Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 24: CHƯƠNG 24: KIẾM NÀY QUÁ TÀ MÔN RỒI



CHƯƠNG 24: KIẾM NÀY QUÁ TÀ MÔN RỒI
Editor: Luna Huang
Sau giờ ngọ ánh dương quang có chút chói mắt, nhưng từ trước đến nay Phượng Điệp được chiều chuộng cũng đã ở cửa Nho viện quỳ vài canh giờ, cùng đợi tam gia trở về vì Mẫn nhi đòi lại một công đạo.
Hoa quản gia thấy thế đã tới khuyên vài lần, nhưng Phượng Điệp cố ý quỳ không dậy, Hoa quản gia tự biết khuyên không được liền đi. Mẫu Đơn nghe nói lập tức chạy đến xem náo nhiệt, nhìn Phượng Điệp khóc cùng lụy nhân, còn không uổng tiến lên châm chọc một phen.
“Sinh tiền sai người hảo, chết có thể thành như vậy. Phượng Điệp, hí của ngươi có đúng hay không diễn có hơi quá?” Mẫu Đơn vẻ mặt châm chọc, nhìn thoáng qua nha đầu đứng ở bên người Phượng Điệp, lại vừa cười vừa nói: “Băng nhi nha đầu, ngươi mắt mở to, sống chưa có ngày tốt, chết cái gì đều là giả. Nếu như muốn có ngày lành qua, sớm tìm minh chủ khác.”
“Ngươi…” Phượng Điệp tức giận đến nha dương dương, khôn khéo liếc viện môn một cái, chỉ thấy viện môn xuất hiện một nha đầu, chính là Linh nhi nha đầu bên người Hương Nhứ.
Không!
Tuyệt đối không thể để cho Hương Nhứ ngư ông thủ lợi, nhịn xuống, nàng lại khóc thút thít, nhưng giọng nói giảm thấp xuống không ít: “Ta biết Mẫu Đơn cô nương vẫn để Phượng Điệp ta vào mắt, nhưng, hôm nay ta ngươi đồng thời thị thiếp của Vương gia, người cần gì phải nơi chốn cùng Phượng Điệp vi địch, để một ít người lượm tiện nghi.”
Mẫu Đơn nghe xong lạnh lùng cười, khinh bỉ quét Phượng Điệp một mắt, căn bản là không có để nữ nhân này vào mắt, muốn cùng nàng ngồi cùng một chiếc thuyền căn bản cũng không có khả năng. Về phần Hương Nhứ không quá ngôn ngữ kia, tuy rằng trong khung mang theo vài phần âm hiểm, nàng cũng không để vào mắt.
Mắt thấy Mẫu Đơn không cảm kích, Phượng Điệp cũng sẽ không trang mô tác dạng, hung tợn ngang Mẫu Đơn một mắt, không cam lòng tỏ ra yếu kém nói rằng: “Thời trẻ qua mau, đừng tưởng rằng gia hiện tại cưng chìu, ngươi liền lên trời.”
“Lời này nên tự nói với bản thân ngươi mới đúng! Bổn cô nương chí ít bây giờ còn là đỏ, còn ngươi? Tựa như tàn hoa trong viện này sắp héo tàn, tin tưởng không bao lâu nữa, viện tử của ngươi liền phải tặng cho những người khác.” Mẫu Đơn đắc ý nhướng nhướng mày, lười tiếp tục cùng nữ nhân này dong dài, mang theo nha đầu xoay người muốn ly khai.
Lúc này, trong hành lang cách đó không xa, một thân ảnh từ xa tiến lại, Mẫu Đơn thấy thân ảnh kia, bật người dừng lại bước chân. Có trò hay xem, nàng há có thể ly khai?

Mắt thấy tam gia cũng nhanh đi tới trước mặt, nàng vẻ mặt dụ dỗ cười khẽ, tiến lên hai bước khom người cho tam gia: “Mẫu Đơn gặp qua tam gia!”
“Mẫu Đơn!” Tam gia có chút kinh ngạc, lúc này Mẫu Đơn không nên ở đây mới phải.
Thường ngày trừ phi triệu kiến, bằng không những nữ nhân này là không thể đơn giản tới quấy rầy mình xử lý quốc sự. Không chỉ có Mẫu Đơn ở đây, đến Phượng Điệp cũng tới, duy chỉ có Hương Nhứ không thích vô giúp vui. May là còn có một người biết điều, nếu không thật là để hắn cảm thấy không bớt việc.
Thấy biểu tình không vui của tam gia, Mẫu Đơn ý thức được bản thân không nên tới, không nghe được tam gia mở đầu, nàng chỉ có thể cúi đầu hạ thấp người đứng ở nơi đó.
“Đứng lên đi!” Thanh âm trầm thấp của tam gia ngẩng đầu.
Phượng Điệp đưa lưng về phía tam gia, căn bản là không có thấy biểu tình trên mặt tam gia. Nghe được thanh âm của tam gia vang lên, cố sức kháp kháp cánh tay, cố ý khóc lớn hơn nữa, để nước mắt chảy càng nhiều, dáng dấp điềm đạm đáng yêu nhìn qua cho người nhịn không được đông tích.
Ô ô…
Nghe được tiếng khóc của Phượng Điệp, vốn là tâm phiền tam gia càng không vui. Cau mày đi tới trước mặt Phượng Điệp, cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Chuyện gì để cho ngươi khóc thành như vậy?”
“Tam gia, người có thể nên vì Mẫn nhi làm chủ, Mẫn nhi bị chết không minh bạch, hôm qua đều báo mộng cho Phượng Điệp, tam gia… Ô ô…” Phượng Điệp thấy tam gia đến trước mặt, di chuyển đầu gối kéo ống quần của tam gia, ngẩng đầu vẻ mặt lệ ngân, đau khổ xin tam gia, tựa như thật là bị nhiều ủy khuất.
Khóe miệng tam gia cong cong cười nhạt, nữ nhân này tựa hồ được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng thật cho là mình không hiểu đố kỵ chi tâm của nàng mạnh bao nhiêu?
Hắn biết, hắn tin tưởng Mộ Dung Tuyết cũng biết. Kỳ quái Mộ Dung Tuyết vẫn chưa đến cùng mình nói qua nửa câu Phượng Điệp không đúng, Mẫn nhi chết ở trong viện của nàng, ai cũng có thể nghĩ ra được đây nhất định là giá họa, chỉ có Phượng Điệp ngu xuẩn này mới có thể ngốc đến cầu bản thân giải oan.
“Tam gia… Tam gia…” Nghe không được đáp lại của tam gia, tiếng khóc của Phượng Điệp lớn hơn nữa.

“Đủ rồi! Ngươi vì sao không nói cho bổn vương, nửa đêm Mẫn nhi không ở viện tử ngươi hầu hạ, sao chạy đến trong viện Vương phi?” Tam gia hét lớn một tiếng, liên tục chất vấn Phượng Điệp.
“Này… Này Phượng Điệp cũng chẳng biết tại sao? Hôm qua lúc tắt đèn, chưa thấy qua Mẫn nhi.” Phượng Điệp tùy ý biên tạo cái lý do, thoáng chốc minh bạch bản thân thành một quân cờ, không nên ở trên người Mẫn nhi nắm tam gia không tha.
Mẫu Đơn đang đắc ý cười, cho Phượng Điệp một ánh mắt ánh mắt của xong, chậm rãi đi tới trước mặt tam gia, giả làm người tốt tiến lên nói: “Phượng Điệp muội muội, tam gia mấy ngày nay sự tình đủ nhiều rồi, ngươi cũng đừng vì chút chuyện chi ma lục đậu phiền tam gia nữa.”
“Vẫn là Mẫu Đơn hiểu được đau lòng bổn vương.” Tam gia hài lòng nhìn thoáng qua Mẫu Đơn, trong lòng không khỏi nhớ tới ôn nhu săn sóc của Tử Huân.
Nếu là Tử Huân ở thì tốt rồi, lúc này, nàng định có thể vì bổn vương phân ưu giải sầu. Đáng tiếc, những nữ nhân này đều tâm tồn ác niệm, không giống Tử Huân như vậy đáy lòng thiện lương. Nên, cho dù hắn sủng ái các nàng hơn nữa, các nàng cũng vô pháp chân chính đi vào trong lòng của hắn.
“Vương gia, để Mẫu Đơn hầu hạ người xét duyệt quyển tông đi?” Mẫu Đơn nhìn đúng thời cơ, quyến rũ ôm tay của tam gia, lại Phượng Điệp một cười đắc ý.
Ân…
Tam gia gật đầu, không để ý tới Phượng Điệp nữa, kéo tay của Mẫu Đơn vào Nho viện, vào thư phòng.
Thư phòng trọng địa từ trước đến nay không cho nữ nhân tiến nhập, ngoại trừ Tử Huân đã chết, Mẫu Đơn là người đầu tiên. Nên, nàng xem ra chính mình là may mắn, gặp gỡ Phượng Điệp ngu ngốc như vậy, nếu không phải Phượng Điệp hát ra vở tuồng này, nàng còn không có cơ hội đi vào cái chỗ này.
Tam gia không yên lòng đi tới, căn bản là không có chú ý tới trong con ngươi Mẫu Đơn lóe lên ánh mắt quái dị, trong ánh mắt của nàng xen lẫn cái loại vui sướng xen lẫn tiếp cận này mục đích.
Phượng Điệp quỳ trên mặt đất, mâu quang đầy sát khí, cắn răng nghiến lợi nhìn thân ảnh của tam gia cùng Mẫu Đơn tiêu thấtở trước mặt. Thái độ của tam gia rất hiển nhiên, chuyện của Mẫn nhi sẽ dừng ở đây, mà nàng không chỉ có chưa chiếm được tốt, ngược lại làm cho Mẫu Đơn đạp vai bò đi lên.
Thư phòng!

Lúc nào nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận tiến nhập chỗ đó?
Này không chỉ có là sủng ái, cũng là vinh quang, chỉ nữ nhân có thể đi vào thư phòng, mới có cơ hội ngồi trên bảo tọa Vương phi, để cho nàng hưởng vinh hoa phú quý bất tận.
“Chủ tử, tam gia đã ly khai.” Băng nhi ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử còn quỳ trên mặt đất.
Phượng Điệp đầu vung, ánh mắt nhìn về phía Băng nhi tràn ngập tức giận. Mắt xinh đẹp lườm một cái, nàng cư nhiên mạnh mẽ ép tức giận xuống, đưa tay giơ lên.
Băng nhi tiểu tâm dực dực nâng Phượng Điệp dậy, lại vỗ vỗ gối cho Phượng Điệp. Phượng Điệp hài lòng lắc đầu, nửa hí mắt một hồi, lại đột nhiên mở ra, mở miệng lần nữa thanh âm băng hàn đau đớn: “Đi, theo ta xuất môn một chuyến!”
“Vâng!” Băng nhi thấy chủ tử sắc mặt trầm thấp có vài phần có vài phần như vậy, theo chủ tử liền xuất Khiếu vương phủ.
….
Bình tĩnh, bình tĩnh như vậy để trong lòng Mộ Dung Tuyết bất an. Đều đã qua buổi trưa, vì sao tam gia còn không có cho người qua đây gọi bản thân qua đó hỏi chuyện?
Đùa bỡn cánh hoa trong tay, cau mày, dừng lại động tác trong tay nhìn về phía viện môn. Lúc này, tiểu Cẩm mới từ Nho viện tìm hiểu tin tức trở về, mắt thấy chủ tử ở trong viện, nàng tiểu bào qua đó.
“Thế nào? Tam gia đã trở về?” Mộ Dung Tuyết lo lắng hỏi.
“Ha hả… Đã trở về… Chủ tử, người không biết, Phượng Điệp kia, nàng…” Tiểu Cẩm đem chuyện tình vừa mới thấy nhất ngũ nhất thập nói cho chủ tử, nói xong lại là nhịn không được một trận cười duyên.
Mộ Dung Tuyết nghe xong cũng nở nụ cười, loại chuyện tình xuất lực không được cám ơn này, phỏng chừng cũng chỉ có Phượng Điệp ngu ngốc kia có thể làm được. Lúc này được rồi, ngược lại làm cho Mẫu Đơn lượm một đại tiện nghi, cái này sợ rằng có trò hay để nhìn.
“Chủ tử, tiểu Cẩm không rõ tam gia vì sao không truy cứu chuyện của Mẫn nhi nữa?” Tiểu Cẩm nghiên suy nghĩ, không nghĩ ra tam gia đến cùng suy nghĩ gì?
Tiểu Cẩm không nghĩ ra, Mộ Dung Tuyết nhưng là nghĩ thông. Lòng của tam gia cũng sẽ không đặt ở chuyện vụn vặt, mục tiêu của hắn là kỳ lân kiếm của hồi môn của mình.

Khóe miệng câu dẫn ra một cười quỷ dị, nàng ném hoa trong tay, thẳng đi vào phòng ngủ của mình. Không có trang sức hoa lệ Vương phi nên có, ngoại trừ sàng gỗ lim cùng tủ quần áo, những thứ khác bài biện cùng nha đầu thông thường không khác nhau nhiều. Mà, ai sẽ nghĩ tới ngay trên tường phòng như vậy, lộ vẻ tuyệt thế chi bảo thế nhân tranh đoạt.
Kỳ lân kiếm xuất, thế đạo hỗn loạn, chỉ cần có người có thể giải có thể giải bí mật của kỳ lân kiếm, không chỉ có năng phú khả địch quốc, càng có thể trở thành là bá chủ cái thế.
Nàng không biết kỳ lân kiếm này lúc nào rơi vào trên tay của cha tướng gia, cũng không hiểu từ trước đến nay cha từ trước đến nay mẫu nữ các nàng với mẫu nữ các nàng lạnh lùng vì sao tặng kiếm này cho mình làm đồ cưới? Bất quá, nàng minh bạch chính là bởi vì thanh kiếm này, tam gia lúc đầu mới chưa giết mình.
Hừ!
Nữ nhân, biết cường đại, sẽ hiểu được hầu hạ nam nhân. Hiển nhiên, hậu tiền nàng làm không được, về phần người trước, nàng đang cố gắng, nỗ lực để cho mình trở thành cường giả, nỗ lực có một ngày có thể thoát khỏi tên hỗn đản Mộ Dung Cuồng!
Vuốt ve đồ án lồi lõm trên vỏ kiếm, nàng gở kỳ lân kiếm xuống, đem kiếm trong vỏ kiếm rút ra. Đỉnh nhọn vô cùng sắc bén, trên chuôi kiếm cũng điêu khắc đồ án kỳ lân, trong miệng kỳ lân còn ngậm viên bảo thạch màu lam lớn chừng quả đấm của tiểu hài tử.
Kỳ quái là lam bảo thiết công giống nhau, cũng không có cái loại quang mang như bảo thạch phổ thông này, tựa như mặt trên mông một lớp bụi, thấy thế nào cũng không như bảo thạch thượng phẩm? Như vậy bảo thạch trong truyền thuyết kỳ lân bội kiếm, thật sự là không để cho nàng giải.
“Chủ tử, người xem ra manh mối của bảo kiếm này chưa?” Tiểu Cẩm theo sát bước chân của chủ tử đi vào trong phòng, mắt thấy chủ tử rút kỳ lân kiếm ra, cả người nàng run đứng ở cửa không dám đi vào.
Kiếm vừa ra, Mộ Dung Tuyết cảm giác được một lực lượng kỳ quái trong đầu xoay quanh, đột nhiên vung tay lên, lợi kiếm chặt đứt bàn bên cạnh. Ngẩng đầu, ánh mắt của nàng nhìn hướng tiểu Cẩm cư nhiên so với kiếm sắc bén hơn, tiểu Cẩm lảo đảo vài bước về sau, nếu không phải đỡ cửa, đã ngồi dưới đất.
Thấy tiểu Cẩm sợ, Mộ Dung Tuyết dùng sức lắc đầu, phát hiện cổ nhiệt lượng bị ngăn chặn trong thân thể rất nhanh ba động, nàng có thể rõ ràng cảm giác huy kiếm một khắc kia ý thức bị khống chế. May là không phải là ở trong đám người, bằng không ban nãy vung kiếm lên thì không phải chỉ là phá một cái bàn đơn giản như vậy.
“Chủ… Chủ tử người làm sao vậy?” Tiểu Cẩm tuy rằng sợ, nhưng vẫn là lo lắng mại khai bước chân ra trước.
“Đứng ở nơi đó đừng tới đây, kiếm này quá tà môn.” Mộ Dung Tuyết hướng về phía cửa rống to hơn, nắm thật chặt kỳ lân kiếm, nhìn vỏ kiếm rơi xuống đất, cư nhiên không biết nên làm sao thu kiếm hồi vỏ kiếm?
Tiểu Cẩm nhìn sắc mặt chủ tử đỏ lên, khẩn trương nghĩ đến tam gia: “Chủ tử, người chờ một chút, chờ một chút, tiểu Cẩm đi thỉnh tam gia qua đây, tam gia nhất định có biện pháp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.