– Mật Kết-
【 Rất đáng yêu.
】
Cố Triêu Hi đứng ngoài cửa, gửi cho Thịnh Minh Dịch một cái meme cười lạnh lùng, sau đó lại gửi thêm một câu: 【 Thú vị không? 】
【 Thịnh Minh Dịch:??? Tôi không hiểu ngài đang nói gì.
】
Giả ngu đúng không.
Cố Triêu Hi đánh chữ rất nhanh: 【 Mau ra đây.
Tôi phải đi.
】
【 Thịnh Minh Dịch: Tôi thật sự đi công tác mà.
Cậu cứ chăm sóc bọn nó như bình thường là được.
Dựa theo yêu cầu thì cậu phải ở lại nhà tôi, tôi sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào.
Đồ ăn của mèo và chó tôi cũng đã mua rồi, để ngoài phòng khách, cậu nhìn thấy chưa? 】
【 Cố Triêu Hi: Anh chỉ vì dây dưa với tôi mà đi thuê nhà mới à?? 】
【 Thịnh Minh Dịch: Ngài Cố à, xin hãy chú ý cách dùng từ của mình.
Đây là nhà tôi mua.
Mấy hôm trước vẫn đang sửa chữa, cho nên mới mang hai đứa sang bên đó ở mấy hôm, bây giờ mang về lại.
】
Cố Triêu Hi cạn lời.
wattpad-camduongquytmat
Cậu đứng ngoài cửa không muốn bước vào nhưng Hermes lại cắn góc áo kéo cậu vào nhà.
Con chó này rất thông minh còn nhảy lên đóng cửa lại.
Cố Triêu Hi đánh giá phía bên trong ngôi biệt thự, nó được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, vừa nhìn một cái đã thấy những thứ được đổi bằng một đống nhân dân tệ, quả nhiên đây mới là thưởng thức vốn có của Thịnh Minh Dịch.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng vừa đủ ấm, bé mèo đang nằm trên thảm nhàn nhã liếm lông.
Cố Triêu Hi ngồi xổm trên nền nhà sờ sờ nó, chụp mấy tấm ảnh gửi vào nhóm đồng nghiệp yêu mèo của mình.
Thịnh Minh Dịch gửi đến một lời mời gọi video.
Cố Triêu Hi từ chối.
【 Thịnh Minh Dịch: Tôi muốn xem xem cậu có ngược đãi mấy đứa nhỏ nhà tôi không, nếu cậu tiếp tục không nhận tôi có thể khiếu nại cậu.
】
Cố Triêu Hi chủ động gọi trước, sau khi bên kia nhận máy cậu nhìn thấy Thịnh Minh Dịch hình như đang ở trong khách sạn, trên đùi còn đặt máy tính, sau lưng hình như không có ai cả.
Cậu điều chỉnh ống kính, lia lia về phía bé mèo và chú chó.
Thịnh Minh Dịch nói: “Để tôi nhìn cậu.”
“Tôi có cái gì mà xem?” Cố Triêu Hi một tay cầm điện thoại một tay vuốt mèo.
“Kiểm hàng, ” Thịnh Minh Dịch nói, “Nhìn xem có phải bản thân cậu không, hay là cậu bỏ việc mời người khác đến thay.”
Cố Triêu Hi điều chỉnh lại camera trước, cười với chính mình cũng như cười với vị khách hàng kia.
Thịnh Minh Dịch nhìn chằm chằm cậu, bình luận một câu: “Rất đáng yêu.”
Cố Triêu Hi không kịp phản ứng lại, cậu nhìn bé mèo ở đằng sau mình: “Hả?”
Thịnh Minh Dịch cười chỉ chỉ cậu: “Tôi nói cậu ấy.”
Cố Triêu Hi cuối cùng cũng hiểu.
Cậu vốn nghĩ hôm nay đến chăm sóc trẻ nhỏ cho nên ăn mặc theo hướng dễ thương một chút, trên đầu còn đeo một đôi sừng hươu!
Cậu vội vàng tháo đôi sừng hươu xuống.
Thịnh Minh Dịch: “Tôi có thể yêu cầu cậu đeo đôi sừng kia lên không? Tôi thêm tiền.”
Trong màn hình vang lên một tiếng “cạch” giòn tan, Cô Triêu Hi cong môi cười: “Ngại quá, nó bị gãy mất rồi.”
Thịnh Minh Dịch: “……”
Anh giơ ngón tay cái với màn hình sau đó nghiêm túc lại, nói với Cố Triêu Hi: “Nãi Tích bị bệnh, tôi đã hẹn bán sĩ thú y rồi, chút nữa sẽ đến khám cho nó.
Nếu bác sĩ thú y dùng thuốc bôi cho nó thì cậu chú ý một chút đừng để nó liếm mất.”
Cố Triêu Hi nhíu mày: “Sao lại bị bệnh?”
“Nhìn bụng nó ấy, không biết mọc gì nữa.” Thịnh Minh Dịch nói, “Chắc là lần trước tôi mang nó đến gửi ở tiệm thú cưng, bị con mèo khác lây sang.”
Cố Triêu Hi lật bé mèo lên nhìn bụng của nó, quả nhiên thấy mấy nút nhọt đỏ đỏ trên bụng, hơn nữa đã lan rộng ra.
“Nhìn có vẻ nghiêm trọng, ” Cậu nhịn không được oán trách anh, “Sao anh không tìm bác sĩ sớm hơn?”
Thịnh Minh Dịch dừng một chút: “Công việc bận quá, hôm qua mới phát hiện ra.”
“Anh cũng không có thời gian dắt chó đi dạo đúng không? Trong một thời gian dài không chơi với bọn nó, bọn nó sẽ cảm thấy khó chịu đấy.
Anh có tiền như vậy, hoàn toàn có thể mời người đến chăm sóc hai đứa nhỏ này mà.”
“Vậy cậu có đồng ý không? Hai đứa có vẻ rất thích cậu.”
Lời thoại nguy hiểm.
Dừng lại, dừng lại.
wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi không tiếp tục nói với anh về vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi anh: “Có túi mèo không? Bệnh viện ở đâu? Tôi đưa nó đến tìm bác sĩ, thiết bị ở bệnh viện đầy đủ hơn, tiện cho việc chữa bệnh.”
“Túi mèo ở bên cạnh phòng trữ đồ, ” Thịnh Minh Dịch nói, “Tôi sẽ gửi địa chỉ bệnh viện cho cậu.”
Cố Triêu Hi”Ừ” một tiếng, tắt máy sau đó đi tìm túi cho mèo rồi cần thận cho bé mèo vào trong túi.
Thịnh Minh Dịch đã gửi địa chỉ sang.
Cố Triêu Hi sờ sờ đầu chó, nói với nó: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ.” Sau đó đeo túi mèo lên lưng rồi đi ra ngoài.
Nơi được gọi là bệnh viện thú cưng nằm ngay bên trong tiểu khu, mấy tiểu khu xa hoa như này thứ gì cũng không thiếu, điều kiện của bệnh viện cũng rất tốt.
Cố Triêu Hi sau khi đến thì báo tên của Thịnh Minh Dịch, ngay lập tức nhận được sự tiếp đón nhiệt tình.
Sau khi kiểm tra xong, kết quả giống như Thịnh Minh Dịch đã đoán trước đó, bị lây bệnh ngoài da từ con mèo khác.
Bác sĩ cạo hết lông trên bụng của Nãi Tích, sau đó lấy thuốc, có thuốc uống, cũng có thuốc bôi.
Sau khi tắm xong Nãi Tích được đeo một cái vòng phễu trên cổ, nhìn đáng thương vô cùng.
Cố Triêu Hi mang mèo về nhà, Hermes ngay lập tức chạy ra liếm nó.
“Không được!” Cậu quát một tiếng, chú chó ngay lập tức dừng lại.
Cũng may Cố Triêu Hi cũng đã từng nuôi mèo nên cũng coi như là có kinh nghiệm, không đến mức tay chân luống cuống.
Cậu nói tình hình của mèo cho Thịnh Minh Dịch, bên kia không thấy trả lời, chắc là đang bận.
Bữa trưa Cố Triêu Hi tự mình nấu cơm ăn, sau đó cậu một mình sống trong ngôi biệt thự này, đồ ăn đồ dùng đều có người mang đến, cậu chỉ cần chăm sóc một mèo một chó thôi, cũng coi như là thoải mái.
Nhưng rất nhanh cậu không thể nghĩ như vậy nữa.
*
Thịnh Minh Dịch thật sự quá đáng ghét, phiền phức.
Tối đến anh yêu cầu gọi video, Cố Triêu Hi làm, vốn tưởng anh chỉ cần nhìn chó với mèo là xong, không nghĩ đến cái tên này thế mà lại không cho cậu tắt máy, bắt cậu phải lộ mặt ra trước camera.
Mà bản thân anh ta vẫn còn làm việc với máy tính.
“Anh có nhìn đâu?”
Điện thoại đặt trên bàn trà, Cố Triêu Hi ngồi dưới thảm bôi thuốc cho bé mèo nằm trên sofa.
Hermes ngồi bên cạnh cậu, vẫy vẫy đuôi với Thịnh Minh Dịch trong màn hình điện thoại.
Thịnh Minh Dịch vừa mới tắm xong tóc vẫn còn ướt, anh ngồi trên giường, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn, cổ áo hơi mở lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Anh ngẩng đầu liếc điện thoại một cái sau đó lại cúi đầu nhìn máy tính, tay vẫn lạch cạch lạch cạch đánh chữ: “Nhìn rồi.
Cậu Cố à, nói thật nhé tôi nghĩ cậu nên thêm vài phần nhẫn nại với khách hàng của mình.”
“Vâng vâng vâng, anh nói đúng.”
Cố Triêu Hi cảm thấy anh nói rất đạo lý, là một người chuyên nghiệp, cậu đúng là không nên vì đây là bạn tra cũ mà tỏ thái độ không tốt.
Sau này sẽ chú ý.
wattpad-camduongquytmat
Sau khi bôi thuốc xong cho mèo thì cậu đi tắm, sau đó mặc lên người bộ đồ ngủ hình khủng long dễ thương mà mình mang đến.
Đến lúc cậu quay lại trước điện thoại, quả nhiên Thịnh Minh Dịch lại thuận miệng khen một câu: “Rất đáng yêu.”
Cố Triêu Hi cực kỳ ngại, cậu vốn muốn dỗ bạn nhỏ ngủ nên mới mang bộ đồ này theo……!
Thịnh Minh Dịch nhìn ra cậu đang ngượng ngùng, còn nói: “Nếu cậu không ngại có thể mặc đồ ngủ của tôi.”
Cố Triêu Hi đương nhiên không mặc đồ ngủ của anh rồi, nên chỉ có thể chấp nhận mặc bộ đồ khủng long nhỏ.
Cách thời gian đi ngủ còn rất sớm, nhưng điện thoại gọi video nên không thể chơi được nên cậu mở ti vi ra ngồi cạnh bé mèo xem mấy chương trình giải trí.
Trong TV hi hi ha ha, nhưng nội tâm cậu lại không hề dao động, một lúc sau lại lo lắng quá ồn làm phiền đến Thịnh Minh Dịch làm việc, thế nên cậu tắt TV đi.
Thế này lại càng chán, đành phải mắt to trừng mắt nhỏ với bé mèo và chú chó.
Thịnh Minh Dịch không để ý hỏi: “Kể một chút chuyện của cậu và người yêu cũ đi.”
Cố Triêu Hi: “Tôi nghĩ những thứ này không nằm trong phạm vi phục vụ của tôi.
Có phải ngài đang nhiều chuyện quá không, Thịnh tổng?”
“Sorry, ” Thịnh Minh Dịch giải thích một cách chân thành, “Tôi chỉ sợ cậu cảm thấy nhàm chán thôi.”
“Vậy ngài có thể chia sẻ một chút câu chuyện của mình đấy.” Cố Triêu Hi vừa vuốt mèo vừa nói, “Tôi nghĩ chuyện của ngài và người yêu cũ so với chuyện của tôi càng đặc sắc hơn đấy.”
“Tôi mất trí nhớ.” Thịnh Minh Dịch nhăn mày nói, “Cậu không thể bắt nạt một người mất trí nhớ được.”
“Quên hết sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ thôi.” Dưới ánh đèn, vẻ mặt Thịnh Minh Dịch vô cùng bình thản, anh tuấn, tay anh đang lật một tập văn kiện, ngữ khí không hề gợn sóng nói, “Em ấy giống cậu, tính tình hơi khó chiều nhưng rất đáng yêu.
Mềm mại luôn khiến người ta rung động.
Tuy không nhớ ra được gương mặt em ấy nhưng vừa nghĩ đến em ấy tim tôi lại trở nên mềm mại hơn.”
Cố Triêu Hi rùng mình một cái, nhịn không được xoa xoa hai cánh tay mình: “Sến quá đi mất……”
Thịnh Minh Dịch không để ý đến cậu đang khó ở, dừng lại động tác trên tay, nhìn cậu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, em ấy rất giống một vương tử nhỏ.”
Cố Triêu Hi đứng lên: “Ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Nếu còn nghe nữa chắc cậu sẽ nôn ra mất thôi.
wattpad-camduongquytmat.
Truyện Phương Tây
Lúc cậu quay lại, Thịnh Minh Dịch nhắc cậu: “Bến dưới bàn trà có sách.”
Cố Triêu Hi lấy ra xem, có mấy quyển sách 《 Những câu chuyện kể trước khi đi ngủ 》, 《 Cổ tích toàn thư 》, 《 Truyền thuyết thần tình yêu》, 《 Những bài thơ tình chưa viết xong và những chuyện tình chưa viết hết》.
Thịnh Minh Dịch nói: “Kể chuyện này đi.”
Cố Triêu Hi ngẩng đầu nhìn anh, vẫn bảo trì mỉm cười: “Thịnh tổng à, cài này hình như cũng không thuộc phạm vi phục vụ của tôi thì phải.”
“Không phải cho tôi, ” Thịnh Minh Dịch nâng cốc uống một ngụm cà phê, “Bé mèo của tôi đang bị cơn đau dày vò, tôi nghĩ nó chắc cũng muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ đấy, ngài cảm thấy thế nào?”
Cố Triêu Hi gật gật đầu: “I think so.”
Cậu không mở sách ra, cụp mắt xuống nhìn bé mèo, vừa gãi gãi cằm cho nó vừa nhẹ giọng nói: ” Một con thỏ nhỏ đến đồng cỏ, một con thỏ nhỏ khác đến, con thỏ nhỏ thứ hai cầm lấy tai của con thỏ thứ nhất và đứng trên lưng của nó, sau đó con thỏ nhỏ thứ ba đến, con thỏ nhỏ thứ ba nắm lấy tai của con thỏ thứ hai và đứng trên lưng nó…!con thỏ thứ tám đến, nó nắm lấy tai của con thỏ thứ bảy và đứng trên lưng nó, và sau đó con thỏ thứ chín đến, nó cầm lấy đôi tai của con thỏ thứ tám và đứng trên lưng nó, cuối cùng bạn hãy đoán xem?”
Bên kia màn ảnh Thịnh Minh Dịch dừng lại động tác đánh máy, ngẩng đầu ánh mắt mang theo ý cười nhìn cậu, nghiêm túc trả lời: “Sau đó con thỏ thứ mười đến? Cuối cùng bọn nó đều ngã lăn quay?”
Ánh mắt Cố Triêu Hi dịu dàng vô cùng, nhưng không nói gì cả.
Đây là câu chuyện Thịnh Minh Dịch kể cho cậu nghe, trước kia trước khi đi ngủ bọn họ rất thích vùi mình vào ổ chăn kể câu chuyện này, bất luận là do ai mở đầu, mỗi lần kể đến cuối cùng người còn lại sẽ hôn đối phương, hôn xong sẽ kể nốt kết cục của câu truyện.
“Sau đó, nó hôn hươu cao cổ một cái.”
09/09/2021.
– Mật Kết-
“Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi.”
Thịnh Minh Dịch đột nhiên nâng tay tắt video, cuối cùng Cố Triêu Hi cũng được thả lỏng. Lúc bị đối phương nhìn cả người cậu không thoải mái chút nào, luôn có một loại cảm giác bị nhìn thấu. Nhưng lúc cậu nhìn Thịnh Minh Dịch lại cảm thấy bản thân không nhìn thấu con người này.
Cách thời gian đi ngủ còn một lúc nữa, cậu không ngủ được nên vào thư phòng của Thịnh Minh Dịch tìm sách.
Thư phòng ở đây không khóa, cửa còn mở rộng. Nên nói là tất cả các phòng ở đây không phòng nào khóa cả, Thịnh Minh Dịch cũng không nói không được vào.
Sau khi Cố Triêu Hi bước vào phòng mới phát hiện ra bên trong ngoài sách ra chẳng còn thứ gì cả, Thịnh Minh Dịch vẫn còn giữ lại rất nhiều sách vở thời học sinh, bên trong mỗi quyển sách là những hàng chữ nghiêm chỉnh sạch đẹp, có thể thấy chủ nhân của những quyển sách này là một người cực kỳ nghiêm túc, do đó Cố Triêu Hi không phát hiện ra được manh mối nào.
Cậu tùy tiện lấy một quyển sách mang về phòng ngủ, xem một lúc thì đi ngủ.
Wattpad-camduongquytmat
Ngày hôm sau, cậu và Thịnh Minh Dịch giống như sau một đêm quay lại thời yêu xa.
Thịnh Minh Dịch lúc nào có thời gian rảnh sẽ gọi video cho cậu, bắt cậu cho xem mèo xem chó, sau đó báo cáo với cậu bản thân hôm nay làm gì, gặp những khách hàng nào, nói những gì, ăn gì, bây giờ đang ở đâu.
Cố Triêu Hi thật sự cạn lời: “Thịnh tổng à, ngài cứ như vậy nói với một người ngoài như tôi về những thứ cơ mật liên quan với công ty, thật sự ổn sao?”
Thịnh Minh Dịch nghiêm túc trả lời: “Đầu tiên, cậu không phải người ngoài, cậu là bảo mẫu của hai đứa nhà tôi; tiếp theo, khác nghề như cách núi, nói với cậu mấy cái cơ mật này cậu cũng không hiểu, cho nên không sao.”
Cuộc sống đúng là không dễ dàng, Cố Triêu Hi thở dài: “Biết tôi nghe không hiểu thì anh đừng nói nữa….nghe có khác gì thiên thư đâu.”
Thịnh Minh Dịch cười nhạt: “Không hiểu thì phải nghiêm túc nghe, nghe nhiều khắc sẽ hiểu.”
Ngữ khí này làm cho Cố Triêu Hi như đang quay về thời cấp ba, năm lớp mười toán của cậu không tốt, Thịnh Minh Dịch lớp mười hai còn bổ túc kiếm thức cho cậu, lúc anh giảng đề cũng dùng loại ngữ khí này.
Thật ra, hai người bọn họ quen nhau cũng chỉ vì một bài toán.
Lúc ấy Cố Triêu Hi là một người lầm lì, bởi vì vấn đề về tính hướng cho nên bị mọi người trong lớp chế nhạo, cậu lớn lên vừa trắng vừa yếu ớt, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, mấy đứa con gái con trai đều cười nhạo cậu, cố tình hỏi mấy câu hỏi không đứng đắn, bẩn thỉu, làm người ta không thể chịu nổi. Cả ngày cậu như ngồi trên đống lửa, sau khi tan học cũng không dám ở lại lớp lâu, nên thường xuyên leo tường trốn ra khu vui chơi bị bỏ hoang sau trường làm bài tập.
Nơi ấy có rất nhiều cây khô và các thiết bị trò chơi, trong đó có vài hốc cây do công nhân tạo ta, Cố Triêu Hi thường trốn ở đó làm bài tập.
Cậu biến nơi đây thành căn cứ bí mật chủa chính mình.
Một ngày thứ sáu nào đó, sau khi tan học cậu bất ngờ phát hiện ra ở bên trong xuất hiện một con cáo nhỏ bị thương. Không biết người tốt nào đã làm cho nó một cái ổ, còn bỏ cả đồ ăn nữa. Cậu không nhịn được vuốt lông chú cáo nhỏ một lúc, chụp mấy bức ảnh, sau đó yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh làm bài tập.
Một lúc sau cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đạp lên lá vàng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thịnh Minh Dịch mặc quần yếm đi đến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng bị đối phương làm cho giật mình.
Thịnh Minh Dịch ngây người mấy giây, sau đó cười nói hi với cậu, rồi hỏi: “Bé cáo nhỏ, cậu có nhìn thấy vương tử nhỏ của tôi không?”
Vẻ mặt Cố Triêu Hi mờ mịt.
“À, không phải, xin lỗi……” Thịnh Minh Dịch gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng, “Vương tử nhỏ, cậu có nhìn thấy bé cáo nhỏ của tôi không?”
Cố Triêu Hi gật gật đầu, lại cảm thấy bản thân không nên gật đầu.
Tôi chắc không được tính là Vương tử đâu nhỉ, cậu nghĩ.
Tôi chỉ là một tên đồng tính bị người ta ghét mà thôi.
Cậu nhường cho anh một chỗ. wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch cũng chui vào, ngồi xổm xuống bên cạnh bé cáo cho nó đồ ăn mới, rồi lại dịu dàng vuốt vuốt đầu nó.
Thấy Cố Triêu Hi lộ ra ánh mắt tò mò, anh giải thích: “Bị mấy tên con trai nghịch ngợm làm thương, tôi đã liên hệ với bên đơn vị tiếp nhận, chút nữa họ sẽ đến đón nó đi. Cậu đang làm gì vậy? Làm bài tập à?”
Thịnh Minh Dịch nhìn vào quyển vở của cậu, vừa nhìn liền phát hiện ra cậu làm sai nên anh bắt đầu nhiệt tình giảng giải cho cậu.
Hai người chen chúc nhau trong một cái hốc cây, bên ngoài là ánh nắng chói chang ngày hè, trên đỉnh đầu là tiếng ve râm ran và tiếng chim hót líu lo, bên cạnh là một bé cáo nằm im lặng…… Thịnh Minh Dịch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo một cái nơ màu đen, giọng nói vô cùng dịu dàng, lúc giảng bài tư duy rõ ràng mạch lạc, trên người mang theo một loại hơi thở tự tin khiến cho người ta mê muội, là kiểu thiết lập đàn anh người gặp người yêu ấy.
Sau khi giảng xong một bài, anh còn khiêm tốn nói: “Tôi giảng không được tốt lắm….nếu cậu không hiểu thì tôi lại đổi một cách khác giảng lại lần nữa nhé.”
Cố Triêu Hi đã hiểu rồi nhưng lại tò mò cách khác kia nên giải vờ như nghe không hiểu.
Lúc giảng lại lần thứ hai, Thịnh Minh Dịch hỏi: “Bé cáo, cậu tên gì?”
Cố Triêu Hi quay đầu nhìn bé cáo: “?”
“Sorry, ” Thịnh Minh Dịch đỡ trán, gương mặt đẹp trai đang đỏ bừng nói, “Tôi muốn hỏi cậu……”
Cố Triêu Hi không nhịn được trêu anh: “Tôi tên Vương Tử Nhỏ.”
Sau đó hai người nhìn nhau cười, má hai người đều đỏ bừng, toát bao nhiêu là mồ hôi.
“Được, ” Thịnh Minh Dịch gật đầu, “Vương tử nhỏ, chúng ta tiếp tục.”
Cố Triêu Hi đột nhiên hỏi: “Vậy anh tên gì?”
Thịnh Minh Dịch nói: “Cậu nhìn tôi giống gì?”
Giống Bạch mã hoàng tử.
Nhưng Cố Triêu Hi ngại không dám nói, Thịnh Minh Dịch cũng không ép hỏi.
Sau khi giảng xong năm bài, người của cục lâm nghiệp cũng đã đến. Hai người giao bé cáo cho bọn họ, còn nhận được khen ngợi, lúc hai người quay về nhà vẫn chưa biết tên và lớp của đối phương.
Nhưng sau này Thịnh Minh Dịch lại chở thành khách quen ở hốc cây nọ.
Căn cứ bí mật trở thành thánh địa hẹn hò của hai người, bọn họ ở trong hốc cây ấy trải qua rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên dựa vào nhau ngắm sao trời, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên nắm tay……
Cùng với tỏ tình và nụ hôn đầu tiên. wattpad-camduongquytmat
Cảnh tượng nửa đầu của câu chuyện cổ tích ấy khiến hai người cực kỳ vừa lòng. Liên quan đến chuyện “Vương tử nhỏ” và “bé cáo” ấy, dù cho có nghĩ đến bao nhiêu lần thì cũng khiến cho trái tim người ta mềm mại.
Thịnh Minh Dịch là một người vô cùng tình cảm, lãng mạn, sau khi xác nhận quan hệ không lâu liền bảo người nhà mua luôn mảnh đất ấy, xây mới lại, dựng lên một công viên giải trí mang chủ đề tình yêu, bên ngoài thì mang danh là sản nghiệp của gia tộc nhưng thực ra là muốn tặng Cố Triêu Hi.
Cố Triêu Hi đương nhiên không dám nhận món quà lớn như vậy, cũng không muốn tiêu tốn tiền của nhà anh, nhưng công viên theo chủ đề cậu cũng muốn, cậu cũng muốn tạo ra một công viên như vậy để những đứa trẻ cô độc giống như cậu có một nơi để làm căn cứ bí mật, có lẽ bọn họ cũng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của chính mình.
Vì thế hai người đã hẹn ước với nhau sau này đi làm kiếm tiền rồi sẽ mua một mảnh đất xây lên một công viên như vậy.
Nhoáng một cái nhiều năm đã trôi qua, hai người trải qua trùng phùng, ở chung, tranh cãi, chia tay, rồi lại một lần nữa trùng phùng….đến nay cảnh còn người mất, tất cả đã thay đổi.
Thịnh Minh Dịch từ bạch mã hoàng tử biến thành tổng tài ác liệt.
Cố Triêu Hi từ Vương tử nhỏ biến thành người bồi bạn.
Cũng có rất nhiều chuyện không thay đổi.
Ví dụ như thói quen. wattpad-camduongquytmat
Thịnh Minh Dịch vẫn dính người như trước kia, sau khi kết thúc cuộc họp quay lại khách sạn thì ngay lập tức đăng nhập weixin trên máy tính, gọi video, để Cố Triêu Hi trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ làm việc của anh.
Bên kia màn hình rất nhanh truyền đến tiếng gõ chữ, còn Cố Triêu Hi bên này lại dùng máy tính của anh xem phim, hai người giống như một đôi tình nhân yêu xa, mở video ra rồi mỗi người lại làm việc riêng của mình, không khí vừa ấm áp vừa hài hòa.
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ, vẫn có vài phần kỳ lạ.
“Cậu có thể gọi bạn bè đến tổ chức party, tôi không để ý đâu. Chỉ cần không làm phiền đến hàng xóm là được.” Thịnh Minh Dịch đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, “Trên bàn có mấy tấm danh thiếp của các quán ăn đấy, muốn ăn gì thì cứ gọi, ghi nợ cho tôi là được.”
Cố Triêu Hi thản nhiên nói: “Tôi không có bạn bè.”
“Người lần trước thì sao?”
“Đồng nghiệp thôi.”
“Đồng nghiệp cũng có thể coi là bạn mà.”
“Mọi người đều bận cả.”
“Bảo bọn họ lúc nào không bận thì đến chơi với cậu một lúc.”
“Không cần đâu.” Cố Triêu Hi ngáp một cái, “Thịnh tổng không cần phải lo lắng vớ vẩn.”
Thịnh Minh Dịch nhìn thoáng qua màn hình: “Sao cậu lại muốn làm công việc này? Bình thường có gặp phải mấy người khách tồi tệ không?”
“Ví dụ như ngài à?” Cố Triêu Hi cười, sau đó lại vội vàng bịt miệng lại, “Xin lỗi……”
“Tôi ghi lại rồi nhé, một bài cảnh cáo nhỏ.” Thịnh Minh Dịch nhìn vào màn hình, “Bán manh cái nào, chuyện này tôi sẽ cho qua.”
Cố Triêu Hi ôm lấy bé mèo đang nằm trên sofa, nắm lấy hai chân trước của nó, nhìn vào camera kêu một tiếng “meo”.
Thịnh Minh Dịch hài lòng, gật đầu: “Ok, chúng ta tiếp tục vấn đề vừa nãy.”
“Sao lại làm công việc này, ” Cố Triêu Hi đặt bé mèo về lại sofa, “Bởi vì ông chủ có ơn cứu mạng tôi, đương nhiên đời này tôi phải cố gắng vì sự nghiệp của ông.”
“Cậu nên có cuộc đời của riêng mình.”
“Đây là cuộc đời của tôi.”
“Không cảm thấy rất mệt mỏi vất vả sao?”
Cố Triêu Hi nhìn bé mèo và bé chó bên cạnh mình: “Chăm mèo cũng không tính là vất vả đâu nhỉ?”
Cậu dừng lại, rồi nói: “Thật ra vất vả cũng tốt….Vất vả chứng tỏ cuộc sống đầy đủ. Tóm lại là so với……”
Nói tới đây, cậu phanh lại đúng lúc, rất nhiều lời nói không cần thiết phải nói với Thịnh Minh Dịch.
“Khi nào anh về?” Cậu thay đổi đề tài một cách cứng ngắc.
“Chắc phải hai ba ngày nữa.” Thịnh Minh Dịch nói, “Sao vậy, nhớ tôi à?”
Nói xong bản thân lại tự ngại ngùng. Wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi cười ha ha: “Ngài không cần tự ép mình đi theo con đường này đâu.”
“Con đường gì?”
“Con đường của tên lưu manh.”
Thịnh Minh Dịch kéo lấy con chuột: “Đi họp đây. Bai.”
Sau khi video kết thúc, Cố Triêu Hi cười bò lăn ra sofa.
Ba ngày sau Thịnh Minh Dịch về, mang cho Cố Triêu Hi mấy bức tượng bé cáo nhỏ cực kỳ dễ thương, làm quà cảm ơn.
Tuy trong lòng Cố Triêu thích cực kỳ nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt nói: “Ngại quá, tôi cũng không thích cáo lắm, ngài cứ để lại tự dùng đi. Với lại nó đắt quá, tôi……”
Thịnh Minh Dịch cưỡng ép cậu nhận lấy: “Mối tình đầu của tôi thích, cậu nhất định cũng sẽ thích.” . Đam Mỹ H Văn
Vì phòng ngừa bị đánh giá kém uy hiếp, cậu đành phải nhận.
Trước khi đi Cố Triêu Hi cẩn thận hỏi: “Ngài đừng có mà thỏ khôn có ba hang*, lại muốn lừa tôi đấy nhé…… Tuy rằng tôi dùng sai thành ngữ nhưng tôi không nghĩ ra cái nào hợp hơn nữa, ngài hiểu là được.”
(*狡兔三窟-Thỏ khôn có ba hang: đề cập đến những con thỏ tinh ranh, sẽ chuẩn bị cho mình ba cái hang để ẩn náu. Trong tiếng Trung Quốc hiện đại, thành ngữ này mang nghĩa xấu thường được sử dụng khi có nghĩa là một người đang mưu mô xảo quyệt; thành ngữ này được sử dụng như một tân ngữ hoặc định ngữ.)
Thịnh Minh Dịch khôi phục lại gương mặt lạnh lùng: “Cậu thấy tôi nhàn rỗi lắm à?”
“Không không, ngài là người bận rộn một phút đáng giá mấy trăm vạn!” Cố Triêu Hi vẫy tay không ngừng, “Vậy không quấy rầy anh nữa, tạm biệt, nhớ bôi thuốc cho mèo đấy.”
Lần này Thịnh Minh Dịch không đưa cậu về nữa, nhắc đến cũng chẳng thèm nhắc.
Wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi cảm thấy đây là chuyện tốt. Cậu ăn một bữa ngon ở ven đường, sau khi về đến nhà thì lôi tượng nhỏ bé cáo ra bày lên bàn. Tổng cộng có năm con, hình dáng khác nhau, có bé vểnh mông, có bé há miệng, có bé đang cắn đuôi của chính mình, cực kỳ dễ thương.
Nửa tháng sau đó Thịnh Minh Dịch cũng không làm gì nữa, Cố Triêu Hi cũng yên tâm làm việc của mình, có lúc cậu cũng chủ động hỏi tình hình của bé mèo. Thịnh Minh Dịch nói với cậu nó đã khá hơn.
Cố Triêu Hi cũng đã từng nghĩ đến tên kia bận như vậy không biết có chăm sóc tốt cho mèo không, nhưng đối phương không chủ động nhờ cậu giúp, vậy chắc là không có vấn đề gì. Mà Thịnh tổng có nhiều tiền thế, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng thoải mái tìm người đến nuôi mèo hộ.
Cuối tháng mười hai, Thịnh Minh Dịch nói với cậu Nãi Tích đã khỏi hẳn rồi. Cuối cùng Cố Triêu Hi cũng yên tâm, nghĩ cũng đến lúc có thể xóa weixin của Thịnh tổng được rồi.
Lúc chuẩn bị xóa, cậu theo bản năng nhìn vòng bạn bè của Thịnh Minh Dịch, không nghĩ đến lại nhìn thấy cái tên kia muốn tặng mèo với chó đi.
Cố Triêu Hi gọi điện thoại cho anh ngay lập tức.
“Xin chào, tôi, nhận nuôi.”
14/09/2021