Ngụy Viễn Đông tắm rửa xong thay chiếc quần đen, đỏ mặt trở lại tiệm ngồi xuống cạnh Lan Tử Nhan.
Lan Tử Nhan chống cằm phóng tầm mắt ra ngoài cửa, ông chủ Ngụy giả bộ đang xem điện thoại, thực tế thì sự chú ý đều đặt trên người Lan Tử Nhan.
Có điều lúc này tâm trạng Lan Tử Nhan cũng hỗn loạn, mùi sữa tắm thơm ngát tới từ ông chủ Ngụy sau lưng thổi liên tục vào mũi cậu, lỗ mũi không ngứa, mà là tim ngứa ngáy.
Cậu luôn cảm giác ông chủ Ngụy ở rất gần mình, như thể hơi nhúc nhích là đụng trúng, làm cậu hoàn toàn không dám động đậy, trái tim bắt đầu tăng tốc độ nảy thình thịch, cơ thể cứng đờ như bất động, toàn thân rịn một lớp mồ hôi.
Cứ như bị ám.
Đám người ngoài tiệm đang bàn luận viển vông, hai người trong cửa hàng an tĩnh đến đáng sợ.
Tại sao không nói lời nào?
Lan Tử Nhan dần sốt ruột, cậu muốn xoay người nhìn Ngụy Viễn Đông.
Xoay nào! Xoay!
Cậu thầm thúc giục chính mình không ngừng, nhưng hiển nhiên cơ thể không nghe lời, mãi đến khi cậu sực nhớ di động của mình đang nằm bên trái, cần với tay mới lấy được.
Có “lý do chính đáng”, Lan Tử Nhan thử nghiêng người sang, thành công với lấy điện thoại.
Cậu thở ra một hơi thật dài.
Hóa ra Ngụy Viễn Đông vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, hơn nữa đang nghiêm túc xem điện thoại, chẳng hề nhìn cậu đắm đuối.
Nhận thức này làm Lan Tử Nhan thả lỏng không ít.
Cậu không biết định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Ngụy Viễn Đông như thế nào.
Chỉ có thể tạm thời quy thành mập mờ.
Ngụy Viễn Đông đối xử với cậu rất tốt, là kiểu không giống bình thường, cậu cũng rất có cảm tình với Ngụy Viễn Đông, sự rung động tăng lên theo từng ngày.
Cậu đang đợi, đợi Ngụy Viễn Đông vượt qua ranh giới.
Miễn là Ngụy Viễn Đông tiến một bước, cậu luôn sẵn sàng đáp lại anh đầy nhiệt tình.
Song thời điểm còn quá sớm, bọn họ quen nhau chưa tới một tuần lễ, đều là nhờ sự chủ động của Ngụy Viễn Đông mới có cục diện ngày hôm nay, điều Lan Tử Nhan làm chỉ là không từ chối, từ trước tới giờ cậu chưa từng chủ động bước về phía trước.
Có lẽ mình nên ám chỉ đôi chút? Chắc hẳn Ngụy Viễn Đông không hiểu ý cậu.
Thế nhưng cậu sợ, cậu chưa từng làm chuyện tương tự, chẳng biết có nên hay không, đồng thời trông ngóng người đàn ông bên cạnh sẽ dũng cảm hơn.
Ông chủ Ngụy xé một bịch hạt dưa, kêu Lan Tử Nhan cắn, Lan Tử Nhan hoàn hồn, ngỏ lời cảm ơn.
Ngụy Viễn Đông là con cáo già, dĩ nhiên anh cảm nhận được em sinh viên này có cảm tình với mình.
Anh biết Lan Tử Nhan thích đàn ông.
Ở lần gặp đầu anh đã hoài nghi, lần gặp thứ hai anh đã xác định.
Nhưng anh vẫn nghi ngờ sức quyến rũ của mình, một em sinh viên trẻ tuổi đầy sức sống, tương lai xán lạn, thật sự sẽ phải lòng anh già lớn hơn cậu gần hai con giáp ư?
Trong đại học nhiều thể xác và linh hồn mới mẻ nhường ấy, tại sao gì Lan Tử Nhan không thèm?
Bởi lẽ đó Ngụy Viễn Đông hèn mọn bắt đầu học cách chim công đực xòe cánh, nhằm thể hiện sức hấp dẫn của mình với Lan Tử Nhan.
Anh có nguồn lực tài chính, cơ thể rắn chắc, tài nấu nướng tuyệt vời, còn có khả năng quan tâm săn sóc Lan Tử Nhan một cách chu đáo.
Đến khi con mồi cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của mình, mới là ngày cáo già thu lưới.
Anh cũng đang chờ Lan Tử Nhan vượt qua ranh giới.
Hai con người mang những tâm tư giống nhau, đang từ từ tới gần nhau.
“Cái này vui lắm.” Ngụy Viễn Đông vừa cười vừa đưa điện thoại về phía Lan Tử Nhan, cho cậu xem một clip ngắn.
Lan Tử Nhan cũng nở nụ cười, bầu không khí dịu hơn rất nhiều.
Hai người đang cười, cô bé gọi Ngụy Viễn Đông là “bác” lại xuất hiện.
Lần này là thút thít đi tới đây.
“Mua cái kéo.” Rõ ràng cô bé đã khóc một trận, giọng điệu buồn rầu.
“Trần Hiểu Mai, con lại bị ba con đánh hả?” Ông chủ Ngụy vươn tay mò cây kéo từ ngăn tủ bên kia.
Bấy giờ Lan Tử Nhan mới biết cô bé tên gì.
Trần Hiểu Mai nghe xong lại ấm ức, òa khóc kể với Ngụy Viễn Đông: “Con không hề trộm tiền của ba! Con toàn xài tiền tiêu vặt của con…” Khóc đến mức không thành tiếng, cánh tay chùi đôi mắt đỏ au.
Lan Tử Nhan muốn an ủi bé, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ngụy Viễn Đông bước qua, cầm cây kéo kia vịn vai Hiểu Mai đi ra cửa: “Để bác phân xử cho con.”
Hai người đó đi thật.
Tuy nhiêu chưa đầy năm phút, Ngụy Viễn Đông đã tươi cười quay về: “Giải quyết xong rồi.”
Lan Tử Nhan tò mò chuyện anh đã làm, bèn hỏi: “Anh giải quyết thế nào?”
“Hầy, dù Hiểu Mai nó không ngoan, nhưng ưu điểm lớn nhất là trung thực, bọn tôi đều biết ba nó có vấn đề. Thất nghiệp rày đây mai đó, trừ hằng năm trồng trái cây kiếm ít tiền thì chẳng làm gì khác, chỉ đi đánh bài đánh mạt chược, thua tiền thì trở về trút giận. Tôi cũng không nói gì với ba nó, chỉ giúp cậu ta nhớ rằng cậu ta đang nợ tiền tôi.” Ông chủ Ngụy đặt mông ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đĩnh đạc nói thẳng.
“Sao ba nó lại như vậy ạ? Thiếu chú tiền nữa? Liệu anh ta có giận cá chém thớt lên Hiểu Mai không?”
“Cậu ta mà dám! Có tôi chống lưng cho Hiểu Mai, ít nhất cậu ta không dám động tay động chân.” Ông chủ Ngụy kích động, song không gia đình nào là không gặp rắc rối, anh không tài nào bảo vệ Hiểu Mai mọt cách chân chính, “Vốn dĩ cậu ta đã không ưa Hiểu Mai, mắng nó là chuyện thường tình rồi.”
Trong lòng Lan Tử Nhan khó chịu, cậu rất gai mắt dạng người đó, không hy vọng đứa trẻ tốt phải trưởng thành ở gia đình xấu, chúng khiến cậu nhớ về ngôi nhà nát bét kia của mình, những năm gần đây vất vả lắm mới dịu đi chút đỉnh, nhưng lại phá vỡ cân bằng bởi vấn đề của mình.
Ngụy Viễn Đông tưởng rằng Lan Tử Nhan đang lo lắng cho Hiểu Mai: “Em đừng lo, Hiểu Mai đỉnh lắm, năng lực chịu đựng tâm lý cũng mạnh, thỉnh thoảng ba nó còn sợ nó mà.”
“Sao sợ ạ?”
“Sợ nó tố cáo với ông nội đấy.”
Hai người đều vui vẻ cười vang.
*
Dạo này chín giờ tối ông chủ Ngụy đã đóng cửa, do không ngày nào có thời gian đến phòng thể dục, thế nên anh chỉ đành tập gym ở nhà, mua vài khóa học để luyện theo, mong rằng có thể mau chóng luyện cơ bụng một múi của mình thành tám múi.
Còn Lan Tử Nhan ấy à, đang chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho anh đây.