Đi thang máy đến tầng cao nhất tầng thứ năm mươi, Diệp Hoan lúc đi ra thang máy Diệp Hoan chính mình cũng có chút đỡ không nổi rồi.
Nịch trong thang máy và nịch trong chăn đạo lý là giống nhau, chính mình nịch, thì chính mình ngửi.
Diệp Hoan bị hun đến đầu có chút chóng mặt. . .
Lúc đi ra Diệp Hoan âm thầm hạ quyết tâm, về sau loại việc hại người không lợi mình này ít làm một chút, đả thương địch thủ một vạn, tự tổn thất tám ngàn không nói, đối với bà chủ Hồng Hổ cũng không lễ phép, người khác vừa mới xuất hiện, đều phát ra một luồng khí tinh anh ác liệt, theo cách nói của văn học, đó gọi là “Khỏa Diệp Phong Lôi”, nhưng nếu như ngươi mang đầy mùi hôi thối vừa nịch xong đến trước mặt bà chủ, thì thiếu ý tứ quá rồi…….
Tầng cao nhất phủ tấm thảm màu đỏ thảm, nam nữ mặc đồ công sở bận rộn chạy đi chạy lại, tiếng điện thoại reng liên tiếp, đối diện thang máy, một sân khấu hiện đại dạng nước chảy, một người cô gái xinh đẹp làm động lòng người đứng ở đại sảnh mỉm cười hỏi : “Chào ngài, hoan nghênh ngài đến với công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Hồng Hổ, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”
Diệp Hoan lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, qua hai ngày điều tra, hắn biết rõ công ty giải trí Hồng Hổ lúc trước là bang phái xã hội đen, dựa vào thu phí bảo hộ và buôn đồ điện lậu để lập nghiệp, cùng với tiến bộ của xã hội, bang phái xã hội đen cũng đi vào chính đạo, đám người tri thức mặc đồ công sở cao quý trước mắt….Bọn họ thu phí bảo hộ như thế nào?
“Ta tìm tiểu thư Liễu Mi sếp của các cô.”
Đại Sảnh tiểu thư mỉm cười : “Xin hỏi ngài và Liễu tổng có hẹn trước không?”
“Có, nàng ấy hẹn ta, ta họ Diệp.” Diệp Hoan nói lớn, nói như vậy cũng đúng, vốn là Liễu Mi tự mình tìm tới nhà mà.
Ánh mắt đại sảnh tiểu thư lộ ra vẻ khác thường, đưa mắt dò xét vị thanh niên trẻ tuổi ăn mặc quê mùa này, giống như một đống rác chui ra vậy, Liễu Tổng chủ động hẹn hắn?
Cố nén sự nghi hoặc trong lòng, Đại Sảnh tiểu thư mang tính chuyên nghiệp mỉm cười nói: “Xin ngài chờ một lát, tôi đi thông báo cho Liễu Tổng một tiếng.”
…………….
…………….
Liễu Mi thấy Diệp Hoan đi vào văn phòng làm việc của nàng, phản ứng đầu tiên là cau mày.
Trang phục trên người thanh niên này nhăn như dưa muối, trông không hợp tí nào, đầu tóc thì loạn xà ngầu, ngay cả giày cũng có một lớp bụi đất dính trên đó, nàng dám cá chắc là, trang phục từ đầu đến chân của Diệp Hoan và đôi giày cộng hết lại, tuyệt đối không quá một trăm đồng, bộ trang phục này để dưới đất mà bán, tin rằng năm mươi đồng tặng thêm đôi vớ nữa mới có thể bán được.
Tên này…… Là cố ý ăn mặc như thế, để làm cho ta buồn nôn à?
Tâm trạng tốt lành từ sáng giờ, kể từ khi gặp Diệp Hoan, bèn tiêu tan đi mất, Liễu Mi dần dần nóng giận trong lòng.
Diệp Hoan nhường như không ảnh hưởng bởi sự giận dữ của Liễu Mi.
Nói thật, hắn đối với công việc này không xem trọng cho lắm, bởi vì nó đến bất ngờ quá, Diệp Hoan luôn bài trừ những sự vật kì bí mà không hiểu biết gì về nó, hắn là người phàm, không muốn trải qua những tháng ngày như chuyện kịch huyền bí, quá phí đầu óc.
Phòng làm việc của Liễu Mi rất lớn, ngoài khu văn phòng ra, còn có phòng nghỉ, và một căn phòng riêng chuyên giành cho nàng nghỉ ngơi.
Diệp Hoan nhìn quanh một vòng, cũng không khách khí, ngồi bẹp xuống chiếc ghế lớn dành cho khách đối diện bàn làm việc của Liễu Mi, mặt đối mặt với nàng.
Cho dù đã gặp Liễu Mi một lần, nhưng Diệp Hoan thật sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nàng, lông mày nhàn nhạt, môi anh đào nhỏ mà mỏng, sống mũi thẳng, mê người nhất là đôi mắt xếch của nàng bị cặp mắt kình râm che lại, dài nhỏ sáng ngời, khóe mắt nhếch lên, mắt chuyển động qua lại thể hiện sự lẳng lơ vô hạn.
Diệp Hoan một hơi thật sâu, đẹp! thật đẹp! Nếu như thân phận địa vị kém nhau không quá xa,cho dù liều mạng cũng phải cua được nàng, con gái như nàng nên lột hết quần áo để trong chăn một mình len lén hưởng thụ……..
Nghĩ tới đây Diệp Hoan trong lòng khẽ rung động,đôi mắt dâm tặc không kìm được nhìn xuống dưới, chỗ trống dưới bàn làm việc, một đôi chân thon dài mang vớ màu đen khép vào nhau, giày cao gót màu đen nửa đọng ở chân, lộ ra lòng bàn chân lung linh thanh tú của nàng, phía trên là đường cong mê người, phía trong của bộ đồ công sở, một dãy sắc hoa hồn nhiên hiện lên, mắt Diệp Hoan sáng lên, nhanh chóng chợp lấy phong cảnh hiếm có đó.
Diệp Hoan xém chút nữa là phì cười ra thành tiếng.
Người con gái thoạt nhìn thông minh tháo vát này, phía trong đôi vớ màu đen lại mặc đồ lót màu hồng hình phim hoạt hình, thậm chí hắn còn thấy con hellokitty to tướng đang nhìn hắn cười…..
Liễu Mi ngẩn đầu hồn nhiên chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ vào cái đồng hồ lớn cổ điển kiểu Châu Âu treo trên tường phòng làm việc, ngữ khí lạnh như băng nói: “Chín giờ đi làm, ngươi đến trễ năm phút rồi.”
Diệp Hoan thở một hơi dài, nói : “Thực ra tôi đã đi sớm rồi, nhưng lúc ở đầu một đón thang máy, có một tên nịch trong thang máy, bây giờ tố chất của những người tri thức kia thực khiến cho người ta chán ghét, ngay cả mắc nịch cũng nhịn không được, sao có thể làm chuyện lớn được? Năm kia có một hòa thượng đi du ngoạn nói qua…..”
“Dừng!” Liễu Mi hai má đỏ ửng lên, là bị Diệp Hoan chọc tức.
“Diệp Hoan, anh nhớ đấy, yêu cầu của ta đối với bất kì điều gì cũng rất là đơn giản, chỉ muốn biết kết quả, không muốn nghe bất kì lý do gì, sau này anh phải làm quen với điều này, biết không?”
“Hiểu rồi, Liễu Tổng anh minh, thoạt nhìn qua đã biết là người làm việc lớn….” Khả năng thích nghi của Diệp Hoan rất là mạnh, lập tức nịnh hót.
Liễu Mi lần nữa đưa mắt liếc hắn một cái, rất ít có người mà lần đầu tiên gặp đã khiến cho nàng cảm thấy đáng ghét như vậy, cảm giác này rất mãnh liệt, bất luận là vì hắn mà mình bị cha mình mắng, hay là cách ăn mặc, địa vị, khí chất của Diệp Hoan, thậm chí là tướng mạo, đều khiến cho nàng cảm thấy rất là đáng ghét, nếu như không phải hắn tốt số, có một ông cậu là người cứu mạng cha nàng, bây giờ Diệp Hoan chắc chắn bị nàng kêu người lôi ra xử rồi.
Nhìn nụ cười ở khóe miệng như đang cung kính của Diệp Hoan, sự phản cảm của Liễu Mi ngày cảng trở lên sâu sắc, tên này ngay cả cười cũng có bóng dáng của một tên lưu manh, một tên lưu manh điển hình ở ngoài chợ, để người như thế vào công ty làm việc, hắn có thể làm gì chứ?
Cha nàng thật là làm khó nàng a………
Hành chính? Kế hoạch? Nghiên cứu? Hay nghiệp vụ thị trường?
Hình như đều không được, bây giờ công ty chính quy yêu cầu tính chuyên nghiệp rất là cao, mỗi thao tác ở mỗi bộ phận đều yêu cầu phải có nhân tài chuyên nghiệp để quản lý, nhân viên chuyên nghiệp đi thi hành, loại người như Diệp Hoan thoạt nhìn là biết chưa từng trải qua lớp bồi dưỡng chuyên nghiệp nào, đưa hắn đến bộ phận nào cũng là gây họa.
Sầu não muôn phần thở một hơi dài, Liễu Mi xoa xoa thái dương huyệt trên trán, nói: “Diệp Hoan, nếu như anh đã tới rồi, thì ta sắp xếp công việc cho anh vậy, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh…..Ai! Ngươi làm trợ lý của văn phòng ta đi, chỉ chịu trách nhiệm cho một mình ta, sau ngày địa điểm làm việc của ngươi sẽ ở… Ai, sẽ ở văn phòng làm việc của ta vậy, ở góc kia sẽ bố trí cho anh một bộ bàn ghế, đợi một chút chủ nhiệm Châu sẽ dẫn anh tới phòng nhân sự làm thủ tục, lãnh công bài, sau đó đến bộ phận hậu cần lãnh một bộ bàn ghế, vi tính….”
Liễu Mi vẻ mặt khổ sở, nói một câu, thở dài một câu, khuôn mặt sáng lạng càng nói càng ảm đạm, nói với một người đáng ghét như thế, thật sự là tra tấn tinh thần, hơn nữa tên đáng ghét này thoạt nhìn đã biết không an phận rồi, ngày tháng sau đây sẽ phải khổ rồi………….
“Chờ một chút, Liễu tổng. . .” Diệp Hoan không thể không ngắt lời nói: “. . . Liễu tổng, tôi có một nghi vấn nho nhỏ.”
“Anh cứ nói.” Liễu Mi không vui đưa mắt nhìn hắn một cái, nàng rất không thích bị người khác ngắt lời,cái tên này một tí ý thức tôn trọng người khác cũng không có.
“Liễu tổng, con ngươi tôi a, sống luôn có chút hồ đồ, nhưng có một số việc không thể cứ hồ đồ mãi được, tôi muốn hỏi là……. Chúng ta không quen biết gì nhau, sao cô biết ta, và tại sao lại cho tôi một việc làm thế ?”
Liễu Mi cười lạnh: “Cuộc sống của anh quả thật rất hồ đồ đấy, nguyên nhân bên trong cậu anh không nói cho anh biết sao?”
Diệp Hoan rất là kinh ngạc: “Cậu ta? Ai vậy?”
Một tên cô nhi, tự nhiên có thêm một người cậu, và còn giúp hắn tìm việc làm…. Dạo này mắc phải chứng gì vậy, sao có nhiều chuyện li kì như thế?
Liễu Mi xinh đẹp mắt xếch hướng lên phía trên, im lặng không nói lời nào.
Nàng là tổng giám đốc công ty, không phải hướng dẫn viên nhà bảo tàng, không có nghĩa vụ vì giải đáp những câu hỏi ngu ngốc cho nhân công, đặc biệt là loại nhân công hận không thể một cước đá hắn bay xuống tòa nhà cao năm mươi lầu này.
Diệp Hoan mong mỏi chờ đợi giải thích những nghi vấn cho mình, nhưng chờ hơn nửa ngày, kết quả nhận được chỉ là sự im lặng.
Liếm liếm bờ môi có chút phát khô, Diệp Hoan đang do dự, rốt cuộc có nên nhận công việc này không, làm người làm việc có thể giả bộ hồ đồ một tí, nhưng không thể thật sự hồ đồ, Diệp Hoan thường ao ước có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, rơi đúng vào miệng hắn, nhưng một khi miếng bánh này thực sự rơi xuống, hắn lại không dám dùng miệng để đón lấy, ai biết trong bánh người ta có bỏ độc không?
Chần chờ hơn nửa ngày, Diệp Hoan nói: “Liễu tổng, có chuyện này có thể cô chưa biết, học lực của tôi rất là thấp……”
Liễu Mi sầu não nói: “Nhìn ra được, vậy thì sao?”
“Tôi……Không có bất kì kinh nghiệm nào.”
“Nhìn ra được, ngươi muốn nói cái gì?”
“Chẳng lẽ các cô tuyển người không yêu cầu học lực kinh nghiệm gì sao?”
“Không cần, ta nói được là được.” Hai lông mày của Liễu Mi nhíu lên vẻ đầy ngang ngược.
Diệp Hoan thở một hơi dài, lẩm bẩm nói : “Công ty mà xã hội đen mở thật không có chút lòng cầu tiến nào………”
“Diệp Hoan, anh hôm nay bắt đầu đi làm đi, bây giờ anh đi tìm chủ nhiệm của phòng làm việc, hắn sẽ giúp anh làm hết các thủ tục.” Liễu Mi đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Ok.”
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Hoan cuối cùng cũng quyết định ở lại làm.
Mỗi ngày không những thấy được mỹ nữ mà còn có thể lấy được tiền lương, loại công việc này ngu gì không làm, thật ra hắn cảm thấy loại công việc này phù hợp đến nỗi không thể nào phù hợp hơn nữa, lẻn đi là được rồi.
Vừa lúc Diệp Hoan đang chuẩn bị ra ngoài tìm chủ nhiệm phòng làm việc, Liễu Mi đột nhiên gọi hắn lại. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Diệp Hoan, nơi này của ta là công ty chính quy lớn, hình dáng bề ngoài của nhân viên rất quan trọng, anh… Ngày mai tốt nhất là anh nên ăn mặc đàng hoàng một chút, quần áo bây giờ của anh, chất liệu thế nào tạm thời không nói, áo vest màu đen phối quần bò, dép da đen phối vớ trắng, loại phối hợp này thật là buồn cười, ta hy vọng ngày mai sẽ không gặp trường hợp này nữa.”
Diệp Hoan lưu manh nói: “Không có tiền mua.”
Liễu Mi ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ thở dài, tên này chưa đi làm, đã khiến cho nàng phải lo như vật rồi, ngày tháng sau này sẽ như thế nào a………..
Kéo ngăn kéo trong bàn làm việc ra, Liễu Mi từ bên trong lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho hắn, lạnh lùng nói: “Tiền này coi như ta cho anh mượn đấy, phát tiền lương trả lại ta. Nhớ kỹ, phải biết mặc quần áo, phối hợp tốt quần áo, không để công ty phải mất mặt.”
Diệp Hoan nhận tiền, tự mình suy đoán, xem ra cũng cỡ năm sáu ngàn đồng đấy.
Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, cái công việc này không tệ, chưa làm đã phát tiền lương, năm sáu ngàn đồng, đủ tiền cho bọn em ở cô nhi viện mua ba con heo mập cải thiện cuộc sống rồi, nhiều tiền như vậy chỉ để mua quần áo? Quả thật là bị bệnh mà…..
Lúc chuẩn bị rời khỏi, Diệp Hoan thật sự nhịn không được, xoay người vuốt mũi nói:
“Liễu Tổng, phối hợp quần áo quả thật là rất quan trọng………”
Liễu Mi nhíu mày nhìn hắn: “Uh, cho nên?”
“Cho nên. . . Vớ đen ngợi cảm kia thật không hợp với quần lót hình phim hoạt hình hellokitty….”
Liễu Mi ngẩng người ra, sau đó khuôn mặt trắng nõn dần dần biến thành màu gan heo, trừng mắt nhìn Diệp Hoan mắt như muốn phun lửa. . .
“Đây chỉ là ý kiến thấp hèn của riêng tôi mà thôi, nói ra để Liễu Tổng cùng xem xét….”
Diệp Hoan nói xong đầu co rụt lại, lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Phanh!
Trong văn phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng vỡ vụn cực lớn……