Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 1



Văn án

Liễu Trạch, đẹp trai chân dài, cao mét tám, đàn ông độc thân vàng, công việc tương lai hoàn hảo, sau khi tình cờ lượm được một nông trại mang theo bên mình, đã xây dựng một lý tưởng mới ——

Bị quản lý trực tiếp ngu dốt đuổi việc, thì về nhà làm ruộng thôi.

Liễu Trạch, đẹp trai chân dài, cao mét tám, độc thân vàng, tương lai công việc hoàn hảo, đang trên đường về nhà, quét mã QR một cái, liền lượm được một hệ thống nông trại mang bên mình, có thể trồng trọt, có thể chăn nuôi, một ngày hai vụ thiệt quá tốt, còn có thể kết nối internet, có thể mua đất mua nhà, có thể xây nhà mở cửa hàng!

Liễu Trạch nhìn cậu đàn em nhảy dù vào vị trí anh định leo lên, dứt khoát thôi việc, quyết định nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chăm chỉ trồng cây.

(Truyện chỉ đăng tại watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)

~oOo~

Chương 01

Tháng bảy, Ma Đô bị bão quét qua nổi lên từng cơn mưa lớn.

Màn mưa như trút nước che khuất bầu trời, trời cũng tối nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Ánh đèn lành lạnh chiếu sáng phòng làm việc vắng vẻ.

Liễu Trạch ngồi trong văn phòng chỉ còn lác đác dăm ba người, nhìn mô hình vừa dựng xong trên máy tính, thở phào một hơi, nhấn lưu lại, trên mặt bàn trước mặt anh, từng xấp bản vẽ bày bừa lộn xộn.

Liễu Trạch nhìn phần mềm vẫn đang sao lưu, thò tay chậm rãi gom bản vẽ trên bàn lại.

Anh mang gương mặt dễ nhìn, sóng mũi thẳng, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt hoa đào xinh khẽ rũ xuống, lộ ra nét điềm đạm trên khuôn mặt.

Anh rũ mắt nhìn, hơi khom người thu dọn vật dụng, động tác chậm rãi, đâu ra đấy.

Người ngồi cạnh anh nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn qua, sau khi phát hiện anh đã kết thúc công việc, đặt cây bút trong tay xuống, chân đạp một cái trượt cả người lẫn ghế qua, dừng lại góc bàn Liễu Trạch, cười nói: “Nhân viên gương mẫu, kết thúc công việc rồi à?”

Liễu Trạch quay đầu nhìn y một cái, phát ra tiếng ừm nhẹ uể oải xem như trả lời.

Người bên cạnh cũng không để đến thái độ của anh, chỉ nhích lại gần thêm một chút, chỉ chỉ vào phòng làm việc riêng phía cuối văn phòng, nói nhỏ: “Sếp muốn từ chức ra ngoài làm riêng, cậu thấy thế nào?”

Liễu Trạch nghe vậy thì ngừng động tác, thuận theo thoáng nhìn về phòng làm việc nọ, trả lời: “Không thấy thế nào.”

Người kia nháy mắt ra hiệu: “Nói nghe chút coi, chắc chắn anh ta muốn dẫn cậu theo.”

Liễu Trạch không lên tiếng.

Nói thì nói vậy, nhưng quả thực anh cũng nhận được lời mời của vị quản lý kia, nhưng cuối cùng đi hay ở, anh vẫn chưa quyết định được.

Hiện tại Liễu Trạch đang làm việc ở phòng Kỹ thuật thuộc tổng công ty tập đoàn Nam Phong, là thiết kế kiến thúc, suốt bốn năm tận tận tụy tụy, là nhân viên gương mẫu nổi tiếng của phòng Kỹ thuật.

Cần mẫn là một chuyện, mặt khác những thiết kế của anh luôn luôn tốt, lại còn kinh định chịu sửa lại không nói một lời, chưa bao giờ để ý đến chuyện tăng ca đến quên trời quên đất này, sáng sớm ngày nghỉ cuối tuần bị điện thoại réo gọi đến công trường hay đến công ty tăng ca cũng không oán hận câu nào.

Nhân viên gương mẫu sở dĩ được xưng tụng là nhân viên gương mẫu, bởi vì anh làm việc mới bốn năm đã thực hiện hai công trình lớn năm công trình loại nhỏ, mỗi ngày đều xoay như chong chóng.

Gần đây Liễu Trạch được cấp trên chỉ định làm người thiết kế chính cho công trình hạng trung mà tập đoàn Nam Phong tự khai thác, đãi ngộ như vậy cũng coi như đã khẳng định năng lực làm việc của anh, nhận được cơ hội như vậy, Liễu Trạch lại càng nỗ lực hơn nữa.

Nhà tư bản luôn thích những con trâu già như anh, nên điều kiện đầu tiên của Sếp người ở phòng Kỹ thuật hay gọi – cũng chính là quản lý phòng Kỹ thuật sắp từ chức ra làm riêng, là muốn dẫn nhân viên gương mẫu cùng đi trốn, thì thật sự cũng là một chuyện rất bình thường.

Liễu Trạch vừa thu dọn bản vẽ, vừa suy nghĩ rốt cuộc nên giải quyết chuyện này thế nào.

Công ty rõ ràng rất đánh giá cao sự thể hiện của anh, nhưng đãi ngộ mà Sếp lén đặt ra với anh so với việc ở lại tập đoàn Nam phong lại cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng, nếu anh nhảy việc, các tài nguyên và mối liên hệ với các tập đoàn lớn khác sẽ gần như mất sạch.

Vả lại, toàn bộ phòng Kỹ thuật đều biết rõ, nếu Sếp dẫn vài người trong phòng Kỹ thuật đi theo, thì chuyện Liễu Trạch thăng chức chắc như đinh đóng cột.

—— nhưng dù có được thăng chức, thì chắc chắn tiền lương cũng không cao hơn mức Sếp hứa hẹn a.

Liễu Trạch sắp xếp lại tất cả bản vẽ trên bàn rồi bỏ vào ngăn kéo khóa lại, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào vẫn luôn không có bất kỳ kết luận nào.

“Đi đây.” Liễu Trạch lấy một cây từ trong ngăn tủ ra, quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh anh.

Người nọ không nhận được câu trả lời cụ thể cũng không để ý mấy, y tùy tiện gom hết vật dụng lung tung trên bàn tống hết vào trong ngăn kéo, cười hì hì hỏi: “Hôm nay có nấu bữa khuya không a?”

Liễu Trạch nghe vậy thoáng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lắc đầu: “Không nấu.”

Người đồng nghiệp này là bạn cùng thuê nhà chung với Liễu Trạch, quan hệ ngày thường cũng được, luôn 120% tôn kính với chuyện gương mẫu cẩn thận của Liễu Trạch —— đương nhiên dựa theo lời y nói thì, trong 120% đó có hết 100% xuất phát từ sự ngưỡng mộ Liễu Trạch nấu cơm rất ngon.

Có điều… đoán chừng làm ‘bạn cùng nhà’ cũng không được bao lâu nữa.

Liễu Trạch che dù, hòa vào dòng đi làm về muộn vào tàu điện ngầm, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy quảng cáo ưu đãi của app mà anh đã từng sử dụng để thuê nhà trước đây, thuận tay lấy di động ra quét mã.

Anh cúi đầu liếc thông báo đã quét mã thành công.

[Chào mừng sử dụng hệ thống giao dịch đất đai, mời nhấn xác nhận bên dưới để nhận lì xì ưu đãi.]

Liễu Trạch ngừng một chút, vừa nghĩ cách dùng từ của dòng thông báo này chắc không liên quan đến tiền lương, vừa thuận tay nhấn vào, nhìn thấy mức độ ưu đãi là ‘Một mét vuông’ thực sự vào trong tài khoản, sau đó tắt màn hình di động, nhét vào trong túi.

Người bạn cùng phòng rề lại gần, ánh mắt thuận theo hướng anh nhìn thoáng liếc bảng quảng cáo bự chảng kia, khẽ ‘ý’ một tiếng: “Cậu quét cái này làm gì?”

Liễu Trạch nhìn y, rẩy rẩy nước ra khỏi dù: “Lo trước khỏi họa.”

Bạn cùng phòng sửng sốt: “Hả?”

“Chắc cậu chuẩn bị qua chỗ kia của Sếp đi.” Liễu Trạch nói, “Nếu cậu muốn dọn đi, tôi lại phải tìm nhà khác thuê hoặc tìm bạn thuê phòng mới.”

Bạn cùng phòng gãi gãi đầu, ngược lại không phủ nhận câu nói của Liễu Trạch, chỉ hỏi: “Tiền lương của cậu hiện tại cũng đủ thuê hết căn hộ chúng ta đang ở a, kiếm nhiều tiền như vậy mà không hưởng thụ cũng không tìm người yêu, thì tích góp để làm gì?”

“Những thứ như tiền luôn không chê nhiều.” Liễu Trạch trả lời ba phải.

Bạn cùng phòng cũng đã quen thái độ hờ hững này của anh, mức độ Liễu Trạch chấp nhất với tiền cũng tương đương với mức cuồng công việc của anh, trước giờ không từ bỏ.

Thế là y nhún vai không nói gì thêm, im lặng một đường, về đến nhà tắm rửa xong nằm xuống ngủ say.

Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)

Phòng Liễu Trạch vẫn còn sáng đèn.

Đợi đến khi động tĩnh bên ngoài dừng lại, Liễu Trạch mới đặt bút trong tay xuống, nhìn những nét phác thảo bên ngoài công trình kiến trúc, ánh mắt lại đảo qua những cuộn giấy được một lớp giấy da quấn bên ngoài, thở dài, đứng dậy.

80% phiền muộn của đời người đều đến từ việc không có tiền.

Trở ngại nhiều nhất chắn ngang con đường theo đuổi ước mơ, cũng là không có tiền. . Truyện Cung Đấu

Liễu Trạch luôn tràn đầy cảm xúc về chuyện này, cho nên giữa việc đòi hỏi sắp xếp lâu dài cho tương lai hay tiền tài gần trong gang tấc, anh vẫn luôn không thể quyết định chính xác được.

Liễu Trạch tắm xong, đứng trước gương đã bị hơi nước làm mờ đi, trùm khăn tắm lên đầu lau qua quýt.

Nếu khi có chuyện nghiêm trọng, có thể sử dụng khe nứt thời gian tiến nhanh về tương lai để nhận được tiền thì quá tốt rồi, đã vô số lần Liễu Trạch nghĩ như vậy, xuyên qua mái tóc đang nhỏ nước nhìn vào gương, phát hiện giữa hơi nước mơ hồ có một vòng sáng lúc ẩn lúc hiện.

Cũng không phải phản xạ ánh đèn trên đỉnh đầu.

Liễu Trạch hơi nheo mắt lại, đưa tay muốn lau lau mặt gương, nhưng tay anh vừa chạm vào chiếc gương lạnh buốt, mặt gương lại gợn lên lăn tăn tựa như sóng nước.

Một giây sau, trước mắt Liễu Trạch biến đổi, mọi cảnh tượng mờ đi, cảnh tượng xung quanh biến thành mảnh đất vàng bằng phẳng hoang vu không một ngọn cỏ giữa bầu trời bao la.

Giữa mảnh đất đồng không mông quạnh này, một cửa sổ hệ thống mờ mờ lơ lửng trước mặt Liễu Trạch.

[Chào mừng sử dụng hệ thống giao dịch đất đai, mời nhấn xác nhận bên dưới để nhận lì xì ưu đãi.]

Mặt Liễu Trạch đơ như gỗ, ánh mắt nhìn xuống bàn tay mà anh đã nhấc lên để lau gương, phát hiện bàn tay anh hoàn toàn nguyên vẹn đang nhấn lên nút xác nhận bên dưới cửa sổ, xúc cảm khi chạm vào cũng y như chiếc gương, lạnh băng nhẵn bóng.

Liễu Trạch cúi đầu nhìn chiếc áo choàng khoác trên người mình cùng đôi dép lê đang mang dưới chân, những lọn tóc theo động tác của anh còn rũ xuống mất giọt nước.

Anh im lặng thật lâu, lòng dâng lên từng cơn hoảng sợ, hít thở sâu, chậm rãi rút lại bàn tay đang ấn lên nút xác nhận.

Sau động tác rụt tay lại, mặt đất cằn cỗi khô hạn trước mặt anh xuất hiện, một mảnh đất vuông vức ngay ngắn, lớn ước chừng một mét vuông, đã khai khẩn.

Từ trên mảnh đất vuông vức ấy hiện ra một cửa sổ.

[Ưu đãi tặng một mảnh đất vàng cằn cỗi – Lv. 1.

Tình trạng: Bỏ hoang.

Tỷ lệ sản xuất thu hoạch: 10%.

Tỷ lệ sản xuất vật phẩm hiếm 0.1% ]

Dưới cửa sổ có hai lựa chọn, theo thứ tự là Bắt đầu gieo trồng và Bán.

“…?”

Cái gì đây?

Cái này là cái quái gì đây?

Nông trại thực tế ảo hả?

Liễu Trạch thành thật nhìn mảnh đất hoang kia, cảm thấy hơi hoảng sợ.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Chưa quen văn phong của tác giả cũng như kiểu văn hệ thống. Chắc sau vài chương mới có thể beta lại.

Mọi người đọc vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.