Sau khi xử lý xong Sato Kojiro, việc thu dọn đương nhiên thuộc về Chiến Thiên Qua rồi.
Diệp Phong và Chiến Thiên Qua, Sở Kiến Quốc hàn huyên mấy câu, Chiến Thiên Qua liền phái tài xế riêng của mình lái chiếc Mercedes Benz S600 đưa Diệp Phong đến câu lạc bộ của mình ở vùng ngoại ô.
Trên đường, Diệp Phong nhắm chặt hai mắt, chìm vào trong trận chiến sinh tử quyết liệt ban nãy với Sato Kojiro.
Đúng là trong họa có phúc.
Mặc dù trận chiến vô cùng hiểm ác, nhưng lợi ích nhận được cực kỳ lớn, không những dành được Thất Tinh Long Uyên, còn lĩnh ngộ được sức mạnh của Thanh Long, sức mạnh chiến đấu cũng lên một tầm cao mới.
Có điều tin tức Sato Kojiro đã chết e rằng không bao lâu nữa sẽ vang đến nước Oa, Tông Sư giới võ đạo Hoa Hạ tám chính phần sẽ đến Hoa Hạ tìm Diệp Phong.
Trước lúc đó, Diệp Phong phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
Chiến Thiên Qua tặng Diệp Phong một câu lạc bộ “Thanh Đằng”, mặc dù nằm ở vùng ngoại ô, nhưng đối diện với hồ Tây Tử, phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc yên bình.
Sau nửa tiếng, chiếc Mercedes Benz S600 dừng lại trong bãi đỗ xe câu lạc bộ, bên trong toàn những chiếc xe sang với giá trị liên thành, không chỉ là Ferrari, Lamborghini, Maserati, … như vậy là đủ để mở một buổi triển lãm xe rồi!
Sau khi xuống xe, Diệp Phong mới phát hiện ra cái câu lạc bộ “bé nhỏ” này rõ ràng phải được gọi lại trang viên kiểu u mới đúng!
Câu lạc bộ Thanh Đằng cao năm tầng, sơn son thiếp vàng, cho dù đứng cách một khoảng vẫn có thể cảm nhận được khí chất xa xỉ.
Diệp Phong thầm nghĩ, nếu xét về giá trị, câu lạc bộ này không chỉ đáng giá hai tỉ tiền Hoa Hạ.
Có vẻ như lúc trước Chiến Thiên Qua kiếm được không ít tiền từ võ đài, vậy nên mới dùng cách này để lấy lòng mình.
Có điều người ta ra tay hào phóng thế, Diệp Phong mà từ chối thì cũng làm kiêu quá.
…
Đúng lúc này, cách đó không xa có một cô gái mặc sườn xám, lớn hơn Diệp Phong mấy tuổi, trông cô ấy khoảng hai hai hai ba tuổi.
Cô ấy có mái tóc đen như thác nước đổ xuống, làn da mềm mịn đàn hồi như trứng gà bóc, mềm đến mức có thể vắt ra nước.
Cô ấy mỉm cười, đôi môi chúm chím, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt long lanh, khiến cho người ta cảm thấy động lòng, tựa như một giây nữa hồn phách sẽ bị cô ấy câu mất.
Diệp Phong không phải chưa từng thấy người đẹp, cho dù là Sở Mai Dung xuất thân danh giá hay lại ngôi sao lớn Đường An Ni đều là những giai nhân tuyệt sắc trăm năm khó gặp.
Nhưng cô gái trước mắt này là hình ảnh điển hình của mỹ nữ Giang Nam, giống như nữ sĩ cổ đại bước ra từ trong tranh vẽ vậy.
Càng làm cho người ta thêm thán phục là vóc dáng của cô ấy như quả đào mật, cộng thêm chiếc sườn xám bó sát bao bọc lấy cơ thể khiến cho đàn ông nhìn thấy ai ai cũng khô miệng khô lưỡi, nảy ra ý nghĩ kỳ quái.
Trong lúc nhất thời, Diệp Phong hơi thất thần, âm thầm cắn đầu lưỡi, cậu không muốn thất thần trước mặt cô ấy.
Lúc này mỹ nữ tướng mạo cổ điển đi tới trước mặt Diệp Phong, cơ thể mềm mại, cô ấy hơi cong người, hé môi nói:
“Tôi tên Đổng Minh Nguyệt, là giám đốc của câu lạc bộ Thanh Đằng này! Cậu là cậu Diệp Phong đúng không? Ban nãy ông Chiến có dặn dò với tôi, từ hôm nay cậu Diệp sẽ là chủ nhân của câu lạc bộ Thanh Đằng!”
“Chào giám đốc Đổng, chị không cần phải khách khí như vậy, chị cứ gọi thẳng tên tôi là được!”, Diệp Phong mỉm cười.
“Thế sao được? Cậu Diệp là ông chủ của chúng tôi, phải có trên có dưới, Minh Nguyệt sao dám vượt qua giới hạn!”, Đổng Minh Nguyệt lập tức sợ hãi nói.
“Ha ha… tôi không phải người hay câu nệ tiểu tiết! Chị đừng gọi tôi là cậu Diệp, nghe kỳ lắm, đừng gọi tôi như vậy, chị gọi tôi một tiếng “ông chủ” là được! Chị lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi gọi chị là chị Minh Nguyệt nhé!”, Diệp Phong nói.
Đổng Minh Nguyệt do dự một lúc liền lầm bầm nói: “Ông chủ!”
Diệp Phong nghe thấy vậy liền nói: “Chị Minh Nguyệt, chị đưa tôi đi một vòng quanh câu lạc bộ đi!”
“Vâng thưa ông chủ!”
Đổng Minh Nguyệt vừa nói, vừa khẽ cong eo, đi về phía trước dẫn Diệp Phong đi vào trong câu lạc bộ.
Mặc dù ngoài mặt cô ấy không tỏ ra gì, nhưng trong lòng lại cuộn sóng.
Đổng Minh Nguyệt tốt nghiệp đại học nổi tiếng, còn trẻ mà đã trở thành giám đốc câu lạc bộ Thanh Đằng, năng lực làm việc hơn người thường nhiều.
Nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, chức giám đốc này của mình chẳng qua vẫn chỉ là một người làm công cao cấp thôi, ông chủ thực sự đứng sau màn của câu lạc bộ Thanh Đằng lại chính là ông trùm thế giới ngầm của Tô Hành.
Chiến Thiên Qua!
Có điều bây giờ, với thân phận là giám đốc của câu lạc bộ nhỏ bé này, Đổng Minh Nguyệt chẳng có tư cách gặp Chiến Thiên Qua.
Nhưng một phút trước, Chiến Thiên Qua đích thân gọi điện thoại cho cô, bảo sẽ đổi chủ câu lạc Thanh Đằng, chủ nhân mới tên là Diệp Phong.
Chiến Thiên Qua còn đặc biệt dặn dò cô ấy bằng mọi giá phải làm hài lòng mọi yêu cầu của cậu Diệp.
Lúc mới đầu, Đổng Minh Nguyệt cho rằng, cậu Diệp này chắc là ông chủ lớn như Chiến Thiên Qua, nhưng cô ấy sao có thể ngờ được, Diệp Phong lại là một anh chàng trẻ tuổi non choẹt thế này, thậm chí cậu còn bé hơn cô ấy mấy tuổi.
Hơn nữa trên người cậu không hề có vẻ kiêu căng ngạo mạn của đám con nhà giàu, cậu vô cùng thân mật gọi cô ấy một tiếng “Chị Minh Nguyệt”.
Được tiếp đãi như vậy khiến cho Đổng Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên!
Nhưng cho dù như nào, là giám đốc, cô ấy đương nhiên muốn lấy lòng ông chủ mới này!
…
Đổng Minh Nguyệt đưa Diệp Phong đi vào câu lạc bộ, cùng lúc đó cô ấy cũng mở miệng giới thiệu:
“Ông chủ, tòa nhà chính của câu lạc bộ Thanh Đằng có tổng cộng năm tầng, tầng một là sảnh tiếp khách và khu vực công cộng, tầng hai là khu ăn uống và tổ chức yến tiệc, tầng ba là khu vui chơi nghỉ ngơi, tầng bốn là phòng riêng VIP, tầng năm là khu chuyên nghỉ ngơi của cậu! “
“Ngoài ra, câu lạc bộ còn có sân tennis, bể bơi, spa mát xa, sân golf mini, vân vân! Nhân viên đủ loại, có tổng cộng khoảng một trăm người, doanh thu mỗi tháng khoảng ba mươi triệu…”
Nghe thấy Đổng Minh Nguyệt nói vậy, Diệp Phong lập tức cảm thấy đau đầu.
Ba mươi triệu!
Cho dù trừ đi chi phí, riêng tiền lãi mỗi tháng cũng kiếm được mấy triệu!
Câu lạc bộ này chẳng khác gì con gà đẻ trứng vàng!
Mình thế này khác gì giàu sau một đêm!
Có điều giá trị thật của câu lạc bộ này không chỉ có như vậy mà nằm ở linh tuyền!
Tốn nửa tiếng, Diệp Phong mới đi hết được một vòng nơi này.
Lúc này Đổng Minh Nguyệt mới đưa cậu đến thang máy VIP riêng, chuyên để đưa cậu đến tầng năm của mình.
Mà sau khi cửa thang máy mở ra, Diệp Phong bị sự xa hoa trước mặt làm cho khiếp sợ!
Trong không gian chỉ rộng hơn trăm mét vuông, dưới đất trải một tấm thảm lông dê Ba Tư dày, trần nhà treo đèn chùm sáng chói, trên tường treo bức tranh sơn dầu thời kỳ phục hưng bản gốc, mỗi món đồ xài trong nhà nhìn qua cũng thấy được xa hoa vô cùng.
Chính giữa căn phòng có để một chiếc giường king size.
Diệp Phong lập tức sinh ra ảo giác như mình vừa lạc vào hoàng cung châu u.
“Ông chủ, đây là phòng ngủ của cậu, trên tầng thứ năm còn có hầm rượu tư nhân của cậu, phòng pha trà, khu cất giữ đồ cổ, phòng thể dục, thư viện mô hình nhỏ, cùng với một gian phòng đủ để ngăn cản tên lửa tấn công.
Nghe thấy lời này, tâm tình Diệp Phong lại chấn động.
Đến tận bây giờ cậu mới biết hóa ra đây là cuộc sống của người có tiền.
Có điều bây giờ thứ cậu quan tâm nhất là linh tuyền kia ở đâu, vậy nên cậu liền hỏi Đổng Minh Nguyệt:
“Đúng rồi chị Minh Nguyệt, trước kia ông Chiến có nói với tôi trong câu lạc bộ này có một linh tuyền, chị có biết không?”
“Linh tuyền?”
Đổng Minh Nguyệt nghe thấy vậy liền sững sờ, do dự chốc lát, dường như nghĩ ra điều gì đó nên nói:
“Ông chủ, thứ cậu nói có phải đầm nước ở giữa núi sau câu lạc bộ không, có điều ông Chiến luôn nói nó là vùng cấm địa, cấm mọi người ra vào!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong đã có thể chắc chắn đầm nước sau núi chính là linh tuyền trong miệng Chiến Thiên Qua.
Dẫu sao cũng là dòng suối tràn ngập linh khí, không chỉ có tác dụng với việc tu luyện của Diệp Phong mà đối với võ giả thế tục cũng rất có lợi, cho nên Chiến Thiên Qua mới biến nơi đó thành vùng cấm địa.
Bây giờ Diệp Phong có thể nói là không chờ nổi, có điều Đổng Minh Nguyệt còn đang đứng cạnh cậu, làm vậy cũng không tiện.
Xem ra phải tìm cách để Đổng Minh Nguyệt rời đi!
…
Lúc này Diệp Phong nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường, phát hiện ra đã hơn mười một giờ tối, vậy nên hỏi Đổng Minh Nguyệt: “Khụ khụ… chị Minh Nguyệt, cũng không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Sau đó cậu lại nhìn vào chiếc giường ở giữa phòng.
Ai biết được hành động này của Diệp Phong trong mắt Đổng Minh Nguyệt lại có ý khác.
Mặt Đổng Minh Nguyệt tái mét, cơ thể không kìm được cứng đờ, do dự chốc lát, mắt cô ấy lóe lên sự phức tạp, dường như đã hạ quyết tâm lớn lao gì đó, cô ấy gằn giọng nói:
“Ông chủ, tôi hiểu rồi!”
Theo như cô ấy thấy, mấy lời nói bàn nãy của Diệp Phong nhất định là đang ám chỉ cô ấy phải đi làm ấm giường giúp cậu.
Cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, ở chung một phòng!
Đổng Minh Nguyệt biết cơ thể mình có sức mê hoặc rất lớn với đàn ông, huống hồ Diệp Phong là một chàng trai trẻ tuổi huyết khí hưng thịnh, còn là ông chủ của mình, chỉ cầu cậu muốn, thậm chí cô ấy có thể để cậu muốn làm gì thì làm!
Làm việc trong câu lạc bộ Thanh Đằng trong thời gian dài như vậy, mặc dù Đổng Minh Nguyệt còn trinh trắng nhưng cô ấy cũng chẳng lạ gì thứ quy tắc ngầm này!
Cô ấy đã sớm biết mình có thể giữ được sự trinh trắng là vì mấy ông chủ lớn biết được kẻ đứng sau câu lạc bộ Thanh Đằng là Chiến Thiên Qua – ông trùm thế giới ngầm, vậy nên mới không dám dở trò với cô ấy!
Nhưng bây giờ, đối mặt với “yêu cầu” của Diệp Phong, cô ấy thậm chí không có tư cách để từ chối.
Bất lực, cô ấy vươn cánh tay thon dài ngọc ngà của mình ra cởi cúc sườn xám..
Ở bên kia Diệp Phong quay lưng với Đổng Minh Nguyệt mãi chẳng nghe thấy tiếng bước chân rời đi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cậu bất giác quay đầu lại.
Nhưng ngay giây sau, cảnh tượng khiến cậu phun máu mũi lập tức kích thích thị giác hệ thần kinh của cậu, khiến máu trong người cậu sôi trào, máu muốn phun ra!