“Nghe nói gì không? Sửu nữ Tả Tương Phủ đàn ra thủ khúc Đệ nhất thiên hạ, chuẩn bị cùng Lâm tiểu thư Hữu tướng phủ gả cho Vũ Vương Gia!”
“Thật à? Không phải nói hòa ly rồi sao? Tại sao lại thành thân?”
“Chắc là do Sửu Nữ kia đàn ra một khúc cầm hay, có cảm giác mới mẻ, liền cùng nàng thành thân!”
“Tư tưởng của người hoàng gia những người bình thường chúng ta thật không thể đoán ra a~!”
Bên ngoài, lời đồn đại bay đầy trời, nghe vậy, ánh mắt một bạch y nam tử chợt lóe, bước chân thật nhanh đi tới phủ Thừa Tướng.
Thì ra cô nương kia chính là Tiền Vũ vương phi, rốt cuộc cũng tìm được nàng.
“Thi Vũ, ngọc bội này là của ngươi, ta không thể cầm.” Ly Yên đưa ngọc bội ra.
Thượng Quan Thi Vũ nghi vấn nhìn nàng, thở dài: “Có thể thân thế người này cùng Thượng Quan gia tộc có quan hệ.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Thượng Quan Thi Vũ nhíu mày hỏi.
” Phản ứng của Thượng Quan Dương rất kích động khi nhìn thấy ngọc bội này, hắn còn hỏi chủ nhân của ngọc bội này là ai, nghĩ xem, rất có thể ngươi là người Thượng Quan gia tộc.” Nàng bất đắc dĩ từ từ nói.
Liễm con mắt suy nghĩ một chút, Thượng Quan Thi Vũ mấp máy môi:
“Ta thủy chung không phải là người thân chân chính của bọn họ, ta chỉ là một linh hồn xuyên qua mà thôi, ngươi vẫn là cầm ngọc bội kia đi! Ta không muốn tham gia những chuyện rắc rối này.”
Ly Yên gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt!”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Diệp Thừa Tầm nhẹ nhàng đến, trên khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng.
“Nơi này là phủ Thừa Tướng, không biết Diệp công tử tới đây là có chuyện gì?” Khuôn mặt Ly Yên đầy ý cười nhìn hắn, giọng nói tràn đầy chế nhạo.
Diệp Thừa Tầm ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta, ta là tới tìm Thi Vũ luyện kiếm.”
Ly Yên cố làm vẻ đứng đắn gật đầu một cái: “Ừ, ta có thể hiểu, cớ này có điểm gượng ép, lần sau tìm cớ tốt hơn đi.”
Thấy thế, Thượng Quan Thi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Được rồi, Huyết Hồ, thật sự là Diệp công tử mang ta đi luyện kiếm.”Ngay sau đó xoay người nói với Diệp Thừa Tầm: “Chúng ta đi thôi!”
“Đi đi đi đi!” Ly Yên nhịn không được giả bộ khoát tay áo, đợi hai người rời đi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn ngọc bội óng ánh trong suốt trên tay.
Nếu Thi Vũ không muốn cùng Thượng Quan gia tộc có liên hệ gì, như vậy tốt nhất là phá hủy ngọc bội kia, Ly Yên nghĩ vậy, giơ tay lên muốn đem ngọc bội đập vỡ, bỗng chốc một đạo nội lực bất ngờ xẹt qua, ngọc bội bị đoạt đi.
Một nam tử mặc bạch y may mắn nhìn ngọc bội trong tay, ngay sau đó hung hăng ngước mắt nhìn chằm chằm Ly Yên, “Ngươi làm gì đấy?”
Ly Yên nhàn nhạt nhíu mày, “Ngọc bội kia không thể lưu, ngươi nên đi đi, chủ nhân của ngọc bội không muốn cùng ngươi có bất kỳ quan hệ gì.”
Thượng Quan Dương, tức bạch y nam tử, khó có thể tin nhìn nàng, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn, miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể như vậy? Ta tìm nàng ấy bao nhiêu năm, thế nhưng nàng lại không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ta?”
Trước đó vài ngày hắn nghe tin Thái tử phi tên là Thượng Quan Thi Vũ, vốn muốn đi điều tra một phen, ai ngờ lại có tin tức công bố nàng đã chết, bây giờ khó có được chút hi vọng, nàng lại không muốn cùng mình có bất kỳ quan hệ gì.
Khó khăn thở ra một hơi, Thượng Quan Dương nói: “Cũng được, chỉ cần biết nàng còn sống là được, ngươi chuyển lời với nàng giúp ta, nếu muốn về nhà, Thượng Quan gia vĩnh viễn hoan nghênh nàng.”
“Mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc ngọc bội kia cùng Thượng Quan gia các ngươi có quan hệ gì?” Ly Yên ngưng mắt hỏi.
Thượng Quan Dương vuốt ve ngọc bội trong tay, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, “Đây là ngọc bội gia truyền của Thượng Quan gia chúng ta, cũng là tín vật của Gia chủ thừa kế, năm đó, ta tặng nó cho muội muội ta yêu thương nhất .”
Mi gian tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tín vật gia chủ có thể tặng, đủ thấy hắn thật lòng yêu thương muội muội này.
Trong lòng có chút cảm động, Ly Yên cam đoan: “Nếu có thể, ta sẽ gắng hết sức khuyên nàng trở về Thượng Quan gia.”
Dứt lời, trên mặt Thượng Quan Dương xẹt qua một tia mừng rỡ, “Ngươi nói thật? Ngươi chịu giúp ta?”
Ly Yên gật đầu một cái, nam tử này trước kia vui giận cũng không hiện ra bên ngoài, nhưng bởi vì muội muội mà lộ ra nhiều cảm xúc như vậy, nếu Thi Vũ trở lại Thượng Quan gia, cũng không sợ bị khi phụ rồi. (khi phụ: Khi dễ + phụ bạc)
“Cám ơn ngươi, cám ơn, cám ơn.” Lòng Thượng Quan Dương tràn đầy cảm kích, miệng càng không ngừng nói lời cảm tạ.
“Được rồi, ngươi có thể đi, nếu nàng đồng ý, ta sẽ trực tiếp đưa nàng về Thượng Quan gia.”
“Được.” Trong mắt Thượng Quan Dương mang theo vui sướng, phất trường bào rời đi.
Ly Yên đứng nghiêm một chỗ, nhàn nhạt nhìn những cánh hoa rơi xuống, Thi Vũ tuy là người của hai thế giới nhưng cũng chưa từng nhận được phần thân tình nào (ở đây chỉ tình phụ mẫu, huynh muội ruột thịt, không bao gồm cả phần tình cảm với Ly Yên), còn bị Kỳ Doãn tổn thương như vậy, có ca ca yêu thương cưng chiều nàng là việc tốt.
“Lão đại, dược liệu đã chuẩn bị tốt.”
Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm Vân Mặc, Ly Yên từ từ xoay người, gật đầu một cái, đi đến phòng Mộc Hi Ngôn, Vân Mặc theo sát phía sau.
Mộc Hi Ngôn đón Lạc Y Cầm về phủ Thừa Tướng, để nàng ở gian phòng của mình, tận tình chăm sóc nàng. Ban đầu nàng không muốn, nhưng trước lời cầu khẩn của hắn thì lại mềm lòng.
Ly Yên sải bước tiến vào gian phòng, chỉ thấy một mình Lạc Y Cầm lẳng lặng ngồi ở trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Sư tỷ, hắn đi đâu rồi?”
Nghe vậy, Lạc Y Cầm hồi hồn, nói: “Hắn đi nấu thuốc rồi.”
Khẽ cười một tiếng, Ly Yên hỏi: ” Chẳng lẽ sư tỷ không có chút cảm động nào?”
“Cảm động gì?” Thần sắc Lạc Y Cầm phức tạp, vẻ mặt giả bộ không hiểu.
“Sư tỷ chớ giả bộ, trong lòng tỷ có ca ca ta, chỉ là tỷ có điều băn khoăn mà thôi.”
Thấy hai nữ tử đang nói về đề tài tình cảm, bộ dáng Vân Mặc giả vờ không nghe thấy, an tĩnh đứng một bên.
Lạc Y Cầm cắn cắn môi, khổ não nói: “Ly Yên, ngươi nói ta nên làm thế nào? Ta không biết tình yêu là gì, cảm giác trong lòng có hắn, chỉ là ta không dám tiếp nhận, bởi vì ta không biết hắn có phải chỉ thích dung mạo ta hay không.”
Nhẹ giọng thở dài, Ly Yên nói: “Sư tỷ, ca ca ta không phải để ý bộ dáng của ngươi, hắn với ngươi vừa thấy đã yêu, nhưng tuyệt đối không phải vì dung mạo, lời ta nói tuyệt đối là sự thật, tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn là ca ca ta nên thiên vị.”
“Vậy tại sao hắn lại khẩn trương với việc khôi phục dung mạo của ta như vậy?” Trong mắt lóe giọt lệ, Lạc Y Cầm hỏi.
“Như vậy đi, ta giúp ngươi thử hắn một chút, như vậy chẳng phải sẽ biết sao?”
” Thử thế nào?” Nàng ngẩng đầu hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe một âm thanh vang lên.
“Yên nhi cũng tới? Có phải đến giúp Y Cầm khôi phục lại dung mạo hay không?” Mộc Hi Ngôn nhìn thấy Ly Yên, khẩn trương hỏi.
Con ngươi Ly Yên xẹt qua một tia giảo hoạt, nhất thời vẻ mặt trở nên bi thương: “Ca, thật xin lỗi, ta không trị được.”
“Tại sao có thể như vậy?” Mộc Hi Ngôn gấp gáp hỏi, trong mắt hiện rõ vẻ khẩn trương.
Thấy hắn phản ứng như thế, đôi mắt Lạc Y Cầm tối sầm lại, hơi thất vọng.
“Vết thương quá sâu, sợ rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không thể chữa được.” Ly Yên bĩu môi “uất ức” nói.
Mộc Hi Ngôn dường như bị đả kích, trầm mặc.
Sau nửa ngày trầm ngâm, Mộc Hi Ngôn hướng về phía Lạc Y Cầm nói: “Không quan trọng, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”
Nghe vậy, Lạc Y Cầm bất khả tư nghị (không tin nổi, không hiểu nổi) ngước mắt nhìn hắn, “Ngươi nói gì?”
Ly Yên cười cười, kéo Vân Mặc đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ.