Cực Độ Mê Luyến

Chương 18: Hoa Minh bị đội mũ xanh rồi!!



Editor: lemonade

=========

Tưởng Điềm vốn chỉ muốn lặng lẽ nói chuyện với Khang Vạn Lý, sợ nhất là gặp phải Hoa Minh. Ai biết là sợ cái gì, vậy mà không chỉ bị Hoa Minh chú ý mà hắn còn đi thẳng đến đấy nữa chứ.

Đúng rồi, ban nãy Hoa Minh nói cái gì ấy nhỉ?

Hắn và Khang Vạn Lý ngồi cùng bàn?

……Trùng hợp quá vậy.

Tưởng Điềm có hơi sửng sờ, do dự vài giây mới nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là hôm nay chưa kịp chào hỏi nên…. sang đây gặp anh ấy thôi.”

Hoa Minh không hứng thú gật đầu: “Hoá ra là quen biết nhau à, Trái Đất này tròn thật.”

Hoa Minh cũng không biết Khang Vạn Lý và Tưởng Điềm quen nhau, càng không biết người chờ ở cửa là Tưởng Điềm, thật ra Hoa Minh cũng khá là bất ngờ.

Bây giờ nghĩ lại, thảo nào ban nãy cô gái chuyển lời hộ kia nghe bảo không có Khang Vạn Lý ở đây thì vô cùng thích thú gọi hắn ra.

Trong mắt người khác, Tưởng Điềm đến tìm người con trai khác, mà Hoa Minh vốn là “bạn trai tin đồn” hẳn là sẽ rất quan tâm, cô gái kia còn cảm thấy mình vừa giúp Hoa Minh một phen nữa mà.

Tưởng Điềm nói chuyện chầm chậm, mỗi một chữ đều là vắt óc ra mà suy nghĩ: “Không ngờ anh ấy lại về sớm như vậy….. Vậy tớ cũng đi trước đây, làm phiền cậu rồi.”

Nói xong câu này, Tưởng Điềm nhanh chóng bỏ đi, tựa như không muốn phí thời gian ở lại với Hoa Minh nữa.

Hoa Minh cảm thấy thái độ của Tưởng Điềm có hơi lắc léo, nhưng nghĩ đến đống tin đồn vô căn cứ vớ vẩn phủ sóng khắp trường kia thì Hoa Minh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Con gái không muốn thanh danh của mình bị tổn hại là chuyện hết sức bình thường, với lại Tưởng Điềm còn nói trúng nỗi lòng của Hoa Minh.

Quả thật Khang Vạn Lý về hơi sớm.

Trong tiết tự học đã thu dọn cặp sách, vừa tan học liền xách cặp chạy mất, một giây cũng không hề lãng phí. Không biết là do cậu sốt ruột về nhà hay là không muốn nán lại ở cạnh hắn.

Hoa Minh cảm thấy tám mươi phần trăm là ở vế sau.

“Không phải chứ???”

Từ Phượng đứng ở cửa rình trộm, kết quả thấy Tưởng Điềm một phút cũng không hề muốn ở lại, lập tức cảm thấy không thú vị: “Đi nhanh như thế ư? Nói đúng một câu, câu thứ hai còn chẳng muốn nói nữa kìa.”

Hoa Minh nói: “Nói cái gì mà nói, cô ấy có phải đến tìm tao đâu.”

Ban nãy Từ Phượng nghe là có Tưởng Điềm đến tìm Khang Vạn Lý nên mới muốn rình để xem. Cậu ta sớm biết Hoa Minh không có hứng thú với hoa khôi rồi, nhưng trong mắt cậu ta, bất cứ người con gái nào đến gần anh Minh cũng đều thú vị cả.

Nhưng nhìn màn vừa rồi thì cậu ta phát hiện ra vài điều, hoá ra không chỉ Hoa Minh không thích hoa khôi, mà cô hoa khôi kia cũng xử sự rất bình thường với Hoa Minh. Thế mà trong trường lại đồn ầm đùng lên như vậy.

Từ Phượng lải nhải trong lòng hai câu, ngoài miệng thì đã im bặt từ lâu rồi. Việc Hoa Minh gặp Tưởng Điềm nói về vụ vẽ vời chỉ có ba người biết, cậu ta và anh Minh chắc chắn không nói bậy nói bạ ra ngoài rồi, người để lộ chuyện cũng chỉ có một người.

Con ngốc kia không biết là đi nói với ai rồi, Từ Phượng lảng sang chuyện khác: “Tưởng Điềm thế mà lại đến tìm đồ chó kia sao?”

Bỗng nhiên Hoa Minh nhíu mày: “Cậu ấy tên Khang Vạn Lý.”

Từ Phượng vội sửa miệng: “Ok ok ok Khang Vạn Lý Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý cũng được ấy chứ, còn quen cả hoa khôi.”

Hoa Minh tất nhiên cũng có suy nghĩ ​​đó, nhưng các mối quan hệ cá nhân của Khang Vạn Lý không liên quan gì đến hắn cả, hắn chỉ muốn chọc ghẹo Khang Vạn Lý thôi, nhưng khi nào chọc thì tuỳ thuộc vào tâm trạng của hắn.

Trở về lớp học, Hoa Minh và Từ Phượng cùng xách cặp lên, Dương Phục vẫn còn đang bận rộn gì đấy ở trong lớp.

Tầm mắt Hoa Minh nhìn sang, Từ Phượng ngầm hiểu trả lời: “Nó ấy! Đang làm nhiệm vụ của lớp trưởng! Chủ nhiệm lớp bảo nó tạo group lớp rồi thêm mọi người vào, sau giờ tan học thì tiện thể hỏi địa chỉ nhà của từng người một luôn. Ế anh Minh, tụi mình đừng chờ nó làm gì, đi về luôn đi, để nó về một mình.”

Hoa Minh trực tiếp làm lơ đoạn sau: “Group lớp với địa chỉ nhà?”

Từ Phượng nói: “Đúng rồi, anh không để ý điện thoại à? Có group lớp rồi đấy.”

Từ Phượng là kẻ nghiện điện thoại, bỏ điện thoại ra là như bị thiếu oxy. Nhưng Hoa Minh thì lại khác, rất ít khi cầm điện thoại. Được Từ Phượng nhắc nhở, Hoa Minh mới mở Wechat nhìn thử, quả nhiên có thêm một nhóm tên “12-8 ban Tự nhiên xông lên”.

Hoa Minh thấy hứng thú, bấm vào danh sách thành viên trong group nhìn qua một lượt.

“Nick nào là của Khang Vạn Lý?”

Từ Phượng không hiểu lý do vì sao Hoa Minh lại hỏi, nhưng lập tức hỗ trợ: “Ê Dương Phục, trong nhóm Wechat nick nào là Khang Vạn Lý thế?”

Dương Phục nhớ rất rõ: “Thiếu niên truy Phong ấy.”

Từ Phượng: “? Thiếu niên truy Phong?? Phụt! Nghe quê mùa dã man vậy!”

Trong lúc Từ Phượng nói chuyện, Hoa Minh đã bấm vào giao diện của Khang Vạn Lý rồi thêm bạn tốt.

Thêm xong, Hoa Minh không vội đi mà ngồi lên trên bàn, nhàn nhã suy nghĩ, Khang Vạn Lý sẽ đồng ý ư? Chắc là sẽ từ chối rồi.

Trong lớp vẫn còn lác đác vài người, vừa nghe thấy Hoa Minh hỏi về Khang Vạn Lý, trong đầu liền bật ra vài ý nghĩ khác biệt.

Tưởng Điềm vừa mới tìm Khang Vạn Lý xong, Hoa Minh liền muốn tìm Wechat của Khang Vạn Lý, chẳng hay trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi chăng?

Muốn hỏi chuyện? Muốn cãi nhau? Hay là muốn tính sổ?

Những người khác ồn ào suy đoán, còn Hoa Minh thì chuẩn bị cất điện thoại. Dựa theo phỏng đoán của hắn thì cái thông báo thêm bạn tốt này năm mươi phần trăm là đã bị chìm nghỉm, bị làm lơ rồi.

Hoa Minh còn chưa kịp nhấc tay cất điện thoại, màn hình Wechat bỗng nhiên hiện ra thông báo, hai người đã thêm bạn tốt thành công.

?

Khang Vạn Lý thế mà lại đồng ý ư?

Hoa Minh có hơi kinh ngạc, hắn bấm vào khung thoại, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, có phải Khang Vạn Lý không biết hắn là ai, chỉ nghĩ hắn là bạn cùng lớp thôi không?

Hoa Minh chợt dừng một chút, quyển định gửi đi: [Tôi là XX].

XX chỉ là cái tên thuận mồm bịa ra, Hoa Minh không có nhớ hết tên của các bạn cùng lớp, vì thế nên mới bịa đại một cái tên. Theo hắn thì Khang Vạn Lý cả ngày đều cực kì nghiêm túc ngồi nghe giảng bài, chắc là cũng không nhớ tên bạn học cùng lớp đâu.

Khang Vạn Lý cũng nhanh chóng nhắn lại: [Tôi là Khang Vạn Lý].

Sau đó Thiếu niên truy Phong còn gửi thêm: [Cũng là ba cậu đây].

Thiếu niên truy Phong: [Còn bày đặt XX nữa. Lừa con nít ba tuổi đấy à?]

Hoa Minh: “……”

Hoa Minh không nghĩ tới vụ này, tuy bị mắng nhưng hắn lại càng thấy hăng hái hơn, hắn bật cười: [Cậu biết tôi à?]

Khang Vạn Lý: [Tôi không có mù, tên cậu viết nguyên chữ Hoa to thế cơ mà.]

Tên nick của Hoa Minh là Hoa, nhưng không phải viết bằng chữ Hán mà là bằng tiếng Pháp, thế mà Khang Vạn Lý lại có thể nhận ra.

Hoa Minh: [Biết là tôi mà còn đồng ý?]

Khang Vạn Lý: [Tại sao lại không? Phải đồng ý để nói cho cậu nghe một câu cực kì quan trọng chứ.]

Hoa Minh: [Câu gì?]

Khang Vạn Lý: [Muốn thêm bạn tốt với tôi sao? Cậu nằm mơ đi!]

Hoa Minh: [?]

Câu này vừa gửi đi, trước tin nhắn lập tức xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

Sau khi Khang Vạn Lý gửi xong câu nằm mơ đi, cậu liền xoá hắn.

Không chút lưu tình, nói xoá là xoá.

Được đấy chứ.

Hoa Minh bật cười, ban đầu là cười hơi run run, sau đó không kiềm được mà cười ha ha, dựa sang vai của Từ Phượng, cười đến đau cả bụng.

Khang Vạn Lý quả là thần tiên thật đấy.

Hắn rất thích.

Khang Vạn Lý vừa xóa xong Hoa Minh, trong lòng liền dâng lên cảm giác sảng khoái, vì thế nên tối hôm đó cậu làm bài tập cực kì nhanh, đã thế còn làm luôn hai cuốn đề tham khảo mới mua.

Mà vui thì vui thiệt nhưng xoá hắn nhanh quá nên cậu vẫn chưa được nghe kể vụ Tưởng Điềm đến tìm mình, mãi đến ngày đi học thứ hai cậu mới biết chuyện.

Cậu với Tưởng Điềm biết nhau qua Tu nên nếu không có gì quan trọng thì cô ấy sẽ không cố ý đi tìm cậu, do vậy nên Khang Vạn Lý cực kì để ý.

Chờ đến khi tiết thứ hai kết thúc, cuối cùng cũng đã thoát được tầm mắt của Hoa Minh, Khang Vạn Lý lập tức chạy sang lớp 12-1 tìm Tưởng Điềm.

Khang Vạn Lý không có lén lút như Tưởng Điềm, cậu chạy qua lớp người ta không một chút kiêng dè nào. Bởi vì lớp hoá trang của cậu hơi gây chú ý nên vừa đến lớp 12-1 đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của mọi người.

Tới kêu Tưởng Điềm nhưng người đi ra lại chẳng phải là Tưởng Điềm mà là một cậu học sinh tóc vàng, cậu ta đi thẳng đến chỗ Khang Vạn Lý, liếc cậu một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?”

Khang Vạn Lý nhận thấy được ánh mắt cậu ta chẳng có gì tốt lành cả nên cũng không muốn phản ứng.

Tên nam sinh kia lại nói: “Cậu với Tưởng Điềm có quan hệ gì với nhau?”

Câu này nghĩ thế nào cũng không đến lượt một thằng con trai hỏi, làm như thân với Tưởng Điềm lắm không bằng, Khang Vạn Lý lập tức trả lời: “Cậu là ai vậy? Cậu với Tưởng Điềm là gì của nhau mà tôi tìm em ấy phải thông qua cậu?”

Hai người nói chuyện mà mùi khói thuốc súng tràn ngập, lớp 12-1 bất đồng với lớp 12-8, chuyện này có thể phát sinh đánh nhau bất cứ lúc nào, để phòng trường hợp cản không kịp thì có người nói với Khang Vạn Lý: “Giờ Tưởng Điềm không có trong lớp đâu, cậu ấy đang ở phòng Mỹ thuật ấy.”

Biết được vị trí của Tưởng Điềm, Khang Vạn Lý cũng không có hứng thú đứng nói chuyện tiếp với tóc vàng. Cậu xoay người đi, ném toàn bộ người lớp 12-1 ra sau đầu.

Tóc vàng xì một tiếng: “Đúng là cái bọn 12-8……”

12-8 rồi làm sao đấy?

Học sinh 12-1 các người thì có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!

Đến cả tóc còn không phù hợp với nội quy nhà trường nữa kìa!

Đối với loại người này, Khang Vạn Lý chỉ khinh thường mỉa mai mà nhìn lại thôi. Cậu rất quý trọng thời gian nên rất nhanh đã tìm được phòng Mỹ thuật.

Giờ là đang trong giờ tập thể dục giữa giờ, học sinh Mỹ thuật cũng cần phải ra tập. Vì thế nên cửa vừa mở, bốn năm tốp học sinh ồ ạt chạy ra ngoài, có vẻ như phòng Mỹ thuật chẳng còn ai nữa rồi.

Không biết Tưởng Điềm đã đi chưa nữa, Khang Vạn Lý vội vã bước vào mà chẳng hề gõ cửa.

Hành động của Khang Vạn Lý khiến người trong phòng Mỹ thuật hoảng sợ, Tưởng Điềm còn chưa kịp dọn dẹp đã bị Khang Vạn Lý nhìn thấy. Trong tay cô còn đang cầm một cái bao nilon, biểu cảm thì ngơ ngác, ngoài miệng còn đang ngậm nửa miếng….

……. Que cay chưa ăn xong.

Tưởng Điềm luống cuống tay chân giấu que cay ra phía sau, mặt cô nàng lập tức đỏ lên, que cay trong miệng không phun mà cũng không nhai, biểu cảm cực kì ngượng ngùng.

Khang Vạn Lý thật sự không nghĩ đến sẽ thấy Tưởng Điềm ăn que cay, vốn dĩ thì việc này cũng chẳng sao cả nhưng phản ứng của Tưởng Điềm lại rất nghiêm trọng nên khiến cậu cũng quẫn bách theo.

Ăn que cay thì cứ ăn que cay thôi.

Trừ việc hơi phá cách tí thì có gì to tát đâu chứ.

Tưởng Điềm đỏ mặt lúng túng nói: “Vạn Lý, sao anh lại tới đây vậy?”

Khang Vạn Lý hoàn hồn: “Anh nghe nói hôm qua em đến tìm anh, bộ có chuyện gì à?”

Tưởng Điềm tỉnh ngộ: “À, hôm qua ấy hả……”

Lúc nói chuyện, mùi vị của que cay cứ quanh quẩn, mãi vẫn chưa bay đi hết, vất vả lắm Tưởng Điềm mới có thể lấy lại tinh thần, trở về bộ dáng nữ thần dịu dàng: “Em có hơi lo lắng cho anh thôi, anh với Hoa Minh bị phân chung một lớp, đã vậy còn ngồi chung một bàn nữa chứ.”

Khang Vạn Lý cả kinh, không phải kinh ngạc với những gì Tưởng Điềm nói, mà là kinh ngạc vì ý của câu nói, Tưởng Điềm biết cậu với Hoa Minh có mâu thuẫn ư? “Sao em lại biết……”

Tưởng Điềm giải thích ngắn gọn: “Hôm đó sau khi anh đi, Hoa Minh có tới tìm em hỏi chuyện của anh nhưng em không có nói. Vạn Lý, có phải hai người các anh có xô xát gì rồi đúng không? Rốt cuộc là hôm đó đã xảy ra chuyện gì thế?”

Nhớ lại chuyện ngày hôm đó, thật sự là rất kinh khủng, sắc mặt Khang Vạn Lý cũng đã có biến hóa, chỉ chốc lát sau liền phồng đỏ bừng lên, hai người đối diện trong chốc lát, Khang Vạn Lý khó chịu nói: “Cảm ơn em, em giúp anh giữ bí mật chuyện này nhé.”

Tưởng Điềm gật đầu: “Anh cứ yên tâm đi.”

Cô nói xong lại cúi đầu, quẫn bách nói: “Chuyện vừa rồi anh cũng giữ bí mật giúp em được không?”

Ăn cái que cay thì tính là chuyện gì cơ chứ, Khang Vạn Lý đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết rồi, Khang Vạn Lý bảo đảm nói: “Được chứ.”

Hai người đều nhất trí thành công, không ngờ rằng chỉ trong chốc lát mà ở cửa phòng Mỹ thuật đã có khá nhiều người tò mò ló vào xem.

Việc có con trai đến tìm Tưởng Điềm cũng không tính là tin tức lớn gì, nhưng nhìn Tưởng Điềm lại ngại ngùng như thế, không khí giữa hai người cũng cực kì bất bình thường thì đúng là chuyện lớn rồi đấy.

Tin tức lập tức lan rộng trong nháy mắt: “Cái cậu con trai kia là ai vậy? Dáng vẻ quê mùa thật sự, cậu ta có quan hệ gì với Tưởng Điềm thế?”

“Nghe nói Tưởng Điềm nói chuyện với học sinh chuyển trường ở phòng Mỹ thuật, Tưởng Điềm cực kì thẹn thùng, đã vậy còn đỏ mặt.”

“Ơ?? Thế không phải Tưởng Điềm với Hoa Minh……”

“Chuyện là sao đấy??? Hoa Minh có biết không vậy?”

Tĩnh Bác không được gì, chỉ được cái là nhiều chuyện thôi.

Chờ Hoa Minh tập thể dục giữa giờ xong, việc này đã truyền từ 12-1 đến 12-8, toàn bộ cả trường đều biết rõ đến từng chân răng sợi tóc.

Hoa Minh có hơi mệt, nghe thấy chung quanh có người bàn tán tên của mình vẫn chưa để ý nhiều, Từ Phượng thì nhàn rỗi bụm mặt, đi ra ngoài dạo qua một vòng, không lâu sau thì quay về truyền tin, mặt đầy vẻ tức giận nói: “Đờ mờ! Đúng là một đám ngu, cái miệng sinh ra cũng chỉ biết ăng ẳng.”

+

Dương Phục hỏi: “Sao đấy?”

Từ Phượng khá tức giận: “Bọn kia đứa nào cũng mù loà cả rồi, bọn nó nói anh Minh bị cho đội mũ xanh đấy.”

===========

Cho ai chưa biết thì bên Trung đội mũ xanh đồng nghĩa với việc bị cắm sừng nhen. Hoa Minh bị cắm cho cái sừng dài 2m2 =)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.