Cực Hạn Săn Bắn

Chương 12: Mê loạn



Đôi mắt đen cực sâu không thấy đáy của Tả Xuyên Trạch, nhìn y một lát bỗng nhiên xoay người đè lên, đôi môi nhạt màu gợi lên nụ cười mờ ám giống lúc trước, tay cũng vòng qua phía sau lưng của y bắt đầu chậm rãi xoa dần từ xương sống, “Tống thiếu gia, nếu anh đem tôi trêu chọc vậy phải trả một giá tương ứng, huống chi hiếm khi anh chủ động như thế, tôi không khách sáo.”

Hắn nói xong liền cúi đầu hôn lên cổ y, một mực hôn lên vành tai, nhẹ nhàng cắn một chút cười hỏi, “Có cần tôi ‘bóc tem’ giùm hay không? Hả?”

Bởi vì mới tỉnh ngủ, tiếng của hắn nếu so với thường ngày biếng nhác hơn, bay vào trong tai như vậy, chậm rãi rung động dưới đáy lòng, đậm mùi mờ ám vô cùng. Tống Triết ôm hông của hắn đột nhiên lật người lại, cười nói, “Vẫn là câu nói kia, muốn ‘bóc’ cũng phải dựa vào kích thước để ‘bóc’,” y cúi đầu quan sát hắn một lần, nói, “Cậu nhìn qua còn rất có tinh thần, cậu đã muốn chơi tôi cũng không khách sao.” Y học theo dáng vẻ vừa rồi của hắn hôn từ cổ đến sườn bên tai, y biết bên sườn tai là nơi mẫn cảm của người này.

Tả Xuyên Trạch không thể ức chế khẽ run lên, vội vàng nghiêng đầu né tránh, Tống Triết lại đem hai tay của hắn đặt chồng lên nhau hướng về phía trước, một tay đặt ở đầu giường, tay kia nắm cằm hắn không cho hắn động, lần thứ hai hôn lên, thậm chí còn lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.

Tả Xuyên Trạch lập tức thở dốc một tiếng, dùng sức vùng ra một chút cũng không vùng ra được, hắn lúc này mới phát hiện trên người mình không có bao nhiêu sức lực, thoạt nhìn thời gian hắn ngủ cũng không ngắn, hơn nữa thứ thuốc kia … Hắn ổn định hơi thở của mình, hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?” Hắn mới vừa hỏi xong liền cảm giác được vành tai bỗng nhiên bị mút một cái, dòng điện tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến hắn nhịn không được phát ra khẽ ra một tiếng rên rỉ.

Thứ âm thanh này giống như thuốc độc, bắt đầu nhẹ nhàng mở ra giữa không trung, khiến bầu không khí giữa bọn họ trong giây lát đó trở nên vô cùng mê hoặc. Đàn ông lúc sáng sớm vốn dễ hưng phấn, Tả Xuyên Trạch gần như là trong nháy mắt liền nghe bên tai tiếng hít thở nặng thêm vài phần, tiếp đó chân của mình cũng bị mở ra xâm nhập không chút khách khí nào.

“Tống Triết.” Tả Xuyên Trạch nhẹ kêu một tiếng, bên tai rõ ràng đang mút liếm khiến cơ thể hắn vốn đã không còn bao nhiêu sức lực lại giảm thêm một phần, thân thể hắn vẫn như cũ không khống chế được run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, tận lực khiến tiếng nói của mình nghe bình thường, “Tôi bây giờ không có thời gian đâu chơi với anh, tôi rốt cuộc đã ngủ bao lâu?” Hắn nói lời này hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì hắn biết Tống Triết và hắn là một loại người, bọn họ đều tuỳ ý, nếu ham muốn bị khơi gợi cũng sẽ không uỷ khuất chính mình thu tay lại, huống chi trên người hắn bây giờ không có bao nhiêu sức lực vừa lúc mặc cho người xâm lược, nếu như đổi lại hắn trong tình cảnh này cũng kiên quyết sẽ không chấm dứt, hơn nữa Tống Triết tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, nếu y bằng lòng buông tha mình mới gọi là gặp quỷ!

Quả nhiên, Tống Triết cúi xuống bên tai hắn cắn nhẹ một cái, giọng nói phủ một tầng khàn khàn nhàn nhạt, “Cậu không chơi tôi chơi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu trốn sao?”

Tả Xuyên Trạch liền nhịn không được thở dốc một tiếng, tay của Tống Triết dần hướng về phía trước men theo bắp đùi trong của hắn xoa từng tấc, chính xác bắt được trung tâm, đồng thời bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, Tả Xuyên Trạch tiếng nói cũng nhất thời phủ lên một tầng khàn khàn, “Anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, tôi rốt cuộc ngủ bao lâu?”

Tống Triết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không chứa tạp chất, cười nói, “Cậu giống như đối với vấn đề này rất lưu ý, vì sao?”

Tay y vẫn không ngừng, ham muốn của Tả Xuyên Trạch hoàn toàn bị y khơi mào, đôi mắt cực đen nhuộm một lớp nước mỏng, nhìn qua càng phát ra sự mị hoặc, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Triết, hỏi, “Có đúng hay không hai ngày?”

Tống Triết biểu tình không đổi, từ chối cho ý kiến, cười nói, “Cậu nếu đáp ứng tôi hai điều kiện tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tả Xuyên Trạch liền nhấc chân đạp, lại nửa đường dễ dàng bị Tống Triết nắm cổ chân một lần nữa đè trở lại, tiếp đó cơ thể hắn một lần nữa bị đè xuống, Tống Triết cắn một cái bên tai hắn, thẳng đến khi y nghe được tiếng rên rỉ phát ra không ức chế được mới buông hắn ra, cười nói, “Cậu nếu là không muốn thương lượng cũng được, chúng ta tiếp tục.”

Đây là lần đầu tiên Tả Xuyên Trạch từ khi xuất đạo tới nay bị người đè trên giường muốn làm gì thì làm, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, “Anh không cảm thấy điều kiện của anh nhiều quá sao?”

“Không cảm thấy,” Tống Triết một bên tiếp tục tỉ mỉ hôn hắn, một bên đưa tay lấy một chai bôi trơn ở đầu giường, đẩy ra hai bên một ngón tay chen vào một chút, từ từ khai phá, lúc này mới ngẩng đầu cười nói, “Tôi nghĩ hai cái điều kiện này đối với cậu mà nói đều rất dễ, ví dụ như điều đầu tiên, tôi muốn một thẻ vàng của Phùng ma.” Ở Phùng Ma khách hàng cầm thẻ vàng sẽ được đãi ngộ ưu tiên, ví dụ như hai người là kẻ thù, song phương đều tìm Phùng Ma muốn thuê sát thủ đem đối phương giết chết, như vậy một bên nắm giữ thẻ vàng sẽ được thực hiện ưu tiên.

Chưa từng có bị dị vật xâm lược đến nơi ấy truyền đến một trận đau đớn, Tả Xuyên Trạch nhịn không được hừ một tiếng, chịu đựng cơn giận nói, “Điều kiện thứ hai là gì?”

“Điều thứ hai sao,” Tống Triết chậm rãi bỏ thêm một ngón tay, nói, “Tôi muốn biết rốt cuộc cậu nói thể chất khác người là chỉ cái gì.”

Đôi mắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại sâu thêm một tầng, nhìn chằm chằm vào Tống Triết, không nói lời nào. Tống Triết thấy thế mắt xếch xinh đẹp không khỏi híp một cái, ở trong mắt Tả Xuyên Trạch chuyện này so với việc bị hắn đè trên giường ăn sạch sẽ còn chán ghét hơn? Cơ bản có lẽ nói hắn chán ghét là chính bản thân mình đi?

Trong này rốt cuộc ẩn giấu bí mật thế nào đây?

Cậu không nói cũng được, tôi sớm muộn gì cũng biết rõ ràng.

“Được rồi,” Tống Triết lần thứ hai bỏ thêm một ngón tay, nói, “Chuyện này có thể đợi cậu chừng nào muốn nói thì nói vậy, về phần vấn đề của cậu, cậu đúng thật ngủ trọn hai ngày, hôm nay là buổi sáng ngày thứ ba.”

Đôi mắt yêu mị Tả Xuyên Trạch nhất thời hiện lên một tia sáng khác thường, điều này làm cho cả người hắn đều bao phủ một tầng sắc bén, Tống Triết không khỏi hơi dừng lại một chút, Tả Xuyên Trạch lại nhân cơ hội tránh thoát sự ràng buộc của y, trực tiếp ngồi dậy tay bắt được cổ tay của Tống Triết, hắn nắm rất dùng sức, giống như đem sức lực toàn thân có được đem ra hết, Tống Triết thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt của mình, chỉ nghe hắn gằn từng chữ một, “Địch Hàn bây giờ ở đâu?”

Tống Triết nhìn thấu sự khác thường của hắn, chậm rãi đưa ngón tay từ trong cơ thể hắn rút ra, thở dài một tiếng, “Loại tình huống này cậu có thể hỏi đến người đàn ông khác, không cảm thấy rất không thích hợp sao?”

Tả Xuyên Trạch tay cầm cổ tay y càng thêm cố sức, lần thứ hai hỏi một lần, “Địch Hàn ở đâu? Anh đem tôi từ trong tay anh ta đoạt ra sau đó anh làm gì rồi?”

“Tôi có thể đối với hắn ta làm gì,” âm thanh Tống Triết dần dần từ khàn khàn biến thành trong trẻo lạnh lùng như xưa, “Hắn ta bây giờ chắc còn ở trong phòng của hắn.”

Tả Xuyên Trạch hất tay của y ra không nói hai lời liền chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, Tống Triết kéo cánh tay của hắn lại đem cả người hắn đều ôm vào trong ngực, cúi đầu liếm vào vành tai hắn một chút, cười nói, “Như vậy liền đi, tôi làm sao bây giờ?”

Y vốn chỉ thuận miệng nói, cũng đoán được Tả Xuyên Trạch nhất định sẽ phản kháng, thế nhưng y không nghĩ tới người này bỗng nhiên hừ một tiếng, cả người đều mềm nhũn trong ngực của y. Người này vốn cũng rất yêu nghiệt rất mảnh mai, mềm xuống như vậy đến người bình thường nhìn đi nữa cũng sẽ nhịn không được bốc hoả. Tống Triết nhướng mi một chút, cúi đầu nhìn hắn.

Tả Xuyên Trạch hô hấp trở nên rất gấp rúc, đôi mắt cũng tràn ngập hơi nước, “Chết tiệt …” Âm thanh của hắn vô cùng khàn, lại mang theo một chút hổn hển, “Con mẹ nó anh … Bôi cho tôi cái gì?!”

“Bôi trơn a,” Tống Triết cười nói, tay đưa qua cái chai nhìn một chút, động tác của y hơi dừng một chút, lúc nhìn về phía Tả Xuyên Trạch biểu tình thậm chí còn mang theo một chút vô tội, “Ừm, đây là một ống bôi trơn có bỏ thêm thành phần kích tình, tôi vừa mới thấy, thật đó.”

“…” Tả Xuyên Trạch nghiến răng nghiến lợi, “Khốn nạn!” Hắn lập tức giẫy ra khỏi ngực của y trực tiếp đứng dậy vào phòng tắm.

Tống Triết thong thả ung dung mặc áo ngủ vào, tâm tình rất tốt mở cửa phòng đối thủ hạ Phùng Ma nói, “Chủ nhân của các người tỉnh, đi lấy cho cậu ta một bộ quần áo, ở bên ngoài chờ.”

Y nói xong liền đóng cửa phòng, cởi áo ngủ cũng theo vào phòng tắm, Tả Xuyên Trạch lúc này đang đứng dưới vòi hoa sen, ngực phập phồng kịch liệt, hơi nước lạnh như băng bắt đầu lan tràn từng chút, khiến cơ thể hắn vốn đã trắng nõn nhìn qua càng thêm tái nhợt, giống như ngay cả một giọt máu cuối cùng đều chảy hết, mà lọn tóc hắn đúng lúc lộ ra trên da lỗ tay cùng cổ lại lặng lẽ xuất hiện nhiều đoá tường vi, xinh đẹp mà diễm lệ.

Tống Triết biết đó là vết hôn y vừa tạo ra, y đi tới đem vòi sen khoá lại, cười nói, “Cậu bây giờ coi như xói nước lạnh cũng vô ích, bên trong Dạ Mị cung ứng những thứ đó đều là tinh phẩm* [đồ tốt].”

Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt hơi cúi đầu, vẫn như cũ đang kịch liệt thở dốc không ngừng, giống như không hề nghe được lời của y nói, từ góc độ của Tống Triết nhìn sang, có thể thấy độ cung gò má tinh xảo cùng lông mi hơi run, nhìn qua vô cùng yếu đuối, làm cho người ta rất muốn hung hăn chà đạp.

Tống Triết bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, tay nâng cằm hắn ép buộc hắn ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ yếu ớt, sau đó một tấc hôn lên.

Trong cổ họng Tả Xuyên Trạch phát ra một tiếng rên rỉ bị đè nén, nơi phía sau ngứa đến phát điên đột nhiên bị chen vào một ngón tay.

Tống Triết cắn vành tai của hắn, một bên vừa mở rộng một bên nhẹ nhàng hỏi, “Ở đây trước kia có người chạm vào chưa?”

Tả Xuyên Trạch chỉ cảm thấy trong cơ thể dục hoả từng đợt hướng hắn đánh tới, hầu như sắp đưa hắn chôn vùi, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục chút ý chí, liếc mắt trừng y, “Không có ai dũng cảm như anh!”

“Thì ra con sinh vật không rõ kia không có a, như vậy tôi có thể coi như cậu đây là đang khích lệ tôi sao?” Tống Triết vói vào ngón tay thứ hai, môi theo cổ hắn chậm rãi chuyển qua vai, lưu lại từng vết hôn đỏ tươi, sau đó y rút ngón tay ra, không cho phép từ chối đem d*c vọng đỉnh đi vào, còn đi vào chỗ sâu nhất.

Trong cổ họng Tả Xuyên Trạch nhất thời tràn ra tiếng rên rỉ say mê, mềm mỏng mà mê người, toàn thân hắn như nhũn ra, chống đỡ duy nhất chính là Tống Triết, bởi vậy chỉ có thể bị động thừa hưởng tất cả, hắn cảm thấy khoái cảm tê dại trong cơ thể hầu như đều phải đem hắn ép điên rồi.

“Cậu thật là chặt a,” Tống Triết nắm chặt hông của hắn, tiến tới hôn môi và vành tai của hắn, cười nhẹ một tiếng, “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kêu lên, nếu không tôi có thể sẽ không khống chế được giết chết cậu, nếu như vừa nãy cậu không phát ra tiếng đoán chừng về sau cũng không có nhiều chuyện như vậy.”

Tả Xuyên Trạch gắt gao từ từ nhắm hai mắt, nghe vậy nhịn không được trừng y một chút, còn chưa kịp nói, vật đáng giận trong cơ thể kia hung hăng đánh tới chỗ sâu nhất, hắn cả người run lên, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ kinh ngạc mà mềm mỏng.

Tống Triết cắn lên vành tai hắn một cái, khàn khàn lại mang theo chút ý cười, “Là ở đây?”

Tả Xuyên Trạch căn bản là không có biện pháp trả lời, bởi vì Tống Triết đang hỏi hết câu nói kia sau đó lại bắt đầu tuỳ ý động, hắn chỉ có thể bị người đàn ông này đặt trong ngực đối xử thô bạo, bị động thừa nhận tất cả, tấn công đến đỉnh trong chốc lát đầu hắn hiếm thấy hiện ra khoảng không.

Động tác Tống Triết kịch liệt tấn công đến đỉnh sau đó chuyển qua đầu của hắn cùng hắn triền miên hôn môi, sau đó không có gì ngăn trở đem đồ vật của y lưu lại chỗ sâu nhất trong người của hắn.

Tả Xuyên Trạch từ đầu đến cuối đều bị y gắt gao kiềm chặt trong lòng, lúc này hô hấp dần dần thở bình thường, hắn thử cử động cơ thể, phát hiện sức lực khôi phục một chút, liền quay đầu giờ tay lên đánh.

Tống Triết nghìn cân treo sợi tóc bắt lại cổ tay của hắn đặt ở bên môi hôn một cái, cười nói, “Cậu còn sức?”

Tả Xuyên Trạch giãy khỏi ngực của y, đôi mắt yêu mị nhìn y một lát, nói, “Tôi bây giờ còn có việc muốn làm, nữa trở về tìm anh tính sổ, anh đừng hy vọng tôi có thể đơn giản buông tha anh!” Hắn nói xong liền bắt đầu nhanh chóng tẩy rửa, sau đó quay đầu bước đi, trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài. [o.O]

Người của Phùng Ma lúc này đã chờ ở ngoài cửa, bọn họ thấy trên người chủ nhân cả người ướt nhẹp mang theo nhiều dấu vết không rõ đi ra, cũng không nhịn được biểu tình cứng đờ, vội vàng cúi đầu đem y phục của hắn đưa tới, trên người có vết hôn cũng có vết bầm, còn mang theo một chút xạ hương nhàn nhạt, căn bản cũng không cần tưởng tưởng cũng có thể biết bọn họ vừa ở trong phòng làm cái gì.

Tả Xuyên Trạch tiếp nhận y phục tuỳ ý mặc vào, cũng không quay đầu lại hỏi, “Địch Hàn đâu?”

“Ở trong phòng.”

Tả Xuyên Trạch gì cũng không nói, đi nhanh về phía trước.

Tống Triết lúc này đã mặc áo ngủ vào đi ra, đứng ở cửa phòng nhìn hắn đi xa.

“Đại thiếu gia, tay của ngài …” Thủ hạ của y do dự một chút, còn là mở miệng nhắc nhở.

Tống Triết cúi đầu nhìn một chút, trên cổ tay trắng nõn của y có một vết ngón tay xanh tím, đó là vừa nãy Tả Xuyên Trạch hỏi y con sinh vật không rõ kia ở đầu liền nắm cho xuất hiện, người kia luôn luôn không phải là người chịu thua thiệt, bị y mạnh mẽ xâm phạm sau đó chuyện đầu tiên chính là đi tìm con sinh vật không rõ kia, thoạt nhìn trong này quả thật có chuyện.

Tống Triết híp lại mắt xếch xinh đẹp một cái, trở về phòng thay đổi đồ, chậm rãi đi theo.

———

Phù, xong chương H đầu tiên =.=’


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.