Tại thung lũng sương mù phụ cận mongue. Một đoàn thương nhân đang dừng chân tại sườn đồi thuộc khu vực phía nam.
“Ông chủ. Đêm nay có thể sẽ không kịp khởi hành tiến về thành Stack.”
“Ngươi không cần lo lắng, đêm nay chúng ta sẽ hạ trại tại chân núi.”
Một người đàn ông trung niên đầu đội chiếc mũ tre ngẩng đầu về phía sương mù đang chậm rãi tràn xuống bao phủ gần hết sườn đồi.
Theo lời thuộc hạ của hắn thì trước khi trời tối những đám sương mù sẽ lan tỏa về phía nam.
Có lẽ đội buôn của hắn sẽ hạ trại trong sương mù.
Nhưng bọn hắn không biết, một số truyền ngôn kể rằng những thương lái mất tích một cách bí ẩn trong sương mù.
Cũng có người cho rằng những người mất tích đã đến thành trì Monguel buôn bán và không trở về.
Trời chậm rãi tối dần, đám người hạ trại đốt lửa, một số người ngồi nhấm nuốt thức ăn quây quần bên lửa trại.
“Ngươi có biết gì về thành trì trong truyền thuyết ở đồi Mongue không?”
“Không rõ, ta nghe nói nơi đó rất giàu có. Một số thương nhân đã đi đến đó và họ không trở về.”
Một người trong đó nghe hai người đồng đội mình nói chuyện cũng chen vào.
” Không phải đã chết chứ? Ta chưa thấy bất kỳ đoàn thương nhân hay lính đánh thuê nào có nguồn gốc từ thành Monguel đi các thành trì lân cận khác cả.”
Hai người kia đang trò chuyện thì nghe được đồng bạn nói, một người trong đó cười khẩy.
“Đó là ngươi đi còn ít, ta đã từng chứng kiến một số lính của Thánh quốc đi ra từ trong đó.”
Trong khi nhóm người đang tụ tập, không phát giác được một đoàn hắc khí chậm rãi len lỏi nơi hạ trại của bọn họ.
Một lời thì thầm tối nghĩa khó hiểu như tiếng gió được phát ra trong đêm tối.
Một người trẻ tuổi đang ngồi nghe chuyện của đám người về những hành trình mà bọn họ đã trải qua bỗng nhiên quay đầu.
Hắn phát hiện có người thì thầm bên tai của mình nhưng khi quay đầu chỉ một mảng rừng cây tĩnh mịch.
Thanh niên trẻ tuổi hiếu kì nhưng bất quá hắn cũng không để tâm.
Ước chừng một lúc sau, tiếng thì thầm lại phát ra, hắn quay đầu.
Rừng cây vẫn như cũ, bóng tối bao trùm cả một khu vực. Tên thanh niên tưởng đồng bạn của mình đùa ác, hắn hỏi người bên cạnh.
“Này, ngươi nãy giờ có nghe tiếng gì không?”
— QUẢNG CÁO —
Người kia đang tận hưởng một chút thịt nướng thì bị vỗ vai.
Hắn nhíu nhíu mày đáp.
“Làm sao? Không phải ngươi trông gà hóa cuốc rồi chứ. Nói gì mê sảng, bên cạnh ngươi có ai đâu mà thì thầm.”
“Ta nghe được có người tại bên tai ta nói chuyện.”
Tên thanh niên hoảng hốt một chút lầm bầm lầu bầu rồi im lặng không nói gì. Tên đồng bạn của hắn nói đúng, ngoại trừ hắn ra không có ai bên cạnh thì lấy đâu ra người nói chuyện bên tai của hắn.
Tên đồng bạn nhìn thanh niên trẻ tuổi một chút, khẽ lắc đầu đáp:
” Ngươi a! Nên nghỉ ngơi đi, ta thấy ngươi cũng mệt rồi.”
Nói xong hắn đứng dậy vỗ vai tên thanh niên một hồi rồi vào lán tạm.
Trời đen như mực, có lẽ do sương mù bao phủ nên những cây thông tại sườn đồi trở nên quái dị.
Một phần biến đổi khí hậu khiến cho thực vật nơi đây phát triển đủ loại hình thù kì quái.
Tí tách !
Ánh lửa trại còn đang le lói, đoàn người chìm vào giấc ngủ, xa xa còn nghe thấy tiếng gáy của ai đó. Chợt một cái bóng lặng lẽ đứng lên.
__ __
Ầm !
Tên robotic gục xuống trước mặt Karl, đây đã là lần thứ năm con robot gục xuống.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tại Logan lấy được con dao ẩn giấu dưới tay áo, Karl cũng thuần thục được môn kỹ năng mà Master dạy cho hắn.
Nhưng theo hắn nghĩ, đoản kiếm đối với hắn dùng thuận tay hơn, dao găm chỉ là một bộ phận.
Kỹ nhiều không ép thân, những cái này hắn đều hiểu.
Trong kí ức cha hắn là một đạo tặc có tiếng tại vùng đất Boder Zone còn mẹ của hắn là..
Karl thất thần một lúc, kí ức có một chút hỗn loạn.
“Ta quên điều gì sao?”
Trong trí nhớ của hắn, hình bóng có một chút mơ hồ.
Karl cố gắng nhớ lại nhưng lại không hình dung được khuôn mặt của mẹ hắn như thế nào.
Suy nghĩ tới đây đầu của hắn có hơi nhức khiến hắn có chút ôm đầu. — QUẢNG CÁO —
Tiếng mở cửa vang lên, Ruka đứng tại cửa ra vào nhìn bên trong sân tập.
“Này anh bạn, đội trưởng triệu tập.”
Nói xong Ruka quay người rời đi, Karl quay đầu, cũng không suy nghĩ nhiều liền đi theo Ruka.
Bên trong căn phòng họp của tiểu đội 7, Mia cau mày nhìn số liệu trên màn hình thông báo nhiệm vụ của tiểu đội.
Phía trên yêu cầu rõ thời gian nhiệm vụ trinh thám vùng đồi mongue được rút ngắn lại.
Mac cũng ngồi loay hoay với đống văn kiện trên bàn.
“Đội trưởng, cậu nhóc đã đến rồi.”
Ruka bước vào phòng họp, Karl chậm rãi theo sau.
Bầu không khí trong căn phòng căng thẳng bị phá tan bởi lời nói của Ruka.
Mia gật đầu cũng không nhìn lại, Mac lúc này mở lời.
“Tiểu đội đã đông đủ, ta cũng phổ cập một chút nhiệm vụ.”
“Tại phụ cận vùng đồi mongue có một số sự kiện xảy ra, trong một thị trấn nhỏ những người dân làm nông trại ly kỳ mất tích.”
“Cái này không phải bình thường sao? Đa số khắp nơi trên lãnh thổ Thánh quốc đều như thế.”
Bella đứng bên cạnh hiếm khi có vẻ tập trung, đối với nàng thì những chuyện cướp bóc từ các đoàn bandit là thường xuyên.
Nên một số người mất tích cũng không kì quái.
Mac đẩy gọng kính của mình lên nhìn Bella một chút rồi nói.
“Những người này đã mất tích vào một tuần trước, nhưng họ lại quay trở về, cùng người sống không khác nhau mấy nhưng là…”
Mac dừng một chút rồi nói tiếp.
“Con mắt của họ đã mất đi tiêu cự.”
“Mất đi tiêu cự? Cùng người chết không sai biệt lắm.”
“Đúng vậy, nhưng bọn họ không có nhịp tim.”
“Đối với người bình thường nhìn không khác biệt mấy, nhưng đối với những người như chúng ta lại khác biệt.”
Mia ngồi im lặng một hồi lâu liếc mắt rồi quay sang nói.
— QUẢNG CÁO —
“Chúng ta có thể dùng thiền làm chậm nhịp tim, nhưng người khác không nghe ra được.”
Mia lật một trang trên màn hình có chứa tin tức của đội trinh sát gửi về.
Phía trên có ghi chi tiết những biểu hiện của người này, ban ngày cùng người sống không có gì khác biệt.
Chỉ về đêm một số người tụ tập lại phía dưới một căn hầm cầu nguyện thứ gì đó.
“Điểm khác biệt duy nhất là khi người của tổ chức ra tay xử lý một trong những kẻ đó.”
“Chặt một cánh tay, hôm sau quỷ dị mọc lại, nhưng là cánh tay của người khác.”
Logan nghe tới đó bỗng nhiên liếc mắt về phía Karl không nói gì.
Mia vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại đội viên của mình nói tiếp.
“Trinh sát lúc trở về báo cáo chỉ còn một người.”
Ruka thốt lên:”Cái gì? Không phải quy chế một đội trinh sát là mười người sao?”
Ruka kinh ngạc, hắn tự nhiên biết quy định trong tổ chức vì hắn từng là một thành viên trong đội trinh sát.
Theo lý mà nói, đội trinh sát thấp nhất cũng phải cấp 2. Vậy mà không ai sống sót.
Mac lộ ra vẻ mặt suy tư rồi nói.
“Tình trạng của hắn cùng trong tin tức miêu tả không khác biệt.”
“Sự việc có vẻ nghiêm trọng, từ khi biến đổi khí hậu đến nay đây là sự kiện đầu tiên có vài vấn đề kì quái đến như vậy.”
Bella nhìn chằm chằm tin tức bên trong màn hình nói:”Vậy tên trinh sát kia đâu?”
“Đã bị giết chết, hắn đã tấn công người trong tổ chức, được cho là phản bội.”
Mia lộ ra thần sắc khó hiểu, theo như tên trinh sát kia chết có một đoàn hắc khí vô hình bay trở lại phương hướng thung lũng.
Nếu như đó là đoàn năng lượng, vậy trong chiến đấu hay đi làm nhiệm vụ, khi chết cũng không có phát tán năng lượng mới đúng.
Trong lúc mọi người đang thảo luận chủ đề thì Karl đột nhiên nghĩ đến một loại nguyền rủa. Hắn nói:
“Có lẽ nào là một loại nguyền rủa không?”