Trần đại thiếu nói ra lời này, giống như bỏ xuống rất nhiều quyết tâm vậy. Bề ngoài giống như, một nụ hôn của Lâm đại tiểu thư, so ra còn kém giá trị một xấp tiền.
– Trần Thanh Đế ngươi vô sỉ, lưu manh, hừ hừ, chẳng lẽ một nụ hôn của ta, so ra còn kém mấy vạn kia của ngươi sao?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn bộ dáng rất không tình nguyện của Trần đại thiếu, lập tức nổi giận:
– Hừ, nếu không phải nhìn ngươi thay ta thắng hai món tiền nhỏ, hiện tại ta liền thu thập ngươi.
Nhìn cảm xúc của Lâm Tĩnh Nhu triệt để khôi phục bình thường, lúc này Trần đại thiếu mới yên tâm để cho Trần Phong Nhiên cùng Viên đại thiếu cất tiền vào trong xe.
– Lữ Hậu Tích, Trần đại thiếu không chỉ đến, còn thắng, trước kia ta thua 500 vạn, ngươi ý định lúc nào trả cho ta?
Lúc này, Viên đại thiếu đột nhiên làm khó dễ.
Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát thua 1500 vạn, là kể cả 500 vạn trước kia Viên đại thiếu thua.
Viên đại thiếu ở lúc Trần Thanh Đế cùng Lữ Hậu Tích khai đánh bạc lại không nói, bây giờ đi đòi nợ, có thể thấy được hắn tính toán tỉ mỉ đến mức nào. Nếu Trần Thanh Đế thua, hắn sẽ đòi 500 vạn lúc trước, sau đó trả cho bằng hữu, nếu Trần đại thiếu thắng, hắc hắc, hắn sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng. Hiện tại Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là một mao tiền cũng không có, ở đâu có 500 vạn trả cho Viên đại thiếu.
– Cái này…
Lữ Hậu Tích sớm đã quên chuyện này, vốn cho rằng Trần Thanh Đế nhất định phải thua. Cho nên, căn bản cũng không có để ý 500 vạn của Viên đại thiếu.
Ai ngờ, hiện tại thua sạch sẽ, Viên đại thiếu bắt đầu đòi tiền.
– Cái này cái rắm? Tranh thủ thời gian, lão tử không có thời gian lãng phí cùng các ngươi.
Viên đại thiếu đúng lý không buông tha người, ánh mắt quét qua, nhìn qua hai chiếc xe thể thao của Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, nói ra:
– Cầm không ra tiền, hai chiếc xe thể thao kia của các ngươi thế chấp cho ta. Ân, một chiếc 250 vạn, hai chiếc vừa vặn 500 vạn. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Viên đại thiếu đối với chiếc Bugatti số lượng có hạn của mình, chỉ có thế chấp 500 vạn, hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Cuối cùng, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, bất đắc dĩ viết bằng chứng thế chấp, giao cho Viên Cầu.
– Ha ha, chúng ta đi thôi.
OK hết những chuyện này, Trần Thanh Đế cười lớn một tiếng, điều khiển lấy chiếc Bugatti của Viên đại thiếu nghênh ngang rời đi.
Lái xe của Viên đại thiếu cùng Trần Phong Nhiên lái xe của Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai. Mà Lâm Tĩnh Nhu cũng lái chiếc Audi A6 chạy đi.
– Lão tử cho hai người các ngươi một tiếng đồng hồ đi chuẩn bị tiền, đã qua thời gian, không thấy được 500 vạn, hai chiếc xe này các ngươi không cần tới lấy nữa, ta sẽ đập bán sắt vụn.
Vứt bỏ một câu, Viên đại thiếu chui vào tọa giá Ford E350 của mình.
Một lát sau, dưới chân núi chỉ để lại hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, ủ rũ nhìn nhau.
– Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Một phút đồng hồ sau, Lữ Bạc Phát nhìn trong núi trống rỗng, sợ run cả người, nhịn không được mở miệng hỏi.
– Đi báo cáo cho Phàm thiếu, sau đó…
Lữ Hậu Tích trực tiếp phát nổ nói tục, mắng to:
– Sau đó… sau đó chuẩn bị tiền chuộc xe trở lại, *** con mẹ nó.
– Viên mập mạp chết tiệt, thật sự là quá đáng giận, quá ghê tởm.
Lữ Hậu Tích nghiến răng nghiến lợi, hai đấm nắm chặt, phẫn nộ quát:
– Hai chiếc xe thể thao của chúng ta, giá trị hơn bốn nghìn vạn, hắn dĩ nhiên thế chấp cho chúng ta 500 vạn, đáng giận.
Lữ Hậu Tích ngươi cũng biết đáng giận? Biết rõ thế chấp quá ít sao?
Lúc trước chiếc Bugatti kia của Viên đại thiếu, không tính phí làm xe giá trị đã hơn sáu nghìn vạn, Lữ Hậu Tích ngươi không phải cho người ta 500 vạn sao?
Nếu không phải Viên đại thiếu vì cho các ngươi chút mặt mũi, thì hai chiếc xe kia hắn chỉ cầm 200 vạn?
Dùng bản tính của Viên đại thiếu, thế chấp cho các ngươi 200 vạn cũng không tệ rồi, lại vẫn phàn nàn.
– Đúng đấy, Viên mập mạp thật sự là quá ác độc, bất quá…
Lữ Hậu Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền nói:
– Đại ca, xe bị đám người Viên mập mạp lái đi rồi, chúng ta trở về như thế nào ?
Viên đại thiếu lưu thời gian cho bọn hắn cũng không nhiều, chỉ có một giờ mà thôi. Hiện tại hai người bọn họ không có xe, trở về như thế nào, cái này thật đúng là một vấn đề.
– Ông…
Đúng lúc này, một chiếc Audi A6 từ đằng xa chạy như bay tới, đứng ở trước mặt hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
– Hai vị thiếu gia, Phàm thiếu để cho ta tới tiếp các ngươi về.
Một gã trung niên nam tử mặc âu phục, đeo kính râm, sau khi xuống xe, nhìn hai huynh đệ Lữ Hậu Tích, cung kính nói.
Dứt lời, người này còn nhanh chóng mở cửa xe ra.
Vừa nghe đến hai chữ Phàm thiếu, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát chấn động toàn thân. Nhiệm vụ không có hoàn thành không nói, còn thua nhiều tiền như vậy, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
– Trung ca, làm phiền anh rồi.
Lữ Hậu Tích cố gắng lấy ra một tia tươi cười khó coi, không dám vô lễ, đối với trung niên nam tử này cung kính nói.
Trung ca là lái xe kiêm thiếp thân bảo tiêu của Lữ Bất Phàm, Lữ Bất Phàm đối với hắn rất coi trọng, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đối với hắn nào dám có chút bất kính.
– Hai vị thiếu gia khách khí.
Trung ca mỉm cười, thản nhiên nói, biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi. Đương nhiên, đây cũng chỉ là bề ngoài, nếu như ai thực cho rằng Trung ca dễ nói chuyện như vậy, như vậy người đó là ngốc tử, đại ngốc.
Có thể được thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm coi trọng, có thể đơn giản sao? Không có được thủ đoạn nhất định, há có thể bị Lữ Bất Phàm nhìn trúng?
Đợi cho Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát lên xe, Trung ca bấm một chiếc điện thoại, cung kính phát ra từ nội tâm nói:
– Phàm thiếu, đã nhận được hai vị thiếu gia, chuẩn bị trở về.