanh Ma, như là đang cẩn thận hồi tưởng, Thanh Ma liền thẳng sống lưng, tùy ý cô đánh giá, “Huynh đệ ngẫm lại thật kỹ, có phải chúng ta gặp qua ở nơi nào không?”
Cố Thần Hi đang nói chuyện, tùy ý nhìn thoáng qua một cái, liền nhìn thấy Lâm Lạc Lạc cùng Thanh Ma vừa nói vừa cười, còn nhìn chằm chằm vào đối phương, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Thấy sắc mặt Ma Quân đột nhiên trầm xuống, những người khác đều có chút khẩn trương, ma tu đang báo cáo công chuyện càng là run bần bật.
Thanh Ma đột nhiên cảm nhận được một cổ áp lực cực lớn đè xuống, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn khiếp sợ nhìn về phía Cố Thần Hi, đáng thương lại mờ mịt kêu: “Ma Quân?”
Cố Thần Hi thu hồi uy áp, lạnh nhạt hỏi: “Xem các ngươi vừa nói vừa cười, đang nói chuyện về cái gì thế?”
Trên người không còn uy áp đáng sợ kia, Thanh Ma đứng thẳng người, hắn có chút nhớ ăn không nhớ đánh*, cũng không suy nghĩ sâu sa vì sao Ma Quân lại đột nhiên muốn sử dụng uy áp với hắn, mà là vô cùng cao hứng trả lời: “Ta cùng Lâm huynh đệ đang thắc mắc, chúng ta đều cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, rồi lại đều không nhớ từng gặp qua ở nơi nào.
“
*Nhớ ăn không nhớ đánh (记吃不记打): nghĩa là chỉ nhớ điều tốt đẹp vui sướng chứ không nhớ được cái đau đớn, khổ sở.
“Lâm?” Cố Thần Hi nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, Thanh Ma vỗ vỗ bả vai Lâm Lạc Lạc, “Chính là tên của y.
“
Rõ ràng người là hắn mang về, tên lại là người khác nói trước, trong lòng Cố Thần Hi hiện lên một tia không vui quỷ dị.
Hắn nhìn nguyên một đầu tóc xanh lá của Thanh Ma, cùng với khuôn mặt được xem như anh tuấn ở trong Ma tộc, ánh mắt có chút trầm xuống: “Các ngươi cảm thấy đối phương quen thuộc?”
Mọi người đều nhìn ra hắn tựa hồ không cao hứng, rồi lại không ai biết hắn vì sao không cao hứng, đều có chút nơm nớp lo sợ.
Lâm Lạc Lạc lửa cháy đổ thêm dầu, cô cười vỗ bả vai Thanh Ma: “Có lẽ đây là duyên phận, thuyết minh hai người chúng ta có duyên.
“
Thanh Ma ngây ngô cười, thành công bị Lâm Lạc Lạc lừa gạt qua, không tiếp tục rối rắm vì sao lại cảm thấy quen mắt.
Hai gương mặt tươi cười kia dựa vào nhau, Cố Thần Hi càng xem càng không vừa mắt, trong mắt thoáng hiện một tia âm trầm.
Bỗng nhiên cả người Thanh Ma run lên, không hiểu sao lại có dự cảm, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ xảy ra chuyện, vì thế hắn vội vàng rời đi, lúc này mới thoát khỏi cảm giác nguy hiểm khó hiểu kia.
Cảm giác được tâm tình Ma Quân không tốt, đám ma tu đều tự giác rời đi, đại đường thực mau chỉ còn lại có hai người.
Cố Thần Hi âm trầm trầm nhìn Lâm Lạc Lạc, cô thấy thế không tốt cũng chạy ra bên ngoài: “Ta đi ra ngoài hít thở không khí.
“
Nhưng mà cô còn chưa kịp chạy đi, thì một lực lượng vô hình quấn lấy eo cô, đột ngột kéo cô về lại, quăng lên trên chiếc ghế lớn của Cố Thần Hi.
Ghế dựa làm bằng chất liệu đặc thù nào đó, cực độ lạnh lẽo, còn vô cùng cứng, cô rùng mình một cái, nhanh chóng bò dậy muốn rời đi.
Bàn tay to của Cố Thần Hi đè lại bả vai cô, lại lần nữa ấn cô lên ghế dựa: “Đôi mắt này của ngươi thuộc về bổn quân.
“
“Cho nên?” Cô bị lạnh đến rùng mình, giọng nói cũng run nhè nhẹ.
Vốn dĩ muốn cảnh cáo Lâm một chút, thế mà còn chưa bắt đầu nói gì, Lâm đã bị dọa thành như vậy, Cố Thần Hi thực khinh bỉ y.
Tuy nhiên, những lời âm ngoan vốn định nói ra, lại bị hắn đổi đi, thay bằng những lời không dọa người như vậy: “Về sau không cho nhìn loạn, bằng không bổn quân liền móc ra.
“
Lâm Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, Cố Thần Hi nhìn chằm chằm cô vài giây, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, Lâm Lạc Lạc lập tức nhảy dựng lên, chạy ra xa khỏi cái ghế dựa kia.
Cô chỉ mới ngồi trên đó một chút thôi, mà cả người đã lạnh toát rồi, quá bi.ến thái!
Thế mà Cố Thần Hi còn ngồi ở đó vững như Thái sơn, mông không lạnh sao?
Cô yên lặng nhìn về phía mông hắn.
Hình như! ! còn hơi vểnh lên.
Khóe miệng cô nhếch lên.
Cố Thần Hi không được tự nhiên xê dịch mông, biểu tình có chút cổ quái.
————
Lâm Lạc Lạc thành công vào ở Ma cung, còn được an bài bên cạnh nơi ở của Cố Thần Hi, đãi ngộ đặc thù độc nhất vô nhị này, lập tức khiến cho không ít người chú ý.
Thị vệ và tỳ nữ trong Ma cung giống như thấy được thứ hiếm lạ, luôn trộm nhìn chằm chằm Lâm Lạc Lạc đánh giá trên dưới, trong lòng đều sôi nổi suy đoán, Ma Quân vì sao lại đối xử với cô khác như thế?
Đối với việc này Lâm Lạc Lạc cũng không thèm để ý, trong Ma cung linh khí đầy đủ, nơi ở của Cố Thần Hi càng là như thế, một chút cũng không kém hơn môn động thiên phúc của môn phái Phiêu Miểu, tu luyện lên quả thực làm ít công to, cô cao hứng lập tức ngồi thiền tu luyện.
Nhưng mà rất nhanh cô đã mở to mắt, đối diện với tầm mắt âm u của Cố Thần Hi, cô tràn đầy bất đắc dĩ: “Ma Quân, vì sao ngài lại ở chỗ này?”
“Nơi này là địa bàn của bổn quân.
” Cố Thần Hi vẻ mặt thản nhiên.
“Ta đây đổi phòng khác.
” Lâm Lạc Lạc mang giày vào đi ra ngoài.
Bàn chân trắng như tuyết của cô xẹt qua mắt Cố Thần Hi, ánh mắt hắn hơi hơi lóe lóe, ngón tay nhẹ nhàng ngoăc một cái, cửa phòng liền giống như tường đồng vách sắt, Lâm Lạc Lạc mở thế nào cũng không ra.
Cô hung hăng đá cửa một cước, thở phì phì đi trở về, trừng mắt nhìn Cố Thần Hi.
Hắn tự rót cho mình một ly trà, tự tại uống lên, ý tứ thực rõ ràng, hắn sẽ không rời đi, cô cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
“Ma Quân là lại muốn xem đôi mắt sao?” Lâm Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ừm.
“
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Vậy mời Ma Quân xem.
“
Đôi mắt sáng ngời kia gần trong gang tấc, còn bởi vì lửa giận của chủ nhân, cho nên sáng ngời có chút quá mức, cảm giác tồn tại mười phần.
Cố Thần Hi lấy tốc độ chậm nhất bình sinh uống xong trà trong tay, toàn bộ hành trình Lâm Lạc Lạc đều nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chậm rãi buông cái ly trong tay, hắn mới quay đầu nhìn về phía cô, hai người lặng im không tiếng động nhìn nhau hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Lạc Lạc bại trận trước, thời gian dài không cử động, đôi mắt bắt đầu lên men, nước mắt sinh lý tụ tập ở hốc mắt, cô không thể không cúi đầu, nhẹ nhàng mát xa.
“Xuy! ! ” Cố Thần Hi lại phát ra tiếng cười nhạo có tính biểu tượng.
Lâm Lạc Lạc hung hăng đập tay lên bàn, Cố Thần Hi lạnh lùng nhìn về phía cô: “Hửm?”
“Không có việc gì.
” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ta chính là mệt mỏi, buồn ngủ.
“
Hắn ngược lại không có cản cô ngủ, nhưng nếu cô trùm chăn lên đầu, thì chăn sẽ bị xốc lên, cô thử vài lần đều là như thế, Ma Quân ấu trĩ kiên trì không cho cô trùm chăn.
Cuối cùng cô không thể không từ bỏ, đắp chăn ở dưới cổ, đưa lưng về phía hắn thở phì phì nhắm mắt lại.
Tầm mắt Cố Thần Hi dừng ở trên đôi giày bên mép giường, giày nhỏ hơn nam nhân bình thường rất nhiều, hắn mới nãy trong lúc vô ý nhìn đến, chân Lâm, xác thật rất nhỏ, rất nhỏ.
Còn rất trắng.
Khóe miệng hắn quỷ dị nhếch lên một cái, tươi cười chợt lóe rồi biến mất.
Lớn lên đã lùn, trên người không có mấy lượng thịt, eo lại còn thon, đùi cũng nhỏ hơn cánh tay của hắn, tu vi đã thấp, chân cũng nhỏ như vậy, trắng còn hơn nữ nhân! !
Toàn thân không một chút giống nam nhân, đáng thương.
Lâm Lạc Lạc một giấc ngủ đến hừng đông, linh khí nơi này nồng đậm, cho dù cô không ngồi thiền tu luyện, thì thân thể nhiều năm tu luyện cũng sẽ tự động vận hành công pháp, hấp thu linh khí trong không trung, chỉ là không hiệu quả bằng ngồi thiền tu luyện mà thôi.
Cảm nhận được linh khí trong cơ thể gia tăng, cô phi thường cao hứng, đang muốn bật dậy ngồi thiền tu luyện, thì lại cảm thấy không thích hợp, bên hông cô —— có một bàn tay.
“A! ! ” Cô muốn đẩy cái bàn tay kia ra, nhưng năm ngón kia lại nắm lấy, gắt gao chế trụ eo cô, còn nhẹ nhàng lôi kéo về phía sau, phần lưng cô dán lên một thân thể nóng rực.
Hơi thở quen thuộc bao phủ cô, là Cố Thần Hi.
Cô dùng sức muốn bẻ tay bên hông ra, nhưng mà tay không chút sứt mẻ, vẫn để bên hông như cũ, cô bất đắc dĩ chỉ có thể xoay người, cùng Cố Thần Hi mặt đối mặt.
Cố Thần Hi nhắm hai mắt, thoạt nhìn không hề phòng bị, như thể còn đang ngủ.
Nhưng mà người tu luyện tính cảnh giác cực cao, cho dù là một mảnh lá cây rơi trên mặt đất, tu vi cao cũng có thể lập tức tỉnh lại, càng đừng nói là cô vừa mới lăn lộn như vậy.
Hắn khẳng định là cố ý giả bộ ngủ.
Lâm Lạc Lạc không tiếng động trừng hắn hồi lâu, hắn đều không phản ứng, cô trợn trắng mắt, liền chậm rãi tiến lên, từng chút một tới gần hắn.
Thẳng đến hơi thở hai người quấn quýt nhau, cô còn tiếp tục tiến lên phía trước, làm ra một tư thế muốn hôn hắn.
Cố Thần Hi —— rốt cuộc cử động.
Cô chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Cố Thần Hi vốn còn ngủ gắt gao trong nháy mắt không thấy đâu.
“Ngu ngốc*, cùng ta đấu.
” Cô một lần nữa nằm trở về.
*Câu gốc là tiểu dạng (小样): hàng mẫu, bản nháp, bản thử nghiệm hoặc câu trêu ghẹo hay chế nhạo.
Cố Thần Hi xuất hiện ở trong phòng mình, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ rồi trắng bệch, Lâm vừa nãy là muốn hôn hắn???
Ma tu cùng Ma tộc không giống cái gọi là chính đạo nhân sĩ, là có chút nam nữ không kỵ, Lâm chẳng lẽ cũng có loại ý tưởng này?
Hắn đứng ở trước gương thưởng thức dáng người hùng vĩ của mình, sau một hồi gật gật đầu: “Bổn quân như vậy, cũng khó trách hắn sẽ nhớ thương.
“
“Nhưng bổn quân trước nay chưa từng suy xét đến chuyện này, phải nói rõ ràng với hắn, miễn cho hắn vướng sâu trong vũng lầy.
” Cố Thần Hi đang muốn đi ra ngoài, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, “Trực tiếp như vậy có quá tổn thương người không nhỉ?”
Nếu những lời này của hắn bị người khác nghe được, bọn họ phỏng chừng sẽ hỏi một câu: “Lúc trước người khác thổ lộ với ngài, thời điểm ngài trực tiếp kêu bọn họ cút, thì sao lại không suy xét đến việc có thể tổn thương người hay không?”.
Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
—————————-
———-
Ước chừng một tháng, Cố Thần Hi đều không xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc Lạc, cũng không lén dùng thần thức nhìn trộm cô.
Hắn chính là tỏ rõ thái độ của mình, quyết định bơ cô, làm cô biết khó mà lui, đánh mất “Si tâm vọng tưởng” với hắn.
Nhưng đối với Lâm Lạc Lạc mà nói, cô chỉ cảm thấy thế giới một mảnh thanh tịnh, sướng lên mây.
Thế giới này quá nguy hiểm, không để ý chút là sẽ chết ngay, tu vi của nguyên chủ lại không chiếm ưu thế, Lâm Lạc Lạc rất không có cảm giác an toàn, cho nên hiện tại cô chỉ muốn tăng tu vi.
Về phần mảnh vỡ linh hồn của Cố Thần Hi, trước khi bảo đảm mình được an toàn, xác định bản thân có thể sống thật lâu, thì cô tạm thời không có tâm tư quản.
Cô phần lớn thời gian đều là ngồi thiền tu luyện, không ngừng hấp thu linh khí tích trữ lại, hóa thành tu vi của bản thân. Cô ở thế giới của mình chính là người trong Huyền môn, cũng sẽ ngồi thiền tu luyện, nhưng nồng độ linh khí của thế giới kia thật sự quá thấp, hoàn toàn không thể so sánh với Tu Tiên giới này.
Tu luyện ở thế giới đó một năm, phỏng chừng còn không hiệu quả bằng mấy canh giờ ở nơi này, loại cảm giác mỗi giây mỗi phút đều tăng trưởng này, thật sự rất vui sướng.
Vì thế cô căn bản không dừng lại được, ngoài việc tu luyện dựa theo công pháp sư môn của nguyên chủ, cô còn một bên không ngừng suy tư, có thể tiến hành cải thiện dựa trên cơ sở vốn có, để tu luyện càng thêm nhanh chóng hay không.
Cô đem một ít bí quyết tu luyện ban đầu của mình, cùng với một số thứ học được ở Cục Quản Lý Thời Không thêm vào, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn, trải qua không ngừng điều chỉnh, tỷ lệ hấp thu linh khí tăng lên một chút.
Cái này làm cho cô càng thêm hưng phấn, vì thế càng thêm chuyên tâm tu luyện, còn không ngừng tiến hành điều chỉnh, tiếp tục tiến hành các phương pháp mới.
Người càng đầy đủ, thời gian trôi càng nhanh, nhoáng một cái một tháng đã trôi qua.
Cảm thụ được lực lượng mênh mông trong cơ thể, Lâm Lạc Lạc quyết định tạm thời rời khỏi Ma cung, rốt cuộc công dụng của thảo biến tính không ổn định, cô không xác định thứ này còn có thể kéo dài bao lâu, mà một khi cô biến trở về nữ, vậy phỏng chừng xong đời, cho nên chỉ có thể rời đi trước.
Cô phải nâng cao thực lực, không cầu đệ nhất thiên hạ, nhưng ít nhất không thể mặc người xâu xé.
Qua vài ngày nữa, bên ngoài Thiên Ma sẽ có một bí cảnh mở ra, nồng độ linh khí của cái bí cảnh đó thực không tồi, cô tính vô cái bí cảnh đó tu luyện, chờ lần sau mở ra mới ra.
Cô hiện tại cần nhất chính là thời gian và không gian tu luyện có thể an tĩnh lại an tâm.
Cố Thần Hi suốt một tháng không xuất hiện, cô cho rằng hắn đã mất đi hứng thú với cô, sẽ không lại câu cô nữa, vì thế quang minh chính đại đi ra ngoài.
Ai ngờ cô đi đến cửa Ma cung, thủ vệ lại không cho cô rời đi.
“Vì sao tại hạ không thể đi ra ngoài?” Cô lạnh mặt nhìn Hắc Ma vội vàng đi tới, gã là một trong những tâm phúc của Cố Thần Hi, cũng là đại tổng quản của Ma cung.
Hắc Ma mỉm cười nói: “Ma Quân có nói, trừ phi có ngài ấy cho phép, bằng không các hạ không thể tự tiện rời khỏi Ma cung.”
“Đó là một tháng trước, hiện tại Ma Quân khẳng định đã thay đổi chủ ý.” Cẩu nam nhân một tháng không xuất hiện, khẳng định là đã hết hứng thú với cô.
“Vậy các hạ chờ một lát, ta đi hỏi Ma Quân một chút.” Hắc Ma vẫn mỉm cười.
“Y muốn xuất cung?” Cố Thần Hi ngồi ở trên cái ghế lãnh thấu xương ghế kia của mình, biểu tình có chút ý vị thâm trường.
“Đúng vậy, muốn cho y rời đi sao?”
“Ngươi đi hỏi y thử, đi ra ngoài làm gì.”
“Tuân mệnh.” Hắc Ma có chút kỳ quái, vì sao không trực tiếp kêu Lâm lại đây, tự mình dò hỏi?
“Tại hạ nghèo, muốn đi tìm tài nguyên tu luyện và công pháp tu luyện.” Lâm Lạc Lạc vẻ mặt chua xót, kỳ thật nguyên chủ làm một luyện đan sư thành công, của cải vẫn rất phong phú, nhưng Lâm Lạc Lạc cảm thấy nhân thiết bần cùng dùng khá tốt, còn có thể tranh thủ đáng thương, vì thế vẫn luôn dùng.
Quả nhiên Hắc Ma vẻ mặt đồng tình, vội vàng bẩm báo cho Cố Thần Hi.
“Nghèo?” Khóe miệng Cố Thần Hi nở một nụ cười nghiền ngẫm, hắn ngay từ đầu cũng bị y lừa gạt, cho rằng y thật sự nghèo, cho nên bị y lừa đi một túi trữ vật linh thạch, hắn cũng không định đòi về.
Nhưng sau đó hắn gặp qua một số thứ y dùng, cũng không phải là thứ mà người nghèo sẽ có được.
Phỏng chừng là đang cố ý khiến cho hắn chú ý.
“Đưa y đến Công Pháp lâu chọn một bộ công pháp, mặt khác ngươi lại cho y một ít tài nguyên tu luyện, kêu y lăn trở về tu luyện cho thật tốt.”
Rời đi? Không có khả năng!
Cặp mắt kia của y đẹp như vậy, hắn về sau còn muốn tiếp tục thưởng thức.
“Chờ y, đánh mất si tâm vọng tưởng.” Hắn nhẹ giọng nói, khóe miệng vẫn cong lên.
————
Trong lòng hận ngứa răng, Lâm Lạc Lạc lại giả bộ vẻ mặt vui sướng: “Thật sao?”
“Tự nhiên là thật.” Hắc Ma phổ cập khoa học cho cô, “Ma Quân rất coi trọng ngươi, không hạn chế ngươi ở tầng nào, nói cách khác ngươi có thể tùy ý chọn lựa công pháp ở bất kì tầng nào trong Công Pháp lâu, tầng càng cao, công pháp cũng càng thêm lợi hại.”
Lâm Lạc Lạc lúc này xác thật là cao hứng, hưng phấn đi theo Hắc Ma.
Đi theo Hắc Ma rẽ trái rẽ phải, sau đó thông qua thật nhiều đạo cấm chế và kết giới, cô rốt cuộc đi vào trong Công Pháp lâu, từ bên ngoài nhìn Công Pháp lâu như một tiểu lâu bình thường, nhưng đi vào bên trong, lại phát hiện nơi này không khác gì động thiên.
Công Pháp lâu tổng cộng năm tầng, từ dưới hướng lên trên càng ngày càng nhỏ, tổng thể một mảnh hắc ám, lại có vô số điểm sáng lóng lánh, càng lên cao điểm sáng càng chói lóa, thế nhưng có chút tương tự với Cục Quản Lý Thời Không.
“Càng sáng ngời, thuyết minh công pháp càng lợi hại.” Hắc Ma nhắc nhở cô.
“Đa tạ.”
Hắc Ma mỉm cười: “Ngươi có thể ở bên trong ngốc một ngày, tất cả công pháp tùy ý chọn lựa, nhưng mà chỉ có thể mang đi một bộ, sau khi chọn xong đi ra là được, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
“Được.”
Hắc Ma đi ra ngoài, khi trong Công Pháp lâu chỉ còn lại một mình cô, các điểm sáng vốn dĩ an tĩnh ở các nơi, đột nhiên đều xao động lên, có cái bay tới bay lui ở mặt trên, có cái bay thẳng đến chỗ cô, ở trước mặt cô bay múa, như là nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, giống như đang nói: Chọn ta chọn ta!
Lâm Lạc Lạc tùy ý bắt lấy một điểm sáng trong đó, điểm sáng liền biến thành ngọc giản rơi xuống tay cô, cô ấn ngọc giản ở trên trán, xem xét nội dung bên trong.
Tất cả công pháp ở nơi này đều có thể xem trước một phần, để người tiến vào có thể dễ dàng lựa chọn cái phù hợp với mình, sau khi Lâm Lạc Lạc xem xét mấy cái, liền tự mình bay lên trên, đi xem xét trên cùng, cũng là điểm sáng sáng nhất.
Ở dưới tình huống thích hợp với mình, công pháp tất nhiên là càng lợi hại càng tốt, cô hiện giờ cần công kích pháp thuật, cũng cần một công pháp để tu luyện tốt hơn, tâm pháp Phiêu Miểu nguyên chủ tu trước sau vẫn là không ổn.
Một ngày sắp trôi đi, Hắc Ma chờ ở bên ngoài có chút nôn nóng, đành phải tiến vào thúc giục.
Lại thấy Lâm Lạc Lạc mặt ủ mày ê lơ lửng ở trên cùng Công Pháp lâu, xung quanh cô toàn là các loại điểm sáng, trong hai tay cũng cầm một ngọc giản phi thường sáng ngời, mặt đầy rối rắm.
Trường hợp kia có chút buồn cười, Hắc Ma nhắc nhở nói: “Ngươi chỉ có thể chọn một cái.”
“Ta biết, nhưng ta cái nào cũng không muốn buông.” Một cái là kiếm pháp vô tình lực công kích cao, một cái là vấn tâm quyết thông qua tự mình hỏi ý tự mình giải đáp là có thể tu luyện, cô vừa mới thử một chút, cả hai đều vô cùng thích hợp với cô, rất khó lựa chọn.
Bởi vì cầm hai ngọc giản, cho nên cô căn bản ra không được, Hắc Ma có chút bất đắc dĩ.
Làm tâm phúc của Ma Quân và đại tổng quản của Ma cung, quyền lực của gã phi thường lớn, vốn dĩ dưới tình huống như vậy, gã có thể cưỡng chế đối phương tùy cơ chọn một loại, trực tiếp mang người đi ra ngoài. Nhưng gã lại cảm thấy, Ma Quân đối với người tên Lâm này, thái độ có chút không giống bình thường.
Chung quy gã vẫn không dùng thủ đoạn cưỡng chế, mà là tự mình đi xin chỉ thị Cố Thần Hi. Gã cũng muốn xem thử, sự khác biệt của Ma Quân dành cho Lâm, sẽ tới trình độ nào?
“Tham lam.” Cố Thần Hi lạnh lùng nói, “Tham lam trước sau như một.”
Quả nhiên là kẻ can đảm dám lấy mất một túi trữ vật linh thạch của hắn, sau khi biết hắn là Ma Quân còn không chịu trả.
“Thuộc hạ không biết, việc này nên xử lý như thế nào?”
Cố Thần Hi không thể hiểu được cười một chút, đứng dậy liền đi ra ngoài: “Bổn quân thật ra lại muốn nhìn xem, là công pháp tuyệt diệu cỡ nào, làm y khó có thể dứt bỏ như thế.”
Hắc Ma nhìn bóng dáng Ma Quân đi xa, trong lòng như suy tư gì: Ma Quân đối với Lâm, quả nhiên rất khác.
Đổi thành bất kì người nào khác, nếu chuyện như vậy nháo đến trước mặt Ma Quân, nhẹ thì mất đi trọng dụng, nặng thì khả năng còn sẽ bị trừng phạt.
Chuyện này nếu xét theo hướng nghiêm trọng hơn, thì chính là trần trụi cãi lời mệnh lệnh của Ma Quân, rốt cuộc Ma Quân ngay từ đầu đã nói: Chọn một loại công pháp!
————
Thời điểm Cố Thần Hi đến, Lâm Lạc Lạc vẫn còn ở trong Công Pháp lâu, nhóm ngọc giản hóa thành điểm sáng rồi tụ lại thành vài đốm sáng lớn, đang gắt gao lôi kéo cô, không cho cô rời đi.
Cô còn ý đồ cùng chúng nó giảng đạo lý: “Huynh đệ bọn ngươi đều đồng ý đi theo ta, các ngươi đừng giúp đánh uyên ương nữa được không? Để ta dẫn bọn chúng đi, ta nhất định sẽ mang chúng nó tiêu dao sung sướng……”
Ở bên ngoài nghe xong một hồi mê sảng, Cố Thần Hi cười lạnh đi vào.
Toàn thân Lâm Lạc Lạc phủ đầy điểm sáng, trên hai tay hai chân tụ tập cũng đặc biệt nhiều, tất cả đều ngăn cô đi ra ngoài, giày cũng bị rớt mất, quần áo cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn có chút chật vật, lại có chút khôi hài.
Cố Thần Hi nhìn y như vậy, thình lình nhớ tới buổi sáng ngày đó, y quần áo bất chỉnh thò qua, tựa hồ là muốn……
Hắn hừ lạnh một tiếng, Lâm Lạc Lạc đã bị lực lượng vô hình khống chế, nhanh chóng bay về phía hắn, những điểm sáng trước đó cũng tản hết ra, khôi phục bộ dáng lười nhác lơ lửng ở nhiều nơi khác.
Hai ngọc giản trong tay đều bị lấy đi, Lâm Lạc Lạc mắt trông mong nhìn hắn, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng đôi mắt tròn xoe chuyển động kia, dường như đang nói rằng: Ngươi hai cái đều cho ta được không?
Thần thức đảo qua trên hai ngọc giản, Cố Thần Hi nhàn nhạt đánh giá: “Ánh mắt ngược lại vẫn còn tốt.”
Hai mắt Lâm Lạc Lạc càng sáng, bộ dáng tràn đầy đều là chờ mong.
Hắn đổi giọng: “Nhưng hai cái này đều là đồ tốt, bổn quân vì sao phải đều cho ngươi?”
Đôi mắt của cô lập tức trở nên đáng thương hề hề, cô nhẹ nhàng nắm lấy một góc tay áo của hắn, đáng thương vô cùng nói: “Ma Quân, ngài làm việc thiện, đều cho ta đi, ta thật sự phi thường thích hai cái này, nếu mất đi bất kì cái nào, thì ta đều sẽ thương tâm muốn chết.”
Cô cau mày, che ngực lại, một bộ khó có thể thừa nhận.
Biểu diễn vụng về! Cố Thần Hi cười nhạo.
Thấy hắn không dao động, Lâm Lạc Lạc đột nhiên vươn tay, ôm chặt đùi hắn, lấy hình thức chơi xấu tiêu chuẩn: “Ma Quân, hai cái đều cho ta đi, ngài muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý.”
Hắc Ma vừa vặn đuổi tới, sau khi thấy một màn như vậy, gã trừng lớn mắt, biểu tình hoảng sợ, lập tức lắc mình lui ra.
Tổn thọ tổn thọ, Lâm này sợ là đang tìm chết.
Cảm giác ấm áp lại mềm mại trên đùi làm đại não Cố Thần Hi có chút tạm dừng, hắn có chút dại ra cúi đầu, nhìn người bên chân mình. Một người gầy gầy lùn lùn, khuôn mặt nho nhỏ trắng trẻo, tay chân tinh tế, nhìn qua còn như chưa lớn lên.
Nhưng một người như vậy, thế mà lại dám ôm hắn? Còn dám cười với hắn? Hiện tại còn không buông tay?
Hắn là nên bóp chết y? Hay là một chân đá chết y?
“Buông tay.” Hắn gằn từng chữ một, thanh âm lạnh tới cực điểm, khí thế cả người cực kỳ đáng sợ, Hắc Ma bên ngoài bị dọa run bần bật.
Nhưng Lâm Lạc Lạc không ăn bộ dạng này của hắn, cô chớp mắt hỏi: “Ngài đáp ứng sao?”
“Ngươi buông tay trước!” Cố Thần Hi trừng cô, hắn có chút khó hiểu trong lòng, sao Lâm lại không sợ hắn chứ?
Rõ rành những người khác, đều rất sợ hắn a!
“Được rồi.” Lâm Lạc Lạc lưu luyến không rời buông chân hắn ra, còn “tri kỷ” phủi phủi quần áo giùm, lấy lòng nhìn hắn, “Ma Quân, đùi của ngài ôm thật thoải mái.”
Cố Thần Hi: “……”
Lâm hình như là đang lấy lòng hắn, nhưng vì sao hắn lại có ảo giác rằng mình bị y đùa giỡn thế này?
Càng quỷ dị chính là, hắn thế nhưng cảm thấy Lâm lúc này rất đáng yêu, rõ ràng y càn quấy, vậy mà bản thân lại không tức giận chút nào.
Cố Thần Hi mắt lạnh nhìn Lâm Lạc Lạc, trong lòng nảy ra một ý tưởng: Vẫn nên giết chết đi!
Lâm Lạc Lạc nhảy dựng lên, mỗi tay cầm một ngọc giản, cười đến mi mắt cong cong, hai mắt sáng ngời chờ mong nhìn chăm chú vào hắn: “Ma Quân?”
Hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô, sau một hồi xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi mất.
Thôi, mạng nhỏ này tạm thời lưu lại đi.
Được Cố Thần Hi chấp thuận, lần này Lâm Lạc Lạc cầm hai ngọc giản đi ra Công Pháp lâu, không còn bị ngăn lại nữa.
Cô cười hì hì cất ngọc giản đi: Lời rồi lời rồi!
Hắc Ma đứng ở bên ngoài, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn cô, ánh mắt thập phần phức tạp.
Vậy mà còn sống?
Ma Quân vậy mà không có giết y???
————
Lâm Lạc Lạc lần này không chỉ thu hoạch được hai bộ công pháp, mà không bao lâu Hắc Ma còn lấy tới cho cô không ít tài nguyên tu luyện, đan dược linh thạch pháp khí đều có.
“Đa tạ tổng quản Hắc Ma.”
Hắc Ma có chút muốn nói lại thôi, gã rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trong Công Pháp, nhưng đứng trong chốc lát, gã chung quy không hỏi ra miệng.
“Ngươi cần phải tu luyện thật tốt, chớ nên cô phụ chờ mong của Ma Quân đối với ngươi.” Gã mỉm cười nói.
“Ngài nói thật sự quá đúng.” Lâm Lạc Lạc nghiêm trang nói, “Tại hạ cũng đang muốn nói với ngài, tại hạ tính bế quan mấy năm, tập trung tu luyện công pháp hôm nay lấy được.”
“Vậy ta đây không quấy rầy ngươi nữa, nếu cần gì cứ tùy thời đưa tin cho ta.” Hắc Ma một chút hoài nghi cũng không có, sau khi lấy được công pháp liền bế quan, cái thao tác này thực bình thường.
“Được.” Lâm Lạc Lạc mỉm cười đóng cửa lại, tươi cười lập tức thay đổi.
Tu luyện thật tốt là khẳng định, nhưng không phải ở Ma cung.
Vào ban đêm, Lâm Lạc Lạc tuyên bố muốn bế quan, lặng yên không một tiếng động từ Ma cung rời đi, chạy tới bí cảnh sắp mở ra, trong lòng cầu nguyện trước khi tiến vào bí cảnh, không cần bị phát hiện.
Mà thật ra, cô cũng chỉ lo lắng về mỗi Cố Thần Hi, cô nói bế quan, những người khác đều sẽ không quấy rầy, cho dù có người tạm thời có việc cần tìm, thì cô cũng đã cố ý lưu lại một con rối của nguyên chủ, chuyện đơn giản nó đều có thể ứng phó.
Nhưng Cố Thần Hi không giống, vạn nhất hắn lại tâm huyết dâng trào đi tìm cô, hoặc là tùy tiện dùng cái thần thức siêu mạnh kia của hắn quét qua, vậy hết thảy liền lòi.
“Bế quan mấy năm? Ngươi xác định?” Ngữ khí của Cố Thần Hi có chút cổ quái.
“Y là nói như vậy.” Hắc Ma cúi đầu nói.
“Ừm, đi xuống đi.” Cố Thần Hi nhíu mày lại, bất tri bất giác đi đến bên ngoài sân Lâm Lạc Lạc.
Trước đó còn ôm hắn không bỏ, hiện tại vậy mà lại nguyện ý bế quan mấy năm, chịu đựng khả năng mấy năm đều không thấy được hắn?
“Chẳng lẽ y nhanh như vậy đã đánh mất si tâm vọng tưởng?”
Mặt Cố Thần Hi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Mấy ngày sau đó, Lâm Lạc Lạc đều đang “bế quan”, đám ma tu cũng phát hiện, Ma Quân tựa hồ có chút bực bội.
“Gần đây có xảy ra chuyện gì sao?” Mấy ma tướng tụ tập với nhau.
“Chẳng lẽ tiên môn lại tới trêu chọc Ma Quân?”
Thanh Ma lắc đầu: “Hình như không có.”
“Bằng không chuyện gì có thể làm Ma Quân mấy ngày nay tâm tình không tốt?”
Một đám người hai mặt nhìn nhau, từng người nhún nhún vai, kết thúc trận thảo luận này.
Cố Thần Hi rốt cuộc nhịn không được, hắn lại lần nữa đi đến bên ngoài sân Lâm Lạc Lạc, lạnh mặt đi xuyên qua kết giới của cô.
Lấy tu vi của hắn, kết giới của cô không có chút tác dụng ngăn cản nào.
Hắn còn đường hoàng tìm lý do cho chính mình: “Bổn quân chỉ là đi kiểm tra xem y có chăm chỉ tu luyện hay không thôi.”
Nhưng mà trong phòng nào có người chăm chỉ tu luyện, chỉ có một con rối, đang ngơ ngác đứng ở giữa nhà.
Khuôn mặt Cố Thần Hi càng ngày càng đen, thần thức cường đại bao phủ toàn bộ Ma cung, đều không tìm được cái người vừa lùn lại vừa gầy nói muốn bế quan tu luyện kia.
Phẫn nộ, khóe miệng hắn vỡ ra một tia cười lạnh: “Chạy?”
“Ha ha……” Trừ con rối kia ra, tất cả đồ vật trong phòng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong Ma cung cả người run lên.
Sát khí đáng sợ! Sát khí của Ma Quân!
Lấy Ma cung làm trung tâm, phạm vi Cố Thần Hi dùng thần thức rà quét càng lúc càng lớn, bắt đầu khuếch tán ra Ma đô.
“Chờ bổn quân tìm được ngươi……” Trong đầu Cố Thần Hi hiện lên vô số ý tưởng, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là lạnh lẽo cười rộ lên.
Người bên cạnh run bần bật.